Tô Thần chỉnh trang lại mái tóc và quần áo của mình, sau đó cô nhanh như chớp tiến tới chỗ của đối phương.

“Anh là bác sĩ sao?”

“À, đúng rồi.” Tô Lê nhìn thấy cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, anh hơi sửng sốt một chút.

Cô không chạy trốn nữa, chính là anh ấy. Lần này năng lực nghiệp vụ của dì ba nhà cô cuối cùng cũng chịu online rồi! Trong lòng Tô Thần mừng như điên.

Trong suốt quá trình, Tô Lê đều ở trong trạng thái ngơ ngác. Nhiều lần anh muốn lên tiếng hỏi cô gái phía đối diện, nhưng Tô Thần căn bản không cho anh có cơ hội mở miệng nói.

Sau một phen “tâm tình”, Tô Thần thậm chí còn nghĩ xong cả tên cho con của bọn họ rồi thì đột nhiên, có một người bước đến gần cô và đưa điện thoại của mình cho cô xem, “Cô có phải là Tô Thần không?”

Tô Thần đơ người luôn, lịch sử trò chuyện này… sao lại… đừng nói là….

Cô nhìn Tô Lê đang ngồi ở đối diện mình, rồi lại lia mắt nhìn sang thanh niên vừa mới xuất hiện, ờm, “Quảng Khôn số 2”. Sự chênh lệch này làm cô chịu không có nổi!

Phải quyết định thật nhanh, nếu không thì sẽ loạn mất!

Tô Thần đột ngột chuyển sang biểu cảm đau buồn khổ sở, hai mắt cô đẫm lệ nhìn Tô Lê, từng câu từng chữ mà cô thốt ra đều đượm vẻ tình sâu ý nặng: “Không sao đâu, em sẽ tìm cho con của em một người cha tốt, sẽ không làm chậm trễ anh nữa đâu.”

Vừa dứt lời, Tô Thần đưa tay lên xoa bụng rồi nhìn vào “Quảng Khôn số 2”.

“Quảng Khôn số 2” thấy mình sắp được lên chức cha thì ngay lập tức bỏ chạy.

“Ờ, hình như tôi đã quên tắt bếp ga ở nhà thì phải….”

“Chúng ta tiếp tục thôi.” Tô Thần cười hì hì nhìn anh.

Tô Lê buồn cười nhìn cô. Cô gái này lắm trò thật, đã như vậy rồi mà còn có thể tiếp tục được ư?

“Anh xem, nhiều người thế này, nhận nhầm là một việc rất bình thường. Tính ra chúng ta cũng có duyên đấy chứ, hay là kết bạn WeChat đi?”

Tô Lê đưa điện thoại ra kết nối với điện thoại của cô, anh chỉ đi ra ngoài uống cà phê một chút vào dịp Tết Nguyên Đán thôi mà có thể nhặt được một cô vợ nhỏ. Chuyện này nghe qua có vẻ như là một cuộc mua bán siêu hời.