Nước tiểu la nhanh chóng được đưa vào, là dùng túi nước đựng, Thần Côn cẩn thận dè dặt đưa cho Giang Luyện bên dưới – hai người trao đổi ánh mắt, đều cảm thấy có phần khó tả: túi nước hãy còn âm ấm.

Nhưng không thể hắt ngay được, sau khi hắt tỉnh Diêm La rồi, phải bày tư thế gì ra đối phó với ông ta thì còn cần bàn bạc một phen, hơn nữa, ai chủ thẩm cũng là vấn đề.

Mạnh Thiên Tư loại bỏ Giang Luyện và Thần Côn bằng cách cười nhạo.

“Ông?” Cô nói với Thần Côn, “Ông chắc không? Chỉ bằng cái mông ngồi một chỗ cũng không vững của ông, mở miệng ra cái là hô ‘Tiểu Diêm Diêm’ ấy hả, sao làm?”

Thần Côn tức điên, có điều lão thừa nhận rằng mình không có khí chất làm chủ thẩm.

“Còn anh,” Cô liếc xéo Giang Luyện, “Anh biết hù dọa người khác à? Cái câu ‘Có tin tôi…’ anh đe dọa ông ta khi trước là học trên TV đó hả? Lại chẳng cười chết tôi.”

Giang Luyện không hé răng, hắn quả thật rất ít khi hung thần ác sát, dù thỉnh thoảng có gồng lên thì cũng khá gượng gạo, khiến người ta nhìn cái là biết giả.

Mạnh Thiên Tư phủi bụi trên áo, nhấc chân móc lấy một cái ghế xếp chân khập khiễng, mặt vải căng sờn đến rách ra kéo qua, vững vàng ngồi xuống: “Thế nên mới nói, có một số người đã không có khí chất của kẻ ác lại còn không có kỹ xảo làm kẻ ác, còn cạnh tranh cái gì nữa?”

Kể cũng lạ, rõ ràng là bàn hỏng ghế nát, vậy nhưng cô ngồi lên rồi thì lại cứ như ngai vàng vậy, mặt mày kiêu hãnh, thần thái ngạo nghễ, nếu bên chân thêm một con báo nằm sấp thì lại càng thích hợp hơn, không chỗ nào chê được.

Giang Luyện đột nhiên nhớ tới hồi mới gặp Mạnh Thiên Tư, mình đã bị đánh cho một trận tơi bời hoa lá rồi dẫn qua, mông còn chưa ngồi vững, một dao của cô đã bay tới.

Giọng Thần Côn từ trên đỉnh vọng xuống: “Tôi thấy để cô ấy đi.”

Giang Luyện cười cười: “Tôi cũng không ý kiến.”

***

Diêm La bị nước tiểu la khắm lặm đã nguội lạnh hắt tỉnh.

Đầu ông ta rất đau, hỗn độn rối tung, mơ hồ mở mắt, phát hiện ra trong động sáng bất ngờ, lòng thầm giật nảy mình cả kinh: Trong động này tháng tháng năm năm đều như đêm tối, dù có đốt nến thì cũng chỉ sáng mờ mờ như hoàng hôn mà thôi.

Vội ngẩng đầu lên, trông thấy phía trước cách mình không xa có hai luồng sáng trắng lóa rọi tới, luồng sáng gần như chiếu mù mắt ông ta, ông ta vội giơ tay lên che, lát sau mới híp mắt lại, do dự thò đầu ra trước.

Nhìn rõ rồi, giữa hai chiếc đèn pha chống nghiêng là một cô gái trẻ đang ngồi, tuổi chừng hăm sáu, hăm bảy, rất xinh đẹp, nhưng khuôn mặt, biểu cảm và ánh mắt lạnh lùng đều như nhuốm màu mỉa mai, khóe miệng hơi nhếch lên trên, nhìn là biết rất khó đối phó.

Sau lưng cô gái là một người đàn ông đang đứng, bởi vị trí đèn pha ở dưới thấp nên nửa người trên của anh ta đều chìm trong bóng tối, không nhìn rõ được dung mạo.

Diêm La nuốt nước bọt, lúc này mới nhớ ra lúc nửa đêm, chuông điện vang lên, sau đó ông ta bị ai đó đánh ngất.

Người đánh ngất ông ta là ai? Là đám người xa lạ cưỡi la vào xã Năm Trăm Lộng sao? Sao họ tìm được ông ta? Vì sao lại tìm ông ta? Giữa họ có quan hệ gì à?

Thần kinh Diêm La căng chặt, ánh mắt lập lòe bất an.

Đúng lúc đó, Mạnh Thiên Tư cất tiếng.

“Tỉnh lại rồi?”

Diêm La lại nuốt nước bọt, cơ thể mất tự nhiên rụt lại, cô gái này khiến ông ta có một cảm giác uy hiếp không sao tả được.

“Chúng ta hàn huyên chút, ông không nói được nhưng cổ thì vẫn cử động được, cần gật đầu thì gật đầu, không lắc cũng không gật… Chỗ tôi có người biết sửa cổ đấy, có thể xoa bóp cho ông bất cứ lúc nào.”

Giang Luyện khiêm tốn học hỏi: Thì ra người ác là như vậy, ăn nói điểm đến là dừng, nụ cười giấu dao, có sức uy hiếp hơn trắng trợn đe dọa nhiều.

“Ông tên là Diêm La?”

Môi Diêm La phát khô, hồi lâu sau mới gật đầu.

Cái tên này đã chẳng ai gọi suốt mấy chục năm rồi, sao cô gái này biết được?

Mạnh Thiên Tư nhoẻn cười: “Lại nói tiếp, gốc rễ của chúng ta cũng chẳng nông đâu, để tôi nêu ra vài chuyện giúp ông nhớ lại.”

“Ông là người Ngọ Lăng Tương Tây, năm ba chín, bí mật đầu quân cho một tay sơn phỉ, tên là Ba Đen, giúp ông ta bày mưu tính kế, cướp đường, quản lý sổ sách… Lưỡi rìu ông Ba Đen múa không tệ, đáng tiếc là có nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng ôm được, lúc Tương Tây diệt phỉ, đã bị pháo cối bắn cho tan xác.”

Diêm La choáng váng, ông ta hoàn toàn không ngờ rằng, vừa mới “hàn huyên” mình đã bị người ta đào hết gốc rễ lên rồi.

“Tầm năm bốn mấy, ông làm một vụ lớn, rình rập bảy tám ngày, cướp của một nhà giàu họ Huống, có ấn tượng không? Ba Đen ăn đậm một vụ, thu hoạch của ông cũng không nhỏ, có tranh của Bạch Thạch Sơn Nhân, còn có một cái rương, đúng không?”

Diêm La kinh ngạc nhìn cô: Đó là chuyện đã bao năm rồi? Đột nhiên nhắc tới khiến ông ta có cảm giác đã qua mấy đời.

Ánh mắt Mạnh Thiên Tư sắc lạnh, giọng nói uy nghiêm: “Có đúng không? Đầu ông để trưng cho đẹp đấy hả?”

Quả đổi sắc mặt đột ngột này, đừng nói là Diêm La, đến Giang Luyện và Thần Côn cũng phải giật mình.

Diêm La vội gật đầu.

Mạnh Thiên Tư đổi giận thành cười, bảo ông ta: “Vậy mới phải chứ, một mình tôi nói cô đơn biết bao, ông phải phối hợp thêm chút cử động vào, thế không tốt à, hoàn thuận làm sao.”

Giang Luyện từ bỏ ý định học tập: Hắn mà làm như vậy thì sớm muộn gì cũng tinh thần phân liệt mất, mỗi người một chuyên môn, người nào có tài người đó làm, sau này gặp phải những tình huống thế này thì cứ để cho Mạnh Thiên Tư đi.

Mạnh Thiên Tư quả nhiên nói rất hòa nhã: “Cuối những năm năm mươi, ông biết có người muốn đấu tố ông, bỏ chạy suốt đêm, vợ con cha mẹ đều không dẫn theo, ngược lại chỉ mang theo cái rương, đúng không?”

Diêm La máy móc gật đầu.

Mạnh Thiên Tư thở dài: “Để tôi giới thiệu với ông, vị này là…”

Cô vươn tay ra, ngoắc ngoắc về phía Giang Luyện, Giang Luyện nghĩ hẳn là mình nên lộ mặt, bèn bước lên một bước.

Diêm La nhìn mặt hắn: Nhận ra rồi, đây chính là người đã đánh ông ta ngất xỉu.

“Vị này chính là hậu duệ của nhà họ Huống, rương của người ta ông mượn không ít năm rồi, cũng nên trả lại đi chứ nhỉ?”

Nghe đến chữ “rương”, thân mình Diêm La run lên.

Mạnh Thiên Tư nhìn thấy, mặt không thanh đổi: “Cái rương đó có ở chỗ này của ông không?”

Câu này hỏi ra, Giang Luyện và Thần Côn cơ hồ đồng thời nín thở: Nhiều năm truy tìm, ngược xuôi vất vả, chính là vì cái rương chẳng rõ đầu đuôi này.

Dưới ánh nhìn chăm chú của ba cặp mắt, Diêm La chậm rãi lắc đầu.

Không ở đây? Cái rương đã qua tay người khác rồi?

Lòng Mạnh Thiên Tư chùng xuống, nhưng vẻ mặt vẫn kín như bưng: “Vậy nhưng ông vẫn biết nó ở đâu?”

Diêm La chần chừ, lại gật đầu.

Mạnh Thiên Tư có thể nhìn ra, “hàn huyên” đến đây, Diêm La đã không còn căng thẳng như trước – nếu so sánh với một cuộc cờ thì lúc trước ông ta rơi nằm ở thế bị động, bị một nước đi của cô đánh cho tan tác, hiện giờ thì thất tha thất thểu, đang thử khống chế trận thế, muốn đánh lại cô.

Không thể cho ông ta cơ hội này được, không thể cho ông ta biết mình đã biết bao nhiêu, cũng không thể cho ông ta có nơi dựa dẫm.

Mạnh Thiên Tư mỉm cười: “Được, đây là vấn đề thứ nhất, tạm để đó đã, chúng ta tiếp tục.”

Diêm La sửng sốt, ông ta vốn tưởng rằng cô gái này đến để tìm rương, mà ông ta thì biết cái rương ở đâu, trong tay có đồ, có thể mặc cả một hai, không ngờ cô gái này lại nhẹ bẫng thả ra một câu, cứ thế cho qua, còn phải tiếp tục.

Còn tiếp tục cái gì nữa?

Mạnh Thiên Tư không nhanh không chậm nói: “Những năm bảy mươi, ông sống ở xã Năm Trăm Lộng này, một hôm nọ, có một đoàn người từ nơi khác tới, dừng chân chỗ này chụp ảnh tham quan, trong đó có một cụ bà, họ Đoàn, tên là Đoàn Văn Hi.”

Diêm La không còn kinh hãi nữa, chỉ lắng nghe, muốn xem xem rốt cuộc cô có thể nói được bao nhiêu, bao xa, bao sâu.

“Ông nghĩ cách làm quen với bà ấy, sau đó, ông cùng bà ấy đi núi Côn Luân, mấy ngày đó, thời tiết ở Côn Luân không tốt, còn xảy ra lở tuyết… Sau nữa, ông trở về, bà ấy thì lại không còn xuất hiện nữa.”

Nói tới đây, cô nghiêng người ra phía trước, hạ giọng, nhả một câu ra như thì thầm.

“Ông giết bà ấy.”

Nói xong câu này, tim Mạnh Thiên Tư đập thình thình.

Câu cuối này cô hỏi khá mạo hiểm, bởi những lời nói trước đó cũng vẫn coi như có chứng cứ xác thực, nhưng câu này thì hoàn toàn là nói mò, chỉ cần mò sai, sẽ lập tức làm sụp đổ hình tượng không gì không biết của cô trước mặt Diêm La.

Nhưng cô không nhịn được.

Diêm La thẫn thờ, lại gật đầu: Chẳng sao cả, bí mật lớn nhất cả đời ông ta là một loạt những dây dưa do cái rương dẫn ra, cướp giết bao nhiêu mạng người nhà họ Huống như vậy đều đã nhận cả, nợ nhiều rồi nên chẳng ưu sầu, điều này cũng không cần phải lấp liếm.

Trong đầu Mạnh Thiên Tư ong ong, chỉ cảm thấy đầu ngón tay cũng lạnh run.

Vậy mà lại đoán trúng, cụ Đoàn của cô, nhân vật truyền kỳ như vậy, không ngờ lại thật sự mất mạng trong tay một kẻ bình thường đến tầm thường như Diêm La, dựa vào đâu chứ, kẻ này bỉ ổi như vậy, quê kệch như vậy…

Cô kích động vô cùng, nhất thời không tìm được thêm từ nào ác độc chua ngoa hơn để miêu tả Diêm La.

Trong hang động tĩnh lặng vô cùng, Diêm La lấy làm lạ, bất an liên tục đánh mắt về phía cô.

Thần Côn không thò đầu xuống xem nữa, lão trở mình, nằm ngửa trong lối vào nửa sáng nửa tối, trong lòng rối bời: Đoàn tiểu thư, nhân vật xuất sắc như vậy, đi Tây du học từ những năm hai mươi, một thân võ nghệ, phóng khoáng hào hiệp, hẳn nên có một cái chết oanh liệt – chẳng hạn như giống Mai Hoa Cửu Nương vậy, nghênh chiến cường địch, sau khi đại thắng thì kiệt sức, mỉm cười mà chết, hoặc dẫu chết vì lở tuyết thật cũng còn hơn – mới không phụ một đời, tại sao lại chết một cách khiến người ta phải tiếc hận như thế?

Mạnh Thiên Tư cụp mắt, môi hơi run lên, chợt thấy Giang Luyện sau lưng vươn tay ra, nắm nhẹ vai cô một cái.

Cô lấy lại tinh thần.

Lúc cô ra đời, cụ Đoàn đã ra đi từ lâu, tình cảm chẳng thể tính là sâu đậm, nếu nói nghe tin dữ đau lòng khổ sở bao nhiêu thì thực sự là có hơi khoa trương: Cô một là tức, tóc núi quỷ non vậy mà lại lật thuyền trong mương lãng nhách như vậy; hai là buồn cho me lớn, Cao Kinh Hồng mà biết hẳn sẽ tự trách lắm.

Mạnh Thiên Tư hắng giọng, nở một nụ cười cứng ngắc: “Nói đến đâu rồi nhỉ? À… Chúng ta tiếp tục.”

Cô cưỡng ép kéo một đầu dây trong mớ suy nghĩ phức tạp ra: “Thập niên chín mươi, ông ở Quế Lâm, làm một nhân viên quét đường, khi đó ông đã lớn tuổi, thân thể cũng không khỏe, bắt đầu sắp xếp hậu sự, tặng cho cháu mình một món tiền nhỏ, về phần mình thì còn chưa nghĩ ra…”

“Ai ngờ, tạo hóa trêu ngươi, ông còn chưa chuẩn bị xong thì đã bị một cái xe gây chuyện đâm chết.”

Diêm La nhũn người.

Nếu nói lúc trước, ông ta còn cố gồng mình lên được, muốn thăm dò xem cô gái trước mắt này rốt cuộc biết được bao nhiêu, vậy thì sau khi cô nói đến đoạn ông ta bị đâm chết, ông ta không cần phải gồng nữa, ông ta giống như một tờ giấy bị mở ra, bị người ta nhìn thấu hết rồi.

Ông ta uể oải ngồi trên mặt đất.

Mạnh Thiên Tư nói: “Chuyện gì đã xảy ra trong trung tâm hỏa táng, chắc tôi cũng không cần nói nữa nhỉ? Bây giờ, để tôi nói cho ông biết tôi là ai.”

Diêm La vẫn tò mò về thân phận của cô, khẽ ngước mắt lên nhìn cô.

“Tôi là ngai vàng của quỷ non thế hệ này, ông giết Đoàn Văn Hi, chính là giết trưởng bối của tôi, mà anh ấy…”

Mạnh Thiên Tư ra hiệu về phía Giang Luyện: “Trưởng bối ruột thịt của anh ấy chết trong tay ông còn nhiều hơn, ông cảm thấy, bị hai chúng tôi tìm thấy rồi, ông còn có thể sống nổi sao?”

Diêm La mỉm cười, là nụ cười tự biết đại thế đã mất, không thể cứu vãn được nữa, ông ta cụp mắt xuống, trực giác mình đã không còn ở nhân gian nữa: Đây là âm ty địa phủ, thiếu nợ trả nợ, có mạng đền mạng, chết thì chết thôi, dù sao sống cũng là dằn vặt.

Mạnh Thiên Tư đột ngột đổi giọng: “Có điều, trên người ông vẫn có thứ mà chúng tôi cảm thấy hứng thú, nói cách khác, con người ông vẫn còn chút giá trị. Chúng ta giao dịch công bằng, tôi ra giá, xem ông có đồng ý bán hay không… Đưa giấy bút cho ông ta.”

Giang Luyện đi lên trước, trải giấy ra trước mặt Diêm La, lại đặt một cây bút xuống, làm xong đứng lại ở gần đó – không dám cách quá xa, sợ Diêm La dùng thứ này làm hung khí, nóng lên tự hại mình hay gì đó.

Mạnh Thiên Tư nói: “Khổ cực một đường như vậy không phải chính là để mong được sống cuộc sống tốt đẹp sao, nhưng ông nhìn thử ông xem, vứt nhà bỏ vợ con, lưu lạc nơi tha hương, có chỗ nào là tốt? Đúng vậy, ông được thêm vài chục năm tuổi thọ, nhưng vài chục năm nay sống có khác gì chó không…còn chẳng bằng chó nữa, chó bây giờ sống cũng sang lắm, không giống ông, ngủ cũng chẳng được yên giấc.”

Diêm La bị cô đâm trúng tâm sự, hơi thở có phần nặng nề.

“Cái giá tôi ra đầu tiên là trong vòng một năm không giết ông, đảm bảo ông ăn ngon mặc ấm, được sống sung túc. Nếu ông từng chung đụng với Đoàn Văn Hi thì phải biết, đã ngồi trên ngai vàng này thì nói một là một, hai là hai, hơn nữa, tài lực nhân lực của quỷ non ông hẳn cũng biết rồi – sau khi ngủ cũng sẽ có người trông cho ông, sẽ không để ‘kẻ kia’ làm càn, cái giá đầu tiên này là để mua một đáp án, cái rương hiện giờ đang ở đâu.”

Suy nghĩ rồi lại bổ sung: “Hiện giờ không thể nói được tỉ mỉ, ông có thể cho một đáp án cụ thể trước, chi tiết thế nào đợi về sau chúng ta chậm rãi nói.”

Diêm La cầm bút, nhìn Mạnh Thiên Tư một cái rồi viết hai chữ lên giấy, lại giơ lên cho cô xem.

Ba năm.

Quả nhiên là người tiếp thu nền giáo dục cũ, đến nay vẫn còn thói quen viết chữ phồn thể.

Mạnh Thiên Tư cười khẩy: “Chỉ một năm, không bàn cãi.”

Dừng lại một thoáng, trong lời nói lại chứa lời khác: “Diêm La, muốn buôn bán phải mở hàng trước thì mới có khách quen, tôi cũng không chỉ có một câu hỏi.

Diêm La siết chặt cây bút, cứng người một chốc rồi giống như đã ra quyết định, lại cúi người viết xuống ba chữ, đang định giơ giấy lên thì chợt nghe trên đẩu có người kêu: “Viết gì đấy, tôi không nhìn thấy!”

Ngẩng đầu lên, trông thấy cửa động bên trên thò xuống một cái đầu, nguồn sáng đều ở bên dưới, bên trên tối mờ không rõ, khuôn mặt của cái đầu kia trở nên vô cùng đáng sợ: Diêm La bị bất ngờ, sợ đến run tay làm giấy bị rạch ra một đường.

Thì ra, từ lúc đưa giấy bút tới trước mặt Diêm La, Thần Côn đã lại thò đầu xuống xem rồi, thực ra lão muốn đi xuống, nhưng ra khỏi động thay đổi phương hướng rồi lại đi vào lần nữa lão sợ sẽ bỏ lỡ cảnh tượng gì quan trọng, bèn cứ nằm như vậy, mãi đến khi thực sự không thể nhìn thấy gì mới mở miệng lên tiếng.

Giang Luyện cũng đến phục lão, bất đắc dĩ đi qua, đỡ lão xuống đất.

Thần Côn vừa chạm đất đã xăm xăm chạy tới trước mặt Diêm La, vội vã ló đầu xem tờ giấy, sau đó hít mạnh một hơi lạnh.

Núi Côn Luân.

Rương nằm ở núi Côn Luân!

Lão bật thốt: “Tôi biết mà, núi Côn Luân không thể đơn giản vậy được!”

E rằng cái rương ngay từ đầu đã tới từ đó, hiện giờ lại trở về nơi đó rồi!

Mạnh Thiên Tư nhíu mày, lớn tiếng nói: “Đứng sang một bên, đừng có nói lung tung!”

Lúc này Thần Côn mới nhớ ra đây là sân nhà người ta, vội ngậm miệng.

Mạnh Thiên Tư nhìn về phía Diêm La: “Cái giá thứ hai, thêm nửa năm. Ông đã lấy cái gì ra để dụ cụ Đoàn tôi đi Côn Luân?”

Diêm La không do dự, lại viết xuống hai chữ.

Xương rồng.

Xương rồng?

Mạnh Thiên Tư cười khinh khỉnh: “Chỉ bằng vào lời nói suông của ông mà cụ Đoàn đã tin, nghìn dặm xa xôi lặn lội theo ông đi?”

Đoàn Văn Hi cố nhiên là người lãng mạn, nhưng tuyệt không dễ kích động, không nhìn thấy chút chứng cứ xác thực thì chắc chắn sẽ không lỗ mãng đi ngàn dặm.

Diêm La viết xuống một dòng chữ.

Tôi cho bà ấy xem mảnh vụn.

Mảnh vụn? Mảnh vụn xương rồng?

Mạnh Thiên Tư giật mình: “Ở đâu ra?”

Không thể là trong rương được, Diêm La không mở được rương, chẳng lẽ là của nhà họ Huống cất giữ, để trong cái rương khác?

Diêm La rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười gian xảo mà chỉ những năm làm trợ tá lòng dạ hiểm độc ở Tương Tây mới có, viết xuống hai chữ.

Một năm.

Mạnh Thiên Tư không cần suy nghĩ: “Ba tháng, nếu ông không bằng lòng đáp, vậy câu hỏi này cho qua. Còn nữa, tôi nhắc nhở ông, đừng có lấy mấy câu hỏi vặt này ra mặc cả với tôi, ông không có tư cách ấy.”

Diêm La vẫn không do dự như trước, trước mặt người có thù máu với mình, có thể kiếm được thêm tháng nào hay tháng ấy, ông ta lại viết xuống ba chữ.

Trấn Long Sơn.

Bảo sao Diêm La lại tới xã Năm Trăm Lộng này, không thể không có đạo lý được: Đây là nơi long phượng quây quần, từ xã Năm Trăm Lộng đi xéo xuống chính là Trấn Long Sơn, Diêm La đã tìm được mảnh vụn xương rồng ở Trấn Long Sơn.

Mạnh Thiên Tư bình tĩnh nhìn về phía ông ta: “Tôi nghe nói, đốt xương rồng có thể nhìn thấy kiếp sau, có thật không? Cụ Đoàn của tôi đã thấy được?”

Diêm La lắc đầu, viết câu tiếp.

Không biết, tôi chỉ biết đó là một cửa vào.

Cửa vào?

Trong đầu Thần Côn bỗng nảy ra một câu.

Có thể giúp ngươi nghe được…tiếng không cam của…người chần chừ trước cửa vào…

Cửa vào, là cái cửa vào đó sao?

Thần Côn kích động vô cùng, đang muốn truy vấn thì đột nhiên phát hiện ra Diêm La có phần không ổn.

Thân mình ông ta hơi co giật, tần suất chớp mắt tăng lên, thỉnh thoảng lại lật trắng, rồi cố gắng trợn trở lại.

Thần Côn không hiểu ra sao, nhưng Giang Luyện thì đã bắt gặp tình trạng thế nào đêm mới rồi, hắn có dự cảm không lành: Có thể hỏi được từ Diêm La nhưng người còn lại trong cơ thể ông ta thì chưa chắc.

Hắn tranh thủ thời gian, lại tung ra một câu hỏi: “Ông vốn là người bình thường, bằng cách nào mà có thể rũ bỏ thai cũ, sống lại một đời?”

Mắt Diêm La càng lật dữ dội hơn, tay cầm bút cũng không ngừng run rẩy, nhưng ông ta không viết, chỉ đưa tay chỉ vào hai chữ mình đã viết khi nãy.

Ba năm.

Người này thật là, máu cò kè thấm tận xương rồi, Giang Luyện không thể tự làm chủ được: cứ cộng ba năm năm năm thế này, chẳng lẽ phải nuôi tên khốn nạn này đến già?

Hắn vội quay đầu nhìn Mạnh Thiên Tư.

Mạnh Thiên Tư cũng biết tình hình không ổn, nhưng dù sao đổi qua rồi thì lại đổi lại, lãng phí chút thời gian mà thôi, cô cười cười: “Một năm.”

Diêm La không đồng ý, ông ta rất kiên trì, ngón tay vẫn chọc vào “Ba năm”, vì cơ thể co giật nên ngón tay cũng di chuyển, chọc cho tờ giấy rách rung lên rào rào.

Mạnh Thiên Tư sao có thể cho ông ta chiếm thượng phong: “Một năm, ông có thể viết ra trước, dù sao cũng chỉ là trả lời cơ bản, chúng tôi cảm thấy hứng thú sẽ tăng giá cho ông.”

Diêm La cảm thấy có thể chấp nhận được, bèn cúi đầu viết.

Nhưng lần này, càng viết càng gian nan, cơ thể không ngừng co giật, tròng trắng mắt lại lật lên, tay dùng sức quá lớn, tờ giấy không ngừng bị ngòi bút chọc thủng, Giang Luyện trông thấy chữ ông ta càng viết càng nguệch ngoạc.

Ông ta viết: “Tôi ăn…”

Chữ thứ tư là một chữ “Lộc (鹿)”, nói chính xác thì chỉ là thiên bàng chữ “Lộc” (*), nhưng chỉ gắng gượng cầm cự được đến khi viết xong thiên bàng này, rồi lão cúi thấp đầu, bất động.

(*) Chữ Hán có hai dạng, một là chữ đơn thể, hai là chữ hợp thể, chữ hợp thể bao gồm nhiều chữ đơn thể ghép lại với nhau, mỗi một phần chữ ghép đó gọi là một thiên bàng, trong khái niệm thiên bàng bao gồm cả bộ thủ.

Ba người không nói gì, chỉ có hơi thở là dồn dập hơn, chờ xem biến hóa của Diêm Lam.

Một lúc sau, Diêm La chậm rãi ngẩng đầu lên.

Ai cũng có thể nhìn ra đây không còn là Diêm La vừa rồi, trong mắt ông ta lóe ra những tia xảo quyệt, mặt cũng lộ ý cười khoái chí khó hiểu, ánh mắt chuyển từ Mạnh Thiên Tư qua Thần Côn, rồi lại dời về…

Đại khái vốn là định dời về phía Giang Luyện, nhưng chỉ trong sát na, cơ thể bỗng chấn động, lại trở lại Thần Côn.

Ông ta quan sát Thần Côn từ trên xuống dưới một lượt, vẻ mặt liên tục thay đổi, ánh mắt lập lòe bất định.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Ngoại hình mình có dị dạng quái lạ gì đâu, dù sao cũng không đáng quan sát lâu vậy đâu chứ?

Thần Côn cảm thấy lạnh buốt sống lưng, nhịn không được hỏi một câu: “Ông biết tôi?”

Chuyện khiến người ta bất ngờ xảy ra.

Diêm La gật đầu.

Thần Côn cứng họng: “Ông… Ông là ai?”

Người này chắc chắn không phải là Diêm La, cũng chẳng phải hai nhân cách gì, Thần Côn dám thề với trời, đời này mình chưa từng chạm mặt Diêm La bao giờ.

Là ai đây? Mấy chục năm qua mình đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng quen quá nhiều người, nhất thời quả thật không nghĩ ra được manh môi.

Diêm La nhìn chung quanh một vòng, cầm bút lên.

Giang Luyện để ý thấy Diêm La này không biết cầm bút, tư thế này không phải tư thế ông ta từng dùng, thậm chí cũng không phải tư thế dùng bút lông, ông ta trực tiếp nắm lấy thân bút như năm một đoạn nhánh cây vậy.

Ông ta cũng không viết chữ, ông ta đang vẽ tranh, nhưng ông ta cũng không thạo vẽ vời chút nào, chỉ quệt lung tung ra đường nét tư thế đại khái – anh chỉ có thể biết rằng đang quệt một người, rồi lại quệt một người nữa, giữa hai người cách nhau một khoảng.

Cuối cùng, ông ta thêm vào giữa hai người đó một món đồ.

Cái ông ta thêm chính là rương.

Thế nên, cả bức tranh xem có vẻ như là hai người cùng nhau khiêng một chiếc rương, cũng giống như một người đang…đưa cái rương cho một người khác.