Lộ kiến bất bình (7) – Chúng tôi có thể mang gà về không?
Thanh niên cẩm y cười nói: “Thật ngại quá, thủ hạ định mang ghế đến cho ta ngồi, ai ngờ trượt tay. Để thể hiện sự hối lỗi, ta sẽ đặt một bàn tiệc ở Vọng Nguyệt lâu mời các vị.”
Tà Nhãn nói: “Thủ lĩnh đại nhân quả thật chuẩn bị rất chu toàn.”
Thanh niên cẩm y mặt không đổi sắc nói: “Người đi trên đường lớn, nào có thể không trượt tay chứ. Chuẩn bị chu toàn một chút lúc nào cũng tốt hơn. Ngươi chắc sẽ nể mặt ta chứ?”
Tế Yêu công chúa hờn dỗi nói: “Kiếm hai tên mắt lệch miệng méo thế này đi, thật là làm hỏng cả cảnh quan.”
Thanh niên cẩm y gật đầu, nói: “Công chúa có thể không đi.”
Bàn tay Tế Yêu công chúa đang túm lấy hắn ta khẽ dùng lực, ngón tay chọc chọc vào eo hắn, “Chẳng lẽ ngươi không lưu luyến ta chút nào sao?”
Thanh niên cẩm y cúi thấp đầu, chăm chú nhìn nàng ta một cái, cười nói: “Có chứ.”
Tế Yêu công chúa chợt cảm thấy một trận hàn ý. Thanh niên đang cười, thế nhưng nụ cười của hắn không đến đáy mắt, thậm chí nàng cảm thấy hắn nhìn mình lại giống như đang nhìn một miếng thịt, một miếng thịt không khác gì miếng thịt gà thịt cá đặt trên thớt.
Đợi đến lúc nàng hoàn hồn, người đã đến trước cửa Vọng Nguyệt lâu, hai bên còn có Tà Nhãn Oa Chủy, còn có vợ chồng ông chủ tiệm mì.
“Tại sao bọn họ cũng ở đây?” Tế Yêu công chúa hỏi.
Thanh niên cẩm y mỉm cười nói: “Bởi vì ta phá hỏng tiệm mì của họ.”
Tế Yêu công chúa nhón gót, gác cằm lên vai hắn, “Từ trước đến nay ta chưa từng biết là Nhan Sơ Nhất lại là người hiểu đạo lý đến thế đâu đấy.”
Nhan Sơ Nhất nói: “Xem ra công chúa vẫn chưa hiểu hết ta rồi.”
“Ô? Chưa hiểu ở chỗ nào?” Tay của nàng ta vươn vào trong vạt áo của Nhan Sơ Nhất, nhè nhẹ nhéo ngực hắn.
Hai người coi như chỗ không người đi vào đại sảnh của tửu lâu, cửa tửu lâu đóng lại, đại sảnh tối lại.
Tế Yêu công chúa nghi hoặc hỏi: “Tại sao phải đóng cửa?”
Nhan Sơ Nhất đáp: “Để tiện giết người.”
Trong mắt Tế Yêu công chúa lóe lên vẻ vui mừng, “Ngươi thật là xấu xa, ta còn tưởng ngươi thật sự muốn mời bọn họ uống rượu chứ.”
“Ta thực sự mời bọn họ uống rượu.”
“Nhưng ngươi nói muốn giết người.”
“Ta cũng thực sự muốn giết người.”
“Ý gì…” Hai mắt Tế Yêu công chúa đột ngột trợn trừng, không thể tin nổi nhìn Nhan Sơ Nhất gần trong gang tấc vẫn đang cười tủm tỉm, sau đó cúi đầu nhìn xuống eo mình.
Nhan Sơ Nhất chậm rề rề rút chủy thủ ra, mặc cho máu tươi từ thi thể của nàng ta bắn lên y phục mình.
“Giết người và mời người uống rượu vốn không phải hai việc mâu thuẫn nhau.” Nhan Sơ Nhất đẩy thi thể của nàng ta ra, đưa chủy thủ cho người hầu, sau đó cởi ngoại y ra, mặc vào một tấm ngoại y giống hệt về kiểu dáng và màu sắc.
Oa Chủy đột ngột kêu lên một tiếng, cả người lao đến thi thể của nàng, Tà Nhãn kéo hắn ra, lại bị hắn dùng lực hất ra.
Nhan Sơ Nhất mỉm cười nói: “Không ngờ lệnh đệ lại là một người si tình.”
Tà Nhãn thở dài nói: “Tôi cũng không ngờ tới.”
“Chúng ta lên lầu thôi.” Nhan Sơ Nhất nhẹ nhàng bước qua bên người Oa Chủy, nhấc chân bước lên cầu thang.
Tà Nhãn quay đầu lại tìm người, phát hiện Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết đã không còn ở chỗ cũ.
Tứ phương lâu, quan sát được tứ phương. Trước lâu có sông, lấp lánh ánh phản quang,
Lúc Nhan Sơ Nhất lên đến nơi, Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết đã tự động ngồi xuống bên bàn, hai đôi mắt nhìn chăm chăm vào khối thịt nướng đỏ trước mặt.
“Hai vị mời dùng.” Nhan Sơ Nhất nói xong, đũa của Hoắc Quyết liền nhấc lên.
Tịch Đình Vân vừa cầm đũa lên, đã thấy Hoắc Quyết gắp một miếng thịt nướng đỏ to nhất về phía mình.
“Cảm ơn tướng công.” Y ngượng ngùng che miệng cười.
“Hai vị một đôi tình thâm, thật khiến người ta ngưỡng mộ.” Nhan Sơ Nhất tự rót rượu.
Tịch Đình Vân cúi đầu nói: “Khiến ngài phải chê cười rồi.”
Nhan Sơ Nhất nói: “Ta nếu như có một nương tử hiền thục như tỷ, cũng nhất định sẽ săn sóc quan tâm từng li từng tí.”
Hoắc Quyết ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hắn. (Bụi: Bạn ghen rồi đó nha =))~)
Một khuôn mặt hết sức bình thường, nhãn thần lại cực kỳ sắc bén.
Nhan Sơ Nhất nói: “Đáng tiếc a, quân tử bất đoạt nhân sở ái, ta chỉ có thể nhìn trăng mà than thở thôi, than thở rằng không gặp được nhau lúc chưa xuất giá.” Hắn nói rồi nâng chén rượu uống cạn, sau đó lại rót một chén nữa, nói: “Không biết tẩu tử còn muội muội nào chưa xuất giá không?”
Tịch Đình Vân cười lấy lòng nói: “Nhân phẩm của ngài như thế này, cho dù có, cũng với không tới a.”
Nhan Sơ Nhất nói: “Có phải tên là Địch Thông không?”
Địch Thông chính là Thiên Lý Nhãn của “Hậu cung Tam Thiên”.
Tịch Đình Vân không hiểu hỏi: “Địch Thông là ai?”
Nhan Sơ Nhất cười ha ha nói: “Phải a, Địch Thông là ai? Ta đột nhiên nghĩ ra cái tên đó, thật là không thể hiểu nổi.”
Ở dưới đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Một lúc sau, sàn nhà chấn động một cái, một quả lưu tinh chùy to bằng quả dưa hấu, từ lầu một phá thủng sàn nhà lầu hai, thủng một lỗ lớn. Lưu tinh chùy rất nhanh bị kéo trở lại, lại một lần nữa. Liên tục sáu lần, lầu hai còn thừa lại một nửa sàn gỗ, nửa kia là một lỗ thủng to đùng, cảnh quan phía dưới nhìn không sót một tí nào, từ dưới nhìn lên, cũng có thể nhìn thấy trần nhà của lầu hai.
Bàn ăn ở phía sàn nhà còn lại.
Nhan Sơ Nhất cười nói: “Bình huynh sắp xếp một bàn tiệc to thật.”
Bình Chủ xuất hiện ở phía dưới tấm sàn bị phá thủng, kêu người sắp bàn ghế ra, cười tủm tỉm ngồi xuống, “Ta không mời mà đến, chỉ sợ không được hoan nghênh, chỉ biết tự bỏ tiền túi ra sắp một bàn. Nhan đại nhân nếu như nể mặt, xin ở trên lầu lộ mặt một chút. Nếu như không ngại hoặc không vấn đề gì, cũng coi như chúng ta ăn một bữa cơm ở cùng một tửu lâu.”
Nhan Sơ Nhất chống bàn cười lớn, một lúc lâu sau mới lau khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Bình Chủ a Bình Chủ, ngươi nói xem ta làm thế nào để có thể quên được ngươi chứ?”
Một câu nói hết sức đơn giản, nhưng lại khiến sắc mặt Bình Chủ đại biến, một tay nắm chặt góc bàn, bẻ xuống một miếng, sau đó ném lên trên, rơi vào trong chén rượu của Nhan Sơ Nhất.
Nhan Sơ Nhất chớp chớp mắt, mặt không đổi sắc uống một chút, “Hảo tửu.”
Bình Chủ cười lạnh nói: “Rượu gỗ uống có gì ngon?”
Nhan Sơ Nhất nói: “Gỗ không ngon, nhưng bàn tay đã chạm vào gỗ…”
Rầm.
Tiếng đập bàn ở lầu dưới cắt đứt lời Nhan Sơ Nhất sắp nói.
Hoắc Quyết hỏi Tịch Đình Vân: “Nương tử, ăn no chưa?”
Tịch Đình Vân uống một ngụm nước canh, vỗ vỗ má, liều mạng gật đầu.
Nhan Sơ Nhất thấy bọn họ muốn đi, vội vàng níu kéo nói: “Hai vị, ta còn chưa động đũa.”
Hoắc Quyết nói: “Chúng ta ăn no rồi.” Ánh mắt đấy rõ ràng đang nói, ngươi có động đũa hay không cũng chẳng liên quan.
Nhan Sơ Nhất nói: “Nhưng tôi vẫn chưa làm trọn trách nhiệm của chủ nhà.”
Tịch Đình Vân ngượng ngùng hỏi: “Chúng tôi có thể mang gà về không?”
“… Xin cứ tự nhiên.”
Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân hài lòng xuống lầu.
Thi thể của Tế Yêu công chúa và Oa Chủy không còn thấy nữa. Tà Nhãn vẫn còn đấy, đứng ngay sau lưng Bình Chủ, nhìn thấy bọn họ thì khẽ gật đầu một chút, coi như chào hỏi.
Bình Chủ khôi phục lại bình tĩnh, mang theo ý cười, nói: “Ở chỗ ta cũng còn, có muốn thêm một chút nữa không?”
Hoắc Quyết nhìn Tịch Đình Vân.
Tịch Đình Vân do dự nói: “Nhiều ăn không hết, để lại thì cũng phí.”
Bình Chủ gật đầu nói: “Đúng vậy. Do vậy phần này của ta và phần ở trên tay của các ngươi, chỉ có thể chọn một.”
Tịch Đình Vân không biết làm thế nào, nhìn Hoắc Quyết.
Hoắc Quyết nói: “Trước tiên nhìn xem màu sắc của hắn thế nào đã.”
Tịch Đình Vân hoang mang gật đầu, nói: “Tướng công nói đúng.”
Hai người lại thực sự đứng ở bên bàn Bình Chủ đánh giá màu sắc của thức ăn.
Bình Chủ: “……” Đây không phải là lần đầu tiên hắn bị người khác đem ra so sánh, nhưng lại là lần đầu tiên căng thẳng và bối rối như thế này.
Hoắc Quyết nói: “Không có gì khác nhau cả.”
Tịch Đình Vân nói: “Làm sau, tươi mới hơn trên lâu.”
“Không hẳn.” Nhan Sơ Nhất cười tủm tỉm, đi xuống. “Những món ăn này được làm cùng với thức ăn ở trên kia, chỉ là làm nhiều quá, thừa ra, ông chủ định để lại cho mình, không ngờ, lại lọt vào mắt xanh của Bình Chủ đại nhân.”
Bình Chủ nói: “Nếu nói như vậy, ta là được lây hào quang của ngươi rồi.”
Nhan Sơ Nhất nói: “Ngươi muốn đổi như thế nào?”
Bình Chủ hỏi: “Ngươi muốn ta đổi như thế nào?”
“Không bằng…” Nhan Sơ Nhất thong thả nói: “Lưỡng thanh?” (Hoàn thành việc buôn bán, thuê mướn)
Bình Chủ ha ha cười, ngay sau đó sầm mặt lại, nói: “Nằm mơ.”
Cửa có một người đi vào, quỳ một chân xuống, nói: “Na Phi Long đến rồi.”
Bình Chủ hạ đũa xuống, “Xem ra không ăn cơm được rồi.”
Nhan Sơ Nhất nói: “Không, nên là, lại có thêm một bữa cơm có thể ăn rồi.”
Nam Cương vốn không phải lãnh thổ Trang Triều, nó chỉ là sáu tiểu quốc dựa vào tiền triều, đại đế khai quốc Trang Triều hận bọn họ xuất chiến thay tiền triều, do vậy mới phái đại tướng khai quốc đến chinh phạt. Đại tướng khai quốc không phụ sự sai sử, rất nhanh chóng đánh cho sáu bộ chiếm lĩnh Nam Cương lúc đó tan tác. Đại đế sợ đại tướng công cao hơn chủ, lại phái võ tướng đến phân chia công lao, khiến cho đại tướng rất bất mãn, một bên tìm lý do giết chết võ tướng đến phân chia công lao, vừa thả thủ lĩnh sáu bộ đi, lấy cớ khó trấn áp sáu bộ, thủ vệ biên cương, kỳ thực là nắm giữ binh mã, tự phong mình thành vương.
Đại đế trong lòng hận vô cùng, nếu như không có thủ hạ, không có tướng lĩnh cùng ngài gánh vác, chỉ sợ lúc thiên hạ mới lập lên, hàng trăm việc đang chờ chấn hưng, thực sự không thể lại nổi can qua, chỉ có thể chịu đựng cục tức này, phong hắn làm Nam Cương vương.
Từ đó trở đi, Nam Cương vương đời này qua đời khác canh giữ Nam Cương. Tuy là vương thần, nhưng quan hệ với triều đình hết sức mỏng manh.