Tư Mã Nhuệ vô cùng hoang mang, Bạch Mẫn này là người như thế nào vậy?! Xem ra cũng đành phải chờ Mộ Dung Phong trở về rồi hỏi nàng thôi.

Như có một cơn gió nhẹ thổi qua, Mộ Dung Tuyết ngẩng đẩu đã chẳng thấy một ai trước mặt, nàng biết từ giờ nàng đã được an toàn rồi, trở về nhà của mình, cũng không còn đôi mắt xấu xa nào vây quanh nàng nữa, nghĩ như thế, nhưng trong miệng lại mơ hồ buông một tiếng thở dài, giật mình, vậy tốt rồi, còn gì phải lo nữa?

Suốt cả đêm, trong mộng toàn là tiếng nói nụ cười của Bạch Mẫn, Tư Mã Nhuệ thầm nhủ, thật là tà môn, sao mình lại vương vấn một nam tử trẻ tuổi quen biết sơ sơ như thế? Hắn không phải đoạn tụ mà. (Juu: cả nhà quá biết từ này rồi nhỉ *cười gian*)

Tuy nhiên, Mộ Dung Phong vẫn chưa trở về, thật khiến cho Tư Mã Nhuệ càng thêm lo lắng.

Hắn tìm Yên Ngọc hỏi: “Nàng ấy nói khi nào thì trở về?” – Thanh âm rất là sốt sắng, dọa Yên Ngọc nửa ngày không phản ứng được, mắt mở to sững sờ bất động.

“Ta hỏi ngươi khi đi Mộ Dung Phong có nói khi nào thì sẽ về không? Ngươi ngớ ngẩn rồi à?” – Tư Mã Nhuệ mất kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

Yên Ngọc nhìn Tư Mã Nhuệ, trong lòng vô cùng tò mò, sao đột nhiên lại nhớ tới thái tử phi, nhưng ngoài miệng lại cung kính trả lời: “Khi thái tử phi đi đã được Thái hậu nương nương đích thân phê chuẩn, Thái hậu nương nương cũng không hạn chế thời gian trở về của thái tử phi, nô tỳ cũng không rõ thái tử phi bao giờ sẽ trở về.”

Tư Mã Nhuệ phẩy tay, ý bảo Yên Ngọc rời đi, chỉ cần trực tiếp đi hỏi Tổ mẫu là được rồi.

Thái hậu đang cùng Tiểu Đức Tử nói chuyện Mộ Dung Phong đã đi mấy ngày nay, sao vẫn chưa thấy trở về? Thấy Tư Mã Nhuệ tới, tinh thần mới lên được một chút, mỉm cười cưng chiều nhìn tôn nhi: “Nhuệ nhi à, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới thăm Tổ mẫu thế này?”

“Mọi người đang nói chuyện gì vậy” – Tư Mã Nhuệ thoải mái ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, uống ngụm nước trà trong chén của Thái hậu, cười hì hì hỏi.

“Thái hậu nương nương đang cùng nô tài nói chuyện về Thái tử phi của ngài đấy” – Tiểu Đức Tử sát ngôn quan sắc nói, trên mặt mang nụ cười cung kính nhìn Tư Mã Nhuệ.

Hắn biết Thái hậu nương nương rất thích gọi Mộ Dung Phong là Thái tử phi. Chính hắn cũng biết Tứ thái tử phi này là người rất tốt, rất thân thiện, ôn hòa với người ngoài, cũng thương xót kẻ dưới, không giống những tần phi khác, hoặc ngạo mạn, hoặc xấu xa, hoặc vô lý, hơn nữa dung mạo cũng rất xinh đẹp, thật không hiểu vì sao Tứ thái tử lại không thích nàng.

Tư Mã Nhuệ chớp mắt một cái: “Tổ mẫu, người có phải nhàm chán vô cùng rồi không, sao lại đi nói chuyện về nha đầu kia chứ. Đúng rồi, nha đầu kia dự định bao giờ thì về vậy?”

Thái hậu mỉm cười nói: “Không cho phép nói xấu Phong nhi trước mặt ta. Phong nhi này rất vừa mắt ta, ta rất thích, bộ dạng xinh đẹp, nói chuyện khôi hài, hoàn toàn không giống những hoàng cung tần phi ở đây, ta thấy nàng so với hai tỷ tỷ đều hơn, mà so với muội muội của nàng cũng chẳng kém. Ta đang nhớ nàng đây, lúc đi đã dặn dò nhắc nhở nàng phải mau mau trở về, nhưng Phong nhi đi chẳng hẹn ngày trở lại, có lẽ nhà bà ngoại vui hơn ở đây rồi, mới về đó đã chẳng muốn trở lại, e là ta mà không hạ ý chỉ chắc Phong nhi cũng chẳng thèm về đây.”

Tư Mã Nhuệ nửa ngày không nói năng, mãi một lúc lâu mới cười nói: “Tổ Mẫu, nha đầu Mộ Dung Phong kia cho người ăn mê dược bất thành, thế mà người còn dung túng cho nàng, hai người mới chỉ ở chung nhiều lắm hai ba ngày mà thôi, haha, ta rất muốn người mau mau gọi nàng về cho ta xem nàng có ba đầu sáu tay gì không, ngay cả cháu trai cháu gái ruột của người cũng không thấy người tâng bốc nhiều thế.”

Thái hậu vui vẻ cười, vỗ vỗ tay Tư Mã Nhuệ, nửa thật nửa giả nói: “Con gặp rồi sẽ biết, nàng thật sự rất xinh đẹp, thế mà con lại không biết quý trọng, nhưng ta đã đem Thánh hoàng sở chú kim bài ban cho nàng rồi, nếu con muốn khi dễ nàng, coi chừng Tổ mẫu không tha cho đâu.”

Tư Mã Nhuệ nửa ngày không nói nên lời, nhìn Thái hậu, Thánh hoàng sở chú kim bài! Kim bài do khai triều thánh hoàng tự tay đúc thế mà Tổ mẫu cũng ban cho cái tiểu nha đầu Mộ Dung Phong kia, không hiểu tiểu nha đầu ấy đã dùng biện pháp gì mà thay đổi hoàn toàn ấn tượng của Tổ mẫu về Mộ Dung Phong vốn không tốt cho lắm?

Người hắn không thích, Tổ mẫu nhất định cũng không thích, chuyện này trước nay không thay đổi, nhưng sao đột nhiên bà lại nói thích một người hắn tuyệt đối không có khả năng thích? Nhưng mà…Mộ Dung Phong này chắc phải hiểu biết lắm, có thể khiến người luôn luôn không thích nàng chuyển sang thích nàng, Xem ra Bạch Mẫn kia vì Mộ Dung Phong mà hành sự nhất định có nguyên nhân, chẳng lẽ, Mộ Dung Phong thực sự có thể làm người ta thích sao?

“Tổ mẫu, người mau mau gọi nàng về cho ta, ta thật muốn xem nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào.” – Tư Mã Nhuệ nhếch miệng, môi hé một kia cười lạnh, nếu Mộ Dung Phong mà dám đùa bỡn cái gì, nàng nhất định phải chết, chẳng lẽ vương triều Đại Hưng có thể để mặc cho Mộ Dung Thanh Lương tự do tự tại sao?

Càng tò mò về Bạch Mẫn, Tư Mã Nhuệ càng chán ghét Mộ Dung Phong, nhất là Mộ Dung Phong đi thăm người thân gì mà suốt mười ngày chưa về, mà từ lần trước gặp Bạch Mẫn tới nay cũng đã bảy ngày trôi qua, tâm trạng Tư Mã Nhuệ thật sự rất xấu. Phân phó tùy tùng ở lại canh chừng phủ Tứ thái tử, chờ Mộ Dung Phong trở về thì lập tức báo lại cho hắn, còn hắn tất nhiên là đi chơi giải sầu.

Lần này mục đích giải sầu chính là trêu chọc Mộ Dung Tuyết. (Juu: BT =.=”)

Bởi vì một ngày nay, Mộ Dung Thiên cố ý mở yến tiệc thết đãi người nhà tại phủ Thái tử, Tư Mã Triết cũng cố ý mời cả phụ hoàng và mẫu hậu.

Ba người trên đường đi gặp đúng Tư Mã Nhuệ đang nhàm chán muốn chết, Hoàng thượng nhân tiện nảy ra ý định muốn cùng đứa con ngỗ nghịch này đi trước. Hoàng hậu muốn can ngăn, nhưng lại sợ làm Hoàng thượng mất hứng, cũng đành bỏ đi, trong lòng thầm nghĩ, ở đây bao nhiêu người thế này, lại còn có Hoàng thượng hiện diện, Nhuệ nhi chắc cũng sẽ không quá thất lễ!? Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng bất an.

Mộ Dung Tuyết xúng xính trang phục đi ra, nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày, sức khỏe đã tạm bình phục, trâm vàng cài trên mái tóc đen, y phục đẹp xinh ôm lấy thân thể mềm mại, đệ nhất mỹ nữ của vương triều Đại Hưng quả không phải hư danh, mắt hạnh ẩn chứa làn nước mùa xuân, đầu mày nhẹ nhàng, môi đỏ mọng mềm, giọng nói làm say lòng người, làm sao không khiến người ta phân tâm cho được.

Nhìn thấy Tư Mã Nhuệ, tim Mộ Dung Tuyết lập tức đập gấp gáp, mi mắt hạ xuống, bản thân còn nghe thấy tiếng tim của mình đập như trống đánh bên tai, đôi mắt hoa đào của Tư Mã Nhuệ cứ liếc qua liếc lại, nụ cười như muốn bắt hồn phách người ta đi.

Mộ Dung Thiên đứng gần nhìn thấy, vô thức liếc về phía phụ thân, Mộ Dung Thanh Lương đang hướng Hoàng thượng Hoàng hậu thi lễ, đôi mắt như muốn tóe lửa, cố gắng kiềm chế.

“Tiểu Tuyết” – Tư Mã Nhuệ lăng thân một cái đã thấy đứng ngay bên cạnh Mộ Dung Tuyết, tươi cười sáng lạn vô cùng – “Có nhớ ta không nào?”

Mộ Dung Tuyết theo bản năng lui lại phía sau vài bước, dáng điệu co rúm bất an, liếc nhìn cầu cứu người thân.

“Khụ…” – Mộ Dung Thanh Lương nhẹ nhàng ho khan một tiếng – “Tứ thái tử, sao hôm nay lại có thời gian đến đây?”

Tư Mã Nhuệ cười, nhìn Mộ Dung Thanh Lương – “Tể tướng đại nhân cứ nói đùa, ta ở Hoàng cung bao lâu nay rồi, đây là phủ đệ của đại ca ta, sao Tể tướng đại nhân lại hỏi ta, phải là ta hỏi Tể tướng đại nhân chứ? Sao hôm nay cao hứng mang cả nhà tới phủ Đại thái tử chơi thế này? Mà này, tam nữ nhi kia của ngươi bao trờ mới về nhỉ?”

Mộ Dung Thanh Lương mặt đỏ bừng lên, im lặng không nói câu nào.

Tứ thái tử này, nhìn qua thật đúng là kẻ dối trá, nhưng đối đáp ứng biến thật không thể xem thường, không ngờ đã bị hắn bắt lỗi trong lời nói; lỡ lời, vô tình coi phủ Thái tử như nhà của mình mà hỏi, không khéo so ra còn bị khép vào tội danh mưu phản. Chỉ là, nghĩ cũng tức thật, xú tiểu tử này dám ngang nhiên chạy tới Mộ Dung vương phủ cướp nữ nhi bảo bối của mình đi rồi lại mang trở về, nếu không có Mộ Dung Phong lo liệu, không biết bây giờ sự tình sẽ thế nào nữa.