Kim Hoa phu nhân chỉ lo xẩy chuyện xung đột với người là để cho phái Võ Ðương có cơ hội thủ lợi. Mụ thấy gã kia chưa muốn động thủ ngay là hay lắm nên cũng không ngăn trở. Mụ quay lại đưa mắt nhìn Vũ Văn Hàn đào và Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Chúng ta đi thôi !Ðoạn mụ cất bước đi trước.Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt lướt qua Vân Dương Tử cùng Vô Vi đạo trưởng muốn nói lại thôi. Chàng trở gót đi sau Chu Triệu Long.Triển Diệp Thanh đột nhiên lớn tiếng quát:- Vũ Văn Hàn Ðào ! đứng lại đi!Vũ Văn Hàn Ðào dừng bước quay lại hỏi:- Triển huynh có điều chi dạy bảo?Triển Diệp Thanh lạnh lùng hỏi lại:- Ngươi cũng định đi ư?Vũ Văn Hàn Ðào đáp :- Nếu Triển huynh muốn tứ giáo mấy chiêu tuyệt học thì tại hạ xin ở lại hồi tiếp.Triển Diệp Thanh đột nhiên tiến lại gần ba bước. Thanh kiếm để trước ngực, gã cười lạt hỏi:- Trong nhà chập hẹp. Chúng ta ra ngoài tỷ đấu hay hơn.Vũ Văn Hàn Ðào tay trái vẫn xách cái rương giát vàng, xoay lại trước mắt nói:- Tại hạ dùng cái rương này để thử những môn tuyệt học của phái Võ Ðương.Rồi lão cất bước tiến ra ngoài.Vân Dương Tử nghiêm nghị nói:- Sư đệ về đi!Triển Diệp Thanh dừng bước lại hỏi:- Sư huynh có điều chi dạy bảo?Vân Dương Tử đáp:- Thà để khách vô nghĩa chứ Võ Ðương ta không thể thất tín với người. Bữa nay trao đổi dược vật, không nên ép người động thủ...Lão đảo mắt nhìn Vũ Văn Hàn Ðào nói tiếp:- Xin Vũ Văn huynh tùy tiện. Qua bữa nay rổi chúng ta gặp nhau ở đâu sẽ thanh toán nợ nần ở đó.Vũ Văn Hàn Ðào cười ha hả nói:- Hay lắm ! Hay lắm ! Tiểu đệ sẵn sàng chờ đợi bất cứ lúc nào.Rồi hắn đi theo sau Kim Hoa phu nhân rảo bước ra khỏi cửa đi luôn.Chu Triệu Long khẽ hỏi:- Chúng ta mình mang báu vật, không nên để xảy ra chuyện gì. Phải về Bách Hoa sơn trang sớm đi. Không hiểu ý kiến phu nhân cùng Vũ Văn huynh thế nào?Kim Hoa phu nhân cười khanh khách hỏi :- Sao? Ngươi sợ ta đem tranh Ngọc tiên tử và sách Tam kỳ chân quyết về Miêu Cương chăng?Chu Triệu Long nghe mụ nói thế thì chấn động tâm thần bụng bảo dạ:- Mụ nữ ma này thâm độc xảo trá, còn việc gì mụ chẳng dám làm?Miệng gã mĩm cười đáp :- Phu nhân lại nói giỡn rồi.Kim Hoa phu nhân nói:- Phen này ta tiến vào Trung Nguyên một là muốn coi danh sơn thắng thuỷ, hai là muốn biết nhân vật võ lâm Trung Nguyên. Bây giờ dù Chu huynh có bảo ta về Miêu cương ta cũng khó lòng tuân theo được . Vậy Chu huynh cứ yên lòng. Mụ nói mấy câu này bằng vẻ dịu hiền mà thực ra làm cho Chu Triệu Long khó chịu.Chu Triệu Long mắng thầm:- Ghê cho người đàn bà thâm mưu ác độc.Nhưng ngoài mặt gã vần tươi cười hỏi:- Phu nhân là một vị cân quốc anh hùng. Chuyến đông du này tất nổi danh ở Trung Nguyên một cách dễ dàng.Người thiên hạ chẳng ai là không thích được kẻ khác tâng bốc. Kim Hoa phu nhân nghe Chu Triệu Long tán dương bất giác mặt mày hớn hở nói:- Chu nhị trang chúa thật khéo khoa trương! Ta có phong thanh Thẩm đại trang chúa ngoài việc liên minh với ta cùng Vũ Văn tiên sinh còn một cao nhân ở ngoài quan ải. Không hiểu nhân vật đó là ai?Chu Triệu Long mỉm cười đáp :- Cái đó tiểu đệ cũng không rõ. Khi về trang phu nhân hỏi lại đại trang chúa sẽ biết hết nội tình.Kim Hoa phu nhân cười hỏi:- Giữa Chu huynh và Thẩm Mộc Phong tuy kêu bằng huynh đệ mà thực ra Chu huynh kính sợ Thẩm đại trang chúa như sư phụ phải không?Chu Triệu Long mắng thầm:- Thật là gịong lưỡi khắc bạc.Nhưng ngoài miệng gã tươi cười đáp :- Những nhân vật Trung Nguyen xưa nay vẫn có tôn ty trật tự. Huynh đệ không phải là khiếp sợ.Kim Hoa phu nhân quay lại hỏi Tiêu Lĩnh Vu:- Tiểu huynh đệ ! Có phải tiểu huynh đệ cũng sợ Thẩm Mộc Phong lắm không?Tiêu Lĩnh Vu dương cặp lông mày lên đáp :- Bọn tiểu đệ lấy nghĩa làm đầu, vậy tôn vinh bậc tôn trưởng là lẽ đương nhiên. Kim Hoa phu nhân cười nói:- Hay cho người biết cung kính bậc tôn trưởng.Ðột nhiên mụ dừng bước lại, im lặng.Mụ ngửng đầu trông ra đã thấy gã thiếu niên áo lam sấn vào căn nhà tranh vừa rồi, lưng đeo trường kiếm, đứng giữa đường, hai mắt ngó lên trời ra chiều ngạo nghễnh.Hai bên gã là hai đồng tử áo xanh lối 14, 15 tuổi. Gã mé tả chống kiếm, gã mé hữu ôm đờn.Vũ Văn Hàn Ðào nói :- Gã này mới quật khởi trong võ lâm được hơn năm nay mà danh vang thiên hạ.Gã cũng mang tên Tiêu Lĩnh Vu. Phu nhân chớ nên coi thường.Kim Hoa phu nhân quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:- Tiểu huynh đệ ! Phải chăng huynh đệ đội tên giả? Không thì sao lại thêm một gã Tiêu Lĩnh Vu nữa?Tiêu Lĩnh Vu đáp :- Trong thiên hạ nhiều người trùng tên trùng họ. Cái đó có chi là lạ ?Thiếu niên áo lam dường như bị châm chọc. Gã đang nhìn trời đột nhiên quay lại ngó Tiêu Lĩnh Vu hỏi:- Sao? ông bạn cũng là Tiêu Lĩnh Vu ư?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Ðúng thế! Tiểu đệ là Tiêu Lĩnh Vu thật sự đây.Gã áo lam cười nhạt hỏi:- Vậy kẻ nào đã mạo danh?Tiêu Lĩnh Vu cười thầm trong bụng, lẩm bẩm một mình:- Ðêm hôm trước ngươi quì lạy linh vị ta ở bờ sông, cầu ta hiện hồn để giúp ngươi hoàn thành hảo sự. Bây giờ đứng trước người thật lại nghênh nganh thế này !Nghĩ tới đây bất giác mặt chàng lộ ra một nụ cười.Gã áo lam tức giận hỏi:- Ngươi cười gì vậy?Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:- Cười một cái cũng không được ư?Người áo lam xẵng giọng đáp:- Không được ! Nếu ngươi cũng mang tên là Tiêu Lĩnh Vu thật thì bữa nay trong hai người chúng ta đây phải có một kẻ uổng mạng.Tiêu Lĩnh Vu dương cặp lông mày thanh kiếm lên hỏi:- Ông bạn muốn liều mạng hay sao? Chúng ta vốn không thù oán thì tội gì mà tranh thắng đến kẻ sống người chết?Ðồng tử ôm kiếm mé tả hỏi:- Ai phạm đến danh húy của công tử chúng ta thì chết rồi cũng như còn sống chứ sao? Tiêu Lĩnh Vu mắng thầm:- Thằng lỏi này lại càng vô lý! Công tử nhà gã mạo xưng tên họ ta mà gã lại bảo ta phạm đến tên huý của chủ gã.Lửa giận bốc lên, chàng cười lạt đáp:- Ai chết về tay ai hiện giờ chưa thể biết được , đừng khoác loác vội.Chàng vừa nói vừa tiến về phía trước.Chu Triệu Long đột nhiên vọt mình lên trước ngăn chặn Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói: - Xin tam đệ hãy nhẫn nại một chút.Gã quay lại nhìn thiếu niên áo lam chắp tay tự giới thiệu:- Tiểu đệ là Chu Triệu Long...Thiếu niên áo lam cười lạt ngắt lời:- Tiểu đệ biết rồi. Các hạ là nhị trang chúa ở Bách Hoa sơn trang. Mấy người quản sự trong quí trang đó đã bị bại dưới lưỡi kiếm của tại hạ. Nếu các hạ muốn báo thù cho họ thì cùng Tiêu Lĩnh Vu đây động thủ đi.Chu Triệu Long chau mày nghĩ thầm:- Trên chốn giang hồ người ta đồn gã là một tay thủ đoạn tàn nhẫn mặt lạnh như tiền. Xem ra lời đồn quả không ngoa.Chu Triệu Long tâm cơ thâm trầm. Gã không muốn hai tên Tiêu Lĩnh Vu chưa rõ chân giả động thủ đánh nhau đành dẹp lửa giận cười nói:- Tiêu đại hiệp nói đúng đó...Gã chưa dứt lời, đột nhiên một con ngựa chạy nhanh như gió xông thẳng tới nơi.Người cỡi ngựa tay giơ cao cây Kim Hoa lệnh kỳ lớn tiếng hô:- Ðại trang chúa cho đưa có lệnh ra truyền dụ: Các vị hãy trở về trang cho lẹ.Tiếng hô chưa dứt thì con ngựa đã xông tới phía sau người áo lam.Bọn đệ tử ở Bách Hoa son trang trước nay quen thói . Trên đường tuy có người, gã cũng không chịu dừng cương xoay ngựa cứ xông thẳng tới sau lưng gã áo lam.Chu Triệu Long toan quát thét ngăn cản thì đã không kịp nữa.Gã áo lam xoay mình tay mặt chuyển động, hàn quang lấp loáng. Tai nghe tiếng người la ngựa thét. đại hán ky mã kia đã người lẫn ngựa đều bị chặt làm hai khúc thay lăn xuống bên đường, máu chảy lênh láng.Lại thấy gã áo xanh hai tay chắp để sau lưng, bảo kiếm đã tra vào vỏ. Nét mặt gã lạnh lùng như không có chuỵên gì.Gã áo lam rút kiếm ra tay thần tốc, thủ pháp linh lợi, chẳng những Chu Triệu Long chấn động tâm thần mà cả Kim Hoa phu nhân, Vũ Văn Hàn Ðào cùng Tiêu Lĩnh Vu cực kỳ kinh hãi.Kim Hoa phu nhân quay lại hỏi Vũ Văn Hàn Ðào:- Ðó là kiếm pháp nào vậy?Vũ Văn Hàn Ðào đáp:- Tại hạ cũng chưa từng thấy kiếm pháp này bao giờ, chẳng hiểu nó là tuyệt kỷ độc đáp của gia môn nào.Lại nghe người áo lam lạnh lùng hô:- Tiêu Lĩnh Vu ! Ra đây ! Hay là sợ rồi?Tiêu Lĩnh Vu nói: - Nhị ca hãy tránh ra.Người chàng thấp thoáng lướt qua bên Chu Triệu Long rồi quay mình lại.Chu Triệu Long vươn tay ra nắm không đựơc, bất giác giật mình kinh hãi hỏi:- Ðây là thân pháp gì mà nhanh như chớp lại kỳ bí khôn lường?Kim Hoa phu nhân chau mày khẽ bảo Vũ Văn Hàn Ðào:- Bản lãnh Tiêu Lĩnh Vu rất cao thâm. E rằng Chu Triệu Long còn kém xa gã. Cứ coi thân pháp chuyển động của gã đã thấy chỗ thâm diệu về môn võ công thượng thặng.Vũ Văn Hàn Ðào nhe răng cười:- Tiêu Lĩnh Vu dường như được Thẩm Mộc Phong rất sủng ái. Nếu gã bị bại dưới lưỡi kiếm của Tiêu Lĩnh Vu kia, tất Thẩm Mộc Phong chẳng chịu bỏ qua.Kim Hoa phu nhân vội đáp:qua đầu Chu Triệu Long hạ mình xuống sau lưng Tiêu Lĩnh Vu cách chừng bốn năm thước. Mụ nói:- Tiêu huynh đệ ! Tiểu huyh đệ cứ vững tâm động thủ. đã có tỷ tỷ ở trên đây.Tiêu Lĩnh Vu từng thấy thân thủ gã áo lam rất ghê gớm, chàng chú ý tình hình, không nghĩ gì đến chuyện bên ngoài. Tay phải rút trường kiếm ở sau lưng thủ thế chờ đợi. Tuy chàng nghe Kim Hoa phu nhân nói mà không muốn phân tâm trả lời.Gã áo lam chân bước chẳng thành chữ Ðinh cũng không ra chữ Bát, hai luồng nhãn quang lạnh lùng chiếu ra ngó Tiêu Lĩnh Vu. Mặt y sát khí dầy dầy. Hai bên đứng đối lập hồi lâu. Gã áo lam vẫn chưa rút kiếm.Tiêu Lĩnh Vu không nhịn được hỏi:- Sao các hạ chưa rút kiếm tấn công?Gã áo lam không lý gì đến câu hỏi của Tiêu Lĩnh Vu đang dương cặp mắt tròn xoe ngó chàng từ trên xuống dưới.Dường như gã muốn quan sát tư thế của Tiêu Lĩnh Vu để kiếm chỗ sơ hở đặng phóng một chiêu trí mạng.Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm đề tụ chân khí. Người áo lam vẫn chưa chịu rút kiếm.Có điều làn sát khí bao phủ trên mặt mỗi lúc một dầy.Kim Hoa phu nhân dường như đã nhận ra hai bên đều vận quá mười thành công lực và đang tìm chỗ sơ hở của đối phương. Khi họ ra tay tất là ghê gớm đến một người phải chết. Mụ quan sát tình thế hồi lâu cũng chẳng tìm ra chỗ nào để mình hạ thủ thì không khỏi chấn động tâm thần nghĩ bụng:- Té ra hai gã Tiêu Lĩnh Vu này đều là những tay cao thủ mình mang tuyệt kỹ.Tiêu Lĩnh Vu chưa đủ kinh nghiệm đối địch. Chàng không biết dùng sức để tự bảo vệ lại dồn chân khí ra khắp bách thể.Hai bên nếu còn giữ tình trạng kiên trì này tất chàng phải mạo hiểm động thủ trước . Nếu không thì chân khí đề tụ lại không nơi phát tiết, ngưng trệ lại thành nội thương.Gã áo lam đứng tự nhiên dường như không chuẩn bị gì, nhưng nhìn kỹ liền phát giác ra đó là tư thức rất ảo diệu trướé khi ra tay. Bất luận đối phương tiên chiêu vào chỗ nào, gã đều có thể phản kích cực kỳ lợi hại.Bầu không khí trong trường vô cùng khẩn trương, cơ hồ nghẹt thở.Hai bên dằng co trong khoảng thời gian uống cạn tuần trà, đột nhiên Tiêu Lĩnh Vu toàn thân run lên, mặt đỏ như gấc, vạt áo không gió của chàng lay động.Nét mặt người áo lam mỗi lúc một nghiêm trọng.Cầm đồng và kiếm đồng thấy tình thế khác thường đã từ từ lui lại phía sau.Tiêu Lĩnh Vu vẫn không tìm được chỗ sơ hở của người áo lam, nhưng chàng không nhẫn nại được nữa đột nhiên rung tay một cái, kiếm hoa loé lên, cả người lẫn kiếm xông lại.Người áo lam thân thế mau lẹ tuyệt luân, rút trường kiếm ở sau lưng ra.Hàn quang lấp loáng, kiếm khí mịt mờ, bóng người chuyển động. Những tiếng kìm thiết đinh tai nhức óc. Hai bóng người đang quấn lấy nhau đột nhiên tản ra.Hai người giao thủ một hiệp mau lẹ vô cùng. Chu Triệu Long và Vũ Văn Hàn Ðào đều không trông rõ.Lúc định thần nhìn lại thấy hai người đứng đối lập cách nhau chừng 7, 8 thước.Tiêu Lĩnh Vu sắc mặt trước kia đỏ rỡ bây giờ biến thành lợt lạt. Tay chàng còn cầm thanh kiếm gãy.Hai người ngó qua gã áo lam thấy thanh trường kiếm trong tay gã cũng chỉ còn một nửa. Làn sát khí trên mặt đã tiêu tan và lộ vẻ mệt nhọc.Nguyên hai người này giao thủ mấy chiêu chớp nhoáng. Kiếm pháp đều cực kỳ thần diệu. Công lực cũng ngang nhau. Trường kiếm trong tay đều bị gãy cụt.Người áo lam nhìn Tiêu Lĩnh Vu buông kiếm gãy xuống lạnh lùng nói:- Kiếm pháp của các hạ quả nhiên không phải tầm thường. Trong vòng một năm, tại hạ sẽ đến Bách Hoa sơn trang thỉnh giáo.Gã quay lại bảo tên tiểu đồng:- Chúng ta đi thôi!Rồi vọt mình chạy trước.Cầm, kiếm nhị đồng vội chạy theo gã.Chu Triệu Long thấy thiếu niên áo lam và nhị đồng ra đi mỗi lúc một xa, gã chau mày khẽ bảo Vũ Văn Hàn Ðào:- Người đó võ công không phải tầm thường mà bữa nay để gã bỏ đi thì có khác nào thả hổ về rừng?Vũ Văn Hàn Ðào dường như đã hiểu ý câu nói của Chu Triệu Long liền cười lạt đáp:- Chu huynh nên rượt theo giết hắn đi mới là nhổ cỏ trừ rễ.Chu Triệu Long mắng thầm:- Thằng cha này quả là xảo quyệt.Gã rảo bước thò tay ra lượm cây Kim Hoa lệnh kỳ dưới đất lên nói:- Tệ trang chúa đã truyền Kim Hoa lệnh dụ, tất có việc cần kíp. Vậy chúng ta hãy trở về đã.Rồi gã chạy trước dẫn đường.Bốn người hối hả chạy một mạch về đến Bách Hoa sơn trang, vào thẳng nhà đại sảnh.Trong nhà đại sảnh đã có nhiều ngứời ngồi. Huyết sanh tử Thẩm Mộc Phong ngồi ở đầu bàn thấy bốn người về liền đứng dậy nghinh tiếp. Hắn chắp tay nhìn Kim Hoa phu nhân thi lễ nói:- Phu nhân cùng Vũ Văn huynh phải một phen vất vả.Kim Hoa phu nhân đáp:- Bất tất phải khách sáo.Thẩm Mộc Phong hỏi:- Phu nhân đã lấy được vật trao đổi chưa?Kim Hoa phu nhân đáp:- May mà không đến nỗi nhục mạng.Thẩm Mộc Phong hỏi:- Các vị nhọc mệt trở về đáng lý hãy nghỉ ngơi một lúc, nhưng có việc trọng yếu,cần các vị tham dự mới được .Hắn ngó thấy Tiêu Lĩnh Vu sắc mặt lợt lạt liền hỏi:- Tam đệ làm sao vậy? Mệt lắm phải không?Tiêu Lĩnh Vu vừa thở vừa đáp :- Dọc đường gặp một tay cường địch phải động thủ ác chiến một trận. Nhưng thấy Kim Hoa lệnh dụ của đại ca, không dám chần chờ điều dưỡng chạy về ngay nên chưa hết mỏi mệt.Thẩm Mộc Phong hỏi:- Dọc đường gặp ai? Chu Triệu Long đáp :- Tiêu Lĩnh Vu.Thẩm Mộc Phong hỏi:- Thắng phụ thế nào?Chu Triệu Long đáp :- Tam đệ cùng gã động thủ. Nội lực chấn động đều đánh gãy kiếm.Thẩm Mộc Phong ngó Tiêu Lĩnh Vu nói:- Tam đệ mau ngồi xuống điều tức đi.Tiêu Lĩnh Vu đáp :- Ða tạ đại ca.Rồi chàng tìm một chỗ gần đó ngồi xuống.Thẩm Mộc Phong nghiêng mình mời Kim Hoa phu nhân và Vũ Văn Hàn Ðào ngồi vào khách vị. đoạn hắn đảo mắt nhìn mọi người trong tĩnh đường mỉm cười nói:- Bọn họ từ xa đến đây lại không thể đình lại. Tại hạ đã cùng phu nhân bắt tay hợp tác nên công khai tuyên bố để tỏ lòng thành nên mới đưa Kim Hoa lệnh dụ mời các vị về sơn.Kim Hoa phu nhân và Vũ Văn Hàn Ðào đưa mắt ngó quần hào hỏi:- Ðây lại là những nhân vật nào?Thẩm Mộc Phong cười khanh khách đáp :- Nếu là hạng người thông thường thì tại hạ đã chẳng hối thúc các vị về sớm. ..Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:- Các vị tự giới thiệu đi.Những người này đều vận võ phục, đầu quấn khăn xanh, đầy mặt phong trần.Mới trông đã nhận ra ngay vừa vượt qua trường độ ngàn dặm.Người thứ nhất ở mé tả đứng lên nghiêng mình thi lễ tự giới thiệu:- Tiểu tăng là Pháp Tuệ, hiện liệt vào Thượng toà tam tăng ở La Hán đường chùa Thiếu Lâm.Kim Hoa phu nhân đột nhiên cười khanh khách nói:- Kiểu báo danh như vậy có thể tùy tiện đặt ra ai mà tin được?Thẩm Mộc Phong trầm ngâm một chút rồi nói;- Ðược rồi! Các vị hãy lấy chứng vật ra để làm tin.Ðại hán áo đen tự xưng là Pháp Tuệ còn đứng chưa ngồi liền đẩy tấm khăn bao đầu sang một bên, quả nhiên để lộ cái đầu nhà sư trọc lóc.Pháp Tuệ chắp tay thi lễ rồi ngồi xuống bịt đầu lại.Nhân vật thứ hai đứng lên nói:- Bần đạo là môn hạ phái Võ Ðương.Ðoạn rút trường kiếm trong bọc ra đánh soạt một tiếng. Y quay mũi kiếm trở lại đưa chuôi kiếm về phía Kim Hoa phu nhân.Kim Hoa phu nhân nhìn kỹ thì thấy chuôi kiếm có khắc bốn chữ "Võ Ðương chi kiếm" . Mụ dương cặp mày liễu lên cười nói:- Ta coi thấy rồi.Người kia thu bảo kiếm về ngồi xuống. Thanh bảo kiếm tra vào vỏ cất vào bụng, lấy áo che đi.Người thứ ba đứng dậy nói:- Tiểu tăng là môn hạ phái Nga Mi, pháp danh là Từ chính.Nhà sư thò tay vào bọc lấy cái túi vàng móc ra một vật đặt trên bàn tay. Vũ Văn Hàn Ðào gật đầu nói :- Phải rồi ! Ðây là môn ám khí độc đáo của phái Nga Mi kêu bằng "Tam Long châu tiêu" .Từ Chính tủm tửn cười cất tiêu đi ngồi xuống.Ngươi thứ tư đứng dậy nói :- Bần đạo gửi mình dưới trướng Thanh Thành đạo hiệu là Mặc Trần. Mặc Trần giơ tay phải lên. Tay cầm một thanh kiếm nhỏ hình lá liễu. Vũ Văn Hàn Ðào nói :- Ðây là thanh Liễu diệp kiếm của phái Thanh Thành. Ðạo huynh có địa vị khá cao ở phái đó.Mặc Trần đáp :- Ða tạ Vũ Văn huynh quá khen.Rồi từ từ ngồi xuống.Người thứ năm kế tiếp đứng lên, tay phải vòng lại, tay trái đẩy ra nói :- Tại hạ là Kim Côn Ngũ, môn hạ phái Côn Luân.Vũ Văn Hàn Ðào nói :- Các hạ dùng Thiên định chưởng pháp, đại khái đúng là đệ tử phái Côn Luân.Người thứ sáu đứng dậy tự giới thiệu.- Tại hạ ẩn mình trong Cái Bang.Tay mặt y cầm mũi Kim tiền giơ cao lên.Vũ Văn Hàn Ðào sửng sốt :- Tại hạ thất kính mất rồi ! Huynh đài là một trong bốn vị đại trưởng lão Cái Bang.Ðại hán cười mát đáp :- Vũ Văn huynh dạy quá lời !Ðoạn từ từ thu Kim tiền về ngồi xuống.Người thứ bảy lùn tịt đứng lên chưa đầy bốn thước, cất giọng lạnh lẻo nói :