Khâu Tiểu San vuốt lại mái tóc nói:
- Việc chi vậy?Lưu Văn Kỳ đáp:- Theo chỗ tại hạ biết thì ngoài bang Thần Phong còn một số cao thủ khác trong võ lâm đang theo dõi hành tung cô nương rất ráo riết.Khâu tiểu San buông tiếng thở dài, muốn nói lại thôi. Lưu VănKỳ nói tiếp:- Tuy cô nương đã luyện được môn kiếm pháp chân truyền của chủ mẫu,nhưng sức một người e rằng khó lòng địch nổi những cao thủ mấy đường vây đánh.Vậy cô nương phải sắp đặt trước mới được.Lão đảo nhìn quanh rồi hạ thấp giọng xuống nói:- Lúc mặt trời lặn tại hạ tiếp được linh điểu truyền thư cho hay bang chúa bang Thần Phong tự thống lĩnh bốn tay cao thủ hiện làm đại hộ phát rượt tới. Hiển nhiên bọn họ để tâm đến vụ này một cách khác thường.Khâu Tiểu San chú ý lắng tai nghe không nói xen vào. Lưu Văn Kỳ đằng hắng một tiếng tiếp:- Tiết lộ chuyện bí mật của bang chúa là phải chịu trọng hình Thần Xà cắn vào thân thể. Nhưng tại hạ nhớ đến ơn tình của chủ mẩu nên phải mạo hiểm, dù có bị trừng trị cách nào tại hạ cũng can tâm.Trương Can đột nhiên xen vào hỏi:- Bang Thần Phong mới quật khởi trên chốn giang hồ bất quá mười mấy năm mà oai danh đã khét tiếng võ lâm. Không hiểu bang chúa Thần Phong là nhân vật thế nào?Lưu Văn Kỳ đáp:- Nói ra lại xấu hổ. Tiểu đệ tuy gia nhập bang này đã mười mấy nam mà chưa từng thấy mặt Thần Phong bang chúa, có điều tại hạ biết rõ bốn vị đại hộ pháp đều mang tuyệt kỷ trong mình. Hởi ơi! Nếu quả Thần Phong bang chúa hân hành tời đây thì e rằng tại hạ không có cách nào giúp được.Bỗng nghe tiếng hú lanh lảnh từ đằng xa vọng lại. Lưu Văn Kỳ biến sắc, nhưng y vẫn gắng gượng bình tỉnh nói tiếp:- Thần điểu của bangThần Phong có thuật truy lùng các võ lâm hiện nay. Nếu cô nương muốn thoát khỏi bị theo dõi thì phải tìm cách tránh được cặp linh điểu này.Lão đưa mắt nhìn Trương Càn nói:- Trương huynh! Xin Trương huynh chém tiểu đệ một đao. Tiểu đệ phải đi đây.Trương Càn sửng sốt hỏi:- Tại sao vậy?Khâu Tiểu San vung trương kiếm lên lướt cánh tay trái Lưu Văn Kỳ cho máu tươi chảy ra. Cô thu trường kiếm về chau mày hỏi:- Hình như hơi nặng qua phải không?Lưu Văn Kỳ quay lại ngó tay trái đáp:- Thương thế nhẹ thôi! Không làm như vậy thì chẳng có cách nào qua mắt được bọn họ. Cô nương hãy thận trọng! Tại hạ xin cáo biệt.Lão vọt mình xuống cúi lại rồi chạy lẹ đi. Khâu Tiểu San nhìn bóng sau lưng Lưu Văn Kỳ biến vào trong bóng đêm. Ðột nhiên cô buông tiếng thở dài, ngửa mặt trông chòm sao trên trời ra chiều lo lắng.Trươgn Càn, Hà Khôn đứng bên ngơ ngác không dám lên tiếng. Hai người biết Khâu Tiểu San khi gặo việc khó giải quyết là ngửa mặt trông trời ngấm ngầm suy nghĩ không nói câu gì.Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, Khâu Tiểu San dường như tìm ra được một quyết định, cô đảo mắt nhìn Hà Khôn hỏi:- Thương thế ngươi ra sao? Hà Khôn đáp:- Ðược nghỉ ngơi một lúc thuộc hạ đã thấy khá nhiều.Khâu Tiểu San hỏi:- Liệu có thể thượng lộ được chưa?Hà Khôn nghiến răng đáp:- Thuộc hạ đi được rồi.Khâu Tiểu San thò tay vào bọc móc chiếc bình ngọc ra, mở nắp lấy hai viên thuốc đưa cho Hà Khôn nói:- Ngươi uống hai viên thuốc này đi rồi chúng ta thượng lộ.Hà Khôn đón lấy thuốc,nhắm mắt vận khí điều dưỡng. Khâu Tiểu San cài nhuyễn kiếm vào sau lưng rồi từ từ bước tới phía sau tảng đá lớn. Cô thấy Tiêu Lãnh Vu vẫn ngồi tựa vào phiến đá. Gã nhắm mắt điều hòa hơi thở.Khâu Tiểu San cất tiếng gọi:- Tiểu đệ!Tiêu Lãnh Vu mở trừng mắt nhìn Khâu Tiểu San cười hỏi:- Bọn người đó đều bị tỷ đánh đuổi đi rồi phải không?Khâu Tiểu San hỏi:- Chúng chạy hết rồi. Cuộc chiến đấu vừa rồi khiến cho tiểu đệ khiếp sợ lắm phải không?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Tiểu đệ nấp ở phía sau tảng đá thò đầu ra ngó trộm thấy tỷ võ công cao cường hất bọn họ xuống vực.Khâu Tiểu San hỏi:- Tiểu đệ ở nhà được ăn ở sung sướng chẳng hay hơn là đi với ta chịu đựng mọi điều gian khổ?Tiêu Lĩnh Vu dứng lên cười đáp:- Tiểu đệ thấy vui quá, không khổ sở chút nàoKhâu Tiểu San thấy gã toàn thân run lẩy bẩy, hiển nhiên thể chất yếu ớt không chống nổi cơn rét mướt thì trong lòng thương xót, nắm lấy hai tay gã hỏi:- Tiểu đệ rét lắm phải không?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Chân tay tiểu đệ hơi lạnh một chút.Khâu Tiểu San nói:- Bây giờ chúng ta lại phải nhượng bộ ngay mà đi suốt đêm.Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Vậy càng hay, đi đường trường người sẽ nóng lên.Khâu Tiểu San hỏi:- Ðường núi gập ghềnh lại có tuyết đọng, dù người biết võ công đi còn khó khăn, tiểu đệ đi thế nào được? Ðể ta bảo Trương Càn cõng tiểu đệ nhé?Tiêu Lĩnh Vu tự biết đường núi gập gềnh, đi lại khó khăn nên không nói gì nữa.Khâu Tiểu San liền cởi dây lưng buộc Tiêu Lĩnh Vu lên lưng Trương Càn rồi khẽ bảo gã:- Tiểu đệ đừng sợ chi hết, mọi việc đã có tỷ tỷ lo liệu.Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:- Tiểu đệ đã lớn rồi, còn sợ gì nữa.Khâu Tiểu San tuy ngoài miệng an ủi Tiêu Lĩnh Vu như vậy mà trong lòng cô xiết nổi lo âu vì cuộc hành trình này vô cùng gian nan nguy hiểm, không biết sống chết lúc nào.Hà Khôn đã vận khí điều tức xong mở mắt ra coi mọi người rồi nói:- Trương huynh, để tiểu đệ mở đường cho.Khâu Tiểu San nói:- Các người đi theo ta để bảo vệ cho Tiêu công tửRồi cô cất bước đi trước. Hà Khôn hai tây cầm phán quan bút đi sau Trương Càn.Tuy gã đã được nghỉ ngơi một lúc và uống linh đang của Khâu Tiểu San nhưng vết thương hãy còn ngâm gẩm đau, đi lại khó khăn.Khâu Tiểu San khinh công tuyệt đỉnh. Cô đi trên đường núi đầy tuyết phủ mà vẫn mau lẹ dị thường. Nhưng Trương Càn phải cõng Tiêu Lĩnh Vu, Hà Khôn thương thế chưa hoàn phụ, vẫn cố đi chậm để chờ hai gã.Tiểu Linh Vu xuống lưng Trương Cản đảo mắt nhìn bốn bề tối om chỉ có lờ mờ bao phủ núi non, phong cảnh thê lương mà hùng tráng, gã chưa từng được thấy qua.Tuy gió lạnh quật vào mặt như dao thứa, gã vẫn cao hứng.Khâu Tiểu San đi trước dẫn đường xuống hết dốc núi rồi ra vào sơn cốc mà tiến.Trương Càn đã biết cô thông tuệ hơn người, cử động của cô đều có tác dụng nên không hỏi han gì. Trong hang núi gió đã bớt mạnh, không rét như trên đỉnh núi.Khâu Tiểu San đi một lúc rồi dừng chân. Cô quanh co giẫm lên mặt tuyết in vết chân để lại. Tiêu Linh Vu thấy vậy rất lấy làm kỳ, gã không nhịn được cất tiếng hỏi:- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ làm gì thế?Khâu Tiểu San đáp:- Ðể rối loạn tai mắt địch nhân.Tiêu Lĩnh Vu ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:- Tiêu đệ hiểu rồi! Tỷ tỷ để vết chân như vậy khiến địch nhân theo dõi chúng ta không hiểu mình đi về phương nào.Khâu Tiểu San nói:- Ði trên núi tuyết chẳng thể nào tránh khỏi có vết chân lưu lại, làm thế này bất quá khiến họ sinh lòng nghi hoặc, còn chuyện làm cho họ hết đường theo dõi thì khó lắm.Mấy người lại đi một lúc, Khâu Tiểu San đột nhiên ngừng lại chặt hai cây trúc bên đường rồi bảo Trương Can, Hà Khôn:- Các ngươi hãy ngồi nghỉ đây một lúc.Ðoạn cô trở gót đi về lối cũ. Dọc đường tay cô không ngừng xóa những vết chân còn để lại. Chừng hơn một dặm, cô chống lại cây gậy trúc để đi lơ lửng trên không.Mỗi lần chống đôi gậy trúc dài một trượng là cô lại vọt mình đi được ba trượng.Tiêu Lĩnh Vu thấy Khâu Tiểu San nhô lên hụp xuống lướt đi, tuy trong bóng đêm, nhưng nhờ ánh sáng lờ mờ gã cũng nhìn thấy bóng người thấp thoáng, bất giác gã buông tiếng thở dài.Khâu Tiểu San hỏi:- Tiểu đệ? Sao tiểu đệ phải thở dài?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Bản lãnh của tỷ tỷ khiến cho tiểu đệ thán phục vô cùng.Khâu Tiểu San nói:- Tiểu đệ được trời phú cho bản tính hơn đời nếu cố công luyện tập thì ngày sau thành tựu còn hơn ta nhiều.Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:- Tiểu đệ phải chết yểu thật phụ lòng hy vọng của tỷ tỷ.Rồi gã buồn rầu cuối xuống. Khâu Tiểu San lại nhớ tới di thư của mẫu thân, liền đến an ủi gã:- Tiểu đệ bất tất phải lo âu. Nếu tiểu đệ chịu nghe lời tỷ tỷ thì sống đến trăm tuổi cũng có thể được.Rồi cô biến sắc thành vẻ nghiêm trọng chậm rãi nói tiếp:- Nếu tiểu đệ không chịu nghe lời ta mà chết trước hai mươi tuổi là là phụ lòng Vân Di đó.Tiêu Lĩnh Vu dường như tỉnh ngộ hỏi:- Tiểu đệ cũng có thể luyện võ công được hay sao?Khâu Tiểu San nghĩ thầm:- Ta nên nnhân lúc này mà kích thích tấm lòng ham sống của gã mới được.Cô liền mỉm cười đáp:- Phải rồi! Trong di thư của gia mẫu có nhắc tới hào khí của tiểu đệ, chỉ cầu sao tiểu đệ dụng tâm cầu học thì việc thành tài cũng chẳng khó gì.Quả nhiên Tiêu Lĩnh Vu lộ vẻ vui mừng. Trương Càn và Hà Khôn sau khi được nghỉ lúc nữa, sức lực đã phục hồi khá hơn trước rất nhiều. Khâu Tiểu San đưa mắt nhìn hai gã khẽ hỏi:- Thương thể hai người khá nhiều rồi phải không? Liệu đã trèo dốc núi được chưa?Trương Càn, Hà Khôn đồng thanh đáp:- Không có gì đáng ngại nữa.Khâu Tiểu San nói:- Nếu vậy hay! Chúng ta đi thôi!Rồi cô trỏ gót trèo vách núi. Trương Càn, Hà Khôn đều là những tay bôn tẩu giang hồ có nhiều lịch duyệt mà cử động của Khâu Tiểu San cũng khiến hai gã nghi ngờ. Chúng nghĩ thầm:- Cô này đã đưa bọn ta vào hang núi để tránh có mắt theo dõi của địch, sao bây giờ lại trèo lên núi?Tuy hai gã trong lòng ngờ vực, nhưng không dám hỏi nhiều, lầm lũi theo cô trèo lên núi.Vách núi cao ngất trời lại tuyết phủ, trèo lên thật vất vả. Khâu Tiểu San khinh công trác tuyệt không lấy gì làm cực nhọc cho lắm, nhưng Trương Càn phải cõng Tiêu Lĩnh Vu, Hà Khôn thươgn thể chưa khỏi hẳn thì thật là gian nan! Hai gã mồ hôi ướt đầm, hơi thở hồng hộc.Ðỉnh núi này không đầy bốn trượng vuông lại đá mọc lởm chởm mà bị tuyết phủ. Khâu Tiểu San kiếm nơi ẩn giá, gạt tuyết đi nói:- Tiểu đệ! Trên núi cao ban đêm cũng rét lạnh mà thân thể Tiểu đệ lại hư nhược, vậy hãy khoác tấm áo này vào.Cô vừa nói vừa lấy tấm áo mềm nhũn khoác vào mình Tiêu Lĩnh Vu. Tiêu Lĩnh Vu sờ tấm áo khoác thấy mềm như bông mà lại rất mỏng không biết chế bằng thứ gì. Trong lòng gã rất cảm kích, gã nói:- Tỷ tỷ đối với tiểu đệ thật là hết lòng.Khâu Tiểu San tủm tỉm cười, đảo mắt nhìn Trương Càn, Hà Khôn nói:- Các ngươi cũng nên nhân lúc này ngồi vận khí điều dưỡng. Có vẻ sáng mai chúng ta lại phải trải qua một trường ác đấu.Cô ngừng lại một chút rồi tiếp:- Trên đó không có linh điểu dò la, dưới đất có cường địch theo dõi. Chúng ta không thể trốn xa được, điện giờ tạm lánh nơi đây. Ngọn núi này hình thế hiểm trở,dù gặp địch cũng còn có thể nương vào thế hiểm để chống chọi được. Nếu kế dụ địch của ta hiệu nghiệm thì như vậy cũng đủ làm cho chúng rượt đi xa hơn là một điều may mắn vô cùng. Bằng không, mình ở trên cao nhìn xuống điều tra đường lối của địch rồi sẽ nghĩ cách chống đối.Hà Khôn nói:- Cô nương liệu địch như thần. Bọn thuộc hạ rất là bội phục.Khâu Tiểu San lại ngửng mặt trông chiều trời nói:- Bọn địch theo dõi chúng ta ngoài bang Thần Phong còn nhiều tay cao thủ khác. Vậy chúng ta cần tìm cách ly gián cho chúng tàn sát nhau để có cơ hội trốn thoát.Trương Càn, Hà Khôn tuy lịch duyệt giang hồ, nhưng cơ mưu kém cõi. Chúng không nghĩ ra cách gì chỉ lặng lẽ ngồi yên.Ðêm lạnh lâu qua. Tiêu Lĩnh Vu tựa vào mình Khâu Tiểu San chiếu theo pháp đã tọa của Vân di vận khí cùng điều hòa hơi thở. Tuy đã không hiểu Vân di đả truyền thụ môn tông thái rất trông vô tâm, nhưng cũng cảm thấy sau một lúc tọa tức thì sức chống rét tăng gia rất nhiều. Gã để hết tinh thần vào việc rèn luyện nên lấn tới rất mau.Khâu Tiểu San lẳng lặng ngồi coi cách điều nguyên của Tiểu Lĩnh Vu, thấy gã dần dần đi vào chỗ quyên mình thì mừng thầm trong bụng. Cứ hình thức này này mà tiến triển thì chỉ hơn một năm là gã có thể qua được bước đường nguy hiểm.Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu. Phương đông đã ánh bình mình, trời sắp sáng rồi. Khâu Tiểu San thấy Trương Càn, Hà Khôn thần sắc đã khá nhiều,tinh thần cùng thể lực đều khôi phục được đến tám phần.Ðột nhiên có tiếng cho sủa gâu gâu vọng lại, Khâu Tiểu San động tâm nghĩ thầm: cảnh khuya rét lạnh ở chốn thâm sơn đầy tuyết phủ làm sao lại có tiếng chó sủa? Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, cô lắng tai nghe cánh chim vỗ trên không,liền đứng dậy khẻ bảo Trương Càn, Hà Khôn:- Các ngươi liệu mà bảo vệ cho gã.Ðoạn cô tung mình nhảy vọt lên như chim én đứng trên một tảng đá lớn. Khâu Tiểu San ẩn mình nhìn ra, dưới ánh ban man, cô ngó thấy hai con bồ câu bay lướt trên đỉnh núi thẳng xuống hang sâu. Hai tiếng chó sủa gâu gâu lại vang lên. Khâu Tiểu San ngoảnh đầu nhìn ra thì thấy trên đất tuyết dưới chân núi có ba chấm đen chạy rất mau tới.Khâu Tiểu San nội công tinh thâm, mực lực hơn người. Cô thấp thoáng nhìn thấy bóng hai con chó đen cao lớn chạy rất nhanh, sau hai con chólàmột bóng người.Hai con chó và người này lướt mình đi rất lẹ, chỉ trog nháy mắt xuống tới chân núi. Lúc này trời đã sáng tỏ. Khâu Tiểu San nhìn rõ người kia mặc áo trường bào màu lam, dường như còn ít tuổi lắm. Ðầu gã đội nón chiên kéo sụp xuống mí mắt che lấp nửa mặt. Hai con chó đen cao lớn khác thường, bốn chân hấm đất mà cao gần bằng đầu gã áo đen.Ðôi chó ngẩn đầu trông lên tựa hồ muốn trèo vách núi dựng đứng, nhưng gã áo lam giữ chặt giây buộc chúng không chịu buông ra. Ðột nhiên một tiếng hú vang dội cả vùng sơn cốc. Rồi hai bóng người nữa hiện ra, hai người này cũng vọt đi như tên bắn chạy tới nơi. Khâu Tiểu San tự hỏi:- Gã áo lam kia không hiểu lai lịch thế nào? Cứ tình hình này thì đôi chó mà gã dắt trong tay đã đánh hơi thấy bọn mình trú ẩn trên này, không hiểu tai sao gã chưa chịu trèo lên đỉnh núi?Cô còn đang suy ngẫm nghĩ thì ba bóng người ở phía xa xa đã chạy tới gần chân ngọn núi mà cô đang đứng.Hai người đi sau là hai đại hán mình vận võ phục, lưng dắt binh khí. Gã áo lam dắt hai con chó đứng giữa hoang núi, sợi dây buộc chó rất dài cản đường hai đại hán.Hai đại hán ngắm nghía gã áo lam, dường như họ đã nhận ra gã là một nhân vật không nên dây vào. Chúng chắp tay thi lễ nói:- Xin ông bạn nhường lối cho bọn tại hạ.Khâu Tiểu San đứng trên cao nhìn xuống thấy rõ hết mọi cử động của mọi người. Gã áo lam từ từ quay đầu lại ngó hai người mới đến bằng cặp mắt lạnh lùng.Ðột nhiên gã rung sợi dây trong tay một cái, hai con chó đen cao lớn sủa lên mấy tiếng rồi chảy về phía hai đại hán.Hai đại hán vung binh khí tạo thành một làn hào quang ngăn cản hai con chó,đồng thời chúng nhảy lùi về phía sau. Gã áo lam vừa giật dây cho đôi chó nhẩy xổ lại, đột nhiên thu dây về, đôi chó cúi mình tránh khỏi khí giới của hai người rồi đứng dựng giơ móng lên chụp.Hai đại hán nghiêng mình né tránh, đồng thời vung hai thanh quì đầu dao sống dầy xuống đầu chó. Thế là đôi chó và hai người khai diễn một trường ác đấu trên đất tuyết dưới chân núi.Hai con chó đen lớn vẫn được gã áo lam cầm dây thao túng khi tiến khi thoái lúc công lúc thủ tựa hồ theo võ học của một nhà riêng. Hai đại hán tuy cầm binh khí mà không làm gì được chó.Người-chó đánh nhau chứng một khắc thì gã áo lam đột nhiên buông sợi dây ra.Ðôi chó bây giờ không bị hạn chế nhảy xổ tới phản kích ác liệt hơn trước, chúng xoay quanh hai đại hán rất mau lẹ khiến chúng không sao đánh lại được đôi chó.Khâu Tiểu San nghĩ thầm:- Hai con quái vật cao lon kia giống chó mà không phải chó. Tuy chúng hung dữ mà chẳng phải là một giống động vật vô ý thức. Chúng cầm cự được với hai tay cao thủ võ lâm thật không phải chuyện dễ. Gã áo lam kia không hiểu là nhân vật thế nào mà huấn luyện được hai con chó lợi hại như vậy?Cô còn đang ngẫm nghĩ thì đột nhiên thấy hai đại hán cầm quỷ đầu đao đánh ráo riết hơn, bắt buộc chúng lùi lại. Hai đại hán tuy không đem nổi thua những móng sắc của đôi chó nhưng hiển nhiên chúng biết khó lòng chế phục được hai con vật nên cũng thừa cơ rút lui.Gã áo lam đột nhiên hú lên một tiếng. Ðôi chó rượt theo quanh vào góc núi mất hút.Gã áo lam ngẩn đầu trông lên ngọn núi. Ðột nhiên gã vung tay một cái nhảy vọt lên cao hai trượng rồi sử dụng cả tay lẫn chân để trèo núi. Thân pháp của gã áo lam cực kỳ mau lẹ. Chỉ trong chớp mắt gã đã trèo lên gần tới đỉnh.Khâu Tiểu San không hiểu lailịch gã áo lam, trong lúc nhất thời, cô dùng dằng không quyết định được nên có cản trở gã hay chăng? Cô ngần ngừ một chút thì gã đã trèo lên đỉnh núi, chăm chú nhìn vào chỗ Khâu Tiểu San ẩn thân, cất tiếng lạnh lùng hỏi:- Có phải Khâu cô nương đó chăng?Trương Càn, Hà Khôn đứng phắt dậy, cầm dao cầm bút chạy thẳng lên.Khâu Tiểu San xua tay nói:- Các ngươi lùi lại đi.Hai gã đồng thanh dạ một tiếng rồi lùi lại xa hơn trượng. Gã áo lam dường như cố ý che lấp nửa mặt đi. Gã kéo sụp mũ thấp xuống, mắt bên phải gã lấp vào trong vành nón, chỉ còn hở mắt bên trái.Gã cất tiếng lạnh lùng nói:- Tại hạ cùng cô nương đã có cơ duyên chạm mặt một lần chẳng hiểu cô nương còn nhớ được tại hạ không?Khâu Tiểu San cúi đầu ngẫm nghĩ không nhớ ra được đã gặp quái nhân này hồi nào? Cách ăn nói của gã tuy có đôi phần khác lạ, nếu cô đã gặp rồi dĩ nhiên không thể quên được. Bỗng nhiên gã áo lam lạnh lùng tiếp:- Quí nhân thường hay lãng quên. Cô nương còn nhớ tại hạ không cũng chẳng hề quan trọng gì. Có điều tại hạ đến đây muốn cùng cô nương thương lượng một việc buôn bán.Khâu Tiểu San đáp:- Tôn giả đội nón che nửa mặt không để lộ chân tướng thì dù tiểu nữ có gặp rồi cũng khó lòng nhận ra được. Tôn giả có thể cho tiểu nữ coi chân tướng được chăng?Gã áo lam gạt đi:- Bất tất phải thế! Nửa bộ mặt của tại hạ xấu xa lắm. Cô nương đừng coi nữa là hơn.Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:- Tại hạ muốn thương lượng với cô nương về việc buôn bán, cô có quen biết hay không cũng vậy thôi.Khâu Tiểu San hỏi:- Buôn bán gì?Gã áo lam đáp:- Chắc cô nương đã tự biết ở vào hoàn cảnh nào rồi, ngoài những tay cao thủ bang Thần Phong, còn có rất nhiều nhân vật võ lâm đang theo dõi cô nương rất gắt.Khâu Tiểu San đáp:- Tôn giả có lòng chỉ giáo, tiểunữ rất lấy làm cảm kích.Gã áo lam nói:- Kiếm pháp của Khẩu gia tuy là một võ công tuyệt điệu trong võ lâm nhưng song quyền khôn dịch bốn tay. Cô nương lo giữ mình chưa sống lại còn phải bảo vệ một chú nhỏ không hiểu võ công thì tình cảnh nguy ngập hơn.Trương Càn tức giận hỏi:- Ngoài cô nương bọn ta không phải là người chăng?Gã áo lam đáp:- Ông bạn nói phải rồi! Hại vị rượt xa bay hăm dọa người thường thì còn được phần nào, song đấu với tay cao thủ võ lâm đang theo dõi hành tung thì tại hạ không phải coi thường hai vị, thực tình hai vị chỉ có phần uổng mạng hay bị nhừ đòn.Trương Càn, Hà Khôn nghe gã áo lam nói vậy nổi giận đùng đùng đã toan phát tán, nhưng Khâu Tiểu San xua tay ngăn hai gã lại, hỏi tiếp:- Cách buôn bán thế nào? Tôn giá mặc cả đi!Gã áo lam tủm tỉm cười đáp:- Cô nương quả là người mau lẹ. Về giá cả vụ này tại hạ chỉ hỏi một điều là nếu cứu được bọn cô nương thoát hiểm thì xin cho tại hạ yết kiến lệnh đường một phen.Khâu Tiểu San hỏi:- Lời yêu cầu của tôn giá đã chậm mất rồi. Gia mẫu đã không còn sống ở nhân gian nữa.Gã áo lam nói:- Nếu phu nhân còn sống ở thế gian thì tại hạ không mạo phép đến xin yết kiến.Khâu Tiểu San hỏi:- Tôn giá nói vậy là có ý gì ?