Tất cả mọi người đều đứng yên bất động, nhìn thi thể của Bạch Thủy Tiêu rồi lại nhìn thứ cô ta ói ra, thu dọn cũng không được mà rời đi cũng không xong.

Cuối cùng, là Thù Bích Ảnh lên tiếng: “Còn đứng đó làm gì, cần ngủ thì đi ngủ, cần làm việc thì làm việc đi – kịch có dài hơn nữa thì cũng đến hồi kết thúc, không phải à.”

Lại gọi Mạnh Thiên Tư: “Bé Thiên, con theo u.”

Hai người đứng đầu vừa đi, hiện trường lập tức thoải mái hơn hẳn, Mạnh Kình Tùng sắp xếp thu dọn, những người không bị điểm danh bắt đầu tốp năm tốp ba rời đi, Giang Luyện cũng theo dòng người trở về lều, hắn cũng rất lo lắng cho Mạnh Thiên Tư – cô vừa mới lên vách đã bị bại lộ việc mang túi mật núi ra ngoài rồi.

Hắn nhớ cô từng nói các cô bác đều là người chỉ cầu an ổn, không thích xảy ra biến động gì lớn, cũng không chủ trương việc lấy túi mật: Phải, có thể u năm cũng không biết cái Mạnh Thiên Tư cầm ra là túi mật núi, song cách bà ăn nói hành sự giỏi giang như vậy, quá nửa đã đoán ra được, hơn nữa, Mạnh Thiên Tư cũng sẽ không lừa bà.

Đang trầm ngâm, chợt nghe có người gọi hắn: “À… cậu Giang Luyện?”

Nhìn lại, là Liễu Quan Quốc.

Liễu Quan Quốc đưa điện thoại vệ tinh cho hắn, thái độ rất tốt: Dẫu Liễu Quan Quốc không phải người tháo vát gì cho cam, nhưng thái độ, hành xử với khách vốn luôn hồn hậu, thấy lúc Mạnh Thiên Tư gặp chuyện không may, Giang Luyện là người đầu tiên xuống cứu, hiện giờ lại cùng trở về, thái độ với Giang Luyện cũng càng khách khí hơn.

“Bạn cậu đã tới Vân Mộng Phong trọ, rất lo lắng cho cậu, cậu gọi lại cho bên ấy báo mấy câu cho họ yên lòng.”

Quả thực Giang Luyện cũng rất lo cho Huống Mỹ Doanh và Vi Bưu, hắn nhận điện thoại, cảm ơn Liễu Quan Quốc, đi tới chỗ sóng tốt dưới vách núi, gọi về.

Quầy lễ tân của nhà khách bắt máy rồi nhanh chóng chuyển cho Huống Mỹ Doanh, nghe thấy giọng hắn, Huống Mỹ Doanh mừng rỡ khôn xiết, truy hỏi hắn rốt cuộc đã dùng biện pháp gì mà giảng hòa được với Mạnh Thiên Tư?

Cô từng bị Mạnh Thiên Tư dọa ngất, đến nay trong lòng vẫn còn thấy sợ.

Chuyện này cũng chẳng thể kể rõ được trong vài ba câu, Giang Luyện qua loa đáp: “Lúc nào rảnh rồi lại nói.”

Huống Mỹ Doanh cũng không hỏi đến cùng, cô có việc quan trọng hơn cần bàn với hắn: “Y tá nói với em, mấy ngày nay tình trạng của cụ không tốt lắm, chỉ sợ đã đến ngày ấy.”

Cụ của cô chính là cụ nuôi của Giang Luyện, Huống Đồng Thắng.

Giang Luyện ừ một tiếng, trong lòng cũng không có chấn động gì lớn: Cũng không phải là không có tình cảm gì với Huống Đồng Thắng mà là bởi, với chuyện tất nhiên sẽ tới này, họ đã chuẩn bị tinh thần từ lâu lắm rồi, lâu đến mức gần như mệt mỏi – có mấy lần tình trạng nguy hiểm, tên đã lắp lên cung, đến cả nghĩa địa cũng đã xem xét.

Huống Đồng Thắng thật sự đã già lắm rồi, già đến độ sống đối với ông cụ đã là một việc tốn thời gian, chết mới là giải thoát, ngay cả đám y tá cũng ngầm bàn tán rằng: Bây giờ ông cụ một ngày đã ngủ đến trên hai mươi tiếng, thực sự có cưỡi hạc về Tây thì cũng chỉ là một ngày ngủ nhiều thêm vài tiếng nữa mà thôi.

Hắn trấn an Huống Mỹ Doanh: “Chờ tin tức đi, nếu tình huống không có chuyển biến tốt thì chúng ta mau chóng trở về.”

Cúp máy, một lần nữa quay lại lên vách núi.

Trên vách cũng không yên lặng, nghĩ thấy cũng phải, chính mắt chứng kiến chuyện kinh người như vậy, ai mà ngủ được chứ – những hộ núi này đang túm năm tụm ba tụ lại với nhau bàn tán xì xào.

Thần Côn vậy mà cũng góp mặt trong đó, thật đúng là đi đâu cũng thấy lão.

Giang Luyện không muốn đi về phía nhiều người, ngại ầm ĩ.

Hắn trực tiếp trở về.

***

Lều của hắn nằm ở vị trí hẻo lánh, lều chỗ Bạch Thủy Tiêu xảy ra chuyện cũng nằm ở nơi hẻo lánh, lúc trở về đi ngang qua, cửa lều được cuốn lên, hắn liếc mắt vào trong, có thể trông thấy thi thể phủ vải trắng kia.

Ước chừng là sợ thi thể này xảy ra vấn đề gì, người canh gác trong ngoài lều chỉ thấy tăng lên chứ không giảm đi.

Trở lại lều, Giang Luyện vừa ngả người xuống đã ngủ mất, rồi lại bất chợt tỉnh dậy, cho rằng đã được một lúc lâu rồi, xem đồng hồ lại mới chỉ qua không đến một tiếng, trên vách vẫn huyên náo tiếng người như cũ, cũng may là một lát sau, trời đổ mưa phùn, tiếng ồn ào mới dần nhỏ đi.

Thần Côn cũng đã trở về, tinh thần phấn chấn, thuật lại cho hắn tiến triển mới nhất: “Tiểu Luyện Luyện, nghe nói tất cả mọi người hôm nay ở trên vách núi kể cả chúng ta đều phải ký một bản thỏa thuận giữ bí mật đó.”

Hiểu, có một vài chuyện quá mức kinh hãi, dù là trong nội bộ cũng phải gắng hết sức khống chế phạm vi truyền bá.

Giang Luyện hỏi lão: “Vậy mà các người vẫn đứng đó xôn xao bàn luận.”

Thần Côn trả lời: “Chuyện này khác, mọi người đều là người biết chuyện, không nói ra ngoài thì vẫn có thể bàn tán bên trong mà, bằng không nghẹn chết mất – Tiểu Luyện Luyện, tôi nghe ngóng hết một lượt, nắm được không ít tình huống mới rồi mới trở về thảo luận phân tích với cậu đấy.”

Giang Luyện không tiếp lời: Tận mắt chứng kiến quá trình tử vong kỳ dị của Bạch Thủy Tiêu, hơn nữa tin tức xấu mà Huống Mỹ Doanh báo cho hắn khiến hắn chỉ cảm thấy ghét bỏ, ghê tởm, uể oải, đến nói cũng không muốn nói.

Thần Côn lại bừng bừng hứng thú.

Có điều, hắn cũng hơi hiếu kỳ với cái gọi là “tình huống mới” này.

Giang Luyện kê gối lót ra sau người, bệ rạc dựa vào: “Nói nghe xem.”

“Có nhớ tôi từng nói với cậu, bài vị là một thai thể, giống như thân thể của con người, có thể nạp chứa hồn phách hay còn gọi là ý thức của con người không,” Thần Côn hạ giọng, thần thần bí bí, “Chuyện vừa xảy ra lại càng thêm củng cố cho quan điểm của tôi.”

“Cái bài vị đó là một thứ xác thịt không rõ chất liệu, khi còn sống cứng không gì bằng, dao chém súng bắn đều không sứt mẻ, sau khi bị túi mật núi giết chết thì trở thành một đống kết tủa nát nhão mềm rũ. Có cảm thấy trạng thái trước sau này giống cơ thể người không? Cơ thể người khi còn sống có sức sống, có đàn hồi, chỉ đâu đi đó, sau khi chết thì chỉ là một đống thịt mục nát, không chút sức sống, thối rữa bốc mùi, đến động đậy cũng không động được.”

Giang Luyện ờ một tiếng.

Thần Côn rất bất mãn với phản ứng này của hắn, quyết định cho hắn liều mạnh hơn: “Trong tấm bài vị kia có một người đàn ông, nói cho đúng thì là hồn phách của một người đàn ông, theo cách gọi trong phong tục nơi này thì là thần động, theo cách gọi khoa học thì là sóng điện não. Bạch Thủy Tiêu chính là đã yêu một luồng…sóng điện não như thế.”

Giang Luyện lại ồ một tiếng, đại khái là lúc quá mệt, quá không muốn nói chuyện thì độ tiếp thu với sự vật sẽ cao như thế.

Thần Côn kinh ngạc: “Cậu tiếp thu được hết à?”

Giang Luyện miễn cưỡng gật đầu: “Nếu chuyện này mà có trong ‘Liêu trai’ thì không phải là yêu một con ma à? Người Trung Quốc ai mà chẳng tiếp thu được.”

Thần Côn không phục: “Sao giống được, ma trong ‘Liêu trai’ đều vừa đẹp vừa quyến rũ, có thể nhìn thấy được.”

Giang Luyện nhắm mắt lại: “Nhìn thấy được hay không thì có gì khác nhau? Xét cho cùng, tình yêu là một cảm giác, không phải thời Tống có một nhà thơ có biệt hiệu là ‘Mai Thê Hạc Tử’ à? Chỉ cần người ta có thể cho chú cảm giác này thì bất kể đó là nam hay nữ, sống hay chết, là hoa mai hay bức tượng, là ảnh chụp hay sóng điện não, thì đều là chỗ gửi gắm tình cảm của chú hết.”

Thần Côn sửng sốt hồi lâu: “Tiểu Luyện Luyện, tư tưởng của cậu tiến bộ thật đấy.”

Tiến bộ à?

Nếu thế cũng gọi là tiến bộ thì Thần Côn cũng rất tiến bộ đấy, nghe hắn nói vậy mà không mắng hắn nói vớ vẩn, ngược lại còn khen hắn “tiến bộ”.

Giang Luyện ừ một tiếng: “Cũng hơi, chú nói tiếp đi.”

Lúc này Thần Côn mới tỉnh táo lại được, nhất thời không biết phải tiếp từ đâu: “Nói đến đâu rồi nhỉ… À, mật non khắc tinh nước, dùng chữ ‘khắc’ này rất uyển chuyển, thực ra đích xác phải là giết. Bảo sao Bạch Thủy Tiêu có phải liều mạng cũng muốn ngăn cản chuyện này xảy ra. Cậu đổi góc độ khác suy nghĩ mà xem: Một khi túi mật núi ra ngoài, thần động mà cô ta yêu chắc chắn sẽ phải chết, sao cô ta có thể không điên lên cho được? Bảo sao những người trông chừng cô ta lại nói là Bạch Thủy Tiêu căn bản không cho là mình có lỗi, còn rất cây ngay không sợ chết đứng, nói cái gì mà bảo vệ người mình yêu là thiên kinh nghĩa địa nữa cơ mà.”

Chuyện này logic, Bạch Thủy Tiêu có động cơ mạnh như vậy, hèn chi xuống đao với chính mình cũng không tiếc.

Giang Luyện mở mắt, lẩm bẩm: “Túi mật núi có thù gì với bài vị vậy nhỉ, sao lại muốn giết bài vị?”

Thần Côn bắt lỗi hắn: “Sai! Tiểu Luyện Luyện, cậu đã phạm vào một lỗi sai mang tính nguyên tắc.”

Lỗi sai mang tính nguyên tắc?

Giang Luyện không rõ nguyên tắc ở chỗ nào, nghi ngờ quay sang nhìn Thần Côn.

Thần Côn chui nửa người ra ngoài lều, lượm hai viên sỏi vào, đặt một viên ra trước: “Đây là tinh nước, cũng chính là bài vị.”

Lại đặt viên còn lại ra: “Đây là túi mật núi.”

“Trong mắt tôi, hai thứ này đều là loại vật chất không xác định, không tồn tại bất kỳ ý thức, yêu ghét hay khúc mắc như tôi muốn tấn công anh anh muốn giết chết tôi gì – giống như nước và lửa vậy, va chạm với nhau, ai cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì, cũng giống như axit có thể tẩy gỉ vậy; cậu có thể nói là nước muốn giết lửa, hay là axit muốn giết gỉ không?”

“Tinh nước gặp phải túi mật núi là một kiểu phản ứng tự nhiên, bản thân tinh nước không tồn tại vấn đề e sợ túi mật núi, giống như cậu không thể hỏi lửa có sợ nước không vậy, đó không phải sợ mà chỉ là một hiện tượng. Thứ thật sự e sợ túi mật núi là thần động kia – bởi tinh nước là xác thịt của nó, giống như cơ thể người vậy, mà tinh nước gặp phải túi mật núi sẽ chết, sẽ héo quắt, sẽ mất đi công năng, xác thịt chết rồi, thần động sẽ không còn chỗ cư trú. Còn nhớ tới định luật bảo toàn năng lượng mà tôi nói không, cơ thể chết đi, nó cũng sẽ biến mất theo.”

Giang Luyện không nói gì.

Cách nói này không khó hiểu, giống như dao súng không có yêu ghét mà phải xem là nó nằm trong tay ai: Tinh nước chỉ là một công cụ, nó không làm việc ác, thứ làm việc ác là “người” sử dụng công cụ.

“Còn nữa,” Thần Côn nói đến đây, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, “Ở ngay gần chỗ treo túi mật núi lại đặt một cục tinh nước, túi mật núi là khắc tinh của tinh hoa nước, thiết đặt như vậy có phải là rất khiến người ta phải suy nghĩ không?”

Giang Luyện nghĩ ra gì đó, ngồi thẳng dậy: “Tôi nhớ chúng ta từng đề cập rằng cục tinh nước đó như để theo dõi túi mật núi.”

“Không sai!” Thần Côn hưng phấn, “Như vậy, toàn bộ câu chuyện đều ăn khớp được rồi.”

Lão cố gắng chải gỡ một lượt từ đầu đến cuối.

“Bên trong cục tinh nước đó có một người, gọi nó là thần động đi. Nó khảm vào vách đá trong động, cũng chính là nơi gần với túi mật núi nhất, giống như một trạm gác, thời thời khắc khắc canh phòng thiên địch bị nhốt của mình chạy thoát.”

“Xin hỏi, điều kiện thiết yếu để khắc tinh của nó chạy thoát là gì? Là quỷ non, quỷ non lấy túi mật núi, nói cách khác người thần động phải thời thời khắc khắc đề phòng thực ra là quỷ non.”

“Lại nói về thần động, nó chỉ là một luồng sóng điện não, là một siêu sức mạnh tâm trí có thể ảnh hưởng tới não người. Vậy nhưng cũng chỉ là ảnh hưởng mà thôi, dù sao não người cũng không phải là thứ bất tài, sao có thể nói ảnh hưởng là ảnh hưởng được chứ? Gặp phải bộ não nào có dung lượng lớn thì có khi còn bị giết ngược lại không chừng.”

“Chúng ta còn biết rằng sức mạnh này của nó không thể sử dụng ở bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu mà phải có nước, nước có thể tăng mạnh sức ảnh hưởng của nó. Vậy nhưng cũng chẳng mạnh hơn được bao nhiêu – lúc ma nước xuống nước, cả người đều ngâm dưới nước, chủ động áp trán lên bài vị, cũng chỉ bị khống chế một hai tiếng mà thôi.”

Giang Luyện tiếp lời: “Hơn nữa, ở Tương Tây, đến cả điều kiện ma nước cũng không có sẵn được.”

Tương Tây là nơi núi thẳm, không phải sông lớn, muốn môi trường có nước thì chỉ có thể dựa vào trời mưa, nhưng uy lực của nước mưa so với nước sông lớn cuồn cuộn đương nhiên là kém hơn rất nhiều rồi.

Huống chi, ma nước mở khóa canh vàng, mang theo bài vị xuống nước là di mệnh của tổ tông, nhưng thần động thì cũng không có nhiều con hiền cháu hiếu như vậy để mà sử dụng.

Cuối cùng Tiểu Luyện Luyện cũng vào guồng được theo lão rồi, Thần Côn trở nên kích động: “Đúng vậy, bởi vậy nên nó phải mở một con đường khác, tạo cho mình…người theo đuổi để có thể sai sử, có khi nào ngọn nguồn của truyền thuyết lạc hoa động nữ xưa nay ở Tương Tây là như vậy không? Thứ nhất, Tương Tây nhiều mưa, những hang động này có rất nhiều khe hở, nước sẽ thấm vào, tạo nên môi trường thích hợp cho nó; thứ hai lạc hoa động nữ đa số là những cô gái nhạy cảm, yếu đuối, hướng nội, giàu trí tưởng tượng, có lẽ những cô gái như vậy càng dễ bị nó mê hoặc hơn, giúp nó nghe nhìn, giúp nó tìm hiểu tin tức.”

Một ý nghĩ lướt vụt qua trong đầu Giang Luyện: “Bạch Thủy Tiêu?”

Thần Côn gật mạnh đầu: “Bạch Thủy Tiêu này thật sự là một nhân tài đó, tôi nghe nói, trong dốc Người Hỏng kia có cả một đám người làm việc cho cô ta đấy. Được rồi, bây giờ chúng ta trở lại chủ đề chính.”

“Chuyến làm việc này của cô Mạnh rất phô trương, nghe nói người còn chưa tới Tương Tây, thiếp mời khác đã phát hết ra rồi, hơn nữa, đã rất nhiều năm cấp cao quỷ non chưa từng tới Tương Tây.”

Giang Luyện nhớ tới Đoàn Văn Hi.

Thần Côn như biết hắn nghĩ gì, khoát khoát tay: “Đoàn tiểu thư không tính, bà ấy tới đây theo kiểu tự đi du lịch, lẳng lặng khiêm tốn, gần như không có một ai biết – thanh thế của cô Mạnh thì quá lớn, thần động vốn đã đề phòng quỷ non, nếu cậu là thần động, nghe được việc này, có thể không khẩn trương không? Không chú ý không? Bạch Thủy Tiêu khẳng định đã sớm nằm vùng gần Vân Mộng Phong, có khi còn để tâm hơn Liễu Quan Quốc ấy chứ.”

Giang Luyện trầm ngâm: “Vậy bằng cách nào mà cô ta biết được cô Mạnh tới là vì túi mật núi?”

Thần Côn nghĩ ngợi: “Việc này chỉ có thể nói là do nhiều người lắm miệng, trên đời không có bức tường nào không lọt gió – nghe nói trợ lý Mạnh đã phân phó Liễu Quan Quốc điều một lượng lớn bản đồ núi tới Vân Mộng Phong từ trước, mà những bản đồ núi được điều động thì đều là về vùng rừng đá treo túi mật, nếu cậu là Bạch Thủy Tiêu, vốn đã sẵn nghi thần nghi quỷ, lại nghe được tin tức này, có thể không biết cô Mạnh tới là vì cái gì sao?”

Giang Luyện thở dài.

Hiểu được toàn bộ rồi.

Hồi lâu sau hắn mới cười cười: “Đây cũng là cái kiếp đã định sẵn từ trước của thần động, thật đúng là Có sống có chết một tim đời, nó nghĩ quá nhiều rồi, khi đó cô Mạnh cũng không có ý định lấy túi mật núi. Nếu không phải Bạch Thủy Tiêu giở mọi thủ đoạn ra thì hai chúng ta cũng chẳng theo xuống vách núi, cô Mạnh cũng sẽ không mang túi mật núi ra.”

Thần Côn cũng cảm khái: “Đúng vậy, nếu thần động kia còn sống, biết được chuyện đã xảy ra thì chắc hối hận đến xanh ruột mất.”

Điển hình càng làm càng sai, làm nhiều sai nhiều, đơn giản tự tay đào mộ chôn mình.

Nghe hết chuyện, cũng đã phân tích được hòm hòm, Giang Luyện định một lần nữa nằm xuống.

Thần Côn níu hắn lại: “Đừng mà Tiểu Luyện Luyện, chuyện quan trọng nhất còn chưa nói đến.”

Mẹ nó, đã phân tích đến mức này rồi mà vẫn còn chuyện quan trọng nhất?

Giang Luyện thắc mắc: “Quan trọng nhất gì cơ?”

“Theo ý cậu, cô Bạch chết…” Thần Côn nói không rõ ràng, “Là vì sao?”

Giang Luyện không nghĩ nhiều: “Túi mật núi cách nó càng lúc càng gần, đại khái là cảm ứng được nên tinh nước không chịu nổi, sụp đổ tán loạn, liên lụy sang cả Bạch Thủy Tiêu.”

Thần Côn lắc đầu: “Không đúng, đa số mọi người đều sẽ nghĩ giống cậu, ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng sau đó suy xét một hồi, lại cảm thấy không logic.”

“Cảm ứng được túi mật núi thì hẳn không sai, nhưng ở giữa có một khoảng chênh lệch thời gian: Tôi đã hỏi người trông chừng trong lều lúc đó, trước cả khi túi mật núi phát huy tác dụng, Bạch Thủy Tiêu đã có dấu hiệu dị thường rồi – chẳng lẽ là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, thần động không đến mức yếu đuối vậy chứ, chỉ mới cảm ứng được túi mật núi thôi đã sụp đổ rồi? Hay là vì đại thế đã mất, giết Bạch Thủy Tiêu cho hả giận, có phải là máu chó quá rồi không?”

Trong lòng Giang Luyện đánh thịch một tiếng.

Phỏng chừng đã nói đến đoạn then chốt nhất, giọng Thần Côn hơi run run: “Nếu suy luận của chúng ta chính xác, thần động được thu xếp ở đấy đúng là để theo dõi xem túi mật núi có chạy thoát hay không, vậy nếu nó theo dõi thấy rồi thì sẽ làm gì?”

Đúng vậy, sẽ làm gì?

Yết hầu của Giang Luyện lăn một vòng.

Một trạm gác, khi đã theo dõi được tình hình quân địch thì sẽ làm gì? Liều mạng nghênh chiến ư?

Không không không, nhiệm vụ của nó là báo cáo, truyền tin tức này ra ngoài.

Trên đời này hiển nhiên không chỉ có một tấm bài vị, ở đây có một tấm, nhà ma nước có ba tấm, mà trong hầm đất trôi nổi ở Tam Giang Nguyên thì nghe nói là có rất nhiều.

Giữa các bài vị có cảm ứng lẫn nhau không?

Có thể, theo cách nói của Thần Côn, trong bài vị là hồn phách được thu chứa, cũng chính là sóng điện não – giữa các luồng sóng điện não hẳn là còn tiện liên lạc hơn là giữa người và người.

Trước đó vừa nói, muốn bài vị phát huy tác dụng tăng cường sức mạnh tâm trí thì cần phải có môi trường nhất định…

Giọng Giang Luyện hơi khác thường: “Lúc đó, lúc chúng ta nghe thấy động tĩnh, theo quỷ non chạy tới lều, chú có cảm giác nhức đầu không?”

Thần Côn vội gật đầu: “Có, có.”

Dừng một chút lại bổ sung: “Cũng không phải nhức đầu mà là một cảm giác nôn nao mãnh liệt, như là bị một luồng sóng vô hình đập vào vậy, rất khó chịu, có vài người còn nôn ra nữa kìa.”

Giang Luyện hỏi lão: “Có khi nào là bởi đột ngột tăng cường sức mạnh tâm trí, tuy rằng không khống chế được chúng ta nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy không khỏe?”

Thần Côn biết hắn nói vậy tất có nguyên do: “Cho nên?”

Giang Luyện chợt đổi trọng tâm: “Có thấy trạng thái khi chết của Bạch Thủy Tiêu không?”

Thần Côn sốt ruột song vẫn nhẫn nại: “Có.”

“Như thế nào, kể lại xem.”

Thần Côn bất đắc dĩ: “Thì là…khô quắt lại, cả người héo rút, nói là đột ngột bị như thế, gần như có thể thấy được bằng mắt thường, rất đáng sợ.”

Song, lời kế tiếp của Giang Luyện lại khiến lão cảm thấy còn đáng sợ hơn cả cảnh tượng Bạch Thủy Tiêu chết.

Hắn nói: “Lượng nước trong cơ thể một người trưởng thành có thể chiếm tới 70% thể trọng, dịch máu chứa nước, tủy não chứa nước, thịt cơ chứa nước, đến xương cốt…cũng chứa nước. Cục bài vị bị nuốt xuống đó tăng cường sức mạnh tâm trí là để truyền tin tức ra người, mà Bạch Thủy Tiên thì lại là…hồ chứa nước loại nhỏ có thể lợi dụng cách nó gần nhất.”

“Nó cảm ứng được túi mật núi, biết đã hết đường xoay chuyển, điều duy nhất có thể làm chính là nắm chặt thời gian, bằng mọi giá thông báo cho người đứng sau, cũng chính là người đã sắp đặt nó ở đây: Túi mật núi xuất thế, thiên địch xuất hiện rồi.”

Thần Côn cũng biến sắc, không sai, trạng thái sau cùng của Bạch Thủy Tiêu hệt như một cái xác ướp, là biểu hiện mất nước cấp tốc, cả một lượng nước lớn trong cơ thể thanh xuân cứ thế hao tổn một cách khó hiểu trong một khoảng thời gian ngắn, hóa ra là để làm như vậy – lão chỉ nghi ngờ cục tinh nước đó truyền tin tức ra ngoài, không ngờ đến chuyện mà Giang Luyện nói.

Lão rùng mình: “Vậy…quỷ non có phải là gặp nguy rồi không? Không được, tôi phải báo lại việc này cho Mạnh Thiên Tư, để họ…chuẩn bị đề phòng.”

Lão nói là làm, lồm cồm bò dậy, chạy đi như một làn khói.

Giang Luyện không nhúc nhích.

Hắn lại không cho rằng từ nay về sau, quỷ non sẽ gặp nguy hiểm.

Dù sao quỷ non cũng người đông thế mạnh, mà bài vị muốn khống chế hay tẩy não ai thì lại rất mất thời gian, có thể nói là trắc trở, hơn nữa, lực lượng lớn nhất mà chúng có khả năng sai sử thực ra lại là ma nước: Nhưng hiện giờ nhà ma nước ai cũng bất an, sợ bài vị như hổ, đã không còn nằm trong phạm vi khống chế của nó.

Song tin tức kia truyền ra rồi, ắt sẽ nảy sinh một vài biến hóa.

Giang Luyện trực giác rằng hẳn cũng không thể tìm được thứ tinh nước núp trong hầm đất trôi nổi kia nữa rồi – giống như một người kiên trì ra ngoài chạy bộ, gió mặc gió, mưa mặc mưa, bỗng nhiên được cho biết rằng sẽ có một đối thủ lợi hại đánh tới, hơn nữa còn ngồi canh ngay trên lộ tuyến hắn thường đi, hắn còn chịu ra ngoài nữa sao?

Không, hắn sẽ đóng cửa không ra, bình tĩnh nín lặng, lấy bất biến ứng vạn biến.

Ít nhất thì biện pháp cũ của nhóm ma nước cũng không tìm được nữa rồi.