Xích Linh

Chương 40: TÂN NƯƠNG ÂM THUẬT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tân nương điểm phấn tô son

Hỏi sao nàng khóc, nàng chỉ đang cười

Cười cho nỗi đau vạn dặm chẳng tan biến

Cười cho nỗi nhớ tại dương gian.

Gió đông rơi từng sợi xuống trần đời, ta đưa tay ra hứng mấy hạt tuyết con con, mưa hôm nay reo rắt ảm đạm, nỗi nhớ lòng sâu sát chẳng khuôn nguôi.

Bất Nhiễm chợt tỉnh giấc giữa cơn mơ, thoát đầu vẫn là hình bóng khiếp đảm của Xích Quỷ nhưng bây giờ văng vẳng bên tai chỉ còn lại tiếng lạch cạch của chiếc xe ngựa đang chậm rãi lăn bánh, tiếng heo hút của từng loại bò sát, con trùng. Người lấy tay nâng tấm rèm cửa, ánh trăng soi sáng chiếu rọi muôn ảnh vật, bóng đêm đằng xe kéo càng mờ ảo, hình như trời sắp ửng đỏ, hình như ta đang được đưa đến cái nơi vương vấn âm hồn, không thể trở về kinh đô được nữa. Ta bất dụng không thể kiểm soát được bản thân, khi tỉnh dậy bỗng chốc thấy mình sực tỉnh ở cái nơi mong lung lạ lẫm. 

Cổng thành Âm Thuật Sư ngày càng ẩn hiện rõ nét dưới mắt con người, nghe nói mấy năm nay các môn sư trong Âm Sư đều ra tay ở ẩn, nhưng vẫn có những tai mắt trong lòng Thành Đô báo tin về thế sự, về hoàng cung. Đường phía xa ngày càng hẹp, hai bên bao quanh bằng rừng trúc um tùm che chắn người đi, khói mờ sương ảo ảnh vào ban sáng càng khiến những thứ ta nhìn thấy thêm bí ẩn, mơ hồ.

Xe ngựa dừng lại cũng là lúc Bất Nhiễm bị đánh ngất, nàng chìm vào mộng ảo có lẽ phải mấy canh giờ, đám quân lính của Âm Sư đều bịt kít bằng mặt nạ che đi danh tính, phái người đưa Vương Chủ vào trong. Quang cảnh ở chính điện cũng chẳng sáng lạng hơn bên ngoài được mấy, bóng đèn tạn ra tứ phía nhưng chỉ hưu hắt, không có sức sống, ngọn nến thơm tỏa hơi bay xung quanh ngan ngát mùi hoa đào để che đi mùi tanh của máu. Trên những bức tường đều có dòng chữ, thân thể của thiếu nữ đang treo cổ hoặc bị ám sát. Trong mỗi ly trà để tiếp khách lại có một tinh chất ứa ra từ đôi mắt, có người thì uống phải tim gan, trí óc. Danh tiếng của Âm Sư tại hạ từng bắt tai nghe rất nhiều lần, còn để chứng kiến thì lần này chính ta cũng phải kêu lên đầy thảm khốc...

Đám nô tì hầu hạ mang phấn son điểm lên nét gương mặt người thêm phần sắc sảo, mái tóc buộc cao giờ đã được đem xõa ra hương hoa nhài, bọn họ khoác lên thân thể Bất Nhiễm bộ y phục màu đỏ, có khăn chùm của tân nương, gót hài đỏ thẫm, quanh eo có một dây thắt trắng, từng lớp áo cứ thế mà dày thêm, trên tay người đang cầm một bông hoa bỉ ngạn. Màu đỏ của tân nương, màu đỏ của máu...

Hình dáng Bất Nhiễm bây giờ đang nằm một góc thật im lìm, đôi mắt to tròn giờ nhắm chặt chẳng rõ điều gì đang xảy ra, có lẽ nàng đang yên giấc, nàng mơ đến một khung trời xa xăm nào đó nơi cả gia đình nàng sẽ được toàn tụ, ở đó có Tịch đại nhân, Sương Yến, Xuân Hoa và Trúc Dịch. Tại sao những mĩ nữ có nhan sắc đẹp tựa mây trôi thì luôn luôn phải chịu sự dồn ép đến đường cùng, chẳng lẽ lại là bốn chữ: hồng nhan bạc phận hay sao?

Xích Quỷ mặc chiếc áo đỏ của tân lang, đeo mặt nạ sắt, hắn đi từng bước thật chậm rãi, trơ mắt nhìn tân nương của mình đang từ từ bị đưa vào chiếc quan tài thủy tinh không chút buồn lòng. Sau đó hắn cũng thả hồn vào nằm vào quan tài bên cạnh nhìn bên cạnh là gương mặt Bất Nhiễm đang say ngủ. Chẳng lẽ chỉ để có được người mĩ nữ mà mình yêu, hắn buộc phải đi đến mức đường cùng, tận đáy của dối trá như vậy hay sao? Có lẽ Xích Quỷ đang rất vui, như nở từng bông hoa tuyết trong lòng... Xích Quỷ, sự bao dung và trân trọng của người, Ma Tà Đạo và Nữ vương làm chủ, vĩnh viễn cả đời sẽ không bao giờ quên...

Gió đông rít một hơi thật dài, tại hạ bất giác chợt tỉnh nhớ đến Xuyến Chi và Khanh Quân trong cái đêm mà xác người dày vò lên nhau để trốn thoát, Khanh Quân vì dẫn Xuyến Chi đến đường hầm bí mật của Cảnh phủ mà không kịp trốn thoát, nàng bị Tổng Tư bắt sống rồi nhốt vào phòng kín của gia thiên, bảy ngày không ăn không ngủ, sống chi bằng được chết...

Hóa ra người ta vẫn luôn đồn đại bên tai nhau rằng ở Cảnh Địa Thiên có chứa một trận địa mà chỉ quân sự đại thần trong gia quyến mới nắm bắt được. Ngay dưới chân ghế của Xích Quỷ đẫn đến một con đường, ra ngọn núi Nguyệt Sơn, đường đi hiểm trở, đường về Tây Châu qua biết bao sa mạc, ngàn dặm bão cát.  Đi miên theo phía Nam là đến Tây Thành, đi về phương Bắc đến núi Nguyệt Sơn, mây mù gió rét, quanh năm hưởng sương tuyết của trời ban. Nơi đây cách Thành Đô đến bao nhiêu dặm, vốn dĩ một khi đã quyết ra đi thì rất khó để có thể trở về.

-Rốt cuộc tại sao con đường mà Khanh Quân dẫn ra được Nguyệt Sơn? Do một tay Xích Quỷ dẫn đường hay Côn Nhị đã định được trước tương lai? Xuyến Chi bất giác cảm thấy khó hiểu, bước chân chậm rãi đi về theo phương Bắc.

Đường trên núi ẩm ướt hiểm trở, không dễ gì tìm thấy một con thú hoang làm mồi nhử, Nguyệt Sơn quả thật có rất nhiều loại cây quý hiếm, thường xuất hiện ở những vùng đất có phần trơn ướt và khí hậu giá lạnh. Mấy tán cây ngả màu nghiêng mình chạm xuống đất, va đập vào gót hài của Xuyến Chi. Đi thêm vài bước nữa, cũng có một ngôi nhà lợp bằng tre nứa xuất hiện, dù chỉ là tạm bợ, nhưng có vẻ chủ nhân là một cô nương ưa gọn gàng và chu đáo.

Xuyến Chi lưỡng lự thì một giọng nói trong veo như tiếng suối chảy róc rách phát ra từ đằng xa. Cô nương đó mặc bộ y phục màu nâu thẫm đơn giản không ưa họa tiết, mái tóc nàng được buộc gọn bằng sợi dây vải cùng màu, trên vai đeo một cái thúng có vài búp măng non, bắp ngô đầu ngọn. Nhìn đôi mắt này, chắc hẳn nàng đã bị mù từ một biến cố lớn nào đó, thân hình mỏng manh ảm đạm nhiều sương gió nhưng đôi tay quật cường đến sờn da xước thịt.

-Cho hỏi, cô nương nhà nào lại dừng chân đến nơi này?

Xuyến Chi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng tiếp lễ.

-Tại hạ Xuyến Chi, vốn dĩ là người ở Thành Đô nhưng bị mắc kẹt đến đây, liệu quý nhân có thể cho ta ở tạm một ngày? 

Chỉ mới dứt câu, nàng đã mỉm cười, tuy nhẹ nhàng mà bao phủ được tất thảy cái giá lạnh của đời.

-Tại hạ tên Thi Văn, đã dừng chân ở Nguyệt Sơn được nửa đời rồi. Ta không ngại, cô có thể ở cho đến khi tìm được nơi an toàn rồi hẵng trở về Thành Đô.

Bước vào căn nhà được bao phủ xung quanh bằng rừng trúc xanh mướt, bên ngoài là lương khô, tỏi, hoa tiêu dăng xung quanh để phục vụ cho bữa tối. Giữa nhà có một chiếc bàn gỗ cùng 2 cái ghế nhỏ đón tiếp khách quý. Mùi hoa cúc thoang thoảng khắp phòng tạo ra một hương thơm kì diệu giữa núi rừng hoang vắng.

-Ở trong rừng, cũng có hoa cúc sao? Xuyến Chi thắc mắc.

-Đó là một loại cúc rừng, rất quý hiếm, của người cố nhân đã tặng cho ta, chẳng biết đã héo tàn hay chưa, nhưng dù gì cũng là một loại hồi ức, vốn dĩ cần được trân trọng. Giọng nàng trầm hẳn, không còn được vui vẻ như trước.

-Cô nương có cố nhân ở Thành Đô sao? Mau nói, biết đâu chúng ta có chung bằng hữu. Xuyến Chi nhanh chân tiến đến gian bếp nơi Thi Văn đang chuẩn bị cơm măng tối.

Bàn tay A Văn run cầm cập đến cầm không chắc, nhưng nàng vẫn cố gắng lảng tránh đến cùng. Mặc dù không thể nhìn thấy vạn vật, nhưng điểm nhìn lại vô cùng chính xác, có lẽ vì năm tháng trôi quá lâu đã sống quen với bệnh tật.

-Cô nương còn không mau ra giúp ta bưng đồ ăn, núi rừng cũng không có gì tiếp đãi, mong cô không chê bai. 

-Không chê, không chê. 

Tối đến, bọn họ ra trước sân ngắm ánh trăng chiếu rọi, vối dĩ Thi Văn không thể nhìn ngắm được nhưng vẫn cảm nhận được một thứ không khí man mát gợi buồn.

-Đúng là chỉ có Nguyệt Sơn mới thấy được cảnh tượng này, làn hơi lạnh lẽo bao trùm lấy trái tim ta rồi khiến chúng đóng băng, cạn kiệt.

Xuyến Chi nhóm củi sởi ấm, ngước lên nhìn kĩ lại khuôn mặt Thi Văn cũng thật gọi là nghiêng nước, nghiêng thành.

-Cô nương quả là chứa một tâm hồn văn chương, liệu hồi trẻ có được phong như một mĩ nữ?

-Quá khen rồi, chỉ có chút tài nghệ, không thể gọi như một thi sĩ... Người có nhiều tâm tư, bất giác cũng sẽ cảm thấy chạnh lòng khi chẳng nhìn ngắm được ánh trăng sáng rọi ở Nguyệt Sơn. Thi Văn từ chối.

-Ánh trăng hôm nay rất đẹp, ánh trăng của Thành Đô cũng đẹp lắm, cô nương đã có dịp thưởng thức chưa? 

Thi Văn im lặng chẳng nói câu gì, sau đó lọ mọ tìm điểm đi rồi vào phòng kiếp một thứ gì đó. Tiếng bộp thật mạnh rơi xuống sàn nhà, Xuyến Chi ngay lập tức chạy đến, điều đầu tiên chạm vào mắt nàng là hình ảnh Cao Tề được phác họa lại trong bức tranh đầy cao quý, có lẽ đã từ thời Thái Thượng Hoàng.

-Cao Tề? Xuyến Chi hoảng hốt, không ngờ rằng tất cả mọi thứ đều vốn dĩ đến từ một phía.

Thi Văn giật mình, nhanh chóng dùng tay che đi từng nét của bức tranh nhưng đã không kịp, Xuyến Chi đã biết được những mảnh kí ức nàng ngày ngày cất giấu đi.

-Cô biết ngài ấy sao? 

-Tông chủ của Ma Tà Đạo cũ, quân sư đứng sau Thủy Trân Công Chúa mà giờ là Bất Nhiễm Vương Chủ. Ta lưu lạc đến đây cũng vì ngoài ý muốn, nhưng đối với ta Ma Tà Đạo như là gia đình, hoàn toàn không phải kẻ xấu. Xuyến Chi nắm chặt tay Thi Văn như muốn trấn an tinh thần.

-Có một câu chuyện tình yêu đến giờ đã đứt đoạn, Thành Đô mùa đông năm ấy, chàng là một vị tướng quân của triều đình mỗi năm đều phải ra biên cương canh gác, khi ấy ta là ái phi bất đắc dĩ dưới triều Thái Thượng Hoàng. Ta còn tuổi trẻ, ta còn ham muốn tình yêu, ta muốn sống cho trọn kiếp người mà thiên hạ ban cho vì thế mà năm ấy khi định ước hò hẹn dưới trăng, ta từng nghĩ cho dù mình chết cũng chẳng còn gì luyến tiếc được nữa...

Ta đau xót từng nghĩ rằng bình yên cứ mãi như vậy chẳng gì thay thế, cho đến khi mối thù giữa Địa Hoàng Thành và Ma Tà Đạo cũ nổ ra, chàng làm chủ nhân của cuộc phản loạn. Đến lúc ấy mới biết rằng, tất cả chỉ là cái bẫy do chàng gài ra từ trước và ta cũng chỉ là một quân cờ, nhân lúc chán thì mang ra thưởng cùng trà mà thôi. Khi ấy gió đông sang, lạnh lẽo hơn bây giờ gấp trăm lần, nhưng đau nhất là trái tim đang vỡ tan tành thành từng mảnh. Ma Tà Đạo chiến thắng áp đảo trong vụ nội chiến mùa đông năm đó, tất cả các phi tần, nô tì, thá giám trong hoàng cung đều bị mang ra xử trảm. Đứng trước mặt ta, chàng chẳng nói được câu gì, chỉ biết câm nín, nhìn với đôi mắt đáng sợ đến đau đớn, ta không quỳ xuống xin tha mạng giống như những người khác. Ta chỉ nhắm mắt, im lặng đón kiếm kề cổ giống như cách chàng lừa dối tựa cơn mưa tuyết năm ấy kéo về. 

Cho đến tận bây giờ, ta chỉ duy nhất không hiểu một điều, tại sao chàng chỉ cướp đi đôi mắt, tại sao không gϊếŧ chết ta đi mà còn phải hành hạ đến tận bây giờ, vốn dĩ chẳng phải sống cuộc đời như một người mù bất hạnh hơn cả cái chết hay sao? Rốt cuộc, tại sao lại để ta phải day dứt, căm phẫn đến tận bây giờ? Thi Văn hét lên một cách đầy đau đớn, đôi mắt sưng tấy nhưng không thể khóc nổi, bàn tay ôm chặt vào ngực, bị cái giá rét làm tê buốt.

Xuyến Chi đứng không vững, tay trụ vào ghế, chẳng lẽ đây là lý do mà mỗi khi nhắc đến Thi Văn, Cao Tề đều như có gai mọc trong lòng hay sao?

-Người chỉ lấy đi đôi mắt của cô nương để cô nương không còn nhìn thấy được gương mặt tàn ác ấy mỗi khi cầm kiếm gϊếŧ người. 

Trăng cứ qua đi, mây lại đến, tình yêu là một thứ gì thật khó nói, bản thân ta cũng không biết rõ được rồi mình sẽ ra sao, chỉ biết im lặng, cúi đầu như một sự thua cuộc, nhưng hứa với lòng không bao giờ được quỳ xuống, vì trước mắt là người mình từng dứt lòng mà tin tưởng...

Sáng hôm sau, đông đã về, tuyết phủ kín cả cánh rừng Nguyệt Sơn, từng hạt con con chẳng bám trụ được trên tán cây mà vội rơi bộp xuống đất. Cánh chim ngả nghiêng theo chiều gió rồi cuộn lại một vòng thật tròn trên bầu trời rộng lớn.

Vừa tinh mơ, Xuyến Chi đã bắt gặp dáng hình Thi Văn đang pha trà nóng ngồi hiên nhà.

-Cô nương dậy từ bao giờ vậy?

-Ta vốn dĩ đã quen giấc từ khi gà mới gáy, mặt trời còn chưa đốt hơi nóng, đã bửng tỉnh mất rồi. Sau hôm nay, ngươi có dự định gì? A Văn vừa nâng nhẹ cốc trà, vừa nghiêng mặt.

-Tình hình Thành Đô đang loạn lạc, Khanh Quân bị bắt về Tổng Tư phủ, Bất Nhiễm chủ để mất tích không dấu vết, bây giờ sự có mặt của ta trong kinh thành cũng không còn quan trọng. Cô nương có thể cho ta một hình dung? Xuyến Chi tản bộ quanh chân, đón từng bông tuyết trắng xóa đang nằm yên trên cành.

-Tây Châu. A Lặc Mã Khải Tùy. Ái phi Sương Yến năm đó có xuất thân từ Tây Châu, ngày người chết cũng là ngày cả kinh thành loạn lạc, kìm hãm triều đình, nhân dân an cư lập nghiệp. Bao nhiêu năm nay Khải Tùy-sư đệ của Ái Phi cũng đã phải chờ rất lâu mà không có được thời cơ vơ vét Thành Đô, trả thù cho tỷ tỷ. Nhân cơ hội đã lấy được di chiếu quốc triều, Khải Tùy lại được một phen lẫy lừng thiên hạ, ngươi hiểu không? Thi Văn đặt cốc trà xuống bàn đá, rồi thở dài một nỗi buồn đầy ngao ngán.

-Bất Nhiễm có xuất thân từ Tây Châu? Cô nương quả danh bất hư truyền, có thể nhìn thấu được trời đất, tâm can của thiên hạ, tại hạ vô cùng cảm phục. 

Xuyến Chi nhanh chóng quỳ xuống tuyết, chưa kịp bái Thi Văn ba lạy đã bị cản lại.

-Cùng là con người thì không ai giỏi hơn ai cả, có người sâu sắc thì hiểu ra chuyện, còn không sâu sắc thì chẳng thể thấu cảm được. Đi theo men ngọn núi phía Nam, ngươi sẽ đến được nơi mình cần tìm. Quên ngọn núi này đi, cũng coi như chưa từng gặp mặt ta, bảo trọng. 

Xuyến Chi đáp mắt theo bóng hình A Văn đang quay lưng gầy đang đi về phía cổng. Nàng có chút thổn thức không thể biểu lộ thành lời, có những người cả đời hiến mình cho thiên hạ, thì bị thiên hạ vùi dập đến nỗi chỉ biết chôn vùi trên ngọn núi Nguyệt Sơn quanh năm giá rét. Còn những kẻ cầm kiếm không tanh tay lại được ngồi chiễm chệ ghế vàng, áo bào nghĩ trăm ngàn kế sách bỉ ổi hành hạ dân lành. Cuộc sống ở Thành Đô vốn dĩ là như vậy, chẳng muốn hiểu nhưng lại luôn luôn phải nghĩ đến, đau đáu trăm ngàn câu hỏi, nhắn gửi vào gió mây vùi đi vài kiếp luân hồi luân chuyển...

-Cô nương không định quay trở về Thành Đô một lần nữa sao? Đợi ta trở về từ Tây Châu, ta sẽ đưa người đến gặp Cao Tề lần cuối, bảo trọng. Xuyến Chi cầm chắc kiếm, đi dọc men phía Nam, tuyết rơi phủ càng nhiều, tấm vai gầy sợ sẽ không chịu được nổi mấy ngày...

Thi Văn im lặng đến một khắc, chỉ bất giác nói một câu rồi chậm rãi đi vào:

-Đường đến Tây Châu xa mạc hiểm trở, người đi thì nhiều, quay lại thì ít. Cô cô năm đó vào cung cũng oan ức ra đi không hẹn trở lại, bây giờ lại đến một cao nhân đến từ Ma Ta Đạo, rốt cuộc thù năm đó bao giờ thiên hạ mới gom đủ chả cho ta?

....

Tuyết rơi dày, làn khói hi hút tỏa ra từ Ma Tà Đạo phủ... Khúc nhạc Bá Hổ Thuyết nảy lên theo tiếng hát của mấy kĩ nữ gần kinh đô mang gió đông đến tận ô cửa sổ. Rồi bất giờ đứt dây đàn, nốt nhạc cũng không còn ngân vang, âm vàng đìu hiu lại tràn về, một cảm giác bất an như theo cao hát mà vang rội. Cao Tề phất phơ chiếc quạt thoáng nhìn thảnh thơi nhưng kĩ càng hơn lại đầy tâm sự, thế sự vô ưu, bước đi này coi như sai lầm. Nhưng vốn dĩ ngay ban đầu đâu thể phân biệt được nào là đúng, nào là sai? Người ta đâm hiếu kì chỉ biết thử, thử xong rồi lại ngáp dài, ánh mắt chẳng còn đâm sầu gieo buồn được nữa, vì họ đã thất vọng, một sự thất vọng đến tột đỉnh...

Cao Tề phẩy tà áo bước đến sau Iưng Bạch Phúc đang trầm tư nhìn ra bầu trời tàn hơi Iạnh buốt.

-Tung tích của Bất Nhiễm Vương bất Iâu nay chẳng ai nắm rõ, chuyện Iiên quan đến Xích Quỷ ta cũng đã cho người điều tra, nhưng vốn dĩ không được kết quả gì... Chẳng trách ngày ấy Iại tái ngộ sớm đến thế...

Gợn tóc Bạch Phúc bay bay cuốn theo bông tuyết nhỏ, miệng chớm cười, một nỗi niềm đầy kinh bỉ.

-Cần gì phải điều tra, khi đã quá rõ những thủ đoạn minh hôn tàn ác chỉ có Âm Thuật Sư mới có thể nghĩ ra được? Tân nương Âm Thuật-dùng thân thể nữ tử còn sống giam giữ vào quan tài, đến khi tim ngừng đập, sẽ Iấy xác kết hôn với vong hồn, cả đời không thể siêu thoát.

Ngón tay Cao Tề nóng ran, hai gò má nặng trĩu đỏ bừng, khắp lồng ngực bây giờ không thể thở nổi, hắn nắm chặt bàn tay, răng ghì chặt:

-Đúng là khốn khiếp, ta sẽ đến đấy xé tan tành bọn chúng ra thành trăm mảnh.

Gương mặt Bạch Phúc Tiên Sinh vẫn ung dung chẳng vướng bận chút phai tàn sương gió, hắn nhắm mắt vào rồi thì thầm to nhỏ một cách đầy khó hiểu:

-Ngươi muốn lôi ta đến mức đường cùng này như vậy sao?

Chính đêm hôm ấy, dưới chân núi Âm Thuật Sư, thiên hạ truyền tai đồn đại về hình ảnh một thần y toàn thân một màu trắng muốt, mái tóc đen buộc dài, quanh đai áo là cây đàn tranh có khắc vài chữ cổ màu nâu bạc, ánh mắt chàng trong veo trong bóng đêm tăm tối, phía sau chàng là một vạn con quỷ đang gào thét vì đói rét. Người cứ thế bước đi dưới rừng trúc có mấy tán lá xượt qua mặt, cây nghiêng theo chiều gió, một vài vệt sét đã lướt qua báo hiệu một ngày mưa tuyết lại về.

Bất Nhiễm Vương vẫn đang trong giấc nồng chết chóc chẳng ai hay, bờ môi hồng đào đôi khi lại bấp báy tìm sự sống, bàn tay lạnh ngắt nắm chặt bông hoa bỉ ngạn cùng đôi chân tím tái đeo hài đỏ. Vì vài phút nữa thôi, khi trái tim người khép lại, tĩnh mạch ngừng đập, Bất Nhiễm sẽ lại mơ thấy giấc mơ về một gia đình hạnh phúc, ở đó có Tịch đại nhân, mẫu thân, Xuân Hoa, Trúc Dịch. Bọn họ sẽ cùng nhau đi đến khẩn cầu Đức Phật ban thêm một kiếp sống nữa, cuộc đời mới này mãi mãi chẳng có sự đau khổ, chia cắt, bi tâm. Có thể Y Mẫu nói đúng, mọi sự việc trên cõi đời đều có số mệnh riêng nhưng vì sự ra đời của Bất Nhiễm mà tất cả đều ngược lại...

Từng ngón tay uyển chuyển lượt qua từng sợi dây đàn mỏng đến nỗi chiếc lá đang bay cũng đảo một vòng thật khẽ khàng. Khúc nhạc Vân Thủy Dao cứ thế mà vang vọng cả cánh rừng phủ tuyết trong đêm trăng khuyết có mấy đám mây ngang qua nán lại nhìn. Bạch Phúc vô vị ngồi ở đấy như một sự chờ đợi nhân vật chính, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào khuôn đàn không chuyển động, hình như hắn đang đăm chiêu hoặc nhiều hơn là chịu đựng... Đôi môi dịch theo tiếng đàn lúc cao lúc đọng, dây đai cuốn tóc bây giờ tung bay theo gió cuốn một màu trắng đến tinh khôi...

Ở kinh thành, hai vị sư mù tình cờ đi ngang qua vào đêm tuyết khuy khoắt cũng phải ngao ngán thở dài, cũng một phần là sự khiếp đảm đến tột cùng.

-Thần đến rồi, thần đến rồi.

-Đêm nay. Âm Thuật Sư. Biển máu.

-Xích Quỷ. Bạch Phúc. Tân nương Âm Thuật.

Bọn họ gào thét đến mức ra sức van xin quỳ lạy, tiếng sét đánh sang tai một ánh tím đến sáng chói, mưa bắt đầu tuôn rơi vài hạt nhỏ, những con đường sỏi đá trơn ướt, tiếng người ta bỗng thấy thưa thớt hơn hẳn.

Nắp quan tài bật mở, đôi mắt Xích Quỷ long sòng sọc, đám nô tì dìu đã chạy đến dìu chủ nhân rồi chuẩn bị một tấm thảm đỏ thẫm, một bát canh từ tiết người, bờ vai năm thước khoác lên bộ y phục màu đen tuyền, trên tay vẫn còn thản nhiên phe phẩy cây sáo độc tự mài, có hai bên đầu ánh kim sắc bén. Hắn ngồi chiễm chệ trên ghế vàng, một tay chống vào gò má điểm vài nét thật lạnh. 

-Một vạn con quỷ đói? Coi như ta đã khinh thường ngươi. Xích Quỷ thì thầm to nhỏ, bên dưới là hàng vạn quân thần đang quỳ xuống chờ hạ lệnh tấn công.

Trăng khuất dần, đám quả đen men theo hướng phía Đông tràn về, đám mây cô tịch cũng hóa vội vàng. Đám quỷ đang gào thét vì đói ăn đồng loạt xông đến đập phá, họ dùng búa, người dùng móng cào làm cánh cổng Âm Thuật Sư vỡ tan tàng chưa đầy một khắc. Tiếng dẫm đạp, đấu tranh để tìm kiếm miếng ăn ngày càng được lộ ra trong ánh mắt từng con quỷ, và thứ bọn chúng thèm khát từ lâu nhưng chẳng được cho phép chính là nội tạng của trinh nữ...

Xích Quỷ xuất hiện trước rừng trúc với bộ dạng nửa người nửa tân lang, hắn đến mà không cần bất kì một đám quân lính nhỏ. Bởi vì có lẽ người mà Xích Quỷ muốn được đối đầu biết bao nhiêu năm nay đang lộ diện hình bóng đứng trước mặt, bộ dạng ung dung, muốn được tôn thờ đến thế nào càng khiến hắn khinh bỉ đến bấy nhiêu. Coi như đêm nay ta không tiếc đời, tiếc người, cùng người quyết chiến một trận sinh tử, cho dù điều đó là quá sức hay quá tự cao, thì ta vẫn chẳng tiếc gì chút linh lực nhỏ bé, duy nhất chỉ tiếc thanh xuân đã đem ra lại phải vội cất vào, chưa kịp trưng bày mà phải giấu kín bên sau cái tấm thủy tinh để cách xa ta với cuộc đời.

Xích Quỷ dùng sáo chặt đứt đôi rừng trúc thành trăm mảnh, Bạch Phúc đang cơn mê man rơi vào từng nhịp ảo giác do chính cây đàn của hắn gây ra, không kịp trở tay đã bị hàng trăm tên trúc hạ vào cánh tay đến đẫm máu. Mưa rơi, hạ đàn, đôi mắt Tiên Sinh hoang dại bỗng trở nên khiếp đảm hơn bao giờ hết, hắn cứ vậy mà lao về phía trước cùng đám tên sát mặt, hắn dùng Phong Thần cản trúc, đón gió, gọi bão trở về. Mây đen nghe theo lời chủ nhân mà lập tức kéo đến vô tình đẩy Xích Quỷ dồn vào đường cùng. Từng dòng máu tươi trên khóe môi của hắn đã trộn vào màu y phục đỏ thẫm như một sự che dấu, hắn bò ra mặt đất, cố gắng chạm tay đến cây sáo Hồ li Tình, nhưng đáng tiếc linh hồn của Bất Nhiễm đang bị cất trong quan tài Âm Thuật, hoàn toàn không có tác dụng. Từ giây phút ấy hắn kêu lên tiếng kêu đầy khiếm đảm gây sự chú ý của một vạn con quỷ đói, quả đúng như dự đoán, vốn dĩ đây là một cái bẫy. Khi đám quỷ chạy đến chân núi phía Nam, trước mặt chúng là ba vạn quân sói dưới sự chủ huy của Xích Quỷ. Không thể địch nổi, trận địa của Tiên Sinh hoàn toàn thất thế.

Điều đặc biệt hơn ở chỗ, mỗi khi Xích Quỷ lên cơn gào thét đáng sợ, Bạch Phúc càng cảm thấy có điều uẩn khúc phía sau. Hắn chỉ đang cố diễn thật tròn vai một kẻ tàn ác để có thể che đi vẻ yếu đuối bên trong của mình. Nhiều năm qua, Xích Quỷ trốn tránh thiên hạ, tẩu hỏa nhập ma, tâm can ngày càng yếu ướt, thứ hắn có nhiều nhất chỉ là quyền thế và địa vị. Hơn mười năm qua, thiên hạ đã bị Xích Quỷ lừa đến trắng tay, không phân biệt được đúng sai, hóa ra linh lực của hắn ngày càng vô tác dụng, nhưng riêng dung nhan ấy lại chẳng phai nhòa được dù năm tháng có trôi đi đằng đẵng đến thế nào. 

Bạch Phúc nhân lúc Xích Quỷ không phòng vệ mà dùng tiếng đàn thu hút tâm thức. Ngay lập tức quả như dự đoán, sự mảnh mai trong trái tim hắn vốn dĩ không đủ sức chống lại những âm thanh man rợ mà Tiên Sinh mang đến. Tiếng mưa rơi rả rích, thấm qua lưng gầy, tiếng gào đến khô khốc của Xích Quỷ ngày càng thảm thiết. Chưa bỏ cuộc, hắn rút trong túi áo một bông hoa phong lan mà Xuyến Chi từng mang đến tặng cho Bất Nhiễm làm vật linh thiêng. Hắn vứt nó xuống đất, nước mưa tưới lên lớp cánh mềm mại rồi nở rộ rực rỡ. Hình bóng Bất Nhiễm văng vẳng quanh khu rừng, nàng mặc bộ y phục tân nương đỏ, như một phép gọi hồn đầy tàn độc của Xích Quỷ. Vương chủ bây giờ vẫn chưa chết, nhưng một phần nhận thức đã bị Âm Thuật Sư thâu tóm và tu luyện, nếu không giải thoát kịp thời, coi như cả đời này, Bất Nhiễm chỉ là một phép thử cho những cấm thuật hỏng mà Thanh Tự tạo ra... 

Sự xuất hiện bất ngờ của Nữ vương càng khiến Bạch Phúc không thể tin vào mắt mình, hắn không thể tập trung và bị vong hồn của Xích Quỷ đàn áp. Từng bước chân của vị tân nương Âm Thuật ngày càng nhanh chóng khi bị Xích Quỷ điều khiển, người tiến về phía Tiên Sinh với ánh mắt ánh lên một nỗi buồn nhẹ nhàng, thuần khiết càng khiến cho Bạch Phúc động lòng, tâm khí không vững. Sấm đánh vang trời, Bạch Phúc lấy tay chạm vào da thịt người đang ớn lạnh, nhưng đáng tiếc, càng chạm vào, tâm thức của hắn càng dễ dàng bị thâu tóm. Cây đàn ngừng đan nốt nhạc, một vết trắng xóa lóe dài đâm thẳng vào gương mặt Xích Quỷ, vì quá đau đớn hắn nằm dài xuống đất ẩm. Hỏa Quỷ đi đến, trấn an tinh thần Bất Nhiễm rồi kéo hai người đi mất, trăng vẫn soi, mưa chẳng động tâm, trúc không thương người...

Mọi chuyện đã qua, phong lan từng cánh rụng lả tả vùi chôn dưới đất.