Ngu Điềm không quan tâm được nhiều như vậy, cô lôi Trịnh Đình Phó ra, nhanh tay lẹ mắt lấy một chiếc gối từ trong hộp sơ cứu của anh ta ra.

Giữa xương quai xanh và xương sườn thứ hai của bên bị ảnh hưởng.

Ngu Điềm học rất tốt các bước cấp cứu tràn khí màng phổi, cô tin mình có thể xử lý tốt người bệnh này.

Không rảnh quanh tâm mấy câu vô nghĩa của Trịnh Đình Phó, Ngu Điềm giơ tay lên, ống tiêm sắp hạ xuống.

Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tay Ngu Điềm bị người ta giữa lại.

Cô ngẩng đầu lên, không biết khi nào Ngôn Minh đã chạy qua đây.

Anh không có Ngu Điềm cơ hội giải thích, ánh mắt nghiêm khắc.

“Tránh ra.”

Ngu Điềm chưa kịp nói gì, Ngôn Minh kiểm tra thân thể của người bệnh xong, không có bất kỳ do dự nào, cắm kim tiêm xuống, nhanh chóng tiến hành chọc khí màng phổi.

Gần Ngôn Minh nhất, các nhân viên y tế khác cũng chạy qua bên này. Xe cứu thương tới, bọn họ đặt bệnh nhân nằm lên cáng rồi đeo mặt nạ thở oxy.

Tiếng còi đặc trưng vang lên, xe cứu thương rất nhanh đã phóng đi.

Ông lão ấy hẳn là không sao rồi.

Ngu Điềm nhẹ nhàng thở phào.

Cô vui mừng, cũng có chút đắc ý nhìn Ngôn Minh.

Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng biểu hiện chuyên nghiệp như vậy trước mặt Ngôn Minh, trong lòng Ngu Điềm có chút lâng lâng.

Quá khứ luôn tỏ ra lúng túng trước mặt anh, cô thật không muốn thừa nhận nhưng trong lòng lại rất mong chờ được Ngôn Minh khen ngợi hoặc cảm ơn.

Đặc biết nhìn Trịnh Đình Phó vẻ mặt xấu hổ đứng ở một bên, quả thật là thời khắc huy hoàng để vả mặt anh ta.

Ngu Điềm thẳng eo, chuẩn bị nghênh đón lời khẳng định của Ngôn Minh rằng cô chẩn đoán rất chính xác.

Ngôn Minh cũng thật sự mở miệng, nhưng nội dung lại khác với tưởng tượng của cô một trời một vực.

“Cô vừa mới làm cái gì?”

Trong giọng nói của Ngôn Minh không chỉ không có công nhận hay khen ngợi mà ngược lại tràn ngập phẫn nộ: “Ngu Điềm, hôm nay khám chữa bệnh từ thiện, chỗ này có rất nhiều bác sĩ, không đến lượt cô phải tự mình xử lý.”

Ngu Điềm ngẩn người, trong lòng trào lên ủy khuất cùng khó tin.

Ngôn Minh vậy mà ở trước mặt Trịnh Đình Phó răn dạy cô.

Cô theo bản năng muốn giải thích cho chính mình: “Nhưng thời gian sắp không kịp nữa rồi, em rất tự tin có thể xử lý được tràn khí màng phổi, em biết em có thể cứu ông ấy…”

“Ngu Điềm, cô là bác sĩ sao?”

Tuy Ngôn Minh ngày thường đối xử với cô không thân thiện lắm, nhưng mở miệng răn dạy nghiêm khắc như vậy, Ngu Điềm mới là lần đầu tiên thấy được.

Anh có vẻ còn chưa giáo huấn đủ, nhưng bệnh nhân xếp hàng khám bệnh còn cả một hàng dài trước mặt cần anh phải xử lý, anh trừng mắt với Ngu Điềm sau đó xoay người rời đi. Đi theo anh còn có Trịnh Đình Phó trước đó xấu hổ đứng một bên.

Nhìn hai bóng dáng mặc áo blouse trắng rời đi, Ngu Điềm trong lòng hụt hẫng.

Vừa chua vừa chát, tựa như một miếng vải bông bị ngâm nước qua đêm vào mùa hè, khi vớt ra còn mang theo cảm giác ẩm ướt, tựa như nước sẽ không bao giờ có thể vắt sạch, nặng nề rơi vào trong tay.

Ngu Điềm cảm thấy lệ nóng đảo quanh hốc mắt, cô phải cố hết sức mới có thể ngăn không cho nước mắt rơi xuống.

Trong lòng cô khó chịu muốn khóc.

Không thể làm bác sĩ là lỗi của cô sao?

Không làm bác sĩ, những gì cô học được liền không được xem là gì sao?

Cô chỉ hảo tâm muốn cứu giúp người bệnh.

Chẳng lẽ vì cô không thể trở thành bác sĩ nên tư cách cứu người cũng bị cướp đoạt luôn sao?

Trước đây khi học tiết lâm sàng, không phải chưa từng động tay động chân rồi bị giáo sư phê bình, cũng không biết sao Ngu Điềm lại cảm thấy lời phê bình của Ngôn Minh có ảnh hưởng cực kỳ lớn với mình.

Là bởi vì anh muốn ở trước mặt Trịnh Đình Phó duy trì tình nghĩa đồng nghiệp sao?

Nếu khen mình thì chẳng khác nào đang đánh vào mặt Trịnh Đình Phó, chứng minh phán đoán của anh ta không chuyên nghiệp, suýt chút nữa hại chết bệnh nhân là sự thật, Trịnh Đình Phó là đồng nghiệp với Ngôn Minh ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, mà chính mình hiện giờ đối với Ngôn Minh chỉ là một người xa lạ không hơn, ngay đến cả bạn bè cũng không phải.

Cái nào nặng cái nào nhẹ, là người bình thường đều biết nên lựa chọn thế nào, không cần nghĩ sâu Ngu Điềm cũng hiểu được.

Chỉ là trong lòng rất khó chịu, xen lẫn không cam lòng.

Ngu Điềm theo bản năng nhìn về phía tay bị thương của mình, cảm giác tủi thân, tiếc nuối và khuất nhục lại lần nữa trào lên.

Cô thật sự thật sự không bao giờ muốn làm bạn bè với Ngôn Minh nữa.

May mắn không phải làm người một nhà với Ngôn Minh, may mắn Ngôn Minh không trở thành anh trai mình.

Ngu Điềm giận dỗi đá chân trên mặt đất.

Cô tức nghẹn, vừa thu phiếu khảo sát xong thì nhận được điện thoại của Đới Hâm.

Lần trước họp mặt gia đình, Ngu Điềm báo cho Đới Hâm biết mình chuẩn bị làm video phổ cập khoa học, cũng nói hôm nay sẽ tới khu chung cũ cũ ở vùng này thu thập tư liệu, chỉ là thuận miệng nói thôi nhưng không ngờ Đới Hâm lại nhớ kỹ.

“Cá Nhỏ, anh vừa hay có việc gần chỗ em đang làm, hiện giờ bận xong rồi, cũng đúng lúc tới tới giờ cơm. Anh tới đón em, chúng ta cùng nhau đi ăn nhé!”

Tuy không nhìn thấy mặt Đới Hâm nhưng chỉ nghe thấy giọng của anh ta, cũng có thể cảm nhận được hơi thở sinh động lại nhiệt tình dạt dào.

“Đúng rồi, bên em khám bệnh từ thiện nếu còn chưa kết thúc, anh có thể giúp em quay một đoạn tư liệu làm nghiên cứu, đến lúc đó biên tập video có thể cần dùng tới, tóm lại lo trước khỏi họa. Em chờ anh năm phút, anh lập tức tới ngay.”

Ngu Điềm cúp máy, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Ngôn Minh đang bị nhóm cô dì chú bác vậy quanh khám bệnh.

Quả nhiên người đều phải so sánh.

Trong mắt Ngôn Minh chỉ có bệnh nhân, không còn tồn tại bất kỳ sinh vật khác phái nào khác, dù là bạn gái hay là em gái.

Anh trai mới Đới Hâm này, so với anh trai cũ là Ngôn Minh thật sự ấm áp hơn nhiều.

Đây mới là dáng vẻ anh trai mà mình luôn mong đợi!

Chỗ nào giống Ngôn Minh lạnh như băng không cho mình sắc mặt tốt, còn hay thích dạy bảo.

Đới Hâm nói lời giữ lời, ba phút sau đã tới trước tiểu khu khám bệnh từ thiện, anh ta khỏe mạnh ấm áp, vẫy tay với Ngu Điềm, khắp mặt đều là vẻ bao dung ôn hòa.

Rất nhanh, anh ta lấy từ trong xe ra thiết bị chuyên nghiệp, lập tức bảo Ngu Điềm vào vị trí, giúp Ngu Điềm quay một ít tư liệu cô đang khảo sát người bệnh. Đợi quay xong Ngu Điềm thò đầu lại xem, không thể không cảm khái Đới Hâm đúng là một streamer lớn chuyên nghiệp, góc độ lấy cảnh và ánh sáng đều nắm bắt vô cùng tốt.

“Nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta đi ăn cơm thôi, nhân tiện nói cho em biết nền tảng gần đây đang lên kế hoạch hỗ trợ cho các streamer vừa và nhỏ trong lĩnh vực tri thức, anh nghĩ em có thể cân nhắc.”

Ngu Điềm đương nhiên cảm thấy hứng thú: “Vậy anh đợi em một chút nha.”

Cô chạy tới bên Tề Tư Hạo: “Tề Tư Hạo, anh tôi tới tìm tôi ăn cơm rồi, trưa hôm nay không cùng ông ăn nữa.”

Tề Tư Hạo ngẩn người, cậu ta có nghe nói về tình yêu mới của mẹ Ngu Điềm, nhận ra anh trai trong miệng Ngu Điềm là con trai của đối tượng mà mẹ cô đang hẹn hò.

Cậu ta gật đầu, làm mặt quỷ với Ngu Điềm: “Biết rồi, bà cùng với anh trai đi ăn đi, sau khi bọn tôi khám thúc khám bệnh xong sẽ cùng ăn với nhau.”

Ngôn Minh đứng ở bệnh cạnh Tề Tư Hạo, nhưng khi Ngu Điềm chạy tới, anh một ánh mắt cũng không thèm cho cô, chỉ nhìn qua đây một chút rồi thôi, tiếp tục nói chuyện với bệnh nhân lớn tuổi trước mặt.

Ngu Điềm hơi thất vọng, cô cũng không biết bản thân đang mong đợi điều gì.

Nhưng Ngôn Minh làm vậy cũng là hợp tình hợp lý, dù sao bọn họ bây giờ cũng chẳng khác gì người qua đường.

Ngu Điềm lại là người rất lạc quan, rất nhanh đã đem chút cảm xúc này ném ra sau đầu, nhảy nhót chạy về phía Đới Hâm.

Đoạn tình cảm này của mẹ mình có thể nói là thuận lợi hơn trước đó nhiều, cùng lão Đới tiến triển rất nhanh, thậm chí còn hỏi khéo Ngu Điềm có cái nhìn thế nào với việc tái hôn, rất có báo hiệu của mùa xuân thứ hai.

Đây là chuyện Ngu Điềm muốn nhìn thấy nhất.

Nửa đời trước mẹ vất vả nuôi nấng cô, làm lụng cũng đủ vất vả, hiện tại bà ấy đã có cuộc sống hạnh phúc thuộc về riêng mình.

Lần trước gặp được Ngôn Văn Hoa là Ngu Điềm vui mừng quá sớm rồi, lúc này đây nhìn tương tác giữa mẹ mình và lão Đới, có lẽ thật sự sắp thành công!

Đợi ngồi vào bàn ăn, Đới Hâm ở phía đối diện đang lật thực đơn, Ngu Điềm cảm thấy nhìn thế nào cũng thuận mắt.

Gần khu chung cư cũ này không có quán ăn này đặc biệt ngon, Đới Hâm chọn một tiệm cơm, tuy không sang trọng lắm nhưng sạch sẽ ấm cúng, phong cách trang hoàng rất thú vị, còn chú trọng sự riêng tư của khách hàng, cạnh bàn có treo rèm cửa sát đất, rất cổ kính, có phong vị của một quán trọ nhỏ thời xưa.

Đới Hâm chọn vài món, sau đó để Ngu Điềm chọn thêm mấy thứ nữa, sau đó bắt đầu cùng Ngu Điềm nói tới chuyện các streamer làm sao để thu hút lưu lượng và sử dụng nền tảng để quảng bá, anh ta không hề che giấu mà nói hết cho Ngu Điềm làm cô như được giác ngộ, hận không thể móc notebook ra ghi lại từng chữ, thật sự là thu hoạch lớn.

Lúc khôi phục lại tinh thần mới phát hiện đồ ăn đều đã được mang lên. Trong tiệm cơm nhỏ cũng có rất nhiều người ngồi ở gian khác xung quanh Ngu Điềm, nói chuyện vô cùng náo nhiệt, làm ăn khá tốt, chỉ là Ngu Điềm vừa chăm chú ghi nhớ kinh nghiệm, thậm chí chưa ý thức được.

Đới Hâm nói một loạt xong, có chút ngượng ngùng mà gãi đầu: “Có phải anh tỏ ra quá quen biết không? Em không cảm thấy kỳ lạ chứ? Chủ yếu là anh rất muốn có em gái, bất giác liền xem em thành em gái ruột, cảm giác chúng ta nói chuyện rất có duyên…”

Vừa nghĩ tới Đới Hâm có khả năng sẽ trở thành anh trai của mình, trong lòng Ngu Điềm đã cảm thấy phấn khích không chịu được.

Tương lai có thể làm người một nhà, cần phải tạo mối quan hệ tốt!

Thiên biến vạn hóa vỗ mông ngựa mãi không thay đổi, là kịch bản đắc nhân tâm từ xưa đến này!

“Không có.” Ngu Điềm cười nói: “Em cũng rất muốn có một người anh trai.”

Vì Đới Hâm nhiệt tình như ánh mặt trời nên Ngu Điềm vuốt mông ngựa rất thuận lợi, tự nhiên nói ra: “Thật ra em mong ước đã nhiều năm có thể có được một người anh trai, còn xây dựng hình tượng của anh ấy trong đầu.”

“Trong lòng em, anh trai cũng giống như em là công việc livestream đang thịnh hành, nhưng lại không phải người ưu quảng cáo mà luôn có ý thức trách nhiệm đối với xã hội, thân hình cao lớn, diện mạo tuấn tú, tính cách ấm áp hào phóng, làm người nhiệt tình, nhân duyên tốt, không lạnh lùng chút nào, vô cùng dễ thân cận, ai cũng có thể nói chuyện cùng, không giống như kiểu người cao lãnh nào đó, chẳng dễ ở chung, mà là người ấm áp ai gặp cũng thích.”

Ngu Điềm nói rồi lại nói, bất tri bất giác nghĩ đến Ngôn Minh, nhớ đến dáng vẻ đáng giận của anh khi dạy bảo cô.

Đới Hâm nhận lấy lời khen và thiện ý của Ngu Điềm, không nhịn được cười rộ lên: “Em không chê anh nói nhiều là được.”

“Không đâu! Có người cảm thấy kiểu anh trai lạnh lùng là đẹp trai, người ít lời mới có sức hút, nhưng em lại thấy, kiểu đàn ông này mà làm anh trai thì không có tình người chút nào, cũng không dễ tiếp xúc, âm tình bất định, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, em vẫn thích tính cách rộng rãi, thẳng thắn hơn! Nói nhiều mới tốt! Dễ dàng trò chuyện!”

“Hơn nữa em đặc biệt tán thưởng anh vừa có thể theo đuổi đam mê vừa nuôi sống được chính mình, anh trai như vậy vừa có tiền vừa có thời gian, là tấm gương sáng để em học tập, thường xuyên có thể hẹn ra ngoài ăn, giao lưu tình cảm, so với kiểu anh trai mỗi ngày đều tăng ca không có thời gian trao đổi tình thân, lạnh nhạt còn tốt hơn gấp trăm lần!”

Ngu Điềm rèn sắt khi còn nóng: “Dù sao, kiểu người hào phóng ấm áp mới là hình mẫu anh trai lý tưởng duy nhất trong lòng em. Ngoại trừ kiểu anh trai này ra, em thật sự không muốn người khác làm anh trai mình, cũng không thể chấp nhận.”

Ngu Điềm nhìn về phía Đới Hâm, trịnh trọng nói: “Chỉ có kiểu anh trai này em mới muốn, em có thể chấp nhận, anh trai khác, nói thật, trong lòng em không có cách nào chấp nhận nhanh như vậy. Nói cho cùng thì tuổi này của em, nếu là loại người khác, chắc chắn chỉ có thể làm người lạ quen thuộc.”

Lý do thoái thác tương tự đã nói qua một lần, những lời này Ngu Điềm há miệng là có thể thốt ra, cực kỳ lưu loát, nhất thời có cảm giác cảm kích hiếm thấy đối với Ngôn Minh.

Trước khi gặp được anh trai mới là Đới Hâm, không phải đều lấy vị anh trai cũ Ngôn Minh ra làm đối tượng luyện tập sao? Lần thứ hai thành thục hơn, hiện tại nói ra lời thoại đầy rắm cầu vồng với Đới Hâm, Ngu Điềm cảm thấy dễ như ăn kẹo.

Mà vuốt một ngựa đối với những người khác nhau sẽ cho ra hiệu quả không giống nhau.

Lúc trước loại nịnh nọt lấy lòng này đối với Ngôn Minh cũng chẳng được anh đáp lại dù chỉ một chút, nhưng tới lượt Đới Hâm lại không phải vậy, anh ta rất nể tình mà có qua có lại.

“Anh cũng rất muốn có em gái, em cũng giống với hình mẫu em gái lý tưởng trong lòng anh.”

Nhìn xem! Ngôn Minh có thể so được với Đới Hâm sao?

Ngôn Minh chỉ biết mắt lạnh nhìn mình, còn Đới Hâm thì lại như gió xuân táp vào mặt.

Tác giả có lời muốn nói: 

【Rạp xiếc nhỏ】

Ngu Điềm: Ngôn Minh, anh ấy không được.

Ngôn Minh: …….