Giang Luyện đã ngủ rồi, lại bị Thần Côn đi chợ đêm về lôi dậy.
Cảm giác này không dễ chịu chút nào, đầu óc hỗn loạn, mí mắt chỉ chực sụp xuống – thường nói gắt ngủ khó nhịn, nhưng gắt ngủ ít nhất cũng là ngủ đủ rồi, hắn đây giường đệm còn chưa ấm thân.
Giang Luyện đưa tay dụi mắt xoa má, lầm bầm: “Một người đoán số thôi mà, mê tín dị đoan, sao chú lại đi tin một người đoán số chứ? Ông ta nói chú họ Bành là chú họ Bành thật? Tất nhiên họ Chậu họ Bát gì cũng là quyền tự do của chú…”
“Nhưng chú không thể vừa nghe nói tổ tiên mình họ Bành là lôi kéo họ hàng với Bành Tổ ngay thế được.”
Bành Tổ là ai chứ, người sống thọ nhất Hoa Hạ trong truyền thuyết, có tiếng là sống đến tám trăm tuổi, số tuổi này có thể là có nhân tố đồn thổi, nhưng người ta sống rất thọ là điều không thể bàn cãi.
Tám trăm tuổi, không biết có liên quan gì đến sinh sản tự thể mà mấy ngày nay vẫn bàn đến không.
Thần Côn sửa đúng hắn: “Tiểu Luyện Luyện, cậu không thể vừa nghe tới đoán số đã cho rằng là loại thầy cúng ba lừa bảy lọc lời ngon tiếng ngọt trước cửa thôn được. Tôi nói cho cậu biết, đoán số chia ra làm ba loại.”
Lão bẻ ngón tay: “Loại thứ nhất, lừa đảo trăm phần trăm, năm mười tệ một quẻ, hoàn toàn là nói bừa.”
“Loại thứ hai, có một chút hàm lượng kỹ thuật, phái suy luận, người ta dựa vào quan sát sắc mặt lời nói mà đoán, lời nói chỉ là nói suông.”
“Loại thứ ba, chính là như Cát Đại tiên sinh, thuần phái thiên phú, nhân vật đại biểu cho phái này là Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong thời Đường – hai người này rất được Đường Thái Tông trọng dụng, cậu cảm thấy Thái Tông người ta sẽ bị bọn lừa đảo giang hồ bịp bợm sao?”
Phản bác nghe thuyết phục lắm, Giang Luyện không hé răng, hắn cũng từng nghe nói đến Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong rồi, còn từng đọc tác phẩm “Thôi bối đồ” của hai vị này nữa.
Nghe nói là vào một ngày rảnh rỗi, hai người này đi tính vận nước của Đại Đường, tính tính một hồi hăng quá đâm nghiện, không hold được, tính thẳng ra tới hơn hai ngàn năm sau thời Đường luôn, sau đó Viên Thiên Cương sợ tiết lộ thiên cơ quá nhiều, bèn đẩy đẩy lưng Lý Thuần Phong, nói, Chúng ta stop ở đây nha.
Thế nên gọi là “Thôi bối đồ (*)”.
(*) “Thôi bối đồ” nghĩa là “Biểu đồ đẩy lưng”.
Giang Luyện hỏi: “Thế Cát Đại…có thể so sánh với hai người Viên Thiên Cương được không?”
Thần Côn thở dài: “Tôi đã được nghe nói về anh em họ Cát này rất nhiều năm rồi, nhưng mà vẫn chưa lần nào có cơ hội được gặp, nghe nói họ giỏi ‘đoán quẻ xem số’, mắt là lợi hại nhất – cặp mắt này không phải mắt thịt mà là mắt tâm, mắt thịt phải rụng thì mới có thể mở được mắt tâm, thế nên hai anh em này đều là người mù.”
“Cát Đại làm người đứng đắn, giữ bổn phận nghiêm ngặt, người em Cát Nhị của ông ấy thì lại nham hiểm xảo trá, thường xuyên vì tiền mà làm chuyện thất đức, trong cơn tức giận Cát Đại đã lấy Trường Giang vạch ranh giới với Cát Bé, một người không vào Giang Nam, một người không qua Giang Bắc, sống chết không gặp lại nhau nữa.”
Giang Luyện vốn chỉ nghe chơi, nghe một hồi lại thành ra lọt tai.
Thần Côn nói: “Tôi còn từng đặc biệt chú ý đến đoán quẻ xem số, có một lần tôi đọc được một cách giải thích trên diễn đàn, nói rằng xem số là lợi dụng chênh lệch giữa các chiều không gian.”
“Thế giới của chúng ta là ba chiều, bởi vậy nên tất cả đều chỉ biết quá khứ chứ không biết tương lai, cảm thấy tương lai quá khó lường. Nhưng vũ trụ thì không phải như thế, vũ trụ có thể là bốn chiếu, năm chiếu, như vậy, bằng vào các chiều không gian, tương lai là điều có thể thấy được.”
“Nếu đã có thể thấy được thì liếc qua là nhìn ra, cuộc đời của mỗi người chính là một sợi dây xích số liệu hoàn chỉnh, mà cuộc đời của tất cả mọi người thì tập hợp thành một kho số liệu khổng lồ – kho số liệu này không biết tồn tại ở đâu, có lẽ là ở một nơi rất sâu xa trong vũ trụ, nhưng có thể kiểm tra được nó, chỉ cần cậu có thể bắt sóng được. Não người chính là máy bắt sóng, chỉ có một số rất ít người có tần sóng não vừa đúng, có thể bắt được những số liệu này, đi vào xem sơ qua.”
Giang Luyện nghe mà da đầu tê rần: “Ý chú là, tính toán của hai người Viên Thiên Cương, thực ra là đầu óc họ bắt sóng được với kho số liệu trong không gian đa chiều này, không ngừng xem về sau à?”
Thần Côn gật đầu: “Tuy nhiên, cái xem sơ qua này có hạn chế, một là chỉ thấy biểu tượng, không biết nguyên nhân. Ví dụ như ông ấy nhìn thấy một người vào một giờ phút nào đó trong tương lai đang vung đao chém người, nhưng người này rốt cuộc là hành hung hay làm việc nghĩa hay tự vệ đây? Chỉ xem sơ qua thì rất khó xác định được…”
Giang Luyện ừ một tiếng: Điều này rất dễ hiểu, giống như một vài tin tức bây giờ vậy, cái mắt nhìn thấy thường chỉ là biểu tượng mà không phải chân tướng, nhưng quá nhiều người lại rất dễ a dua theo biểu tượng.
“…Trừ phi đi sâu vào hơn, điểm vào cụ thể, nhưng đi sâu kiểm tra là việc rất khó khăn, vô cùng tiêu hao tinh lực tự thân, chưa chắc đã có thể thành công – có điều cảnh chém người thì chắc chắn là đích xác sẽ xảy ra, bởi đã bị ông ấy thấy được.”
“Hai là, họ bị trình độ văn minh của chính mình hạn chế, dù có thể thấy được một thứ gì đó nhưng không biết được là chuyện gì xảy ra.”
“Lấy một ví dụ đơn giản, trong Thôi bối đồ có một tượng là ‘Kẻ bay chẳng phải chim, kẻ lặn chẳng phải cá, chiến tranh không ở lính, tạo hóa là trò chơi’. Có người giải nghĩa tượng này miêu tả chiến tranh hiện đại, cái Viên Thiên Cương thấy là cảnh chiến tranh hiện đại: bay trên trời là máy bay diệt địch, lặn dưới nước là tàu ngầm – nhưng ông ấy là người triều Đường, không thể hiểu được những thứ này, chỉ có thể miêu tả đúng sự thật, trên trời có thứ gì đó bay nhưng không phải là chim, trong nước có thứ gì đó lặn nhưng không phải là cá.”
“Giờ thì cậu hiểu vì sao tôi lại coi trọng lời của Cát Đại tiên sinh vậy chưa? Ông ấy không bịa đặt, cũng không phải điều tra suy luận, ông ấy đã ‘nhìn’ thấy. Nghe nói nghề của họ như bác sĩ không thể tự chữa cho mình vậy, có thể xem giúp người khác, lại không thể xem của mình và người thân của mình, cũng rất giày vò. Hơn nữa, xem trộm quá nhiều thiên cơ nên đa số đều phạm phải sống nghèo, chết yểu, với bản lĩnh Cát Đại, nếu đi phục vụ phú thương quyền quý thì chẳng phải là mỗi ngày một đấu vàng à? Nhưng ông ấy không dám lấy số tiền này.”
“Nghe nói trước đây xem số cho người ta đều là một trăm một lần, không nói gì nhiều, tiếc chữ như vàng. Giờ tăng lên ba trăm, chắc là do kinh tế phát triển, trình độ sinh hoạt của người dân lên cao nên thu nhiều một chút – nhưng tiền ông ấy thu tuyệt đối sẽ không mang theo, cậu xem thử mà xem, nói không chừng bây giờ đã tiêu hết rồi.”
Lại lẩm bẩm: “Rất nhiều người tìm kiếm ông ấy, ông ấy phiêu bạt quanh năm, cũng là vì sợ những chuyện phiền toái này. Tôi nhận ra được ông ấy, ông ấy sợ tin tức truyền ra, khẳng định là sẽ suốt đêm rời đi, ông cụ đã chừng này tuổi rồi, cũng phải…tám mươi, xem chừng sẽ không gặp được lần nào nữa.”
Giang Luyện không nói gì, hắn hơi hối hận.
Tại sao tối nay lại không đi chợ đêm với Thần Côn nhỉ, bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời gặp được kỳ nhân, nếu gặp được, hắn bằng lòng bỏ ra gấp mười lần ba trăm, mời Cát Đại tiên sinh xem giúp: có tìm được cái rương cho Mỹ Doanh không, hắn và Thiên Tư có về bên nhau hay không, sau này sẽ sinh con trai hay con gái, đứa nhỏ đấy tương lai có tiền đồ hay không…
Hắn đột nhiên phản ứng kịp, chất vấn Thần Côn: “Cơ hội hiếm có như vậy mà chú lại không hỏi về cái rương, chỉ hỏi mình họ gì?”
Thần Côn cáu: “Không phải đã nói với cậu rồi à, rất nhiều chi tiết cụ thể ông ấy không thể thấy được, gắng gượng xem sẽ làm tổn hại đến bản thân ông ấy, ông ấy có thể nói hai câu với cậu đã là tốt lắm rồi, có vài người ném tiền vào bát ông ấy, ông ấy còn có thể nhặt tiền ra trả lại cơ.”
Được thôi, Giang Luyện đã hơi bị fanboy Cát Đại tiên sinh này rồi: “Nếu Cát Đại tiên sinh đã nói tổ tiên chú họ Bành thì quá nửa là chú họ Bành thật rồi. Nhưng chú…thuận thế leo lên có phải hơi nhanh quá rồi không, nói tổ tiên mình là Bành Tổ, Bành Tổ người ta…có nhận chú không?”
Thần Côn nguýt hắn: “Tôi không phải là thấy ông ấy nổi danh nên bắt quàng làm họ, nói thật với cậu, trước khi tham gia vào cả sự kiện này, tôi đã rất có hứng thú với Bành Tổ, tôi vẫn luôn cảm thấy ông ấy là mạt đại…mạt đại…”
Lão nghĩ ngợi rồi đổi sang cách nói khác: “Tôi vẫn luôn cảm thấy ông ấy là vị thần cuối cùng thời thượng cổ.”
Giang Luyện nói: “Vì ông ấy sống thọ?”
Không sai, ban đầu Thần Côn có nhận thức này cũng là bởi vì Bành Tổ sống thọ.
Cho tới nay, lão vẫn luôn có cảm giác như vậy: Những vị thần thời thượng cổ tuổi thọ tất nhiên là rất dài rất lâu, nhưng không phải là vô cùng vô tận, bằng không mấy người Nữ Oa, Phục Hy, Tinh Vệ đã sống đến giờ rồi – bởi vậy nên họ vẫn có giới hạn tuổi thọ.
Mà Bành Tổ thì có thể là người cuối cùng chết đi trong những vị thần này, bởi vậy nên sống qua thượng cổ, sống qua Hạ Thương, sống giữa dân chúng bình thường, nên được người ta biết tới rộng rãi.
Sau đó thì bị cuốn vào chuyện của quỷ non này, biết đến sinh sản tự thể, quay lại nhìn Bành Tổ lại càng thêm ý nghĩa sâu xa.
Thần Côn nói: “Bành Tổ không phải là sống thọ mà rất thọ – Trung Quốc cổ đại có không ít người sống qua tuổi một trăm, hơn nữa, càng lên thượng cổ thì số tuổi càng cao, nghe nói Nghiêu sống đến 145 tuổi, Thuấn sống đến 110 tuổi, nếu Bành Tổ chỉ sống trăm hai trăm ba năm thì vào thời điểm đó cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, không thể nổi danh đến vậy, còn được người trong nước tôn là sống thọ nhất Hoa Hạ.”
Giang Luyện ừ một tiếng: “Chú hoài nghi số tuổi tám trăm là thật, ông ấy sinh sản tự thể, cũng là người của tộc thần? Còn nữa, chú nhấn mạnh ông ấy là ‘mạt đại’, là ‘vị cuối cùng’, là có ám chỉ phải không?”
Đương nhiên rồi.
Thần Côn hơi kích động: “Người tộc thần bị chọn lọc tự nhiên đào thải, cuộc đấu loại đó là một quá trình. Người tộc thần cũng có già có trẻ, tất nhiên là có người chết trước có người chết sau rồi, nghĩ đến tuổi thọ của họ đều rất dài, vậy cái ‘trước sau’ này có thể chênh lệch đến mấy trăm năm.”
Nói đến điểm then chốt, tim lão đập thình thình: “Nếu cậu là Hoàng Đế, chuyện đốt rương này xảy ra bất trắc, có một cái rương chứa đồ vật quan trọng bị trộm mất, cậu phải nghĩ cách lấy lại bù đắp, cậu sẽ phái ai đi?”
Giang Luyện nói: “Người…thông minh tháo vát nhất?”
Thần Côn thở dài: “Tiểu Luyện Luyện, đầu óc cậu thì nhanh nhạy thật đấy, nhưng sao vừa đến thời điểm then chốt là lại tắc tịt thế, thông minh tháo vát mà sống chẳng được bao lâu nữa thì có ích lợi gì?”
Giang Luyện lập tức hiểu ra: “Người trẻ nhất?”
“Nhất định là vậy rồi, bộ tộc Hoàng Đế cư trú lâu dài ở Trung Nguyên, nhưng người tộc Xi Vưu lưu vong thì lại chui vào những nơi tuyệt địa như Tương Tây, Quý Châu, Vân Nam, bộ tộc Hoàng Đế căn bản cũng không hiểu biết về những nơi này, hơn nữa, cái rương lại bị phân tán tứ tung, cái giấu chỗ này cái chôn chỗ kia, tìm rương rồi tìm linh phượng hoàng có thể là chuyện trong thời gian ngắn là hoàn thành được sao?”
“Hơn nữa, theo thời gian càng ngày càng khó tìm, bởi người biết chuyện lục tục chết đi, mà bí mật này thì căn bản là không tiết lộ cho người sau biết – cái bản đồ này lúc thì Quảng Tây lúc thì Tương Tây lúc thì Côn Lôn, muốn xâu chuỗi toàn bộ những chuyện này, lần ra manh mối hoàn toàn là nhiệm vụ bất khả thi. Đừng nói Bành Tổ thọ tám trăm tuổi, có cho thêm ông ấy tám trăm tuổi nữa ông ấy cũng chưa chắc đã hoàn thành được. Mà người Trung Quốc thì có thói quen chuyện đời trước không làm được sẽ giao phó lại cho đời sau.”
Giang Luyện đã chạm được tới đầu mối: “Ý chú là, hậu nhân của Bành Tổ cũng bị cuốn vào? Hậu nhân này…chính là chú?”
Nghĩ cẩn thận thì hình như cũng có lý, hơn nữa còn có đầu mối từ sớm: “Thần Côn có thể phân biệt được túi mật núi thật giả, mà túi mật núi lại nhận biết Thần Côn, càng thám hiểm vào sâu hơn, Thần Côn lại càng thường xuyên nằm mơ, những giấc mơ này vô cùng quan trọng, có thể xâu chuỗi những mảnh vụn nhìn như không liên quan tới nhau này lại, e rằng đây cũng không phải là mơ mà là ký ức được từng bước đánh thức của Thần Côn.
Giang Luyện chợt nghĩ ra điều gì: “Vậy mục đích cuối cùng của chú trong việc tìm rương này là để đốt rương?”
Vào những lúc thế này rất khó để không ích kỷ một phen: mạng sống của Mỹ Doanh dựa vào chiếc rương này, Thần Côn thì lại muốn đốt rương, đốt rương đi rồi, mạng Mỹ Doanh liệu có còn hay không?
Thần Côn hơi mờ mịt: “Không biết, tôi không có ý tưởng gì hết, thực ra chuyện muốn làm bây giờ nhất là tìm ra bảy khúc xương thú, dẫn hung giản trong người bạn tôi ra, xương thú thì đúng là tôi rất muốn thiêu hủy…”
Giang Luyện ngắt lời lão: “Chất liệu đồ vật trong rương đều rất đặc thù, phá hủy đơn thuần không thể hủy được, bỏ vào rương là trình tự nhất định phải đi qua – nói cho cùng, muốn đốt xương thú cũng phải qua rương thì mới đốt đi được, phải không?”
Thần Côn không phản bác, dừng lại một thoáng rồi mới mở miệng: “Nếu cậu lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng tới cô Huống… Tôi nghe nói, tối qua cô Huống đã gặp được Cát Đại tiên sinh, Cát Đại tiên sinh còn tặng cho cô ấy một câu nói.”
Tim Giang Luyện nhảy lên họng: “Là gì?”
“Tốt số, có quý nhân tương trợ, có thể qua tai khỏi nạn.”
Giang Luyện sửng sốt hồi lâu, có phần không thể tin được, mãi sau mới ngập ngừng mấp máy môi hỏi: “Lời Cát Đại tiên sinh nói hẳn là không sai đâu nhỉ?”
Nếu cụ nuôi có thể sống lâu thêm mấy ngày, chính tai nghe được câu nói này, ra đi cũng sẽ vui vẻ hơn.
…
Trước khi trở về phòng, Thần Côn muốn nói lại thôi, rề rà hồi lâu mới nhờ cậy Giang Luyện: “Chuyện đêm nay, cậu…đừng nói với cô Mạnh vội nhé.”
Giang Luyện không hiểu được ngay: “Tại sao?”
Thần Côn cười khổ: “Cô ấy biết được rồi…cậu cảm thấy đối với một người có thể sẽ đốt túi mật núi, quỷ non sẽ làm thế nào?”
Tiễn Thần Côn đi rồi, Giang Luyện ngẫm nghĩ câu hỏi này rất lâu.
Hắn cảm thấy Mạnh Thiên Tư hẳn sẽ không quá để ý, dù sao cái thứ túi mật núi này ngoài khả năng khắc tinh nước ra thì đối với quỷ non dường như cũng chẳng có tác dụng gì.
Nhưng bảy u me của Mạnh Thiên Tư thì rất khó nói: Các cụ thường có xu hướng bảo thủ, thà rằng cất giấu yên ổn cũng không muốn tùy tiện động vào, chứ đừng nói là đốt đi.
Hắn đột nhiên hơi hiếu kỳ.
Thần Côn là hậu nhân của Bành Tổ, liệu có thiên phú dị bẩm gì không? Trước mắt thì xem ra thực sự bình thường, không có gì lạ lùng, lúc vào mắt phượng hoàng còn suýt nữa mất mạng vào miệng cá sấu – lão muốn đốt rương, so với Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh có vẻ như còn khó hơn?
***
Sáng sớm hôm sau xuất phát.
Đào Điềm điều hai xe tới, một chiếc SUV bảy chỗ, một chiếc khác làm xe dự phòng và chở các loại trang bị.
Cô còn mang nhiều phiên bản và chú giải “Sơn hải kinh” khác nhau tới cho Thần Côn, có vài cuốn khác là về Bành Tổ, phỏng chừng là yêu cầu Thần Côn đề ra tối quan.
Có vẻ như đêm qua Thần Côn ngủ không được ngon, dưới mắt kính là hai quầng thâm mắt rất to, Giang Luyện còn tưởng là lão bị chuyện nhận tổ quy tông làm cho kích động, trên đường trò chuyện với Mạnh Thiên Tư rồi mới biết đêm qua sau khi về phòng, Thần Côn còn nói chuyện với cô rất lâu.
Thì ra A Huệ mà Thần Côn thường hay nhắc tới vốn tên là A Mộc Lý, là truyền nhân của vua cổ Miêu Đen.
Trong đó còn có một câu chuyện khiến người ta thở dài tiếc hận.
Năm đó khi Đoàn Văn Hi bái phỏng vua cổ Miêu Đen đã phát hiện ra cậu trợ lý trẻ tuổi của mình thầm nảy sinh tình cảm với A Mộc Lý, từng uyển chuyển nhắc nhở cậu ta rằng: Con gái Miêu rất giỏi dùng cổ, nhất là con gái Miêu Đen, có thể không dính thì đừng dính vào.
Cậu trợ lý bằng lòng luôn miệng, Đoàn Văn Hi cũng cho rằng sẽ không có gì đáng ngại.
Nhưng bà đã đánh giá thấp nhiệt huyết với tình yêu của thanh niên nam nữ, trợ lý căn bản là không lọt tai chữ nào, cảm thấy dù có bị hạ cổ cũng chẳng có gì đáng sợ: con gái Miêu hạ cổ đều là nghiêm phạt kẻ phụ tình, cậu ta đã nói ra tất sẽ thực hiện, toàn tâm toàn ý, có gì mà phải sợ đâu?
Sau khi hành trình Miêu Đen kết thúc, người phụ tá muốn quay trở lại Thượng Hải tiếp tục việc học, Đoàn Văn Hi cũng có hành trình khác, hai người bèn chia tay ở Côn Minh, sau đó không còn liên lạc nữa. Mãi đến mấy năm sau, Đoàn Văn Hi mới tình cờ nghe nói cậu phụ tá đã chết từ rất lâu rồi, nguyên nhân tử vong là cổ phát mà chết.
Đoàn Văn Hi tính thời gian là biết ngay mối nghiệt tình này cắm rễ lúc ở đất Miêu Đen, cậu trợ lý hẳn là đã chàng chàng thiếp thiếp với con gái Miêu, về Thượng Hải rồi lại đứng núi này trông núi nọ – tuy về mặt đạo đức cá nhân thì đúng là cậu trợ lý đã bội tình bạc nghĩa, nhưng ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết, bà vô cùng hối hận khi đó đã dẫn một người vô tội vào đất Miêu Đen, từ đó về sau không thuê trợ lý nữa.
Đó là nửa phần trước của câu chuyện.
Mà nửa phần sau thì đến đêm qua, Mạnh Thiên mới được nghe từ Thần Côn.
Cậu trợ lý kia không hề bội bạc, sau khi hoàn thành việc học, cậu ta đã trèo đèo lội suối, quay trở lại trại Miêu Đen theo đúng thời gian đã ước hẹn, thậm chí còn sớm hơn một khoảng, muốn cho A Mộc Lý một niềm vui bất ngờ.
Nhưng cảnh còn người mất, khi ấy vua cổ đã qua đời mà A Mộc Lý thì đột nhiên mất tích trong một lần ra ngoài vào mấy tháng trước, không còn quay trở lại.
Trợ lý không còn cách nào khác, bèn ở lại nơi ở cũ của A Mộc Lý, một lòng chờ bà quay về, không ngờ rằng không đợi được A Mộc Lý mà lại đợi được ngày chết của mình.
Cổ độc của A Mộc Lý nào phải trò đùa? Đáng thương cho cậu trợ lý, cả đời nhã nhặn lịch sự, hào hoa phong nhã, chưa từng làm chuyện gì xấu mà lại rơi vào cái kết thủng ruột nát dạ dày, cứt đái tràn lan khủng khiếp khôn tả, quằn quại trong trại ba ngày ba đêm mới chết, xem như là bị vô số cổ trùng ăn sống, đến xương cũng bị khoan đục thủng lỗ chỗ.
Người trong trại đều rất thương cảm cho cậu ta, lại bó tay không thể làm gì được, cũng là trời muốn cậu ta chết: Nếu vua cổ vẫn còn sống thì may ra còn có thể thử giải cổ của A Mộc Lý, nhưng vua cổ lại đã qua đời.
Cậu trợ lý được chôn bên ngoài trại, một ngôi mộ nhỏ, không đến một năm đã mọc đầy cỏ xanh.
Lại qua một năm, vào một buổi tối mưa lớn tầm tã, một gia đình sống ở gần đầu trại chợt nghe thấy tiếng khóc thê lương tê tâm liệt phế của một cô gái, nam chủ nhân của gia đình đó rợn người, bèn xách đèn bão ra ngoài xem.
Bên cạnh ngôi mộ của trợ lý, ông ta vậy mà lại nhìn thấy A Mộc Lý mất tích đã lâu.
Theo lời ông ta kể, lúc A Mộc Lý ra ngoài vẫn còn mang dáng vẻ một thiếu nữ yêu kiều, nhưng khi ấy đã hoàn toàn là một người phụ nữ có chồng, tóc tai bà bù xù, mặc váy của người Hán, cả người nhếch nhác, mộ đất đã bị bà dùng tay trần đào ra.
Miêu Đen hạ táng không thịnh hành dùng quan tài, hơn nữa trợ lý còn là một người ngoài, trước đây chỉ lấy chiếu cói bọc lấy rồi chôn cất, thời gian đã qua lâu như vậy, khí hậu trong núi lại ẩm thấp, chiếu cói đã sớm mục nát thành bùn, trộn lẫn với vụn xương và bùn đất dưới đó.
Nam chủ nhân trông thấy A Mộc Lý khóc nức nở, đưa tay nắm bùn đất trong mộ lên bỏ vào miệng, nuốt từng ngụm xuống bụng. Trời đổ mưa, khóe miệng bà chảy ra từng vệt bùn bị nước mưa pha loãng, nhìn cực kỳ đáng sợ.
Nam chủ nhân sợ đến ngã ngồi xuống đất, đèn bão lăn ra ngoài mấy trượng, dầu lửa bị đổ ra, bén lửa một khoảng bãi cỏ, nam chủ nhân vội cởi áo đi dập, vất vả mãi mới dập xong, lại nhớ ra A Một Lý, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bóng hình gầy gò của bà lảo đảo đi xa.
Mẹ người trợ lý vẫn còn sống ở Thượng Hải, sức khỏe yếu lại nhiều bệnh, không có ai phụng dưỡng, A Mộc Lý đi Thượng Hải, có dạo đi làm vũ nữ kiếm tiền chăm sóc cho bà cụ cho đến khi bà cụ qua đời.
Sau đó nữa, thời buổi rối ren, tình hình chiến tranh căng thẳng, giống nhà họ Huống đi chạy nạn, bà cũng lánh xuống một thôn núi nhỏ ở miền Hà Nam, nhưng khác nhau là, bà không có quá nhiều vàng bạc châu báu, lại mang theo một cỗ quan tài.
Bà chọn mộ huyệt cho mình trong thôn núi đó, thuê người đóng sống mình vào quan tài, dùng tính mạng hạ huyết cổ, nguyền rủa người hại mình không được chết yên lành.
Vài chục năm sau, Thần Côn ngao du tới đó đã chạm mặt cổ trùng, trải qua một trận “đại chiến”, dùng mông ngồi chết cổ trùng, còn trông thấy nắp quan tài bị động đất làm bật ra hỏng mất.
Trên nắp quan tài có khắc lời nguyền của A Mộc Lý trước khi chết.
Lộ linh nhất mạch, tuyệt vu tam đại.
…
Xe đã ra khỏi thành phố, đường cái dần mở rộng, đường nét núi xa mặc sức vẽ lên nền trời thoáng đãng.
Giang Luyện điều chỉnh âm lượng tai nghe, ấn vào một tin nhắn thoại Mạnh Thiên Tư gửi tới.
Cô nói: “Anh biết A Mộc Lý đã xảy ra chuyện gì không? Khoa trương cực kỳ, bà ấy đang yên đang lành đi trên đường thì bị một nhóm người đánh ngất trói đi, mà nhóm người đó thì lại là người nhà họ Thịnh, nhà họ Thịnh chín chuông đó.”
“Lộ linh nhà họ Thịnh khoảng thời gian đó đứt đoạn, đương gia cho người dưới một ít tiền, bảo họ tới kỹ viện hoặc tìm người môi giới mua một cô gái tới để hòa máu, thực hiện hóa bướm, dùng dòng máu ấy sinh ra người kế thừa.”
“Nhưng mấy tay cặn bã đó đã cầm tiền đi đánh bạc, mất sạch, không ăn nói được với đường gia, vậy mà ma xui quỷ khiến thế nào lại tăm tia người trên đường, muốn bắt đại một người, A Mộc Lý đã đụng trúng họng súng ấy, đường đường là truyền nhân của vua cổ, nếu đối kháng trực diện, những người đó sao có thể là đối thủ của bà ấy?”
Giang Luyện cũng không diễn tả được cảm giác trong lòng là thế nào: Nhưng cuộc đời là như vậy đó, lật thuyền trong cống ngầm, ngã xe trên đất bằng, giống như cụ Đoàn vậy, một đời truyền kì, ai mà ngờ được lại chết trong tay Diêm La?
Mạnh Thiên Tư nghiến răng nghiến lợi: “Em mà biết nhà họ Thịnh là người như vậy, em còn lâu mới để quỷ non cho họ lấy núi không dò!”
Giang Luyện cười, trong xe yên ắng, nói chuyện mọi người đều sẽ nghe thấy nên hắn vẫn luôn bấm chữ nhắn tin cho Mạnh Thiên Tư: “Cũng không thể nói như vậy được, nhà họ Thịnh cũng có người tốt mà.”
Mạnh Thiên Tư bên kia hừ lạnh, còn nói: “A Mộc Lý bị bắt tới sinh đời tiếp theo cho lộ linh. Em đoán khi đó trong người bà ấy cũng không còn cổ nữa, một thân bản lĩnh không thi triển được, chỉ có thể giả bộ ngoan ngoãn, sinh con gái cho nhà họ Thịnh, sau đó đợi mãi mới có sơ hở mà trốn đi được.”
“Thế nhưng bà ấy cũng thật nhẫn tâm, lộ linh nhất mạch, tuyệt vu tam đại, đó là nguyền rủa con gái, cháu gái và cả thế hệ đời chắt vào theo, có thể thấy bà ấy hận đến mức nào. Còn nữa, Thần Côn nói với em là, người bạn mà lão quen hiện giờ chính là đời thứ ba của lộ linh.”
Giang Luyện ngẩn người, vội gõ ba chữ: “Giải được không?”
Mạnh Thiên Tư trả lời hắn: “Nói là cổ trùng chết thì đại khái cũng giải được hơn nửa rồi, nhưng Thần Côn không hiểu biết gì nhiều về Miêu Đen lắm, sau đó còn đặc biệt đi trại Miêu Đen, nhưng vua cổ cũng không còn truyền nhân nữa rồi, không ai giải thích được nghi hoặc cho ông ấy, ông ấy không dám cam đoan, vẫn rất lo lắng là có khi nào sẽ có di chứng gì hay không. Còn nữa, ông ấy cảm thấy, chín chuông nhà họ Thịnh, lộ linh đứng đầu, lộ linh tuyệt mất thì thực ra cũng bằng chín chuông đều tuyệt, cây đổ khỉ tán mà, dòng quan trọng nhất tuyệt mất thì những dòng khác còn có thể…”
Nói đến đây thì mất sóng.
Giang Luyện ngẩng đầu, nhìn rặng núi bao la càng lúc càng gần trong tầm mắt.
Lộ linh nhất mạch, tuyệt vu tam đại, tuyệt ở đây là người hay là chuông đây?
Thực ra nhà họ Thịnh chín chuông mà không có chuông thì cũng đồng nghĩa người tiêu tan, không còn tồn tại nữa.
Trong cõi u minh, Giang Luyện có một cảm giác.
Chuyện đốt rương này e rằng…chắc chắn sẽ xảy ra.