Lan Hạ đang mê man nằm trong một căn nhà kho,hai tay vòng ra sau bị sợi dây thừng trói chặt đến mức tay đã trầy xước,máu khô lại rồi. Đôi môi khô khan,nứt nẻ đangcố gắng thở dồn dập,ánh mắt đờ đẫn của kẻ thiếu sức sống dằn dặt mãi. Nàng khẽ nuốt nước bọt khó khăn xuống cổ họng đau rát. Màn trắng trước mặt xuất hiện,tiếng chửi rủa của Tô mama bên ngoài vọng vào làm nàng dần hoàng hồn lại mình đang ở đâu. Ngôi nhà kho hôi thối với lũ chuột,dán,rết lênh lán bị bỏ hoang sau kỉ viện vài năm trước. Lan Hạ dần nhớ lại vài tiếng trước mình trốn trong phòng Tô mama bị bắt,đánh đập,chửi bới hảm thiết.

Cánh cửa mở ra,Tô mama không thương tiếc gì hấc một xô nước lạnh vào người nàng để gột rửa đi những giọt máu trên mặt,để khuôn mặt tươi sáng hơn. Ánh mắt lạnh lùng của mama cứ dán chặt vào nàng,bàn tay co nắm rồi lại thả liên hồi. Lòng sôi lên,như muốn trút tức giận nhưng lại thôi. Mama nhẹ giọng ngồi xuống vỗ về.

-"Nhược Mây...con làm sao thế hả? Hết tìm đến cái chết rồi không chịu tiếp khách. Không phải vì ta tiếc một trăm lượng mà là ta thấy thương con. Hoàn cảnh khó khăn,bán thân mình để gánh nợ hộ muội muội,giúp cha trang trải,giúp mẹ khó nhọc. Không lẽ,con định bất hiếu quên đi thân phận mình ư?"-Tô mama thân thương lau vết bẩn trên mặt cho nàng.-"Thôi nào. Cứ cho là sức khỏe con không tốt vậy. Ta bỏ qua cho lần này. Sau này phải biết thân,biết phận mình nha."

Những lời dỗ ngon ngọt dứt,cánh cửa khép lại,sợi dây thừng gỡ bỏ. Ánh nắng của bầu trời trong xanh bên ngoài lặng lẽ xuyên qua khe cửa. Bấy giờ,nước mắt của nàng mới chịu rơi. Lả chả im lặng trước má. Lan Hạ chưa từng nghĩ đây chính là kiếp người của mình. Thực ra nàng đang cố gắng lấy một lí do logic nào đó giải thích với bản thân. Đây chỉ là giấc mơ. Nhưng càng lí giải càng vô lí. Như một bài toán sai thêm sai,không một lối chữa,đành phải chấp nhận là mình làm sai đành phải nghĩ rằng bài toán này quá khó với IQ của mình.

Trong bóng tối bao la dần buông xuống. Ánh mắt mờ nhạt thở đều. Một bàn tay mờ ảo chạm đến đôi tay trắng nõn của nàng. Lan Hạ giật mình tỉnh giấc lùi ra đống rơm phía sau. Người run lên bần bật, sợ rằng có tên biến thái nào đó đến làm tình. Lần này,nàng vô cùng yếu đuối, sắp phát ra tiếng khóc lóc vang xin.

-"Lan Hạ cô nương... Xin đừng sợ hãi. "

Giọng nói thanh khiết dừng lại với khoảng cách khá xa nhìn nàng. Mọi thứ tối sầm lại, xung quanh không một ai,im ắng đến lạ thường. Trong bóng tối đáng sợ, xuất hiện một hình ảnh mờ ảo lúc đậm lúc nhạt của người đã mất.

Lan Hạ tròn mắt nhìn sững người trước mắt. Người có khuôn mặt giống hệt thân xác này, ánh mắt hiền hậu nhìn nàng gần như khóc.

-"Cô... À... Không.... Tiểu thư có phải là... Là Nhược Mây? "

Nhược Mây khẽ gật đầu. Lòng Lan Hạ trùng xuống, hơi thở dồn dập, trong lòng có chút lo sợ, có chút đau xót. Cả hai im lặng một hồi,Lan Hạ mới cất tiếng phá tan.

-" Nhược Mây.... Cô thật quá đáng. Tại sao lại hủy hoại bản thân mình như vậy. Tại sao lại phải chấp nhận bán thân mình, mua vui, hứng thú cho lũ nam nhi, tiểu nhân thị phi bên ngoài cơ chứ. Cô cũng là một tiểu thư khuê cát xinh đẹp đoan trang cơ mà. Cớ sao.... "

-" Cô nương không hiểu được đâu. "

Lời nói vừa bị cắt. Tim Lan Hạ như bị rạng nứt. Không phải là trách móc Nhược Mây ngu xuẩn mà nàng chỉ muốn nói cho tiểu thư này rằng. Chí ít ra, cũng phải nghĩ đến bản thân. Mình có thể đi làm mướn, bán hàng, trồng trọt thận chí là đi đây đó. Cớ sao người học cao hiểu rộng của một tiểu thư phải bán thân. Không lẽ có uẩn khúc gì ư?

-"Tôi đã cố gắng để tự vẫn. Kết liễu cuộc đời thật nhanh chóng. Mong muốn đầu thai một kiếp người khác có cuộc sống tươi vui hơn. Nhưng thật sự.... "-Hai hàng nước mắt của Nhược Mây chầm chậm làm không khí nơi này mặn nồng.-" Bỗng nhiên khi thức giấc, tôi thấy mình vẫn ở thế giới này nhưng lại là một hồn ma, còn Nhược Mây của tôi, bỗng nhiên được sống lại, một con người khác. Ngạo mạng, liều lĩnh. Tôi chứng kiến cô và lão già dê kia. Chứng kiến cô chịu đựng những vết thương nhưng vẫn khăng khăng rằng thà chết không chịu bán thân...."-Nói đến đây cổ họng như bị nghẹn lại, không thể nói thêm.

Lan Hạ rùng mình, người con gái sợ sệt, mau nước mắt như mình mà cũng được người ta ngưỡng mộ ư? Vừa rồi là mình đã khóc lóc, khăng khăng đến vậy sao? Vừa rồi đã xảy ra nhiều chuyện khiến Lan Hạ không buồn nghĩ đến.

Nàng đi đến, biết rằng không thể chạm vào Nhược Mây phía trước. Nhưng lòng lại muốn ôm để an ủi. Dù sao cũng là chính mình. Tại sao không phấn đấu? Lan Hạ chợt chấp nhận mọi thứ. Rằng là cô đã xuyên không về thời đại cổ trang, nơi mà con người còn phân chia giai cấp để tồn tại. Nơi mà người con gái, phụ nữ không được lên tiếng. Không những thế còn rõ một điều là "hồng nhan bạc phận" người ta hay nói.

-"Nhược Mây à.... Tôi.. Sẽ sống tốt thay tiểu thư với thân phận này. Yên tâm.. Tôi sẽ không để Nhược Mây kiếp người được sống lại phải thiệt thòi với những thứ phong tục, dị nghị cổ hũ này đâu."

Lan Hạ nắm chặt tay lại nhìn người đã chết còn uất ức với cuộc đời trớ trêu. Đương nhiên cô sẽ không dễ dàng gì bán thân nơi Lầu Xanh rẻ mạt được.