Bình địa phong ba (3) – Nhất định có một ngày, ngươi sẽ phải tháo bỏ lớp ngụy trang vì ta.
Huống Chiếu vẻ mặt mờ mịt.
Bình Chủ thăm dò hỏi: “Huống huynh có qua lại gì với A Cừu sao?”
Huống Chiếu cười khổ đáp: “Ta ngay cả hắn là nam hay nữ cũng không biết thì qua lại cái gì?”
Bình Chủ nói: “Nghe nói hắn là nam.”
Huống Chiếu nói: “Lẽ ra hắn phải khiêu chiến Bình huynh mới phải.”
Bình Chủ đáp: “Huống huynh nói đùa rồi. Ngay cả Tạ Phi Thị cũng thua dưới tay hắn, thiên hạ này chỉ có vài người xứng làm đối thủ của hắn mà thôi.”
Huống Chiếu nói: “Ta không biết thiên hạ này có mấy người xứng làm đối thủ của hắn, ta chỉ biết, ta không nằm trong số đấy.” Tinh lực nửa đời của hắn đã tiêu tốn hết vào việc tiêu tiền như thế nào rồi, võ công có tiếng là tầm tầm, nếu như sắp xếp thứ tự của sáu đại thủ lĩnh dựa vào võ công, hắn nhất định kính bồi vị trí cuối cùng.
Bình Chủ trầm ngâm nói: “Còn có vương gia.”
Huống Chiếu ngẩn người.
“Vương gia năm mười hai tuổi đánh bại kiếm khách Tử Vân, một trong mười kiếm khách đứng đầu thiên hạ, mười bốn tuổi đơn thương độc mã khiêu chiến Mân Hà của đệ nhất bang Hà Yến bang, mười lăm tuổi chiến thắng đệ tử đắc ý nhất của Bạch Diện lão nhân, Quản Phi Hùng đệ nhất cao thủ vùng Hà Đông, chiến công chồng chất, tiếng tăm hiển hách, cùng với Bình Tiêu thành chủ được liệt thành Bắc Nam lưỡng đại tuyệt thế cao thủ. Nếu như A Cừu đến Nam Cương, tất nhiên là để gặp mặt vương gia rồi.”
Huống Chiếu nói: “Ngươi là nói, vì ta là cữu cữu của A Quyết nên A Cừu mới thông qua ta bức A Quyết ứng chiến?”
Bình Chủ đáp: “Cũng có khả năng.”
Huống Chiếu tuy rằng cảm thấy hoang đường, nhưng cũng không nghĩ ra được lý do nào hợp lý hơn, chỉ biết cười khổ nói: “Chiêu ném gạch dụ ngọc này sử dụng thật không có đầu óc, chỉ sợ ta không làm nổi gạch, mà lại bị gạch ném cho vỡ đầu chảy máu.”
Bình Chủ nói: “Vừa hay các vị thủ lĩnh và Dương tổng quản đều làm khách ở đây, một cái đầu không bằng hai cái đầu, nói không chừng sẽ thu hoạch được gì đó.”
Huống Chiếu không còn cách nào khác, thở dài.
Những người khác nghe được chuyện này cũng hết sức khó hiểu.
Nhan Sơ Nhất hỏi: “Người gửi thư đã tìm được chưa?”
Huống Chiếu lắc đầu.
Nhan Sơ Nhất nói: “Nếu như người đến đúng là A Cừu, thì chỉ sợ hộ vệ có tăng gấp mười lần cũng không đuổi kịp hắn.”
Xá Quang xem nhẹ ha ha cười lớn, nói: “Từ lâu đã nghe nói A Cừu của Cẩu Hạ này võ công cao cường, nhưng chưa từng có duyên gặp mặt, lần này ta nhất định phải nhìn cho kỹ, xem xem Huống lão đại đánh hắn tơi bời hoa lá như thế nào.”
Huống Chiếu như xin tha khum tay, nói: “Lão Xá a lão Xá, ngươi tha cho ta lần này đi, bây giờ ta đã hồn bay phách lạc, lo lắng bất an lắm rồi!”
Gia đinh vào bẩm báo nha môn đã phái người đến kiểm tra thi thể.
Huống Chiếu đang đau cả đầu vì việc chiến thư, nào có tâm tình để ý đến chuyện này nữa, không kiên nhẫn huơ huơ tay, nói: “Để bọn họ mang thi thể đi đi.”
Bàng Tiểu Đại đột nhiên nói: “Đã có ai từng nhìn thấy chữ của A Cừu chưa?”
Mọi người nhìn nhau.
Huống Chiếu đưa chiến thư cho hắn.
Bàng Tiểu Đại nhận lấy xem, khửa khửa cười nói: “Nét chữ tiểu Khải tinh tế, đẹp đẽ thế này, thật rất tiết kiệm giấy.”
Hai mắt Nhan Sơ Nhất đột nhiên sáng lên, khóe miệng cũng thoáng ý cười.
Bình Chủ hoàn hồn, nói: “A Cừu xuất thân từ Cẩu Hạ, sao có thể viết được thành thục nét chữ tiểu Khải tinh tế đẹp đẽ đến vậy?”
Dương Vũ Hi chậm rãi nói: “Nghe nói A Cừu hạ chiến thư đều là lấy tiền ra thuê người qua đường viết hộ, nhưng trước nay chưa từng nghe nói ngoài võ công ra hắn còn luyện chữ.”
Bàng Tiểu Đại nói: “Giả mạo một bức thư không phải là dễ dàng hơn nhiều so với giả mạo một người sao?”
Huống Chiếu nói: “Nói như vậy, bức thư này là giả?”
Bàng Tiểu Đại nói: “Còn nhớ lúc A Cừu đánh bại đệ nhất cao thủ của Trang Triều, từng nói rằng, sẽ có một ngày hắn phải đánh bại Phương Hoành Tà dưới kiếm của mình.”
Huống Chiếu đột nhiên ngộ ra: “Đúng vậy. Bình Đỉnh sơn ở gần kinh đô, cách Nam Cương hàng ngàn dặm xa xôi. A Cừu đã nhắm vào Phương Hoành Tà, đương nhiên không có lý nào lại bỏ gần đòi xa.” Nghĩ như vậy, thần thái của hắn thả lỏng được vài phần. Có điều hắn vốn là người đa nghi, dù thế nào cũng không hoàn toàn an tâm.
Trong những người có mặt, duy nhất một người từ đầu đến cuối vẫn tin tưởng sâu sắc bức thư đấy là giả, chính là Tịch Đình Vân.
Cũng không phải y nhìn ra khẽ hở đó sớm hơn Bàng Tiểu Đại, mà là vì biết rõ A Cừu một đường về Cẩu Hạ không hề lọt khỏi mắt của Địch Thông. A Cừu lúc nào khởi hành, lúc nào nghỉ ngơi, nghỉ chân ở đâu, lúc nào luyện kiếm, lúc nào ăn cơm… tất cả các chi tiết này mỗi ngày đều được gửi đến Thiên Cơ phủ không sót một cái nào. Thậm chí đến hành tung của hắn khi về Cẩu Hạ cũng vẫn ở dưới mí mắt của Phương Hoành Tà.
Tịch Đình Vân nhớ mình đã từng hỏi Phương Hoành Tà, tại sao không nhân cơ hội tiêu diệt A Cừu. Võ công hắn có cao vẫn chỉ là một người, chỉ cần Phương Hoành Tà gật đầu, cao thủ của Thiên Cơ phủ và đại nội sẽ ngày đêm không nghỉ đuổi theo hành thích A Cừu, cho đến khi hắn tinh bì lực kiệt, tâm lực tiều tụy mà chết.
Câu trả lời của Phương Hoành Tà là: “Thắng chi bất võ.” (Thắng đối phương bằng thủ đoạn không chính đáng.)
Nhưng Tịch Đình Vân biết, đó không phải là câu trả lời thực sự. Phương Hoành Tà không có gia thế, không có chỗ dựa có thể chỉ vẻn vẹn trong vài năm quyền khuynh triều dã, tuyệt không chỉ dựa vào sự sủng tín của hoàng đế. Thắng chi bất võ bốn chữ đấy cũng không thể trói buộc được Phương Hoành Tà. (Ý nói, bạn Tà không phải người coi trọng việc có sử dụng thủ đoạn hay không.)
“Nàng đang nghĩ gì thế?” Giọng nói của Hoắc Quyết kéo lại sự chú ý của Tịch Đình Vân.
Tịch Đình Vân bất động thanh sắc, hồi thần, phát hiện đám người Huống Chiếu đã đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Hoắc Quyết kéo y ra ngoài, ra ngoài viện tử thì đi theo đường khác với bọn họ.
Tịch Đình Vân không nhịn được, hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”
Hoắc Quyết đáp: “Một nơi yên tĩnh.”
Tịch Đình Vân nghĩ hắn có lời muốn nói riêng với mình, liền im lặng đi theo. Ai ngờ được Hoắc Quyết đi thẳng ra ngoài sơn trang, đi vào nhà trọ trên trấn, tự ý lên lầu, mở cửa của một phòng trọ.
Trong phòng không một bóng người, chỉ có trên bàn đặt một tay nải.
Hoắc Quyết đóng cửa bắt đầu cởi đồ.
Tịch Đình Vân như hiểu ra một chút, “Vương gia định xuất hiện bằng diện mạo thật sự sao?”
Hoắc Quyết trực tiếp cởi hết phần trên, quay đầu nhìn y, “Ngươi thì sao?”
Tịch Đình Vân đáp: “Tất nhiên là theo vương gia rồi.”
“Diện mạo thật?”
“…Sợ làm bẩn mắt vương gia.”
Hoắc Quyết bất ngờ quay người đẩy y một cái.
Tịch Đình Vân ngạc nhiên, thân thể vô thức lùi về sau một bước. Vì Hoắc Quyết vào phòng cởi đồ quá nhanh, y sau khi vào phòng mới đi được hai bước đã dừng lại rồi, lúc này lùi xuống, gót chân liền chạm vào bậc cửa.
Không đợi y phản ứng, thân thể Hoắc Quyết đã ép đến.
Mặc dù cả Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân đều biết hai khối thịt trước ngực Tịch Đình Vân là giả, Hoắc Quyết vẫn cẩn thận cách một khoảng cho phép.
“Vương gia?”
Tịch Đình Vân cúi đầu nhìn hai bả vai trần của hắn một cái, lại ngẩng đầu nhìn hắn.
Hoắc Quyết nhìn y chăm chăm, đôi mắt lúc nào nhìn đến cũng thấy rạng ngời dường như muốn cố chấp nhìn xuyên vào tim y. “Nhất định có một ngày, ngươi sẽ phải tháo bỏ lớp ngụy trang vì ta.”
Tịch Đình Vân chậm rãi đáp: “Nếu như đó là điều kiện trao đổi của vương gia, thì không phải không thể.”
Hoắc Quyết cụp mi, lúc lâu sau mới quay trở lại bên bàn, cởi quần, thay đồ.
Tịch Đình Vân lặng yên nhìn hắn mặc lại bộ áo bào màu đỏ bắt mắt, đeo lên hai khuyên tai to, khôi phục hình dạng lúc đầu mình gặp. Vẫn là cùng một người, ngay cả khuôn mặt cũng vẫn như thế, vẫn chưa gỡ xuống tấm diện cụ dày đó, nhưng Tịch Đình Vân thế nào cũng không thể tưởng tượng ra bộ dáng lúc Hoắc Quyết rửa bát.
“Ngài thích màu đỏ ư?”
“Bắt mắt.”
“Khuyên vàng?”
“Bắt mắt.”
“Đuôi sam xung thiên?”
“Bắt mắt.”
Tịch Đình Vân dường như đã hơi hiểu được lý do thực sự của thiếu niên khi ăn mặc thành kiểu khiến thế nhân phải chú ý.
Hoắc Quyết quay đầu nói: “Muốn người nhìn không thấy mình nhìn thấy mình, thì cần phải khác biệt với mọi người.”
Tịch Đình Vân dường như nhìn thấy được cảnh thiếu niên mất cha bị buộc phải đứng trước mặt đám hổ đám sói, che giấu nỗi kinh hoàng, nỗ lực bước lên bậc thang cao hơn nữa, gánh vác cả vương phủ trên vai mình.
Đột nhiên cảm thấy một Hoắc Quyết bện đuôi sam xung thiên khiến người ta không thể dời mắt hơn một Hoắc Quyết thả tóc.
Tịch Đình Vân mỉm cười nói: “Để tôi giúp ngài chải tóc.”
Hoắc Quyết chau mày, hỏi: “Không phải ngươi nói ngươi không biết sao?”
Tịch Đình Vân đáp: “Lúc đó tôi không phải là Tịch Đình Vân.”
“…….Được.”
Tịch Đình Vân trước tiên nhè nhẹ bôi nước thuốc lên vật dịch dung trên mặt hắn, thuận tiện bôi một ít dược cao lên mặt hắn.
Cánh mũi Hoắc Quyết động đậy một chút: “Cái gì thế? Thơm quá.”
Tịch Đình Vân nói: “Dược cao tôi tự chế, để tránh dịch dung lâu ngày, da mặt nổi mụn.”
Hoắc Quyết nghĩ một lát, nói: “Da của ngươi nhất định rất trơn tru.”
Tịch Đình Vân đứng dậy đi về đằng sau hắn, nhẹ nhàng thả tóc hắn ra, lấy lược chải cho mượt, mới bắt đầu bện lên trên.
“Bện chặt.”
Hoắc Quyết ngừng một lát, lại nói: “Tránh bị rơi xuống.”
Tịch Đình Vân hiếu kỳ hỏi: “Từng rơi xuống sao?”
Hoắc Quyết trầm mặc một lúc lâu, miễn cưỡng gật đầu.
Tịch Đình Vân tưởng tượng ra cảnh đó, tay cầm tóc hắn khe khẽ run.
“Ngươi đang cười.” Hoắc Quyết bình thản trần thuật.
Tịch Đình Vân đáp: “Đâu có.”
Hoắc Quyết nói: “Có.”
Tịch Đình Vân đang định tìm cớ để giấu giếm, liền nghe thấy Hoắc Quyết nói: “Có phải lần này ngươi lại định nói do tóc ta quá nóng không?”