Tân Từ nuốt nước bọt, siết chặt đèn pin trong tay mà đi thẳng tới dưới chân thi thể.

Ngẩng lên nhìn cặp đế đôi giày rơm treo trên đỉnh đầu, cảm thấy đúng là nhìn rất thật: hiện giờ hologram đã chẳng phải thứ gì hiếm thấy, không ít ngôi sao ca nhạc từng sử dụng cái này trong concert của mình nhưng ít nhiều đều có phần mờ mịt không rõ nét, vẫn có sự khác biệt với người thật…

Hắn giơ cánh tay lên, rờ về phía chân người kia, tuy biết là sẽ không chạm tới cái gì nhưng cảm giác nhìn tay mình xuyên thẳng qua cơ thể người hẳn sẽ khó quên lắm đây…

Đúng là khó quên thật.

Chuyện xảy ra sau đó hơi hỗn loạn, giống như bị người ta quây đánh vậy, chịu phải một trận mưa nắm đấm, Tân Từ không còn phân biệt được trình tự trước sau gì nữa, hắn chỉ nhớ được một điều duy nhất, hắn chạm tới vật thật rồi.

Hologram cái đếchhhhhhhh! Cái này là mẹ nó thật đóooooooo!

Vì sờ phải vật thật mà hãi hùng khiếp vía, tiếp đó không khống chế được lực đạo – hắn nghe tiếng vải rách đánh roẹt một cái, nghe thấy tiếng xương khớp gãy lìa răng rắc, hắn muốn thét lên nhưng kinh hãi quá độ, họng không phát ra được một âm thanh nào, muốn lùi ra sau, chân lại nhũn ra, vừa di chuyển đã ngã nhào, chết toi ở chỗ cây này sinh trưởng ven sườn dốc, hắn cứ thế nắm nửa cái chân người bị kéo xuống lăn thẳng từ trên dốc xuống như một ròng rọc kéo nước bằng đá nặng nề.

***

Lần này quá bất ngờ, da đầu Mạnh Kình Tùng căng siết, vô thức rút súng ra cầm tay, phản ứng của Mạnh Thiên Tư cũng rất nhanh, lập tức lưng kề lưng với y, tay phải vung ra, gậy tre trong tay dài ra hơn một mét, hoành ngang trước người tạo thành một hình cung phòng thủ, đồng thời nín thở.

Dưới cơn mưa phùn dày đặc, khắp núi chỉ toàn tiếng lá cây xào xạc, lại càng có vẻ yên tĩnh. Thi thể treo lên kia vì vừa bị túm mạnh mà rung lắc dữ dội, cành cây treo dây không chịu nổi sức nặng, phát ra tiếng đứt gãy khiến người ta nghe mà gai người, dưới sườn núi loáng thoáng vọng lên tiếng rên rỉ của Tân Từ.

Không có gì xảy ra kế tiếp, nguy cơ tạm thời được giải trừ, Mạnh Thiên Tư ra hiệu bảo Mạnh Kình Tùng canh chừng rồi chạy vội tới bên sườn dốc, chiếu đèn pin xuống đảo qua đảo lại, rất nhanh đã thấy Tân Từ.

Đó là một con dốc dài, trên dốc không có thảm thực vật gì, sau trận mưa lớn vốn đã bùn nước đầm đìa, bên dưới còn tích thành một vũng bùn sâu bằng nửa người. Tân Từ ngã nhào xuống đó, cả người trên dưới bọc trong bùn nhão, trông như tượng đất vậy, đang chật vật bò vào mép bờ, vừa bò vừa khạc bùn ướt trong mồm ra.

Mạnh Thiên Tư cảm thấy buồn cười nhưng cũng biết là không nên người, cô gọi với xuống: “Không sao chứ?”

Tân Từ giận muốn điên lên được, đêm nay chẳng có gì là thuận lợi cả, cái gì không may cũng trút hết xuống đầu hắn, nhưng trước mặt Mạnh Thiên Tư lại không thể oán trách gì, chỉ đành gắng nén giận đáp: “Không sao.”

Xem chừng đúng là không sao thật, bên dưới lầy lội như vậy, Mạnh Thiên Tư cũng không định xuống đó tiếp viện hắn: “Vậy tự đi lên đi, cẩn thận chút.”

Nói đoạn lùi ra sau hai bước, giơ cao đèn pin lên, chiếu về phía thi thể kia.

***

Chuyện này không bình thường lắm.

Lúc khai phá khu thắng cảnh, xuất phát từ việc suy xét về vấn đề an toàn, giữa khu vực tham quan chính và khu vực có khả năng nguy hiểm đã thiết lập một vùng đệm, ở đầu vài ngã rẽ có viết mấy chữ “Nguy hiểm, cấm qua lại” bằng sơn đỏ, cũng không có nghĩa là anh bước qua đó rồi sẽ lập tức gặp nguy hiểm, nếu đã có thể thẳng một đường đi từ khu thắng cảnh tới đây thì nơi này không tính là rừng sâu núi thẳm, cũng có nghĩa hẳn là đã được khảo sát thực địa – nhân viên sao có thể không phát hiện ra một thi thể nổi bật như thế?

Mà giả sử như cứ coi là không phát hiện ra thật đi, xem trang phục của thi thể này, niên đại chí ít cũng phải vào cuối thời Thanh hay trong Dân quốc, cách đây phải trên dưới trăm năm, bao nhiêu năm gió sương tuyết ẩm như vậy mà thừng treo lại không mục nát? Quần áo vẫn nguyên vẹn như thế? Thi thể cũng không bị chim muông chà đạp?

Mạnh Kình Tùng cũng nghĩ như vậy: “Thiên Tư, chiếu sáng cho tôi, tôi lên xem thử.”

Phải quan sát gần mới được, có một cách hơi thô bạo là nổ súng bắn đứt đoạn dây treo cho thi thể rơi xuống đất nhưng như vậy vừa phá hỏng thi thể vừa phá hỏng dấu vết, nếu thi thể này bằng một cách kỳ quái nào đó được treo lên, vậy thì trên cây, dưới cây, thậm chí là cành cây treo thi thể kia đều phải kiểm tra cẩn thận.

Mạnh Kình Tùng cởi áo mưa ra, cắm đèn pin vào bên hông, hai tay quệt một cái lên thân cây, cơ thể trèo vọt lên.

Đã là quỷ non vượt rừng trèo núi thì tất nhiên cũng đều là cao thủ leo cây, nhưng hiện giờ không phải là để so xem ai treo nhanh hơn ai mà là để truy tìm mọi dấu tích dù là nhỏ nhất, bởi vậy nên tốc độ trèo rất chậm.

Mạnh Kình Tùng ổn định hơi thở, cẩn thận quan sát, rất nhanh sau đó phát hiện ra trên thân cây có vài chỗ vỏ cây bị tróc, xem mặt vỡ không có vẻ gì là bong ra tự nhiên mà giống như có người đạp bong lúc leo lên hơn, còn tìm thấy vài vết dao cắm, miệng vết còn rất mới, không loại trừ khả năng dùng dao găm mượn lực leo lên – cho nên, thi thể này thực sự là mới treo?

Ánh đèn pin trong tay Mạnh Thiên Tư như đèn rọi trên sân khấu, vẫn bám chặt lấy người y, mãi đến khi y dừng lại ở vị trí cao hơn nửa thân so với thừng treo, cưỡi lên chạc cây thô nhất.

Dưới dốc, Tân Từ dùng cả tay cả chân trèo rốt cuộc cũng tới nơi, khập khiễng đi về phía Mạnh Thiên Tư.

Sự chú ý của Mạnh Thiên Tư đều đặt hết lên tán cây, cũng không để ý tới hắn, chỉ hỏi Mạnh Kình Tùng: “Thế nào? Có phải có gì không bình thường không?”

Chẳng thể chỉ bằng hai ba câu mà nói rõ được, ánh đèn pin từ chỗ cô lại chiếu không tới mặt của thi thể, Mạnh Kình Tùng rút đèn pin của mình ra, bật lên chiếu qua quan sát thật kỹ, trong lòng phát lạnh, gân xanh trên trán nảy lên bần bật.

Nếu thật đúng là vẻ mặt người chết dữ tợn thì thôi, dù sao trước khi leo lên cũng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi, nhưng lại hoàn toàn không ngờ rằng gương mặt này là giả!

Tuyệt đối là giả, là một tấm silicon mô phỏng da người, tạo thành hình dạng lồi lõm như mặt người, bởi vậy nên lúc nhìn trong bóng tối giống y hệt mặt người, mày, môi đều là vẽ lên, người vẽ rất tỉ mỉ, miệng hơi lệch sang một bên, máu đỏ vòng một vệt sang phải, trông như đang nở một cười quái gở.

Sở dĩ Mạnh Kình Tùng phán đoán khuôn mặt này là giả nhanh như vậy là bởi bên thái dương khuôn mặt này, nơi giáp ranh giữa da mặt và tóc có mấy cọng rơm ướt nhẹp chỉa ra.

Rơm rạ, chẳng lẽ là…

Để kiểm chứng cho phỏng đoán của mình, Mạnh Kình Tùng cũng không suy xét gì nhiều, đưa tay qua tóm, gương mặt giả dính cũng không chắc lắm, roẹt một tiếng rơi xuống, lộ ra đống rơm rạ nhét kín bên trong.

Đó là một người giả.

***

Mạnh Kình Tùng nhìn mà tức cười, căng thẳng khi trước bay biến sạch, bấy giờ mới nhận ra trên trán và sau lưng lạnh toát, không biết đã đổ đẫm mồ hôi lạnh từ lúc nào. Y cắm đại đèn pin vào một chạc cây gần đó, đưa tay lên lau trán.

Dưới tán cây, Mạnh Thiên Tư dường như cũng nhìn ra sự việc có bước ngoặt: “Thế nào?”

Ở Tương Tây, nhất là vùng núi này, dân chúng đến nay vẫn còn lưu truyền một vài phong tục kỳ lạ, thi thể giả bằng rơm rạ treo lên này có lẽ là một trong số đó, Mạnh Kình Tùng cúi đầu: “Là giả, có thể là để trừ tà hoặc đuổi xui, treo bừa một thi thể mô phỏng lên cái cây ven đường…”

Trên thực tế, sau khi nói ra hai chữ “Là giả”, Mạnh Kình Tùng cũng không biết mình đang nói gì nữa, đoạn lời phía sau hoàn toàn không qua suy nghĩ mà giống như phát lại ghi âm từ trước, máy móc tuôn ra, còn trong đầu thì như có thứ gì đó nổ liên hoàn từng trận từng trận.

Bởi lúc cúi đầu, tầm mắt một cách tự nhiên bị chia ra nhìn qua hai chỗ sáng.

Một chỗ là của Mạnh Thiên Tư, cô bật đèn pin, ngửa đầu nhìn về phía trước, phía sau là Tân Từ bọc trong áo mưa, đầu thân dính đầy bùn lầy.

Mà chỗ còn lại, khéo làm sao, lại đến từ nguồn sáng chiếu chếch xuống của chiếc đèn pin y tùy tay cắm đại trên cây – phần cuối luồng sáng vừa vặn rọi tới mép vũng bùn dưới đáy dốc, soi sáng nửa thân trên của một người nằm gục rũ.

Tất nhiên là không thể thấy rõ được mặt mũi người nằm nhưng chỉ nhìn quần áo và kiểu tóc thôi, Mạnh Kình Tùng cũng biết: Người này là Tân Từ.

Vậy thì, người đang đứng sau lưng Mạnh Thiên Tư là ai?

Trong sát na, Mạnh Kình Tùng phản ứng lại, nhanh chóng đổi giọng, quát lên: “Yêu cáo trên eo!”

Vừa dứt lời, sắc mặt Mạnh Thiên Tư lạnh xuống, thân mình bổ nhào lên trước nghiêng sang phải, đồng thời quay đầu lại, cổ tay vung lên, gậy tre dài ra hai mét, mang theo tiếng gió ào ào, như một chiếc roi mềm mạnh mẽ, quất thẳng về phía người đằng sau.

***

Trước giải phóng, trong nước lưu hành rất nhiều nghề cũ, nhất là kiểu buôn bán không cần tiền vốn, đều có tiếng lóng riêng trong nghề, còn gọi là điển môi, ví dụ như “xé vù” tức chạy trốn, “bẻ gáo” tức cắt đầu, “sợi đất” là rắn mà “sợi biển” thì là rồng.

“Yêu cáo trên eo” nằm trong điển môi của quỷ non: Trong truyền thuyết dân gian, nơi rừng sâu núi thẳm thường có yêu quái cáo, cũng chính là hồ ly tinh, hãm hại ăn thịt con người, hung ác nham hiểm; mà “trên eo” là chỉ “sau lưng anh”, bởi duỗi chân trèo lên eo thì tất nhiên là phải từ sau lưng – có thứ nguy hiểm gây hại sau lưng anh, ý là gì, không cần nói cũng biết.

Mạnh Thiên Tư ngồi trên ngai vàng, đã sớm thuộc làu điển môi quỷ non, tất nhiên là nghe cái hiểu liền: Cô biết sau lưng có người nhưng vẫn tưởng là Tân Từ, nếu đã không phải, nửa đêm canh ba thế này, lặng lẽ không một tiếng động áp sát lại gần mình, nghĩ hẳn tới cũng chẳng phải là để chào hỏi cô, thế nên vừa động thủ đã ra chiêu rất hiểm.

Điển môi còn có một cái lợi, nếu kêu “Cẩn thận phía sau” nhắc nhở Mạnh Thiên Tư thì đồng thời cũng nhắc nhở kẻ kia rằng hắn đã bại lộ, cho hắn thời gian phòng bị – nhưng nếu anh hét lên một câu chẳng liên quan gì như “Yêu cáo trên eo”, kẻ kia sẽ không hiểu ra sao, bị phân tâm, lúc đối chiến tất nhiên cũng đã bỏ lỡ tiên cơ.

Quả nhiên, kẻ kia bị bất ngờ, né hơi chậm, bị đầu gậy tre mảnh mai dẻo dai quất vào gáy, đau đến nỗi phải kêu lên, nhưng phản ứng tại chỗ của hắn rất nhanh, đầu óc cũng nhanh nhạy, biết dài tấc nào mạnh tấc ấy, nếu mình vẫn cứ bị gậy tre ngăn bên ngoài thế này thì cũng chỉ có thể phòng ngự và bị quất, phải tới gần mới có thể tấn công được, lập tức lăn xuống đất, tránh khỏi gậy tre, lấn về phía Mạnh Thiên Tư.

Gậy tre có thể tùy ý kéo dài nhưng không thể tùy ý rút ngắn, đối thủ lại gần là món đồ này lập tức trở nên vướng víu, Mạnh Thiên Tư nghĩ sao làm vậy, lập tức vứt gậy tre đi đổi sang quyền cước, chỉ trong khoảnh khắc dịch người đã qua lại hai ba chiêu với kẻ kia.

Mạnh Kình Tùng cuống đến độ huyệt thái dương nảy lên thình thịch, y cầm súng trong tay, vốn định lấy ưu thế ở trên cao mà bắn ngã kẻ kia, song không ngờ rằng phía dưới lại áp sát nhau đọ quyền cước nhanh như vậy, kỹ thuật bắn súng của y chỉ bình thường, sợ nổ súng trong lúc hỗn chiến sẽ làm Mạnh Thiên Tư bị thương, bèn vội vàng ôm cây trượt xuống, định qua hỗ trợ. Khóe mắt Mạnh Thiên Tư liếc qua, hét lên: “Tôi ứng phó được, xuống xem Tân Từ đi!”

Mạnh Kình Tùng thoáng do dự song cuối cùng vẫn nghe cô, chuyển hướng lao nhanh xuống dốc.

Giao đấu kịch liệt kỵ nhất là nhất tâm nhị dụng, Mạnh Thiên Tư chỉ phân tâm vài giây thôi, quyền phong của kẻ kia đã đánh úp tới mặt cô, cô nghiêng người muốn tránh, nào ngờ cú quyền này chỉ là hư chiêu, giữa chừng đột ngột biến chiêu, đổi thành chụp xuống dưới, giật mất lọ thủy tinh treo bên hông cô.

Mạnh Thiên Tư thầm giật mình: Kẻ kia tới vì thận châu!

Lúc này dường như phá chiêu thế nào cũng không ổn, Mạnh Thiên Tư thoáng nghĩ ngợi, thân mình không lùi lại mà tiến tới, đón lấy hướng bổ của kẻ kia mà áp sát lại, hai tay vươn ra trước kéo lấy cổ hắn như muốn ôm.

Kẻ kia chưa từng gặp kiểu đánh này bao giờ, động tác hơi chậm lại, nhưng cũng đoán được bị cô ôm khẳng định không tốt lành gì, lập tức bước lùi chéo ra sau. Hai tay Mạnh Thiên Tư chỉ có thể bắt được vai hắn – đến đây vừa đúng ý cô, cô lập tức đổi vươn thành ấn, mượn lực tung mình, đồng thời đạp một cước lên xương hông hắn như đạp lên thang trèo, thân mình vọt lên cao, lướt qua vai kẻ kia trong nháy mắt.

Kẻ kia biết là không ổn, giơ tay lên muốn tóm cô xuống, Mạnh Thiên Tư đã sớm có phòng bị, lấy bả vai hắn để chống người như vận động viên thể thao biểu diễn ngựa tay quay, xoay người một vòng trong không trung, hai tay bấm nghiến lên huyệt kiên tỉnh của hắn, đồng thời, đầu gối phải đâm mạnh vào gần huyệt mệnh môn sau lưng hắn: “Xuống!”

Chiêu này vừa khéo vừa mạnh, còn bắt mạch nhận huyệt, đừng nói là người, sợ rằng đến gấu cũng chẳng chống đỡ nổi. Kẻ kia bị đau rên lên một tiếng, ngã đổ ra trước, lúc rơi xuống đất còn gắng xoay người đứng lên, Mạnh Thiên sao có thể cho hắn cơ hội đó, cơ hồ hắn vừa nghiêng người, còn chưa ngồi dậy, cô đã đánh xuống, một chân chống bên người hắn, đầu gối chân kia đè nghiến lên ngực hắn, gần như khiến hắn không thể thở ra được, lại đưa tay tóm lấy tóc hắn, ấn thẳng đầu hắn vào bùn: “Anh là ai?”

Đương nói, chỉ cảm thấy cơ thể kẻ kia thả lỏng – giống như chịu thua, buông bỏ lực đạo không chống lại nữa – lúc đánh nhau, đèn pin đã sớm không biết rơi đi đâu, tuy không nhìn rõ mặt nhưng nương theo ánh sáng nhàn nhạt gần xa, vẫn có thể lờ mờ trông thấy kẻ kia nhoẻn cười.

Nụ cười này làm Mạnh Thiên Tư thầm thấy khác thường, cảm thấy sắp hỏng bét rồi.

Quả nhiên, cánh tay vốn đặt bên người của kẻ kia đột nhiên giơ lên, trong tay cầm một thứ gì đó đen sì, bỏ thẳng về phía mặt cô. Mạnh Thiên Tư trực giác cho là súng, vô thức nghiêng đầu muốn tránh.

Chợt nghe “xì” một tiếng, một đám sương phun lớn màu trắng sữa gay mũi bọc lấy nửa bên mặt cô trong khoảnh khắc, luồng phun mạnh nhất bắn ra từ vòi phun vừa vặn trúng ngay mắt trái cô.