Xích Linh

Chương 42: ĐÔNG TUYẾT ĐIỂM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thi thoảng lại mủi lòng thương nhớ vùng đất Tây Châu với cái nắng chói đến gay gắt, hương thảo nguyên giống một mùi rượu thật nồng. Bất giác nhớ về một câu nói đã cũ mèn chỉ còn cách gửi gắm vào sương khói:

Tây Châu bốn mùa từng mấy bận bất ngờ ở lại gặp gỡ giai nhân...

Trời đêm dần trở lạnh, trăm hoa rơi rụng như sương, Tây Châu trong trí nhớ vốn chỉ là những mảnh kí ức đang gục ngủ, rơi vào quên lãng. Tây Châu trong mắt giang sơn vẫn tươi đẹp như vậy, quả xa vẻ ngoài tàn khốc của chiến tranh vẫn là những hàng cây thẳng tắp, là thảo nguyên với ánh sao sáng rọi treo trên cành, với mùi hoa dại mang hương nồng ẩm thanh khiết lắm...

Chẳng phải hôm nay là đêm trăng tròn đầu tiên của tháng mới hay sao, người Tri Viễn có tục làm lễ rước trăng vào canh ba vì họ tin rằng lúc mặt trời vừa ló rạng thì cũng là lúc vũ trụ có nguồn trăng đầy đặn nhất... Cứ thế mà Tây Châu sẽ thường dụng đêm trăng tròn này để làm ra những việc đến thiên hạ cũng chẳng thể tưởng tượng nổi, năm xưa khi giao chiến với Thành Đô, khó mà đếm nổi đã bao nhiêu sinh mệnh bị vùi lấp sau sự xa hoa của lễ hội, sau những con mắt hiền hòa và tội nghiệp lại là cả một trái tim khao khát vương quyền, trả thù đến vô tận. Rốt cuộc từ khi sinh ra, con người đã có một lòng cay nghiệt đến đáng sợ như vậy, hay đơn giản là do một mảnh số phận, một mảnh cuộc đời khác cứ ẩn sâu trong lòng không được dãi bày ra, rồi khi bị lột tẩy, con quái thú ấy lại được hồi sinh rồi quay trở về hỏi thăm, như một cố nhân lâu ngày chẳng gặp, dứt tình, cạn nghĩa...

Ta không biết rốt cuộc mình đã bỏ quên điều gì, chỉ biết rằng thứ mình đã đánh rơi nhiều nhất chính là hồi ức, là thứ tình cảm vô vị đầy mệt nhoài. Rốt cuộc thứ hương vị ấy có cảm giác gì mà khiến ta bâng khuâng, nức nở trong tim nhiều đến thế? Ta hận lòng vì chẳng thể quên người, người lại bận lòng chẳng đoái hoài đến ta... Cuối cùng vốn dĩ chỉ mình ta đóng vai người thua cuộc, đổi chéo thiên hạ, hoa cài mái tóc...

Tình cảm đến đây coi như cũng nguội lạnh, dặn lòng chẳng nhớ mà ngoánh lại chẳng thể quên...

-Cô nương đang hoài niệm điều gì sao? Một giọng nói ngọt ngào như đào xuân mà trầm tư như ngọn gió đầu mùa từ phía sau cất tiếng.

Xuyến Chi không khỏi ngạc nhiên khi người hiện ngay trước mắt mình lại là một nữ nhân chỉ hơn nàng chạc hai ba tuổi, nàng ấy có khuôn mặt dặm tròn, đôi môi ửng hồng có chút ánh đỏ, mái tóc bện cao hai hàng cuốn gọn trong dây buộc của người Tây Châu, đôi mắt trầm tư, long lanh dưới những tâm sự mãi mãi bị che giấu. Chưa tròn một khắc đôi môi ấy lại ánh lên nụ cười gượng gạo khi chính khiến vẻ mặt khó hiểu của Xuyến Chi.

-Hẳn là cô nương không biết, ta hiệu Nam Đông Khả Đôn, được gả đến đây từ năm 14 tuổi. Dứt câu, nụ cười ấy chập tắt như ngọn nến lung linh phía đằng xa gặp gió ngưng rung động.

-Khả đôn hóa ra xuất thân từ Thành Đô, thứ lỗi cho tiểu thân mạo phạm không nhận ra chủ nhân. Xuyến Chi vội vàng cúi đầu đáp lễ.

Nam Đông từ tốn nâng tay nàng ngỏ ý đứng dậy, ánh mắt Khả đôn khắc một nét dịu dàng mà nhân từ đến mức chẳng ai không muốn nâng niu, chẳng ai nỡ đành lòng khiến trái tim người vụn vỡ...

-Hôm nay ta đến đưa phục lễ cho cô nương, lễ hội đón trăng dù gì cũng là vẻ đẹp truyền thống của người Tây Châu, mặc y phục của Thành Đô, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là không tiện...

-Khả đôn quả thật chu đáo, ân đức này, tiểu nhân dặn lòng sẽ chẳng quên.

Ngoài ô cửa, tiếng pháo hoa đáp từng đóa hiện trên nền trời đem sạm tưng bừng thật rộn rã, ánh trăng từ từ nhô lên cao với một vẻ đẹp thật đầy đặn, ánh sáng của nó lan tỏa khắp dương gian, và xoa dịu trái tim của những người vẫn mang một niềm đau khắc khoải. Lễ hội năm nay, ngươi ước muốn điều gì? Còn điều gì khiến ngươi vẫn chưa an tâm mà bước tiếp hay chăng? Cơn gió đông cứ nhẹ nhàng phảng phất, tiếng pháo hoa lại lấn át lên được nửa phần hồi ức. Xuyến Chi xuất hiện giữa kinh thành trong bộ trang phục truyền thống của Tây Châu, không cài trâm mà đính vài sợi hạt ngọc đá từ đỉnh đầu xuống giữa trán, mái tóc bện gọn gàng cùng chiếc áo da cừu thiêu thủ công đầy tỉ mỉ màu xanh ngọc. Nhìn kĩ lại mới rõ, vẻ đẹp của A Chi thật đặc biệt, từ đường nét cho đến cả xuất thân, nàng như một hạt ngọc trai nổi lên giữa vùng biển đầy tăm tối và chuẩn bị rơi vào hố sâu địa ngục...

Xuyên suốt buổi lễ, Xuyến Chi không thể tìm thấy A Tuân, một nam nhân đầy kì cục, tại sao đêm hôm ấy hắn lại xuất hiện trên núi Phong Huyền? Rốt cuộc mình đang động chạm đến nhân vật có xuất thân bí ẩn đến thế nào đây? Rồi cứ từ từ như vậy, Xuyến Chi cứ mãi nghĩ như thế...

-A Lặc Khải Tùy Đại Hãn giá đáo. Một tiếng vọng to phát ra từ phía sau khiến hàng trăm người quỳ gối tạ lễ.

-Đại Hãn muôn năm, Đại Hãn muôn năm. Tất cả cùng hò hét như kinh thiên động địa vì đơn giản phía trước người mà Xuyến Chi nhìn sau cho đến hàng đời sau vẫn sẽ được tôn lên làm Đại Thánh...

-Phía sau chiếc mặt nạ đầy khiếp đảm ấy sẽ là một gương mặt như thế  Xuyến Chi cứ ngẩn ngơ suy nghĩ trong vô thức mà quên cả việc mình phải quỳ xuống để thể hiện lòng tôn kính.

Ngay giây phút ấy, Khải Tùy chững lại vài nhịp lệch cả tiếng trống, khuôn mặt người có đôi nét ngạc nhiên thoáng nhẹ, tên hậu cần bên cạnh Đại Hãn giật mình thon thót, nhanh chóng hạ lệnh cho Xuyến Chi lập tức hành lễ.

-Vị cô nương này còn chông chờ gì mà không mau quỳ xuống? 

Đôi mắt Khải Tùy lúc này trợn trừng một màu đỏ au, mái tóc phe phẩy bay theo chiều gió còn Xuyến Chi lộ rõ vẻ sợ hãi khi chính kiến đốm lửa đỏ tàn của lễ hội xuyên qua mặt một đường khói trắng, nàng vội vã quỳ xuống, đập đầu thật mạnh trên nền đất khô rát của Tây Châu...

Đại Hãn nhìn thấy vậy cũng chẳng đoái hoài bận tâm, ngài tiến về phía trước đầy ngang nhiên, oai phong lừng lẫy. Trong tiếng hò reo đầy áp đảo của cả thành Tri Viễn, Xuyến Chi bất giác lại cảm thấy chạnh lòng một vẻ đầy cay đắng, rốt cuộc tại sao nhỉ? Tại sao khi đối diện với ánh mắt tàn ác ấy của Đại Hãn, Xuyến Chi chẳng có nổi một chút bình yên mà đau đớn đến vậy? Chẳng lẽ tất cả những sự tồn tại của con người trên thế gian này đều khó thể tránh được hai từ duyên phận? Nếu đúng thật như thế, chỉ dám quỳ xuống khẩn cầu Đức Phật chứng dám cho mối tư duyên đầy bất hạnh, lạnh lẽo như mưa mùa hạ đổ vào, cũng chẳng ấm nổi bằng một ngón gió đầu đông...

Phía đằng xa, đung đưa theo nhịp đàn sáo của những ca nhi, là sự xuất hiện của Nam Đông, Khả Đôn từ từ bước ra như một vị mẫu nghi thiên hạ nếu theo cách gọi của Thành Đô, vẻ mặt của người vẫn tinh khiết tựa hoa sen đẫm sương giữa hồ cá, từng bước đi, cử chỉ lại từ tốn, trầm tư đến lạ trái ngược trong từng tiếng hò reo vang động cả trần thế. Khả Đôn vẫn như vậy, cao thương như thế, bước đi giữa lòng thiên hạ những bước thật mượt mà, trái tim người không vướng rung động bởi thế gian, bông hoa đào bắt đầu chớm nở, chẳng đủ làm tim người say đắm...

-Thần thiếp bái kiến Khải Tùy Đại Hãn. Giọng nói người toát ra ngọt như trái lê giữa rừng, như viên kẹo bóc ra chẳng nỡ thưởng thức...

-Khả Đôn mau đứng dậy. 

Đại Hãn lạnh lùng, chẳng mấy để tâm, có lẽ trong cuộc đời này, không có thứ gì khiến được người bận lòng như hai chữ thiên hạ, vì đại cục, vì cả giang sơn, chẳng chứa nổi được tình cảm của mĩ nữ.

Nam Đông thoáng bật cười thành tiếng, cứ vậy rồi người đứng dậy, lui về ghế phía sau, chứ không phải chiếc ghế vàng quý giá mà Khả Đôn đáng ra phải được làm chủ. Khả Đôn hiểu, nàng vốn dĩ chưa từng được làm nhân vật chính trong cuộc đời một ai đó, có lẽ tất cả chỉ là những sự khoa trương vốn có. Bởi lẽ một bông hoa dại sẽ chẳng bao giờ trở thành một bông mẫu đơn chỉ khi nó thực sự là bông hoa quý giá nhất trong trái tim mọi người . Nhưng Nam Đông thì khác, các vị có thấy quen thuộc không? Nam Đông-muội muội của Thủy Trân công chúa, điều này chẳng hẳn Xuyến Chi cũng chưa bao giờ dám tưởng nổi, khi Thủy Trân vẫn còn một hậu thế đang đứng ngang nhiên ở đây, nhưng chỉ như một cái bóng mập mờ ảo ảnh. Có lẽ Nam Đông đã gϊếŧ chết trái tim mình rồi nhốt trong ngục giữa thành Tri Viễn, khi nó ngừng thở, nàng đem trôn cất đi, cùng tỷ tỷ nơi phương xa chẳng biết có đang được nhắm mắt toại nguyện...

Xuyến Chi chứng kiến giây phút ấy, đôi mắt nàng cũng hoe đi được một nửa, số phận rực rỡ trong hoàng triều, có bao nhiêu người là được toàn thây đây?

Đúng lúc đó, để che đi vẻ mặt đầy tang thương mà Nam Đông Khả Đôn xui xẻo mang đến, tên hậu vệ bên cạnh Đại Hãn lập tức cho lệnh lễ hội chính thức bắt đầu. Như hàng năm, Tri Viễn sẽ kết thúc đêm trăng tròn cùng trò chơi ngồi lưng ngựa bắt cung tên, và cuối cùng là viết một dòng thư gửi cho người mình dành nhiều tâm tư nhất, rồi treo lên cành hoa anh đào. Cứ vậy rồi để gió cuốn đi, như thứ vị tình cảm nhạt nhòa chẳng dám ngỏ lòng tin, lâu dài đã hóa tro tàn, bay đi mất...

Cuộc thi bắt đầu, Khải Tùy Đại Hãn ung dung bốc từng quân cờ để chọn ra năm người tương ứng với năm quân vừa rút. Nếu trúng ai, bất giác sẽ phải tham gia trò chơi vô điều kiện, nếu từ chối sẽ chẳng còn đường nào ngoài bị gϊếŧ đến thảm khốc. Trong lịch sử của Tri Viễn, thì sự chối từ bất đắc dĩ này có vẻ vô cùng khan hiếm, nhưng trong thời trung cổ, nó lại được dùng để diệt trừ những tên loạn quân nhát gan, những kẻ không dám thể hiện sức mạnh, chỉ biết phô trương quyền lực, rối loạn triều chính...

Xuyến Chi vốn dĩ chẳng mấy bận tâm với những trò chơi đáng sợ đến mức được mang mạng người ra làm hình nhân, rồi quan lại thi nhau dày xéo, gϊếŧ hại đến thê thảm, dùng vàng bạc châu báu để che mắt con dân cùng vị Đại Hãn máu lạnh đến ngộp thở. Xuyến Chi hiểu nên đành vội vàng rút lui, không ham muốn tham vọng, cũng chẳng thiết tha gì làm trò con rối xoay vòng hầu hạ cho người khác...

Nhưng có lẽ những sự bất ngờ thì luôn dành chỗ cho nàng đầu tiên, gió đông mới kịp tràn về, trăng hôm nay lên cao tỏa ánh sáng chói rọi xuống mặt đất, giọng nói cao vút thất thanh của hậu vệ lại một lần nữa cất lên giữa một khung cảnh đầy mộng mơ, diễm lệ, nhưng cũng chẳng mấy mà vui vẻ cho lắm...

-Ai là người có quân Mã? Giọng hắn vang lên đầy uy quyền, đôi mắt cứ trợn tròn mà tìm kiếm những kẻ đang mang trong mình một ý định giấu bài, da thịt hắn đỏ ửng như vừa uống thử một thứ rượu mạnh của rắn, thái độ này thật khiến người ta chẳng thể nào mà yên tâm khi trong lòng vẫn còn phần nào thật day dứt...

Tất cả như sững sờ, kẻ lắc đầu, người ngoảnh mặt đến nỗi va đập vào nhau, năm tiếng trống vang lên chủ yếu của quân Mã vẫn chưa đứng ra xuất hiện. Vẻ mặt đáng sợ của Khải Tùy lại tái nhợt đi, như báo hiệu cho một cơn thịnh nộ sắp đầy đọa lên tất thảy con dân của miền Tây Châu.

Đột nhiên thân cây nghiêng thật chậm rồi đưa lá rụng bay lả tả xuyên qua mặt, Xuyến Chi có chút bất ngờ mà bất an đến tận cùng, thâm tâm nàng đang vướng mắc một thứ gì đó thật khó để họa để thành, cũng chẳng dễ dàng mà hòa tấu một khúc nhạc... Nàng từ từ nhìn xuống quân bài nằm trên tay, vốn dĩ chuyện gì xuất hiện trên thế gian này cũng đều vướng bận bởi hai chữ duyên phận hay sao? Tại sao lại trùng hợp đến như vậy?

-Không... Không thể nào... Quân Mã?

Cứ thế rồi được nửa vầng trăng trôi qua, Xuyến Chi bị đám thường dân lôi đến chính điện, vẻ mặt nàng thất thần hơn bao giờ hết, vốn dĩ xuất thân đến từ Thành Đô với đôi cánh vạn năng, được thiên hạ khinh thường như một kẻ ma không ra ma, quỷ chẳng đoái hoài, nhưng Xuyến Chi hiểu nàng đến đây vì mục đích gì? Vốn dĩ nơi này không thích hợp để chơi đùa, cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng thân thế của mình để đem ra dâng hiến... Nhắm chặt mắt, quên đi mối hận thù, mỉm cười trong sáng như ánh trăng lấp lánh cả một vùng, Xuyến Chi ngồi lên lưng ngựa, chiếc khăn đen đã được buộc cẩn thận quanh mắt. Tất cả những gì nàng cảm nhận được vẫn chỉ là sự mơn man của gió đông cuốn quanh tấm thân gầy, vài chiếc lá sượt qua tay áo và cả tấm da trơn ướt của ngựa.

Xuyến Chi căng tay, một, hai, ba, bốn mũi tên đều trúng hồng tâm trong sự kinh ngạc của toàn thành Tri Viễn. Nhưng với Xuyến Chi điều ấy không hề đáng tự hào mà như một hiểm họa sắp đến... Một sứ giả đến từ Thành Đô lại có tài thuật cưỡi ngựa, bắn cung hơn cả những quân sĩ đến từ Tây Châu thì quả thật là một câu vấn lớn... Thân phận của Xuyến Chi liệu có bị lật tẩy hay không? Tất cả đều phụ thuộc ở mũi tên cuối cùng...

Nàng thở một hơi thật dài, mái tóc bây giờ đã thả tung bay trong gió, nàng hơi nghiêng người, nhẹ nhàng giương cung. Nhưng đáng tiếc, chỉ mới vừa kéo tên, một bàn tay to lớn ngay từ phía sau đã lập tức hạ thủ, Xuyến Chi bất ngờ khi bị một cú đánh áp đảo vào bả vai. Tình hình ngày càng nguy cấm khi một nam nhân phía trước đã đến được phía hồng tâm, Xuyến Chi càng nhìn càng không khỏi lo lắng, nàng loạng choạng, chới với giữa lưng ngựa, con ngựa bạch tốt nhất Tây Châu lúc này vì hoảng sợ mà không ngừng hí vang dữ dội, cái đầu nó đảo lộn xung quanh, đôi vó rắn chắc như muốn đá tung lên trời. Đôi mắt Xuyến Chi khiếp đảm ngước nhìn đám hỗn loạn của những người chỉ biết nghĩ cho thân mình, trái tim nàng lại càng nhức nhối hơn bao giờ hết...

Tiếng hí dài một mạch, con ngựa bạch tung vó, uốn mình đảo ngược, bật tung Xuyến Chi ra khỏi mình, lơ lửng vào không trung. Khuôn mặt nàng ngước dài lên những vì sao mà cầu nguyện, đôi tay buông thả trên nền trời như sắp chạm được vào ánh mặt trăng đầy huyền ảo. Rồi cứ vậy, nàng ngã bộp trước cánh tay có đai của quân tướng thật săn chắc, khỏe mạnh... Từ từ, Xuyến Chi, ngục ngủ trên đôi tay ấy mềm mại như nhung, mồ hôi nàng giờ đã thấm mệt, đôi mắt lim dim dần say giấc.

...

Cơn mơ dần qua đi, nàng mở mắt trong một khung cảnh có mơ cũng chẳng tài nào tin nổi, ngay trước mặt là một chiếc ghế da hổ đầy quyền lực chỉ dành cho Đại Hãn, thân hình mảnh dẻ được chiếc đệm da cừu ôm lấy thật mềm mại siết bao, cái giường to lớn bao bọc bởi rèm đan hoa đính ngọc và đặc biệt là gương, kiếm, đao, đai xếp gọn gàng thành một dãy phục vụ cho giao chiến... Tất cả đều giống trong mơ mà một nữ nhân đến từ núi rừng như Xuyến Chi chưa bao giờ được cảm nhận. 

-Cô nương tỉnh dậy rồi sao? Nam Đông Khả Đôn chầm chậm bước đến.

Xuyến Chi hoảng hốt đến giật mình, lập tức quỳ xuống.

-Tiểu thân thấp kém, không nhớ đã xảy ra chuyện gì nên mạo phạm đến giường của Khả Đôn. Mong người trách phạt.

Nam Đông nhìn chằm chằm vào Xuyến Chi, chẳng nói chẳng rằng, khuôn mặt người có chút bật cười ra tiếng, nhưng sâu ánh mắt nhân từ ấy thì thật khó mà đoán nổi.

-Đây là phòng của Đại Hãn. Đêm qua, người đã ra tay cứu cô một mạng, không thì thì còn chệch một chút nữa, cô nương chắc không còn dịp trở về thăm Thành Đô nữa rồi...

Xuyến Chi mở tròn mắt đầy ngạc nhiên, đôi tay xoa đầu, dụi mắt như không tin nổi những gì mình nghe thấy, chỉ biết rằng theo cảm tính mà cầm y phục vội chạy đi thật nhanh, trong lòng vẫn khôn nguôi tự vấn chính mình.

-Không thể nào... Chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra, Đại Hãn không thể háo sắc đến như vậy... Đại Hãn quyền lực uy phong, sẽ không có mắt như mù nhìn trúng mình đâu... Nước da Xuyến Chi xanh nhợt, bàn tay rét cóng với những luồng suy nghĩ chồng chéo lên nhau.

-Đúng vậy, một người cao cao thượng thượng như Khải Tùy nếu nhìn trúng được cô nương đây thì chả khác nào có tài mà không biết thưởng thức cái đẹp của mĩ nữ...

A Tuân từ xa bước đến, hai tay vắt sau lưng, khuôn mặt rạng rỡ trong nắng ấm.

-Ngươi...! Thật quá đáng, nãy giờ ngươi nghe thấy hết rồi sao? Xuyến Chi bất lực, lộ rõ lên vẻ mặt đầy cau có.

-Không những nghe thấy, ta còn biết tất cả những chuyện tối qua giữa ngươi và Khải Tùy... Sao? Muốn nghe không? A Tuân tiến lại gần, nhìn Xuyến Chi bằng đôi mắt đầy vẻ ái mộ...

....

Thành Đô bao trùm lên dày đặc sương sớm, những bông tuyết đính lên vai áo rồi rơi xuống đầy tinh khôi, canh ba mà ai còn đang thức, người thức vì không thể ngủ hay vì một nỗi niềm riêng khó họa thành trăng? Tiếng đàn réo rắt đêm trăng tròn lộ dần vẻ đầy tĩnh mịch, thiếu hoa niên gảy đàn dưới một màu u tĩnh, trên mái nhà có vài hạt mưa đang bay. Bất Nhiễm thả ô ngoài hiên cửa, vài nụ hoa đào đã vội nở chia li với cái rét đầy đau đớn, Bạch Phúc từ trên mái hạ xuống, đứng dối diện...

-Ta nghe tin Xuyến Chi đã đến cầu cứu Tùy thúc? Bất Nhiễm nhẹ nhàng ngồi xuống rót trà dưới cái lạnh của mưa tuyết thả từng đợt.

-Phía Tây Châu hạ lệnh truyền Bất Nhiễm Vương chủ đến Tri Viễn ngay lập tức... Giọng Bạch Phúc tựa như sự buốt giá của cơn mưa, đôi mắt chàng vướng tình, môi im bặm không còn gì để tỏ ý.

-Đi cùng ta được không? Bất Nhiễm đưa ly trà dưới bàn đá, từng ngón tay đan chặt, đầy run rẻ.

-Vốn dĩ ta và ngươi không có bất kì một ràng buộc nào, địa vị người cao quý, đương nhiên người muốn gì, thiên hạ có đổ máu cũng phải dành được. Còn ta, chỉ là một kẻ giúp người đạt được mục đích một cách dễ dàng hơn mà thôi... Như thế thì, chúng ta có quyền gì mà có thể đi cùng nhau? Ánh mắt Bạch Phúc ánh lên vẻ đầy đau đớn ám vào trong sương khói của canh ba, nhưng vẫn cố tỏ ra đầy cứng rắn, không được phép yếu lòng...

-Chắc hẳn, có hiểu lầm gì đúng chứ? Không, ta vốn dĩ không hề nghĩ ngươi chỉ như một thứ công cụ... Đừng... Bất Nhiễm run rẩy, bờ môi khô cứng, không thể diễn tả tâm ý vỏn vẹn bằng vài lời nói ngắn ngủi, nàng chỉ biết rằng nàng đang rất đau, xen lẫn với những thứ cảm giác thật khó chịu trong ý thức...

-Người không cần nói nữa, xin lỗi cho tiểu nhân mạo phạm. Với một kẻ không chốn dung thân như ta, thì còn nơi nào có thể trở về được nữa đây... Chỉ vì, ta chẳng phải là con người và cũng sẽ không bao giờ được làm con người... Ta không có quyền yêu, càng không có quyền được phép rung động... Rốt cuộc cảm giác đau lòng đến tận đáy tâm gan là thế này sao? Hóa ra nó thật mềm, cũng thật nhẹ đến như thế... Bạch Phúc nhắm mắt lại, nước mắt chàng đã âm thầm rơi đến giọt nào, đan xen với từng hàng mưa trắng xóa có ai biết hay chăng?

-Ngươi thật hạnh phúc, vì không phải làm được người. Nếu như hai chúng ta chỉ là hai đứa trẻ bình thường, cùng nhau lớn lên, sau đó sẽ đính kết bên nhau thành một cặp phu thê danh chính ngôn thuận, chúng ta sẽ có những đứa trẻ nhỏ, rồi cùng nhau nuôi lớn nó... Cứ như vậy cho đến khi hai ta cùng già đi, mái tóc ám sương mai đến mức bạc từng sợi... Nếu được, ta cũng yên tâm nhắm mắt mà chết đi, hóa vào hư không. Ôi, thế là một kiếp chẳng lam chẳng lũ, cũng chẳng bi thương hay đau xót... 

Nước mắt Bất Nhiễm từ từ lăn dòng, nàng ngả đầu vào vai vào Bạch Phúc, rồi cứ vậy mà ngục ngủ trong quên lãng, đêm nay gió rét mà sao thân ta lại được sởi ấm một thứ hơi đầy nóng rát đến vậy... Gió đông tan dần đi, trong giấc mơ chỉ còn mơ đến chàng nắm tay ta, hai người bên nhau trọn đời, trọn kiếp... Đừng đi, khi tim ta vẫn còn nhớ chàng đến dữ dội...

-Bạch Phúc, người định làm đến mức này thật sao? A Giang bước ra khỏi cánh cửa, từng giọt lệ rơi lã chã.

-Bất Nhiễm đã bị Xích Quỷ nắm một phần linh hồn, cho đến khi giao chiến nổ ra, phải đưa nàng ấy đi đến một nơi càng xa càng tốt... Bạch Phúc ngước nhìn cơn mưa đêm xối xả va đập lên mái hiên tạo ra những thứ tiếng thật đáng sợ...

-Tây Châu sẽ không lạnh lẽo như Thành Đô đâu, nô tì mong Tiên Sinh đừng lo lắng... 

-Việc thế sự trước mắt ngươi đừng nói gì cho nàng ấy, nếu Bất Nhiễm có ngang ngược đòi quay trở về Thành Đô, thì mong ngươi hãy cho A Lặc Khải Tùy biết chuyện và đừng cho phép... Chàng dứt lời cuối, rồi nhìn gương mặt Bất Nhiễm đang say ngủ, tại hạ thật muốn biết lúc này trái tim Bạch Phúc đang muốn suy tư điều gì mà trầm mặc đến từng hơi thở, bờ môi hé mở như muốn bày tỏ lại chẳng bận tâm cất tiếng, đôi mắt giấu tình vào trong cơn bão tố một màu u tĩnh...

Hóa ra cảm giác tâm gan thật mềm, thật nhẹ nhàng đến thế...

....

Tiếng chuông tại Chính Điện đến canh ba mà vẫn còn người muốn yến kiến, Hi Chính cả đêm trằn trọc không thể ngủ, trong thâm tâm của chàng điện hạ nhỏ vẫn còn thứ gì đó luyến tiếc chưa vẹn tròn nhiều lắm... Hi Chính cứ đứng ngoài cửa điện, nhìn xuống phía dưới nơi những bậc thềm đã có vài hạt tuyết bay bổng đang rơi, người nhìn ngắm cổng thành nghìn năm vững chãi, nơi giang sơn mà người sẽ trị vì phồn vinh đến ngàn đời không thể thay đổi... Nhưng vốn dĩ đó không phải thứ điện hạ nhỏ cần, điều người vẫn tìm kiếm, khắc khoải bao lâu nay là mùi vị của tình thân, rốt cuộc nó có hương vị như thế nào biết bao nhiêu kẻ thèm khát, rốt cuộc nó có đáng giá bằng ngai vàng hay không?

-Thần tham kiến hoàng thượng. Tổng Tư diện kiến.

-Tể tướng, khanh nói xem, tình thân có ý nghĩa gì? 

-Hóa ra đó là điều bệ hạ ngày đêm đau đáu đến mức mất ngủ đấy sao? Tổng Tư ngạc nhiên.

-Đúng vậy, là điều ta có chết cũng chẳng thể có được... 

-Tại sao bệ hạ lại mong mỏi một thứ thường dân đến như vậy? Kẻ làm chủ của một giang sơn phải mơ sẽ được nắm giữ trong tay mảnh đất Tây Châu quý giá, dân chúng nghìn đời kính phục, kẻ lành cũng bị chèn ép đến nỗi không vực được dậy. Vậy mới chính là ý nghĩa của ngai vàng! Thần đoán chắc do bệ hạ vì quá mệt mỏi vì thiên hạ nên đâm ra nghĩ nhiều đến như vậy... Vẫn chỉ mong người anh minh hiểu rõ việc chúng ta đang làm! 

Ánh mắt Hi Chính như vừa được hạ độc vào thần trí, đôi tay người nắm chặt, nước da dần tím tái, mái tóc thả dài đầy khiếp đảm... Một thiếu hoa niên đâm tuổi trăng tròn cũng chẳng thể yên ổn khi chỉ qua những câu nói ngọt ngào đầy thách thức mà Tổng Tư mang đến...

-Người có muốn biết phụ thân của người là ai không? Tể tướng chưa dừng lại, hắn tiến gần đến vành tai của Hi Chính và bắt đầu nói những lời lẽ đầy cay độc.

-Nói cho ta biết đi, chẳng phải ta cũng có quyền được biết sao? Mắt Hi Chính đã đỏ hoe, đan xen một chút gì đó đầy căm phẫn chưa thể được giải thoát.

-Bạch Phúc Tiên Sinh-Hoàng đế Diệp Thần-Quỷ Đại Lão lừng lẫy bốn bề Bắc Hải Tứ Kỳ một thời oanh liệt. Hắn ta đã gϊếŧ chết hoàng đế Diệp Vấn, chiễm chệ ngồi lên ngai vàng như một cuộc đảo chính, và quan trọng hơn cả mẫu thân của người là Phong hoàng hậu đã chết dưới chân hắn vì muốn tránh cho Bất Nhiễm Chủ một kiếp nạn... Cuối cùng, sau mười năm ở ẩn, hắn thoát vị xuống danh phận Bạch Phúc, đến nỗi không có nổi một kí ức về đứa con đầu còn tồn tại... Bệ hạ còn hi vọng vào phụ thân của mình nữa hay chăng?

Hi Chính quỳ ngục xuống, bàn tay rét cóng cố gắng nắm lấy thanh cửa để đứng dậy nhưng không thể,  bệ hạ đã thấm mệt, người òa khóc như một đứa trẻ vì bỏ rơi vô tội vạ... Mẫu thân bị gϊếŧ từ khi còn chưa tròn một tuổi, đến phụ thân cũng không còn muốn tìm về và ôm ấp, cho đến khi lớn lên đã phải gánh sức nặng cho đại cục, gương mặt ngây thơ ấy bây giờ đã rời xa nụ cười, tất cả chỉ còn lại hận thù và hàng ngàn câu hỏi muốn tự vấn... Mỗi đêm người hành hạ chính mình, tại sao tất cả đều đổ lên đầu hắn và chỉ tự thân hắn phải chịu? Tại sao những kẻ đã sinh ra mình, lại nhẹ nhàng đến mức bỏ một sinh linh bé nhỏ ở lại và tự đấu tranh với cuộc đời... Vốn dĩ hắn không nên tồn tại, hắn chính là một mối hiểm họa mà ai ai cũng muốn trừ khử đầu tiên... Tại sao, tại sao tất cả hắn đều phải chịu còn những người khác thì chỉ cần an yên mà sống.....

-Nếu không muốn nuôi nấng ta, tại sao còn sinh ra ta trên đời? Hi Chính gào thét trong chính điện, phía bên ngoài nơi những hạt mưa tuyết đang xen kẽ va đập đến chạnh lòng, gió thoáng qua khe cửa, heo hút xuyên qua vạt áo giá lạnh đến từng giọt...

-Chỉ khi Bạch Phúc chết đi, thiên hạ mới bình ổn. Mong bệ hạ ngưng đau đớn! Tổng Tư quỳ xuống xin được hạ lệnh.

Hi Chính ngước lên phía giang sơn lừng lẫy phía trước cửa, hắn nhắm mặt lại như nghĩ ngợi được điều gì. Rút hơi thở thật dài, hắn chỉ nở nụ cười thật tàn bạo...

Từ giây phút đó, một vị anh quân khiến bách tính rơi vào hoạn nạn một lần nữa được sinh ra giữa sự thù hận và bi tâm...