Vương Mệnh

Chương 13: Khống Hoả Thuật

Giang Phong nói chuyện với ông nội của An An.

Vì An An rất quý mến Giang Phong nên ông nội của An An cũng xem Giang Phong như người nhà.

An An ngồi bên cạnh vừa ăn kẹo bánh vừa lắng nghe, chợt nắm tay Giang Phong hỏi :

- Ca ca.

Trên trấn có vui không ?

Giang Phong mỉm cười đáp :

-Trên trấn náo nhiệt chứ không yên tĩnh như ở thôn ta.

An An nói :

- Náo nhiệt tức là có nhiều người, lại có bán kẹo bánh, vui hơn ở thôn nhiều.

Nói xong liền quay sang ông nội, nũng nịu nói :

- Ông nội.

Khi nào rảnh mình lên trấn chơi đi.

Giang Phong cũng nói :

- Phải đó.

Cháu có căn nhà trên trấn.

Khi nào có dịp ông với An An lên đó chơi.

Nhà cháu gọi là Ẩn Long Cư, ở ngay cạnh Đền thờ, Học hiệu cũng ở cạnh đó.

Ông nội An An ngạc nhiên hỏi :

- Nhà cậu ở ngay Hoàng kim đại lộ.

Giang Phong đáp :

- Vâng.

Nếu chúng ta cho An An đến Học hiệu thì An An sẽ có nhiều bạn để chơi.

Học hiệu và Hoa viên nằm ngay phía sau nhà cháu, rất tiện đi lại.

An An hoan hô nói :

- Hay quá.

Mình lên trấn chơi đi nha ông nội.

Giang Phong đưa mắt nhìn, ông nội của An An gật đầu đồng ý, nói :

- An An cũng đã đến tuổi đến trường rồi.

Giang Phong nói :

- Sẵn có mã xa, nếu ông không bận việc gì thì có thể đi cùng cháu cho tiện.

Ông nội của An An nói :

- Thế cũng được.

Để lão chuẩn bị.

Mà thật ra cũng chẳng có gì nhiều để chuẩn bị.

Giang Phong nói :

- Vậy cháu ra ngoài thôn xem tình hình một lúc, lát nữa sẽ trở lại đón ông với An An.

Giang Phong cáo từ, rời khỏi nhà An An.

Trong lúc chờ đợi, chợt nhớ đến “Cảnh Hành thư”, Giang Phong liền lấy ra xem.

Giang Phong đối “Cảnh Hành thư” đặt rất nhiều hy vọng, dù sao cũng là vật hậu tạ của một vị cao thủ mà.

Vừa mới mở ra, ký hiệu (8/8) lập tức khiến Giang Phong chú ý ngay.

Tính ra, Giang Phong cũng đã hoàn thành được 8 việc tốt : Giúp đỡ An An, Giúp đỡ Hồ dược sư, Mua tinh khoáng, Mua lụa, Sửa áo, Sát đạo tặc, Giúp đỡ Hà Minh Đạo, Chuyển công văn cho Ẩn Long Thôn trưởng.

Lập tức mở sang trang thứ hai.

Đầu tiên là hai câu :

“Niên thỉ mỗi thôi, hy huy lãng diệu.

Chỉ tân tu hộ, vĩnh tuy cát thiệu”.

(Thời gian trôi đi, ánh thái dương và ánh trăng thay nhau chiếu sáng.

Củi cháy thành tro, hành thiện sẽ được an khang may mắn).

Tiếp đó là “Khống hỏa pháp quyết”, với bốn hình vẽ các động tác bắt quyết, và “Khống hỏa chú : Hỏa – giáng.”

Giang Phong cả mừng, pháp thuật a, ước muốn trở thành pháp sư xem như đã thành rồi.

Lập tức tìm ngay chỗ vắng vẻ, thử nghiệm.

Trang bị “Cảnh Hành thư” vào vị trí của vũ khí, tay vẽ pháp quyết, thầm niệm khống hỏa chú :

- Hỏa – giáng.

Một đạo hỏa tiễn từ trung tâm pháp quyết do Giang Phong vẽ ra bắn vút vào tảng đá trước mặt.

“Bùng”.

Tảng đá bắt lửa, cháy trong 5 giây mới tắt.

Sau khi lửa tắt, trên bề mặt tảng đá vẫn còn lại dấu vết cháy đen.

Lợi hại a.

Viễn trình công kích a.

Đặc biệt là vừa cầm sách vừa xuất chiêu, cảm giác thật tuyệt, phong lưu tiêu sái a.

Luyện tập một lúc, đến khi thời gian bắt quyết và niệm chú rút ngắn chỉ còn 1 giây, mỗi giây 1 chiêu, Giang Phong hài lòng dừng tay.

Giang Phong có pháp lực là 200, mỗi xuất 1 chiêu mất 5 pháp lực, không thành vấn đề.

Tuy pháp thuật công kích chỉ có 55, còn khi thi triển kỹ năng liên trảm, tổng vật lý công kích đến 57, nhưng khống hỏa thuật vẫn hiệu quả hơn, bởi thương hại liên tục trong 5 giây cũng đồng nghĩa với việc thương hại tăng 5 lần.

Đáng tiếc là phạm vi công kích chỉ có 200 mét.

Đi ra phía ngoài thôn, Giang Phong ung dung thả bước về phía Thủy Kính Hồ, vừa đi vừa nhìn mọi người sát quái, nhàn nhã như đang ngoạn cảnh.

Bên kia Thủy Kính Hồ, ở khu vực sói hoang cũng có một số người tổ đội luyện cấp.

Đối với bọn họ lúc này, dù sát sói hoang không nhiều kinh nghiệm bằng sát heo rừng, do kinh nghiệm phân cho cả đội, nhưng trang bị do sói hoang rơi ra giá trị hơn heo rừng nhiều.

Bọn họ sát sói hoang chủ yếu là vì trang bị.

Vấn đề là xác suất rơi trang bị thật thê thảm.

Giang Phong đứng bên bờ hồ nhìn mọi người luyện cấp.

Nếu là người khác chứ không phải Giang Phong, việc đứng bên cạnh xem người khác sát quái luyện trang bị là đại kỵ.

Nhưng Giang Phong hiện tại đã là danh nhân, mọi người đều tin rằng Giang Phong chẳng tranh với bọn họ làm gì, 65 ngân tệ còn không để vào mắt kia mà.

Đấy chính là hiệu quả mà Giang Phong mong đợi.

Đội ngũ gần Giang Phong nhất có 5 người đều sử dụng thiết kiếm, vây quanh một con sói già lạc đàn, luân phiên công phòng, tiến thoái tuần tự hợp lý, và xem ra cũng khá hiệu quả.

Có điều, công kích lực của bọn họ có vẻ không cao.

Dù chém trúng hơn chục lần mà sức lực con sói vẫn không giảm sút chút nào.

Sói già là quái vật cấp 10, sinh mạng 250, công kích 50, phòng ngự 25.

Xem tình hình công kích lực của bọn họ chỉ trên dưới 30, mỗi lần chém trúng cũng chỉ làm con sói mất trên dưới 5 điểm sinh mạng, thật đáng thương a.

Đang giao chiến, đột nhiên con sói phát hư chiêu, rồi tung mình chồm lên người một trong năm đối thủ, không thèm để ý đến sự uy hiếp của bốn người còn lại.

Sói già quả là tinh ranh xảo quyệt, biết cả dương đông kích tây nữa a.

Nạn nhân bị con sói đè lên người, cào trúng vài lần, lập tức biến thành bạch quang, miễn phí hồi thôn.

Thực lực sai biệt quá lớn.

Con sói tuy có trúng thêm vài kiếm, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến thực lực của nó.

Sát tử một người xong, con sói tung mình ra xa, chuyển thân, tung mình chồm tới một người khác.

Cảnh cũ tái hiện, lại thêm một kẻ miễn phí hồi thôn.

Ba người còn lại nhìn nhau, rồi lập tức chia ba hướng bỏ chạy.

Năm người còn không đối phó nổi con sói, huống chi chỉ còn lại ba người.

Giang Phong khẽ lắc đầu, bắt quyết niệm chú, hỏa tiễn bắn vút tới, con sói trúng đòn, kêu gào giãy dụa cố dập tắt lửa trên thân, nhưng vô ích, đành ngậm ngùi hóa bạch quang, để lại hiện trường một vật phẩm gì đó.

Giang Phong sát sói, tổng thương hại là (52-25)x5 = 135, chắc con sói sinh mạng còn chưa đến 135 nên lập tức bị miêu sát.

Những người xung quanh sững người, phát ngốc.

Đang chiến đấu mà mất tập trung, lại thêm vài người hóa bạch quang, miễn phí hồi thôn.

Miêu sát sói già a.

Siêu cấp cường nhân a.

Trong tâm trí bọn họ giờ này chỉ có duy nhất ý nghĩ đó.

Lời đồn Thiếu Quân sát đạo tặc quả không sai a.

Ẩn Long thôn đại phúc a.

Không như các thôn khác, dù đã thăng đến cấp 10 mà vẫn không thể xuất thôn được.

Giang Phong khẽ lắc đầu, bỏ đi.

Vật phẩm do con sói rơi lại cũng không luyện.

Ba người bỏ chạy khi nãy giờ cũng đã quay lại, nhìn trang bị với vẻ hưng phấn, nhưng rồi không ai chạy tới luyện.

Một người lớn tiếng gọi :

- Thiếu Quân đại ca.

Giang Phong quay lại, mỉm cười hỏi :

- Có chuyện gì ?

Gã đưa mắt nhìn trang bị, dù ánh mắt đầy vẻ ham muốn, nhưng vẫn nói :

- Đại ca.

Trang bị …

Giang Phong thầm hài lòng, khẽ cười :

- Ngươi nghĩ ta có hứng thú với mấy thứ như thế hay sao ? Ngươi cứ luyện đi.

Gã kia cả mừng, nói :

- Cám ơn đại ca.

Nói xong chạy đến luyện ngay, rồi lập tức lớn tiếng hoan hô giữa ánh mắt tiện mộ của những người xung quanh.

Hai người đồng bạn xúm lại, hỏi :

- Thanh Trần, là gì thế ?

Thanh Trần cầm trang bị trên tay, chọn chức năng cho mọi người cùng xem :

“Huyết Lang Kiếm : bạch sắc trang bị; yêu cầu : lực lượng 10; vật lý công kích +10”.

Hai gã còn lại vừa nhìn thấy thuộc tính của Huyết Lang Kiếm cũng lập tức hoan hô.

Đối với bọn họ, vật lý công kích +10 cũng có thể kể là cực phẩm rồi.

Nếu bọn họ nhìn thấy thuộc tính của Lang Vương chiến đao, không biết thái độ sẽ ra sao.

Giang Phong khẽ cười, nói :

- Các ngươi bao nhiêu cấp rồi ?

Thanh Trần nói :

- Tiểu đệ là Thanh Trần, gã này là Thanh Lý, gã kia là Thanh Vương.

Bọn tiểu đệ đều 9 cấp.

Chỉ tội nghiệp cho Thanh Nghiêm và Thanh Võ, vừa bị sát nên chỉ còn 8 cấp.

Giang Phong khẽ cười, khích hoạt chức năng tổ đội, rồi mời ba người bọn họ gia nhập nhóm.

Cả ba thoáng sững sốt, rồi lập tức kích chọn đồng ý ngay.

Giang Phong rảo bước đi thẳng vào giữa khu vực sói hoang.

Ba gã kia tự động chia ra hộ vệ xung quanh.

Là dân nghiện game, bọn họ cũng thừa hiểu pháp sư cần được bảo vệ.