Vốn tưởng là sau khi mở ra kết giới thì có thể mở cửa tiến vào bên trong căn phòng cuối cùng này. Nhưng mà Đặng Lâm và mọi người không tài nào mở nó ra được.
Bảo mọi người dừng lại, Đặng Lâm quan sát cánh kỹ hơn cánh cửa này thì thấy được nó được làm bằng Hôi Quang Thạch vô cùng cứng rắn lại. Lại còn có kết giới ngầm ẩn giấu bên trong cánh cửa Hôi Quang Thạch này. Bên trên cánh cửa có điêu khắc chìm kí hiệu của Xích Quỷ Tông nhưng ở giữa Ngũ Trảo Kim Long thì bị lõm vào một cái lỗ nửa hình cầu. ‘Kích cỡ cái lỗ này, chẳng lẽ là nó’ Đặng Lâm nhanh chóng suy nghĩ đến Mộc Linh Châu đã theo mình từ kiếp trước.
Liền lấy ra Mộc Linh Châu để vào bên trong lỗ đó. Ngay khi Mộc Linh Châu tiếp xúc với cánh cửa Hắc Quang Thạch thì nó phát ra ánh sáng màu tím nhạt, rồi ‘Cạch’ một tiếng sau đó cánh cửa Hắc Quang Thạch từ từ mở ra.
Sau khi cánh cửa được Đặng Lâm mở ra, bên trong là một cầu thang đi bộ bằng đá xanh. Bên trên đã bị đóng từng lớp băng mỏng rất trơn trượt. Đặng Lâm thu lại Mộc Linh Châu vào trong người rồi cùng mọi người cẩn thận từng bước đi xuống cầu thang bên dưới.
Cuối cầu thang là một đường hầm nhỏ thông ra ngoài, mọi người chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng từ xa chiếu lại nhưng không biết được khung cảnh bên ngoài kia. Thần thức của Đặng Lâm ở đây cũng chỉ có thể mở ra ba mét xung quanh người. Mà để duy trì giữ ấm cho cả bốn người thì Đặng Lâm phải tiêu tốn linh lực gấp ba lần ở bên tầng trên.
Đi ra khỏi đường hầm, phí trước không phải căn phòng nữa mà đó là cả một thôn làng hiện ra trước mắt mọi người. Không thể tin được, đúng là một thôn làng ở giữa lòng Đại Tuyết Sơn. Sau khi bước ra ngoài, mọi người đứng trên một bờ đá nhô ra từ vách núi. Nhìn lại thì mọi người phát hiện không còn nhìn thấy đường hầm dẫn mình tới đây nữa. Dùng tay sờ vào thì phát hiện đường hầm đã biến mất chỉ còn lại là vách đá.
“Ồ. Thật kì lạ. Lúc nãy chúng ta vừa đi ra từ chỗ này sao bây giờ không thấy đâu nữa rồi. Đặng Lâm chúng ta làm sao bây giờ?”. Băng Vân có chút lo sợ nói.
Đặng Lâm trừng mắt nhìn cô nói “Im lặng. Chưa biết ở đây có gì nguy hiểm không. Cô cứ hét lên như vậy có yêu quái nó nghe thấy nó bắt cô đi ăn thịt bây giờ”.
“Cậu Lâm vậy bây giờ cậu tính làm sao? Có nên đi vào trong kiểm tra không?”. Chị Giang hỏi ý kiến Đặng Lâm.
“Quan sát xung quanh một chút rồi lại nói”. Đặng Lâm nhẹ nhàng trả lời chị Giang. Mà nghe được Đặng Lâm phân biệt đối xử như vậy lại càng làm cho Băng Vân thêm uất ức mà mắng chửi Đặng Lâm trong lòng.
Diện tích thôn xóm ở đây vào khoảng mười kí lô mét vuông. Xung quanh được bao bọc bởi vách núi. Phía trên cùng là mái vòm bằng đá bao bọc kín cả thôn lại bên trong lòng đất của Đại Tuyết Sơn.
Trên mái vòm có treo một viên ngọc phát ra ánh sáng chói chang tựa như một Mặt Trời phiên bản nhỏ. Không khí ở đây cũng ấm áp hơn đối nghịch với phía trong đường hầm và phía bên ngoài rất nhiều.
Đặng Lâm gọi mọi người cùng đi vào bên trong ngôi làng để kiểm tra: “Chúng ta cùng nhau đi vào bên trong xem xét đi”.
Mọi người gật đầu đồng ý rồi cùng Đặng Lâm cất bước tiến vào bên trong. Bên trong xóm nhỏ này, năm căn nhà xây bằng đá tuy cổ kính nhưng lại kiên cố. Nóc nhà được lợp bằng đá được tạo dáng như những viên ngói bây giờ. Cửa chính và cửa sổ được làm bằng gỗ hoặc đồng được điêu khắc chìm hoạ tiết chim thú. Đặng Lâm biết kiểu kiến trúc này, vì bên trong Xích Quỷ Tông nhà cho đệ từ nội môn ở đều được thiết kế giống như vầy.
Thần thức bị ngăn cản cho nên Đặng Lâm cũng không thể nhanh chóng kiểm tra toàn bộ nơi này được, chỉ có thể từng bước đề phòng đi đến.
Căn nhà thứ nhất không có một bóng người. Căn nhà thứ hai cũng không có một bóng người. Căn nhà thứ ba, thứ tư rồi thứ năm cũng vẫn không có một bóng người.
Nhưng mà Đặng Lâm đã mơ hồ cảm giác được có người nào đó đang theo dõi bọn họ từ lúc bước vào cái thôn nhỏ này.
“Mọi người tạm thời nghỉ ngơi ở trong căn nhà này một lát đi. Tôi sẽ đi xem xét xung quanh đây một lát thì trở về. Đúng rồi! Nhớ kỹ trốn trong nhà không được rời khỏi nhà khi mà tôi chưa trở về rõ chưa?”
“Lâm, cậu đi một mình ra ngoài dò xét à? Như vậy rất nguy hiểm, hay là để tôi đi với cậu”. Anh Sơn nói.
“Nếu gặp nguy hiểm thì một mình tôi chạy vẫn nhanh hơn là có anh đi theo. Anh cứ ở lại đây cùng với hai người bọn họ cho an toàn”
Sau khi mọi người đi hết vào bên trong căn nhà, Đặng Lâm đem cờ trận đã chuẩn bị từ trước đó cùng kết hợp với cây cối, đất đá xung quanh căn nhà. Bày một trận pháp phòng ngự cấp ba Phong Thuẫn Trận và một trận pháp công kích cấp ba Lạc Nhật Tiễn Trận xếp chồng lên nhau bao xung quanh căn nhà.
Rồi Đặng Lâm một mình đi ra bên ngoài. Sau khi đi được gần một kí lô mét thì nó đứng lại mở miệng nói: “Ta biết ngươi đang theo dõi ta. Không cần che giấu nữa. Xuất hiện đi?”
Bước từ từ ra từ trong bóng tối là một ông lão gầy nhom như que củi. Dáng người thấp bé, lưng còng, tay cầm gậy gỗ. Trên lưng có mang theo một cái mai rùa.
“Ngươi là để tử trong tông môn từ bên ngoài đến đón bọn ta sao?”. Vừa bước ra ngoài ông lão đã mở miệng dùng chữ cổ để hỏi Đặng Lâm.
“Ông lão, ý của ông là?”
“Ta là người của Xích Quỷ Tông, vừa rồi ta cảm nhận được khí tức của Hỗn Thế Long Thần Quyết bên trong có thể của ngươi. Ta nói không sai chứ?” Ông lão nhìn Đặng Lâm giải thích.
“Đúng vậy. Tiền bối, ông là người của Tông môn. Xin hỏi tiền bối tên gọi là gì? Tại sao lại nói ta đến đón các người?”. Đặng Lâm vừa mừng vừa lo hỏi.
Thở dài một tiếng “Haizzz!” Ông lão nói:” Nếu đã không phải thì bỏ đi. Tên của ta là Linh, ngươi gọi ta là lão Linh là được. Trước kia ta là một trong những linh thú hộ tông của Xích Quỷ Tông. Sau đó được chủ nhân mang đến đây trấn giữ nơi này để chăm sóc một số người đời sau của của chủ nhân. Xích Quỷ Tông bây giờ ra sao rồi?”
Trong lúc đang nằm nghỉ ngơi ở gần vách đá thì lão Linh đã phát hiện nhóm người của Đặng Lâm tiến vào không gian này. Mà chỉ có trên người Đặng Lâm có khí tức của công pháp của Xích Quỷ Tông cho nên mới theo dõi Đặng Lâm. Nếu là do chủ nhân ông ta phái đến cứu đám người bọn họ thì chắc chắn Đặng Lâm có cách cứu mọi người ra ngoài.
“Xích Quỷ Tông đã không còn tồn tại rất lâu rồi. Con học được công pháp này cũng là do may mắn nhận được truyền thừa từ trong di tích của tông môn” Đặng Lâm giải thích nói.
“Không trách lâu như vậy rồi chủ nhân không đến đón chúng ta. Thì ra chủ nhân và các vị đại nhân đã thất bại rồi. Không có Lạc Long Đế và Âu Cơ chủ trì mà các vị đại nhân lại không đoàn kết thì không trách được” Lão Linh lẩm bẩm.
“Có phải chủ nhân của ông là Lạc Long Quân Sùng Lãm không lão Linh?” Đặng Lâm lúc này mở miệng hỏi ông ta.
“Không. Lạc Long Đế là cha của chủ nhân ta. Chủ nhân tà là Hổ Vương Sùng Kiếm là con trai thứ ba mươi của Lạc Long Đế” Lão Linh trả lời làm cho Đặng Lâm kinh hãi.
“Vậy Lạc Đế có phải có tổng cộng một trăm người con trai?” Đặng Lâm hỏi.
“Không phải một trăm mà là một trăm linh một người con trai”. Lão Linh suy nghĩ thoáng chốc rồi nói.
Như mọi người đã biết được Lạc Long Quân có một trăm người con bên như trong lịch sử có nói. Và đa số mọi người đều coi đây là truyện thần thoại, nhưng mà Đặng Lâm từng đọc qua bên trong sách sử của Xích Quỷ Tông cho nên đây tuyệt đối là chuyện từng có thật chứ không phải chỉ là cổ tích hay thần thoại. Bên trong có viết Lạc Long Quân đã đạt đến cảnh giới Độ Kiếp kì cho nên đã đổi từ Lạc Long Quân thành Lạc Long Đế. Và nó nhớ rõ ràng là bên trong ghi chép viết Lạc Long Đế cùng với Âu Cơ chỉ có một trăm người con.
“Lão Linh, có phải ông nhớ nhầm hay không? Rõ ràng là trong Xích Quỷ Sử Ký có ghi rõ ràng Lạc Long Đế có tổng cộng một trăm người con mà” Đặng Lâm không tin nhìn lão Linh nói.
“Làm sao nhầm được. Bên trong không có ghi chép người con thứ một trăm linh một là vì sau khi Lạc Long Đế truyền lại chức Tông chủ của mình cho người con cả là Hùng Vương và phân chia các địa bàn của Xích Quỷ Tông cho tất cả con của mình. Lạc Long Đế cùng vợ ông ấy là Âu Cơ mới bắt đầu đi khắp nơi ngao du. Hơn năm năm sau đó, Lạc Long Đế mới đạt đến Độ Kiếp Kì và dẫn theo Âu Cơ trở về để ở chỗ chủ nhân của ta. Sau đó Lạc Long Đế độ kiếp và phi thăng lên tiên giới. Còn Âu Cơ thì đã mang thai và sinh ra người con thứ một trăm linh một của Lạc Long Đế”. Lão Linh kiên nhẫn giải thích.
“Vậy sao đó người con đó và Âu Cơ thì sao?” Đặng Lâm thúc giục.
Lão Linh bắt đầu kể lại chuyện sau đó cho Đặng Lâm nghe “Sau đó, Âu Cơ tiếp tục ở lại trong phủ của chủ nhân. Sau khi sinh con ra, đặt tên là Sùng Lâm. Khi Sùng Lâm sáu tuổi thì Âu Cơ cũng đạt đến Độ Kiếp cảnh, bắt đầu độ kiếp và phi thăng tiên giới. Người giao phó Sùng Lâm cho chủ nhân của lão chăm sóc. Nhưng mà không may tin tức Lạc Long Đế và Âu Cơ phi thăng tiên giới lọt vào trong tai các tông phái và gia tộc ở xung quanh. Mà lúc này Đế Lai đã trao quyền hành của mình cho Xi Vưu của tộc Cửu Lê. Xích Quỷ Tông không người chống đỡ đã bị Tộc Cửu Lê liên kết với các thế lực khác cho người sang đánh chiếm nhiều địa bàn. Nội bộ tranh giành quyền lực, không đoàn kết chống kẻ thù mà địa bàn của Xích Quỷ Tông ngày càng bị thu hẹp dần. Chủ nhân của lão dưới tình thế nguy cấp đã cho người xây lăng mộ giả của chủ nhân để sắp xếp cho đời sau của mình cùng với đứa em út của mình sống tạm ở đây tu luyện. Đến khi nào đánh bại hết kẻ thù thì chủ nhân sẽ đến đón bọn ta. Nhưng mà lão già cũng hiểu, đã nhiều năm như vậy không có tin tức gì của chủ nhân. Chắc là chủ nhân đã lành ít dữ nhiều?” Nói đến đây lão Linh lại thở dài, ánh mắt đượm buồn nhìn về phía xa xăm.
*Mặc dù không gian ở đây chỉ có bốn kí lô mét vuông thôi. Và xa nhất chính là những vách núi kia.
“Lão Linh, ông không cần phải buồn. Biết đâu chủ nhân của ông trong lúc đánh nhau với tộc Cửu Lê đã đột phá Độ Kiếp Cảnh giới và phi thăng rồi cũng nên. Đúng rồi, những người khác đâu? Ông dẫn con đi gặp bọn họ đi”. Đặng Lâm không trả lời câu vương vấn chủ đề này nữa mà đổi sang chuyện khác.
Nhưng mà ánh mắt Lão Linh vẫn cứ miên man, không giảm đi một chút buồn nào. Có chăng chỉ là có thêm chút tang thương, không cam lòng. Lão Linh bước đi và nói: “Đi theo ta”.
Không biết do tuổi già hay là loài rùa vốn chậm chạm mà phải mất cả buổi Đặng Lâm và lão Linh mới đi được hơn một kí lô mét. Đi qua mấy hàng cây thì thấy một căn nhà nhỏ được xây bằng gỗ và lợp bằng cỏ khô. Trước cửa nhà có một cô bé chừng bốn năm tuổi đang cầm một đoạn cây nhỏ viết nguệch ngoạt trên mặt đất những chữ cổ mà cô vừa được học.
Vừa nhìn thấy lão Linh đi tới thì cô bé nhanh thoăn thoắt chạy đến ôm lấy lão Linh ”Ông đã về!”. Lão Linh cũng thuận tay bế cô lên nói “Viên Viên ngoan hôm nay có học thêm được gì không nào?”.
Cô bé cười tươi nói “Ông ơi, hôm nay Viên Viên lại biết thêm được chữ mới rồi nè. Ông nhìn xem. Hì hì”. Sau đó chỉ tay về phía những chữ cổ mà cô viết dưới đất.
“Viên Viên giỏi quá, hôm nay đã học thêm được nhiều chữ như vậy nha. Mà cha mẹ con và mọi người đi đâu rồi sao để con một mình ở đây?”. Lão Linh cưng chiều nói.
“Vừa rồi, bọn chúng lại đến đó ông. Cha mẹ Viên Viên và mọi người đã đánh đuổi bọn chúng rồi”. Cô bé có chút buồn nói.
Lão Linh xoa đầu cô an ủi: “Viên Viên ngoan, mọi người chắc là cũng sắp về rồi đó”
Lúc này cô bé mở mắt ra thì mới phát hiện có người đang ở đây. Cô chỉ tay về phía Đặng Lâm hỏi: “Ông ơi. Người này là ai vậy? Viên Viên chưa từng gặp qua người này”
“Cậu ta tên Đặng Lâm từ bên ngoài tiến vào, cũng là người của Xích Quỷ Tông” Lão Linh trả lời cô bé. Sau đó nhìn Đặng Lâm nói: “Đây là Viên Viên là con cháu sau cùng của Sùng Lâm và chủ nhân ta”.
Đặng Lâm đánh giá xung quanh thì phát hiện xung quanh khu rừng nhỏ có kết giới vô cùng chắc chắn bảo vệ. Nếu như lúc nãy không có lão Linh dẫn vào chắc chắn Đặng Lâm không thể đi vào được khu rừng nhỏ này.
Kết hợp với lời nói của cô bé Viên Viên thì Đặng Lâm cũng hiểu được tại sao mọi người lại không sống trong những ngôi nhà kia mà lại đến đây sống.
Lão Linh lúc này mới sực nhớ ra điều gì, hốt hoảng nói:
“Chết rồi. Đặng Lâm, ta phải nhanh đi cứu đám người đi cùng với ngươi. Vì một lúc nữa ánh sáng của Thái Dương Ngọc phía trên sẽ tắt, khi đó bọn quái vật kia sẽ xuất hiện khắp nơi. Chúng sẽ tấn công bất kì sinh vật nào còn sống ở bên ngoài”.
Từ lúc Đặng Lâm gọi ông ta ra thì chỉ toàn chăm chú kể về chuyện xưa nên đã quên mất chuyện này. Mà bây giờ khi Viên Viên nhắc đến bọn quái vật kia thì ông ta mới bừng tỉnh mình đã quên mất chuyện quan trọng này.
Vì nhìn ra được cảnh giới Trúc Cơ Sơ Kì của Đặng Lâm cho nên lão Linh quyết định một mình đi cứu đám người kia cho kịp lúc. Dù sao ông cũng không muốn nhìn thấy cảnh có người chết trước mặt mình thêm nữa.
***Hết Chương***