Xác Chết Loạn Giang Hồ

Chương 36: Tam Liễu Loan Tế Ðiện Tiêu Lĩnh Vu

Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn thấy người này bị rách áo nơi cạnh sườn mé tả. Máu đọng lại dường như đã bị thương khá lâu mà lại phải chạy một hồi nên thần trí mệt mỏi lịm đi không biết gì nữa.

Chu Triệu Long vẫn ngồi yên, trầm giọng nói:

-Tam đệ! Tam đệ buông hắn ra để hắn nghỉ một lúc.

Tiêu Lĩnh Vu vội đáp:

-Người này bị thương rất nặng, e rằng khó tự phục hồi được.

Chàng đặt bàn tay mặt lên lưng người áo đen thúc đẩy chân khí vào huyệt mạch môn của hắn.

Người áo đen được Tiêu Lĩnh Vu trút luồng nội lực thâm hậu vào mình, nét mặt lợt lạt dần dần hồng hào trở lại, thần trí cũng từ từ tỉnh táo. Hắn dương mắt lên nhìn Chu Triệu Long, mấp máy mãi mới nói được:

-Nhị... trang... chúa!...

Chu Triệu Long sắc mặt nghiêm nghị cất tiếng lạnh lùng hỏi:

-Sao ngươi lại bị thương?

Người áo đen khó nhọc lắm mới thốt lên được thành tiếng nhát gừng:

-Tiểu nhân... ở bờ sông... bị người đâm một kiếm... thương thế rất trầm trọng...

Chu Triệu Long giục:

-Ta đã biết ngươi bị thương nặng rồi, e rằng khó lòng cứu sống được. Vậy ngươi có điều gì thì nói mau đi!

Người áo đen lắp bắp:

-Người kia hỏi tiểu nhân... có phải tiểu nhân ở Bách Hoa sơn trang không? Ðại trang chúa... phải chăng là... Huyết ảnh Tử Thẩm Mộc Phong?...

Chu Triệu Long lại hỏi:

-Ngươi đã bảo hắn chưa?

Người áo đen đáp:

-Tiểu nhân vẫn nhớ lề luật của Bách Hoa sơn trang chúng ta... Dù có bị họ nghiêm hình khảo đả... tiểu nhân cũng không nói rõ tình hình cho hắn biết...

Chu Triệu Long gật đầu nói:

-Thế thì hay lắm. Ngươi nói tiếp đi.

Người áo đen nói:

-Hắn ra tay rất lẹ... tiểu nhân chưa kịp nhìn rõ... Bỗng thấy hoa lên một cái...tiểu nhân liền bị trúng kiếm té xuống ngay.

Chu Triệu Long hơi biến sắc hỏi:

-Hắn chỉ tấn công một chiêu đã đả thương ngay được ngươi ư?

Người áo đen đáp:

-Không đầy một chiêu... Tiểu nhân vừa thấy hắn đặt tay vào chuôi kiếm... Tiếp theo hàn quang loé lên là tiểu nhân... bị thương rồi... chưa kịp trông rõ hắn ra tay phóng kiếm.

Chu Triệu Long hỏi:

-Ngươi còn nhớ được tướng mạo hắn không?

Người áo đen đáp:

-Tiểu nhân nhớ không rõ... nhưng hắn còn ít tuổi lắm,... mà ra tay cực kỳ thần tốc...

Gã nói tới đây rồi miệng ú ớ không nghe rõ nữa.

Chu Triệu Long vội đứng lên tay cầm lấy chung trà đổ rưới vào mặt người áo đen, lớn tiếng hỏi:

-Người đó tên gì, ngươi có biết không?

Người áo đen được rưới nước lạnh vào mặt thần trí tỉnh lại một chút, lắp bắp nói:

-Tiểu nhân... không nhớ rõ... dường như hắn tên gọi... Tiêu... Lĩnh Vu...

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:

-Hắn là Tiêu Lĩnh Vu ư?

Người áo đen rung lên một hồi rồi nhắm mắt lại chết hẳn.

Chu Triệu Long vẻ mặt bình tĩnh, tuyệt không kinh động chút nào. Gã nói:

-Tam đệ! Buông gã ra. Gã đã chết rồi.

Tiêu Lĩnh Vu từ từ đặt thi thể người áo đen xuống, hất những giọt nước trên tay áo rồi nói:

-Nếu nhị ca không hỏi gấp, để y kịp vận khí điều dưỡng và để tiểu đệ thúc đẩy thêm chân khí vào thì có cơ sống thêm được, hay ít ra cũng không chết lẹ đến thế.

Và như vậy chúng ta còn hỏi thêm gã được mấy điều.

Chu Triệu Long cười nói:

-Gã bị trọng thương lại phải chạy một hồi, ra máu quá nhiều thì khó lòng cứu sống. Chậm tí nữa thì ngay mấy câu vừa rồi cũng không kịp hỏi.

Tiêu Lĩnh Vu ngoài miệng không nói nhưng nghĩ thầm trong bụng:

-Vị minh huynh này của ta đầy vẻ văn nhã ôn hoà mà lòng dạ rất ác độc. Y chỉ cần hỏi mấy câu chứ không tiếc mạng người.

Bỗng nghe Chu Triệu Long bật cười nói:

-Sao? Tam đệ tưởng tâm địa ta độc ác lắm phải không?

Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:

-Hỡi ơi! Tam đệ! Trên chốn giang hồ muốn dương danh lập nghiệp cần phải có chút thủ đoạn thâm trầm và lòng dạ tàn nhẫn. Vì thế mà có câu "Lượng nhỏ đâu phải người quân tử? Không độc sao thành đấng trượng phu?". Mấy chữ này ảo diệu vô cùng. Con người phải biết ứng dụng.

Tiêu Lĩnh Vu khẽ thở dài nói:

-Nhị ca! Tiểu đệ có mấy lời, không nói ra thì như người tắc cổ.

Chu Triệu Long mỉm cười nói:

-Tam đệ cứ nói ra. Tiểu huynh rửa tai nghe đây.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

-Vừa rồi gã áo đen nhắc tới Tiêu Lĩnh Vu nào đó, e rằng... chính người ấy mới oai danh hiển hách thiên hạ.

Chu Triệu Long hỏi:

-Nếu vậy cái tên Tiêu Lĩnh Vu của tam đệ chỉ là giả mạo hay sao?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

-Không phải thế. Chính tên tiểu đệ là Tiêu Lĩnh Vu. Còn người kia cũng lấy tên này, chẳng hiểu có dụng ý gì?

Chu Triệu Long đáp:

-Trên đời thiếu gì người trùng tên trùng họ. Tam đệ bất tất phải quan tâm.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

-Tiểu đệ muốn đi kiếm y để hỏi coi cái tên Tiêu Lĩnh Vu từ đâu mà ra.

Chu Triệu Long chỉ mỉm cười chứ không trả lời.

Tiêu Lĩnh Vu lại nói:

-Tiểu đệ phải ra bờ sông xem người kia còn ở đấy không?

Chu Triệu Long đáp:

-Nhất định hắn đã đi rồi còn đến làm chi vô ích.

Tiêu Lĩnh Vu ngó người áo đen hỏi:

-Chẳng lẽ người bên mình bị hắn đả thương rồi cứ để cho hắn bình yên ra đi?

Chu Triệu Long hỏi lại:

-Theo ý tam đệ thì sao?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

-Phải đi kiếm hắn hỏi cho ra lẽ.

Chu Triệu Long trầm ngâm một chút rồi nói:

-Ðã vậy tiểu huynh cũng theo lời tam đệ.

Gã vẫy tay một cái. Ðại hán áo đỏ đứng ở cửa lập tức bước vào khom lưng thi lễ rồi đứng thõng tay rất nghiêm trang.

Chu Triệu Long trỏ vào xác chết người áo đen nói:

-Ðem thi thể y đi chôn cất rồi sắp ngựa cho tam gia.

Ðại hán áo đỏ "dạ" một tiếng rồi cắp thi thể người áo đen lui ra.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

-Nhị ca có muốn đi không?

Chu Triệu Long đáp:

-Kể về võ công thì tam đệ có thể đi khắp thiên hạ được rồi, nhưng còn thiếu kinh nghiệm giang hồ, khó mà đối phó được với bọn người xảo quyệt. Vậy tiểu huynh cùng đi theo ứng phó với những trường hợp cần đến.

Ðại hán áo đỏ đã trở lại ngoài cửa chắp tay nói:

-Xin hai vị trang chúa đăng trình.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

-Những người trong Bách Hoa sơn trang hành động thật là mau lẹ!

Chàng biết đâu mọi việc trong trang đều có người chuyên môn phụ trách. Trang chúa ra lệnh một tiếng là đâu vào đó ngay.

Chu Triệu Long cất bước đi trước nói:

-Tam đệ dùng thứ khí giới gì ở đây cũng có đủ, chỉ sai một tiếng là có người đem đến ngay.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

-Tiểu đệ quen dùng kiếm.

Chu Triệu Long bảo đại hán áo đỏ:

-Ði lấy thanh bảo kiếm để tam trang chúa sử dụng.

Hán tử áo đỏ chạy nhanh biến vào luống rau. Chu Triệu Long dẫn Tiêu Lĩnh Vu xuyên qua vườn hoa ra ngoài trang.

Ngoài cửa sau vườn hoa đã có mấy chục đại hán võ phục chỉnh tề. Mỗi người cầm một thứ binh khí và dắt ngựa đứng chờ.

Bọn chúng thấy hai vị trang chúa đều cúi đầu chào.

Chu Triệu Long vẫy tay một cái, năm đại hán mặc y phục năm màu đỏ, vàng,lam, trắng, đen tiến lại khoanh tay thi lễ, dáng điệu rất cung kính.

Chu Triệu Long nhìn Tiêu Lĩnh Vu cười nói:

-Dù ai võ công tinh thâm đến đâu cũng nên đem người trợ thủ. Bọn này mặc võ phục năm sắc tượng trưng cho ngũ hành. Mỗi tổ năm người, năm tổ hai mươi lăm người đều được đại ca chọn lựa rất kỹ và khổ tâm huấn luyện cho chúng thành những tay dũng sĩ. Chúng chưa từng xuất hiện trên chốn giang hồ. Nay tam đệ gia minh, đại ca hoan hỉ khác thường. Tiểu huynh nói thật cho tam đệ hay là trước nay tiểu huynh chưa từng có lần nào khoan khoái như bữa nay. Ðại ca đặc biệt giao 25 tên này cho tam đệ thống lãnh. Một nhân vật thần dũng như tam đệ lại thêm 25 võ sĩ trợ lực thì việc nổi danh của tam đệ trên chốn giang hồ thật dễ như trở bàn tay...

Tiêu Lĩnh Vu chưa kịp đáp lại thì Chu Triệu Long lại nói tiếp:

-Lại còn điều nữa mà tiểu huynh chưa nói cho tam đệ nghe là trong Bách Hoa sơn trang chúng ta, bất luận nam hay nữ cũng đều hiểu võ công. Trước nay chùa

Thiếu Lâm được coi là núi Thái sơn, sao Bắc đẩu trên chốn giang hồ vì lẽ tăng lữ trong chùa đều biết võ. Bách Hoa sơn trang chúng ta vì muốn tranh giành oai phong với họ nên cũng làm thế. Kim Lan, Ngọc Lan thông tuệ hơn người lại xinh

đẹp tuyệt luân. Trong bọn nô tỳ võ công của chúng cao thâm hơn hết, cũng được đại ca hạ lệnh đặc biệt theo hầu tam đệ. Về võ công của hai thị có lẽ tam đệ đã trông thấy rồi nhưng về tâm cơ chúng cũng rất tinh tế. Chúng theo hầu kề cận tam đệ có thể chia lo và vận trù kế hoạch...

Ðột nhiên có tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên. Một người cưỡi ngựa chạy như bay tới.

Một người áo đen nằm phục trên lưng ngựa chạy thẳng đến chỗ mấy người đứng.

Chu Triệu Long khoát tay hỏi:

-Thử coi xem y đã tắt hơi chưa?

Ðại hán áo đỏ chạy ra nắm lấy cương ngựa. Con vật dừng lại ngay.

Hắn nhấc đầu người áo đen lên coi rồi nói:

-Thưa nhị trang chúa, y đã tắt hơi từ lâu.

Chu Triệu Long hỏi:

-Y bị thương ở chỗ nào?

Ðại hán áo đỏ đáp:

-Trên huyệt mi tâm y bị đâm một nhát kiếm chí mạng.

Chu Triệu Long nói:

-Ðể cho y về trang. Chúng ta phải lên ngựa đăng trình.

Ðại hán áo đỏ dạ một tiếng rồi buông cương ra. Con ngựa lại chở xác chết người áo đen chạy về trang.

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn bọn Nhị thập ngũ hùng thấy chúng đều lên ngựa.

Chàng không nhịn được nói:

-Nhị ca! Chúng ta bất quá ra bờ sông kiếm một người, tông tích chưa chắc đã thấy mà đem đông người đi như đánh trận lớn há chẳng khiến cho người ta phải cười đến trẹo quai hàm và cho là bọn mình nhát gan, chỉ ỷ vào số đông để thủ

thắng.

Chu Triệu Long nói:

-Vậy chúng ta đem đi vài tên cũng đủ.

Gã quay lại bảo năm đại hán mặc áo đủ màu sắc đứng bên gã:

-Năm người thủ lãnh trong tổ các ngươi đi với bọn ta.

Năm người giơ tay về phía sau cho đám dưới trướng rút lui.

Chu Triệu Long nói:

-Tam đệ lên ngựa đi! Gã kia đã đả thương người trong trang chúng ta chắc chưa đi xa được.

Hai hán tử áo xanh dắt đôi ngựa từ trong bụi hoa tiến ra.

Tiêu Lĩnh Vu và Chu Triệu Long lên ngựa lỏng tay cầm cương. Hai con kiện mã chạy nhanh như bay. Chỉ trong khoảnh khắc đã đi được 7, 8 dặm.

Chu Triệu Long dừng cương lại nói:

-Tam đệ! Hãy chờ lại một chút.

Tiêu Lĩnh Vu thu cương. Con ngựa dựng thẳng người lên rồi đứng lại. Chàng hỏi:

-Nhị ca có điều chi dạy bảo?

Chu Triệu Long đáp:

-Bên này có người của chúng ta phái đi đang chạy tới, hoặc giả có tin mới gì chăng.

Tiêu Lĩnh Vu ngoảnh đầu trông ra thì thấy một lão chài đầu đội nón trúc mình khoác áo tơi đang rảo bước chạy đến.

Lão chài chạy đến bên hai người rồi khẽ nói:

-Người mới đến ở Tam Liễu Loan.

Rồi lão lật đật đi ngay dường như sợ bị người ta ngó thấy. Lão đội nón trúc sụp xuống đến mi mắt. Tiêu Lĩnh Vu chỉ trông thấy lão để chòm râu dê mà không nhìn rõ mặt mũi.

Chu Triệu Long giật cương ngựa khẽ nói:

-Chúng ta đến Tam Liễu Loan.

Bảy người cưỡi ngựa rẽ vào đường nhỏ đất vàng đi thêm vài dặm thì cùng đường. Trước mắt toàn đá vụn cùng bùn lầy. Bên tai nghe tiếng sóng vỗ bì bùm.

Ðoàn ngựa bước vào bùn lầy vọt cả nước lên bắn tung toé.

Chu Triệu Long giơ tay ra trỏ vào bụi cây ở đằng xa nói:

-Ðó là Tam Liễu Loan, một chỗ bãi sông rất hoang lương. Không hiểu sao người đó lại tới đây.

Tiêu Lĩnh Vu ngoảnh đầu nhìn ra quả là một nơi hoang vắng, trong vòng mấy dặm không một bóng người.

Ba cây liễu già đứng sừng sững ở bờ sông. Dưới gốc cây có đặt một cái bàn gỗ,trên bàn có để bát hương, khói bốc nghi ngút toả mùi thơm vào không khí.

Trên bàn rượu thịt hãy còn hơi nóng đủ tỏ họ mới bày ra.

Tiêu Lĩnh Vu ngập ngừng hỏi:

-Không hiểu họ tế điện ai đây?

Chàng ngửng đầu nhìn lên thấy trên cây liễu ở giữa có treo tấm mộc bài trên viết hàng chữ "Vong đệ Tiêu Lĩnh Vu chi linh vị", dưới đề mấy chữ nhỏ "Ðoạn Hồn Nhân đặt bài vị".

Tiêu Lĩnh Vu chấn động tâm thần tự nghĩ:

-Trên thế gian không hiểu có bao nhiêu người tên là Tiêu Lĩnh Vu. Ngoài mình ra, một người khác danh vang thiên hạ mang tên Tiêu Lĩnh Vu. Bây giờ ở dưới gốc cây liễu này lại có bài vị tế Tiêu Lĩnh Vu là 3 người cả thảy rồi.

Chu Triệu Long thấy Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác liền hỏi:

-Tam đệ! Vụ này là thế nào?

Nguyên Tiêu Lĩnh Vu tuy kết nghĩa đệ huynh với Thẩm Mộc Phong và Chu Triệu Long nhưng chàng chưa kể rõ lai lịch mình cho hai người nghe. Chu Triệu Long tuy tâm tư mẫn tiệp nhưng nghĩ mãi chưa ra mới buột miệng hỏi. Câu hỏi vừa

ra khỏi cửa miệng gã liền cảnh giác.

Tiêu Lĩnh Vu bâng khuâng đáp:

-Tiểu đệ cũng không hiểu vụ này là thế nào? Bây giờ thử lấy linh vị xuống coi xem.

Chu Triệu Long vội cản lại:

-Tam đệ chớ nóng nảy, người đời hiểm trá, ta chẳng thể không đề phòng.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

-Chẳng lẽ họ dấu cả ám khí ở phía sau bài vị?

Chu Triệu Long đáp:

-Cái đó tiểu huynh cũng không đoán được. Có điều mình nên cẩn thận một chút để đề phòng bất trắc.

Hai người xuống ngựa bước lại gốc cây. Chu Triệu Long ngửng đầu lên nhìn rồi khẽ bảo Tiêu Lĩnh Vu:

-Tam đệ! Người kia dùng tơ trắng để buộc bài vị vào cành cây. Hiển nhiên hắn còn muốn lấy xuống...

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

-E rằng hắn thấy đại đội nhân mã của chúng ta rượt tới nên sợ hãi mà bỏ đi rồi.

Chu Triệu Long ngẫm nghĩ một chút rồi nhảy vọt lên lấy tấm bài vị.

Bỗng nghe có tiếng người quát:

-Không được động vào!

Trước mắt ánh hàn quang lấp loáng bắn tới.

Lúc Chu Triệu Long nhảy lên lấy bài vị đã gia tâm đề phòng. Gã nghe tiếng quát vội thu chân khí hạ người xuống. Tay mặt vung lên, một tia sáng xanh lè vọt ra đánh rớt ám khí đang phóng tới.

Gã quay đầu nhìn lại thì thấy một tên đồng tử áo xanh mày thanh mắt sáng lối 15, 16 tuổi. Cặp mắt gã chiếu ra những tia hàn quang. Gã tay cầm trường kiếm nhìn mấy người, thái độ hiên ngang không lộ vẻ gì khiếp sợ.

Năm đại hán mặc áo ngũ sắc liền chuyển động thân hình bày thành thế bao vây,tay lăm lăm binh khí chỉ còn chờ Chu Triệu Long hạ lệnh là lập tức động thủ.

Tiêu Lĩnh Vu mắt vẫn chăm chú nhìn tấm bài vị treo trên cao, tai nghe tiếng nước chảy ầm ầm. Cảnh tượng mấy năm trước hiện lên trong đầu óc chàng. Chàng nghĩ tới mình bị chưởng phong của Thương Bát hất xuống sông, liền lớn tiếng hô:

-Nhị ca! Không nên dộng thủ!

Ðồng thời chàng nhảy vọt lên giựt tấm mộc bài treo trên cành cây xuống.

Ðồng tử áo xanh tức giận quát lên:

-Không được động vào linh vị.

Gã vung tay một cái, ba tia hàn quang đồng thời bay tới. Thanh trường kiếm trong tay gã vung lên dưới ánh mặt trời lấp loáng thành những bông hoa gấm.

Tiêu Lĩnh Vu xoay tay trái phóng chưởng ra. Tay mặt chàng đã lấy được bài vị.

Chàng liền vọt mình nhảy ra xa hơn trượng.

Kỳ thực Tiêu Lĩnh Vu không cần động thủ. Chu Triệu Long đã ngăn chặn thế công của đồng tử áo xanh. Ba mũi phi ngư thích của gã đã bị gạt rớt.

Chu Triệu Long sau khi gạt được phi tiêu liền nhảy vọt lại đồng tử áo xanh nhưng trước đó Tiêu Lĩnh Vu đã xoay tay phóng chưởng. Ðồng tử áo xanh bị phát chưởng của Tiêu Lĩnh Vu hất ngã.

Tiêu Lĩnh Vu lúc lật tấm mộc bài lên đã coi thấy trên cành cây có hàng chữ:

"Ngày mồng 2 tháng 2 năm Thành hoá thứ 11. Tiêu Lĩnh Vu rớt xuống chỗ này.

Trung Châu Nhị Cổ lưu bút".

Mấy chữ này viết trên thân cây sâu vào đến hai phân đủ biết chỉ lực của họ thật là ghê gớm.

Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm tính thời gian thì đúng là lúc chàng rớt xuống sông mấy năm trước.

Tiêu Lĩnh Vu lúc rớt xuống sông không nhớ rõ là nơi nào, nhưng bây giờ chàng thấy lưu thư của Trung Châu Nhị Cổ thì biết đúng là người ta tế điện chàng rồi,không còn nghi ngờ gì nữa. Có điều chàng chưa hiểu Ðoạn Hồn Nhân là ai?

Ðồng tử áo xanh lại chống kiếm xông tới nhưng bị Chu Triệu Long vung cây Thuý Ngọc Xích lên ngăn cản. Kiếm chiêu của đồng tử áo xanh rất ghê gớm, toàn nhằm vào những chỗ chí mạng của Chu Triệu Long mà đánh.

Hai người mới giao thủ mấy chiêu đã thấy hung hiểm vô cùng.

Tiêu Lĩnh Vu lớn tiếng hô:

-Nhị ca hãy dừng tay! Tiểu đệ có điều muốn hỏi y.

Chu Triệu Long trong lòng đang kinh dị vì thằng nhỏ ít tuổi thế này mà kiếm chiêu đã lợi hại khủng khiếp. Gã nghe Tiêu Lĩnh Vu hô hoán liền lạng mình tránh sang một bên.

Ðồng tử áo xanh cầm trường kiếm hộ vệ phía trước ngực nhảy vọt lại trước mặt Tiêu Lĩnh Vu quát lên:

-Muốn yên thì trả lại linh bài cho ta!

Tiêu Lĩnh Vu thấy gã nóng nảy hoảng hốt thì biết là gã rất coi trọng tấm linh bài, liền mỉm cười nói:

-Ngươi muốn lấy lại linh bài cũng chẳng khó gì, miễn là ngươi chịu trả lời ta mấy câu.

Ðồng tử áo xanh hỏi:

-Ngươi muốn hỏi điều chi?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

-Trên bài vị này viết tên Tiêu Lĩnh Vu, ngươi có quen biết người này không?

Ðồng tử áo xanh lắc đầu đáp:

-Ta không biết.

Tiêu Lĩnh Vu lại hỏi:

-Ngươi đã không biết sao lại tế điện y?

Ðồng tử áo xanh đáp:

-Không phải ta muốn thế.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

-Không phải ngươi thì là ai?

Ðồng tử áo xanh đáp:

-Ðó là ý muốn của tướng công ta.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi tiếp:

-Hiện giờ tướng công ngươi ở đâu?

Ðồng tử áo xanh tức giận nói:

-Ngươi hỏi gì lắm thế? Có trả lại bài vị cho ta không?

Gã vươn tay trái ra cướp linh bài nhanh như chớp.

Tiêu Lĩnh Vu khẽ rung động hai vai, người chàng đã lùi lại hai bước.

Ðồng tử áo xanh không chụp được linh bài liền vung trường kiếm lên đâm tới.

Gã ra tay rất thần tốc.

Tiêu Lĩnh Vu không ngờ gã phóng kiếm mau lẹ đến thế, suýt bị đâm trúng.

Chàng đề tụ chân khí vào huyệt đan điền nhảy tạt ngang ra ba thước tránh khỏi.

Chu Triệu Long lên tiếng:

-Tam đệ phải coi chừng. Kiếm chiêu của gã rất tàn độc.

Ðồng tử áo xanh đâm liền bốn kiếm.

Tiêu Lĩnh Vu nhảy lùi lại cười nói:

-Bất tất phải đánh nữa ta trả linh bài cho.

Ðồng tử áo xanh thấy mình phóng liền bốn chiêu liên hoàn mà đối phương tránh được thì trong lòng không khỏi kinh hãi nghĩ thầm:

-Bọn chúng đông người mà dường như tên nào võ công cũng cao cường, mình khó lòng đối phó được.

Gã nghe Tiêu Lĩnh Vu nói trả linh bài, liền dừng tay lại đáp:

-Ðưa đây! Hừ! Các ngươi mà không chịu trả thì về ta phải đòn. Vậy ta phải giết hết các ngươi...

Tiêu Lĩnh Vu đưa linh bài ra cười nói:

-Cái linh bài này quý giá gì mà ta thèm tranh cướp?

Chu Triệu Long cũng cười lạt nói:

-Thằng nhỏ này khẩu khí lớn quá!

Ðồng tử áo xanh đón lấy linh bài liền hết giận ngay, mỉm cười nói:

-Các ngươi trả linh bài thì ta không bẩm lại với tướng công nữa và các ngươi cũng được yên thân.

Giọng gã nói tỏ ra rất cung kính và đầy lòng tin ở chủ nhân.

Tiêu Lĩnh Vu quay lại nhìn Chu Triệu Long nói:

-Nhị ca! Vụ này còn có chỗ khả nghi. Tiểu đệ muốn hỏi thêm gã mấy câu.

Chu Triệu Long thấy đồng tử áo xanh kiếm thuật tinh thông cũng động tính hiếu kỳ, muốn hiểu rõ lai lịch đối phương, liền đáp:

-Tam đệ cứ hỏi đi!

Tiêu Lĩnh Vu ngoảnh đầu trông lại thấy đồng tử áo xanh ôm linh bài rồi trở gót đi luôn thì trong lòng nóng nảy, lớn tiếng gọi:

-Tiểu huynh đệ đứng lại đã. Ta còn có điều muốn hỏi ngươi.

Chàng không gọi còn khá, vừa cất tiếng gọi, đồng tử áo xanh đột nhiên co cẳng chạy thật mau.

Tiêu Lĩnh Vu tức giận quát lên:

-Ngươi chạy mà được ư?

Rồi băng mình rượt theo. Chu Triệu Long cũng nối gót Tiêu Lĩnh Vu.

Năm đại hán tuỳ tùng thấy hai người rượt tới cũng lật đật chạy theo.