Trịnh Hào Dữ vs Hạ Khai Thần, ai đẹp trai hơn?
"............"
Hàn Thần Hội ngược lại hít một hơi khí lạnh.
Á Đù đây chính là một câu hỏi toi mạng mà!
Nếu cô trả lời không cẩn thận, cái mạng nhỏ này của cô e rằng không chỉ toi ở trên giường thôi đâu...Mà e là toi ở...
Hàn Thần Hội bẹp miệng, làm ra một biểu tình xấu hổ khó xử ——
Mi tâm Trịnh Hào Dữ khẽ nhíu lại, đầu ngón tay dùng sức, nhéo nhéo mặt Hàn Thần Hội: "Tại sao em không nói câu nào? Câu hỏi này rất khó để em trả lời hửm?"
"..........." Hàn Thần Hội cọ cọ trong lồng ngực anh, chớp chớp đôi mắt to, cố ý dùng thanh âm vừa nhẹ vừa điệu làm nũng, "Vấn đề này đúng là rất khó xử em mà~"
Trịnh Hào Dữ mặt âm trầm, không nói một tiếng.
Hàn Thần Hội kiễng mũi chân lên, chủ động hôn lên khóe miệng Trịnh Hào Dữ, lại chớp chớp mắt, ngọt ngào nói: "Bởi vì toàn bộ quá trình ánh mắt của em đều dán ở trên người anh rồi, em còn làm sao thấy anh ta trông như thế nào chứ~"
Hàn - tìm đường sống trong chỗ chết - Thần Hội vuốt mông ngựa thần sầu online √
Trịnh - biết rõ đối phương mở mắt nói dối - Hào Dữ nhưng biết thoả mãn online √
Trịnh Hào Dữ nhìn chăm chú vào Hàn Thần Hội trong ngực.
Dưới ánh trăng bàng bạc, trong đôi mắt to của Hàn Thần Hội như có ngàn vạn vì tinh tú.
Hàn Thần Hội nghiêng đầu, còn muốn nói thêm gì đó, Trịnh Hào Dữ đã hơi cúi người xuống.
Hàn Thần Hội cho rằng anh muốn hôn cô.
Khoảnh khắc anh dường như sắp hôn lên cô, cô lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại đón nhận.
Thế nhưng mà ngay giây sau đó, đối phương lại là một tay ôm lấy bả vai cô, tay kia đỡ mông cô, mượn lực một cái, bế bổng cô lên đúng đủ tiêu chuẩn một cái "ôm công chúa" ngang ngực.
"............"
Hàn Thần Hội mở mắt ra.
Cho rằng đối phương muốn hôn mình nhưng lại không bị hôn —— chuyện này thật sự quá mức mất mặt, cô có chút thẹn quá hóa giận, hai chân dài treo lơ lửng giữa không trung đá hai cái, tức giận hé răng, nhưng thanh âm mềm nhũn, nghe vào trong tai của Trịnh Hào Dữ lại tựa như đang làm nũng với anh:
"Anh đột nhiên ôm em lên làm cái gì..."
Trịnh Hào Dữ ngang ngược ôm Hàn Thần Hội đi vào hoa viên.
Một nhóm người giúp việc gia đình đang thu thập "đống đổ nát chiến trường" sau bữa tiệc, nhìn thấy ông chủ ôm vợ đi qua, mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, không nhịn được nở nụ cười.
"Anh thả em xuống! Dì Trương các cô ấy đề đang nhìn kìa, các cô ấy sẽ cảm thấy em "làm kiêu", có vài bước chân cũng không tự đi mà nhất định phải để anh ôm em đấy...! Như thế mặt mũi của em còn biết úp vào đâu nữa? Anh tên hỗn đản này..."
Biểu tình cùng ngữ khí của Hàn Thần Hội y như đứa trẻ ba tuổi nổi nóng.
Đồng thời cô cũng hoàn toàn biểu trưng cho câu nói "miệng chê nhưng thân thể lại thật thành"...!Đây không phải lần đầu tiên cô bị Trịnh Hào Dữ ôm công chúa, trên thực tế, mỗi lần cô bị anh "ăn sạch" xong, biến thân thành "búp bê vải rách nát" thì đều bị anh ôm vào trong phòng tắm rửa...
Quá trình này cô không thể nào quen thuộc hơn:)
Hàn Thần Hội có một linh hồn ngạo kiều, bất cứ chuyện gì cũng không thể rớt mặt mũi, tuy ngoài miệng nổ tung mắng Trịnh Hào Dữ nhưng hai cánh tay thế mà thật tự nhiên leo lên cổ đối phương.
"Được..."
Trịnh Hào Dữ hơi cúi đầu, dùng mặt mình dán lên má Hàn Thần Hội, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi của đối phương, thanh âm trầm thấp.
"Nếu em đã mắng anh là hỗn đản vậy mà anh không làm chút chuyện hỗn gì thì thật quá có lỗi với phong vị em cho anh đúng hay không?"
Nói xong, Trịnh Hào Dữ liền ôm Hàn Thần Hội sải bước đi về phía sân thượng, không nói hai lời ngồi lên xích đu, ôm chặt cô trong ngực, cúi đầu, không cho phép cô kháng cự, trực tiếp cướp lấy đôi môi cô.
Bàn tay đặt dưới mông cô cũng bắt đầu không đứng đắn, ở trên người cô di chuyển nơi nơi, điên cuồng châm lửa.
Hàn Thần Hội thở dốc nức nở.
Hàn Thần Hội cuộn trong lòng ngực Trịnh Hào Dữ, bị anh hôn đến nước mắt lưng tròng.
Vài phút sau, Trịnh Hào Dữ rốt cục buông tha cho Hàn Thần Hội, lúc này váy áo cô đã không thể nào còn chỉnh tề.
Hàn Thần Hội khóc lóc vùi mặt vào trong ngực đối phương.
Trịnh Hào Dữ không trông thấy mặt cô, chỉ có thể thấy đôi tai cô đã đỏ bừng.
Hàn Thần Hội cuộn tròn trong ngực Trịnh Hào Dữ, khóc đến nấc cục, ấm ức trách móc:
"Dì Trương bọn họ còn đang ở bên kia kìa, chúng ta làm cái gì các cô ấy đều nhìn thấy hết cả rồi.
Anh còn định phát sóng trực tiếp cho người ta xem hay sao? Anh...!anh có biết xấu hổ không thế? Anh...!anh đồ tồi! Anh muốn làm cái gì tốt xấu cũng trở lại phòng ngủ rồi...!rồi nói sau chứ~"
Vừa dứt lời, bên tai Hàn Thần Hội liền truyền đến một tiếng cười khẽ.
Hàn Thần Hội nâng gương mặt lấm lem nước mắt, trừng mắt lườm Trịnh Hào Dữ, nhìn thấy biểu tình cười sâu xa trêu chọc cô thì cô càng tức chết!
Cô khóc thương tâm như thế, thảm hại như thế, thế mà anh ta không những không dỗ dành cô, không đau lòng cô....!mà còn có thể cười ra tiếng được!
Tuy nhiên, tâm trạng của Trịnh Hào Dữ cuối cùng cũng trở nên vui vẻ hơn.
Trịnh Hào Dữ cũng không rõ mình bị làm sao vậy, anh cứ thích nhìn Hàn Thần Hội tức giận bốc khói, khóc lóc, mỗi lần nhìn cô rớt nước mắt "huhuhu", "oa oa oa" ở đằng kia là tâm trạng của anh lập tức vui vẻ hơn mấy cấp độ!
Tựa như bây giờ, trong buổi sinh nhật này lòng anh như bao phủ mấy tầng sương mù, nhưng khi anh ôm lấy Hàn Thần Hội, chọc cho cô khóc lóc trong ngực anh, những tầng sương mù ấy liền bị cô không tốn nhiều công sức thổi bay biến...
Tâm trạng Trịnh Hào Dữ trở nên tốt hơn nhưng đối với Hàn Thần Hội mà nói thì lại không nhất định là chuyện tốt gì...
Cô từ "khóc trên sân thượng, xích đu, trong vòng tay của anh", trở thành "khóc trong phòng ngủ, giường lớn, dưới cơ thể của anh"...
Lúc tâm trạng anh không tốt, anh mặt không cảm xúc tóm lấy cô bạch bạch bạch một trận.
Còn khi tâm trạng anh tốt, anh tươi cười đầy mặt....!Cũng tóm lấy cô bạch bạch bạch một trận:)
Lần này, cô không còn là "tiểu công chúa", "tiểu bảo bối", càng không phải là "nữ hoàng trong hoa", "búp bê rách"...!Anh đối với cô cũng không còn là "ngậm trong miệng sợ tan" dịu dàng tựa nước giống như hôm qua nữa...
Hàn Thần Hội cảm thấy cô tự như bồi hồi giữa thiên đường và địa ngục, lúc thì khóc thành quỷ, lúc thì sảng khoái lên trời —— Trịnh Hào Dữ quả thực là đang hát "Băng hỏa tình ca" với cô mà, tra tấn cô sắp mất đi lý trí, cô cũng không biết mình bây giờ sống hay chết...
Cô khóc, cô kêu, cô cầu xin anh - Trịnh Hào Dữ căn bản không hề la yđộng, tựa hồ anh đào rỗng tâm tư, trăm phương ngàn kế chính là để kéo cô xuống địa ngục, để cô hỏng mất, để cho cô quên hết thảy!
Giây khắc cuối cùng trước khi cô mất đi tri giác, cô giống như một "búp bê rách" phiên bản plus +, rách tung rách toé nằm bẹp trên giường.
Cuối cùng, ở khi Hàn Thần Hội triệt để sụp đổ, Trịnh Hào Dữ lại nhẹ nhàng...!đặt làn môi anh lên khoé mắt thấm đẫm nước mắt của cô,
thanh âm của anh trầm khàn ấm áp, như là đang sử dụng chú ngữ mê hoặc cô:
"......Ngoan ngoãn ở bên anh, tiền của anh em có thể tiêu pha cả đời, thân thể của anh...em cũng có thể dùng cả đời..."
Rốt cuộc Trịnh Hào Dữ đã ôm cô đi vào phòng tắm như thế nào, tắm cho cô như thế nào, rồi lại như thế nào thuận lý thành chương tiếp tục cùng cô một hồi "cá nước thân mật", sau đó lại ôm cô ngủ say...!cô chỉ có thể nhớ ra đại khái, không nhớ nổi quá trình.
Ngày hôm sau, Hàn Thần Hội thành công trở thành phế liệu:)
May mắn thay, "Thư từ qua lại lần thứ hai" không có phân cảnh của cô, cô ngủ cả ngày mà không chút gánh nặng tâm lý.
Khi Hàn Thần Mơ mơ màng màng mở mắt ra, đã chạng vạng, đến giờ cơm chiều.
Cô lười biếng duỗi thắt lưng, ở trong chăn ấm thẫn thờ lâu lắm mới ngáp xuống giường vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt, sau đó lại trở lại giường, cầm điện thoại di động lên.
Nhóm chị em trò chuyện hàng ngày.
Hàn Thần Hội cắn môi dưới.
Sự khác biệt giữa bạn thân và chồng là: có rất nhiều điều cô không thể cho chồng biết nhưng với tụi bạn thì không chút kiêng nể...
Hàn Thần Hội: [Các tỷ muội, nói cho các chị em biết một tin này...]
Các chị em của cô gần như trả lời ngay lại cùng một lúc
Thời San San: [? 】
Chu Chỉ Hân: [? 】
Hàn Thần Hội: [Hôm qua mình gặp Hạ Khai Thần...".
Thời San San: [......!Ai???? 】
Chu Chỉ Hân: [Cái gì??? 】
Hàn Thần Hội: [ Đúng vậy, đôi mắt các cậu không nhìn lầm! 】
Chu Chỉ Hân: [Hạ Khai Thần? Không phải anh ta đang ở nước ngoài sao? Hôm qua không phải là sinh nhật Trịnh Hào Dữ sao? Mày không tổ chức sinh nhật cho chồng may mà đi tìm Đông Quả và Phùng Chí Kỳ à?】
Hàn Thần Hội bất đắc dĩ cười.
Ngay cả Chu Chỉ Hân là bạn tốt cô chơi từ thủa nhỏ, trong tiềm thức cũng cho rằng cô và Hạ Khai Thần gặp mặt nhất định là trong trường hợp có liên quan đếnHàn Đông Quả Phùng Chí Kỳ.
Hàn Thần Hội: [Hôm qua đương nhiên là tao và Trịnh Hào Dữ tổ chức sinh nhật......]
Chu Chỉ Hân: [??? 】
Thời San San: [Mẹ kiếp! Tao cảm thấy não tao đã nảy số bắt được rồi...!Chẳng lẽ...】
Hàn Thần Hội: "Haiz, chính là trong bữa tiệc sinh nhật của Hào Dữ, gặp thấy anh ta.
】
Thời San San: [......]
Chu Chỉ Hân: [Hạ Khai Thần sao có thể trà trộn vào bữa tiệc sinh nhật của Trịnh Hào Dữ? Hai đẳng cấp cũng cách rất xa, thật giống như từ tân thủ thôn nhảy vọt thành max lever đại thần ấy...】
Hàn Thần Hội: "Tao cũng cảm thấy bất ngờ! 】
Thời San San: [Xin lỗi nhưng tao lại chẳng thấy bất ngờ chút nào! Chẳng lẽ tụi mày quên mất lý do Hạ Khai Thần chia tay Thần Hội à? Có thật là anh ta không thích Thần Hội không? Chỉ là khi đó bọn họ đã không còn là học sinh vô tư lự nữa, hiện thực đánh bại tình yêu của anh ta.】
Thời San San: [Thần Hội không giúp gì được cho sự nghiệp của anh ta, cho nên anh ta mới nhẫn tâm rời khỏi Thần Hội, ngay từ đầu tao đã đoán được sự nghiệp anh ta sẽ thành công, đừng nói chính bản thân anh ta cũng rất có năng lực, cho dù không có thì dựa vào gương mặt đấy cũng để cho các loại phú bà có quyền có thế, bạch phú mỹ khuynh đảo anh ta.】
Hàn Thần Hội: "Tao không giúp gì được cho Hạ Khai Thần, cũng không giúp đỡ được Trịnh Hào Dữ...!Vì vậy, tất cả họ đều không thích tao QAQ 】
Thời San San: [Ngậm thuốc lá.jpg] Hạ Khai Thần có lẽ đúng thế nhưng Trịnh Hào Dữ rõ ràng không phải nha mày! Chồng mày khủng như thế, sự nghiệp của anh ta phải cần đến mày trợ giúp? Nói cách khác, Trịnh Hào Dữ mà cần mày trợ giúp thì đó có còn là "Tiểu Trịnh thái tử gia" nữa sao? Mày chỉ cần làm tốt tiểu kiều thê của anh ta không phải tốt rồi à! 】
Hàn Thần Hội: 【Khóc dài.jgp】
Thời San San: [Biểu tình khóc lớn là làm sao? Đừng nói với bọn tao là ngay cả tiểu kiều thê mày cũng làm không được!】
Hàn Thần Hội: [QAQ nói ra sợ tụi mày chê cười...!Thật ra Thái Hậu mẹ chồng tao đã nói tao nhiều lần rồi, bà ấy vẫn muốn tao nghỉ việc về nhà làm tiểu chim hoàng yến để Trịnh Hào Dữ nuôi dưỡng.
】
Hàn Thần Hội: "Nhưng bản thân tao không muốn, tao vốn đã không giúp được gì cho anh ấy, còn ở trong nhà là động vật được bảo hộ nuôi ăn nuôi uống...!Đừng nói bây giờ anh ấy không thích tao, cho dù thích cũng kiên trì không được bao lâu, không có ai sẽ thích một con sâu gạo phế vật...".
Thời San San: [Tư tưởng của mày rất đúng, tính cách của mày như vậy, làm sao có thể làm chim hoàng yến? 】
Thời San San: [Có một công việc kiếm tiền, mày có thể tùy tâm muốn làm gì thì làm, ở nhà nói chuyện cứng rắn, ít nhất mày còn có tiếng nói, rời khỏi Trịnh Hào Dữ, mày vẫn có thể tự nuôi sống bản thân, vẫn ăn ngon uống tốt, muốn đi câu lạc bộ đêm chơi như thế nào thì chơi như thế nấy.
Nếu mày thực sự làm con chim mà anh ta nuôi dưỡng, mày sẽ không có địa vị như vậy! 】
Hàn Thần Hội: [Anh ta nói tao chỉ có thể làm tiểu khỉ lông vàng QAQ vả lại, tao thật sự rất thích diễn xuất, tôi còn nằm mơ mình sẽ trở thành tam kim ảnh hậu...".
Chu Chỉ Hân: [Nghiêm túc mà nói, cũng hai, ba năm tao chưa thấy Hạ Khai Thần, bây giờ anh ta ra sao? Vẫn đẹp trai như trước đây sao? 】
Hàn Thần Hội: [Mày muốn nghe sự thật sao? 】
Chu Chỉ Hân: [Nhảm nhí! Nơi này lại không có người ngoài, chỉ có ba chúng ta! Mày nói dối để làm gì? 】
Đúng vậy, Chu Chỉ Hân nói rất đúng, cũng đâu phải đối mặt với Trịnh Hào Dữ như ngày hôm qua, cô không cần phải khao khát sống sót, với hội chị em cô không cần phải nói dối gì...
Vì vậy Hàn Thần Hội thật thành trả lời một câu: [Đẹp trai...]
Trả lời xong chữ này, Thời San San và Chu Chỉ Hân ăn ý tất cả không trả lời lại WeChat —— giờ đúng là khoảng thời gian các cô ấy high high ngoài kia, có lẽ đã bị bạn bè kéo vào bàn rượu, hay nhảy nhót gì đó đi, nhất thời chưa kịp trả lời lại cô.
Hàn Thần Hội nằm trong chăn, lười biếng ngáp một cái.
Cô mơ mơ màng màng, lại một lần nữa nhắm mắt lại.
Mưa phùn.
Phòng hội nghị số 1.
"Sếp Trịnh, đây là báo cáo tài chính tháng trước ——"
Trịnh Hào Dữ liếc nhìn đồng hồ trên tường, anh do dự một chút, nói với giám đốc tài chính trước mặt: "Anh đặt báo cáo ở đây trước, ngày mai tôi sẽ xem lại." "
Nói xong, Trịnh Hào Dữ liền bấm bút, khép máy tính xách tay lại, đứng lên.
"?"
Giám đốc tài chính cũng nhìn đồng hồ, mới tám giờ tối, anh cười một tiếng: "Sao hôm nay sếp Trịnh tan làm sớm như vậy? Sếp Trịnh phải về nhà chăm phu nhân sao?"
Trịnh Hào Dữ đẩy kính, lạnh lùng nhìn đối phương một cái.
"......" Giám đốc tài chính kia lập tức phát giác chính mình lắm mồm, nhanh chóng cúi chào, buông báo cáo tài chính xuống rồi bỏ chạy.
Trên xe hơi.
Ở hàng ghế phía sau.
Trịnh Hào Dữ đang lướt những ngón tay trên bàn phím laptop, đèn đỏ xe dừng lại, anh khẽ nhìn qua khung cửa sổ.
Xe cộ tấp nập.
Cách đó không xa có một cửa hàng hoa trang trí bắt mắt.
Trịnh Hào Dữ nghĩ một chút, đặt máy tính xách tay sang một bên c, ra lệnh cho tài xế: "Dừng xe ở phía trước.
"
Tài xế lái xe đã nhận thấy cửa hàng hoa, rất nhanh đã táp vào lề trước cửa hàng hoa.
Trịnh Hào Dữ mở cửa xe, đi vào cửa hàng hoa, tự mình chọn một bó hoa lớn.
Trở lại xe một lần nữa, Trịnh Hào Dữ không còn ôm laptop nữa, mà là ôm chặt lấy những bông hoa tươi từ màu sắc, đến bao bì, hoàn toàn nồng đậm hơi thở của một thiếu nữ.
Tuy rằng tuổi tác của Hàn Thần Hội đã không còn là thiếu nữ nữa, nhưng trong lòng anh cô vẫn chính là một "thiếu nữ" hàng thật giá thật, anh cũng có thể nắm bắt được trái tim thiếu nữ của cô, cho nên anh đã tặng cho cô một gian phòng ngập tràn hoa.
Trở về dinh thự Hồng Diệp.
Trịnh Hào Dữ ôm hoa đi phía trước, tài xế cầm laptop và tài liệu làm việc của anh đi theo ở phía sau.
Anh không dừng lại một giây nào, đi thẳng vào phòng ngủ.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra.
Bóng tối bao phủ.
Ấm áp và ngọt ngào.
Bởi vì Hàn Thần Hội ngủ cả ngày, phòng ngủ vẫn không có mở cửa sổ, trong không khí còn lưu lại hương vị "tình cảm" đêm qua của bọn họ...
Trịnh Hào Dữ nhẹ bước chân, chậm rãi đi vào.
Hàn Thần Hội đang ngủ ở giữa giường, tùy tiện, gối đầu cùng chăn bông cũng không biết bay đi đâu.
Trịnh Hào Dữ rón rén, đặt hoa tươi trong ngực lên tủ đầu giường, như vậy là cô vừa mở mắt sẽ trông thấy ngay những bông hoa anh tặng cho cô——
Sau đó anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, thật cẩn thận ôm Hàn Thần Hội lên, đặt lại gối đầu để cô có thể thoải mái ngủ trên gối.
Hàn Thần Hội mơ màng khó chịu "Ưm..." một tiếng, hai bàn tay nhỏ khua khoắng, vì thế điện thoại di động vẫn luôn nắm trong tay cô bay ra ngoài ——
Đúng lúc này, màn hình điện thoại di động đột nhiên sáng lên —— là Hàn Thần Hội ấn phải điện thoại di động, màn hình lại đối diện với mặt cô, nhận dạng khuôn mặt khởi động, tự động mở khóa.
Trịnh Hào Dữ vươn tay nhẹ nhàng nhấc điện thoại di động của cô lên, định đặt lên tủ đầu giường ——
Nhìn giao diện trò chuyện trên màn hình điện thoại di động của cô thì có lẽ là Wechat, nhưng anh vốn không có hứng thú nhìn trộm điện thoại di động của cô, càng không muốn nhìn trộm lịch sử trò chuyện của cô và bạn bè.
Vốn dĩ là như vậy nhưng cho đến khi, cái tên "Hạ Khai Thần" chợt loé qua kia!
Trịnh Hào Dữ sửng sốt một giây đồng hồ, hơi rũ mắt xuống, ánh mắt dừng trên màn hình điện thoại di động của Hàn Thần Hội ——
Màn hình chính là hiển thị khung thoại cuối cùng mà Hàn Thần Hội chat với Thời San San và Chu Chỉ Hân:
Chu Chỉ Hân: [Nghiêm túc mà nói, cũng hai, ba năm tao chưa thấy Hạ Khai Thần, bây giờ anh ta ra sao? Vẫn đẹp trai như trước đây sao? 】
Hàn Thần Hội: [Mày muốn nghe sự thật sao? 】
Chu Chỉ Hân: [Nhảm nhí! Nơi này lại không có người ngoài, chỉ có ba chúng ta! Mày nói dối để làm gì? 】
Hàn Thần Hội: [Đẹp trai...]
Trong bóng tối ánh sáng màn hình điện thoại lại rực cả một khoảng không.
Một phút sau, Trịnh Hào Dữ có thể trông thấy rõ trên bàn tay nắm chặt điện thoại di động của anh, đã rần rần nổi lên gân xanh.
Trịnh Hào Dữ cười lạnh một tiếng.
À, đẹp trai à:).