Editor: Mie

Beta: An Hiên

Hôm đó chỉ quay mấy cảnh đơn giản, sau khi quay xong, Trần Hi lên xe lướt Weibo xem tin tức, nhàn rỗi không có việc gì làm.

Buổi sáng Tô Cẩm ra thông cáo xong (1) thì lập tức đi gặp mặt fans mừng sinh nhật, đợi đến khi anh trở lại đoàn làm phim cũng đúng lúc Trần Hi quay xong.

(1) Thông cáo: Trong ngành giải trí, nghệ sĩ thông cáo là chỉ các hoạt động, tiết mục của nghệ sĩ tùy theo ý của công ty. Người đại diện/người phát ngôn sẽ thông báo thời gian, địa điểm ra bên ngoài để tăng nhiệt cho nghệ sĩ.

Đoàn làm phim cũng tổ chức chúc mừng, bánh kem bày đầy trên bàn đến nỗi không còn chỗ trống, quà tặng này nọ càng khỏi bàn, đến cả Đường U Lạc cũng mua một chiếc đồng hồ xa xỉ tặng Tô Cẩm, đây là cố ý khiến Trần Hi đứng bên cạnh xấu hổ, lúc mọi người tặng quà xong đều đưa mắt nhìn cô, Trần Hi rất quang minh chính đại, không thẹn với lòng nói với Tô Cẩm một câu, "Tiền bối Tô, sinh nhật vui vẻ."

Mọi người: "..."

Đường U Lạc ở bên cạnh bật cười thành tiếng, không hiểu sao tất cả mọi người đều cười theo.

Cô nói gì buồn cười ư? Vui đến vậy à?

Tô Cẩm cũng rất vui vẻ, nói với cô một tiếng cảm ơn.

Mọi người ồn ào hát chúc mừng sinh nhật, cắt bánh kem, rót rượu, lâu rồi chưa thấy cảnh tượng vui vẻ thế này.

Trần Hi hòa vào bầu không khí náo nhiệt này.

Uống một ly với bạn học Liễu Khê rồi lại uống một ly với đạo diễn Uông.

Hình như đạo diễn Uông có ý kiến với việc cô không tặng quà, anh ta kéo cô qua nói một câu, "Trần Hi ơi, dẫu sao thì cô cũng là bạn gái chính quy đó, ấy thế mà lại không tặng quà, keo kiệt quá đi, nếu cuộc sống túng thiếu thì cô có thể nói với tôi mà, nhiều tiền tôi không kiếm nổi nhưng ít tiền vẫn cho cô vay được!!!"

Nói xong vừa lắc đầu vừa đi rót rượu, để Trần Hi đơ người đứng đó với khóe miệng giật giật.

Mấy câu này là sao? Có ai rảnh giải thích hộ cô không?

Chỗ này mời rượu chỗ kia mời rượu, cuối cùng bên đoàn làm phim cũng kết thúc, Trần Hi mặt không đỏ hơi thở không gấp vẫn còn thời gian mà ăn hết hai khay hoa quả bánh ngọt, khiến cho mấy tên đàn ông thô kệch phải bật ngón cái lên, cô khiêm tốn đè ngón tay của bọn họ xuống, sau đó nói, "Khách sáo khách sáo rồi, tôi chỉ mới no tám phần thôi, ha ha ha ha."

Đám đàn ông thô kệch ngã xuống đất không dậy nổi, miệng sùi bọt mép.

Không có đối thủ nên Trần Hi cảm thấy rất nhàm chán, sau khi ăn uống no say thì leo lên xe xem tin tức, sẵn tiện mở trang web cửa hàng bán hoa, ngắm nhìn những bông hoa đua nhau khoe sắc, Trần Hi không chút chần chừ chọn ngay hoa dành dành, cô buồn phiền thở dài một hơi.

Năm nào cũng nhận được quà giống nhau, không biết người nhận sẽ cảm thấy thế nào nhỉ.

Vừa thanh toán thành công xong thì có tiếng gõ cửa, nhìn thấy bên ngoài là Tô Cẩm không có men say, Trần Hi lập tức đóng máy tính rồi mở cửa xe ra.

Địa điểm tiếp theo của Tô Cẩm khá phức tạp, lần này có rất nhiều bạn bè, đạo diễn, thậm chí nhà sản xuất cũng được mời đến, theo lời Mạnh Thành Đức, Tô Cẩm chưa từng tổ chức sinh nhật lớn thế này, năm nay coi như hiếm thấy.

Trần Hi mặc váy đơn giản, khoác trên vai một chiếc áo khoác mỏng, lúc nghe Mạnh Thành Đức nói thì lập tức lo lắng nhìn cách ăn mặc của mình, Tô Cẩm ở bên cạnh thấy động tác của cô, khẽ cười nói, "Yên tâm, cũng không phải đến dự lễ trao giải, đi một chuyến rồi về sớm thôi."

Đi một chuyến, đi một chuyến là cái gì? Đi dự tiệc với Tô nam thần chỉ là đi một chuyến thôi sao, ý gì đây?

Trùng hợp là Mạnh Thành Đức ở phía trước cũng có nghi ngờ giống Trần Hi, sao luôn có dự cảm không ổn ấy nhỉ?

Không lâu sau bọn họ đã đến địa điểm buổi tiệc.

Tô Cẩm nói rất đúng, chỉ là bạn bè bình thường gặp nhau, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, uống ly rượu, cắt bánh kem, hòa thuận vui vẻ, khung cảnh ấm áp.

Nhưng khi Trần Hi đứng bên cạnh Tô Cẩm, nhìn những người "tai to mặt lớn" bên trong thì không cẩn thận suýt chút nữa ngã một phát.

Đạo diễn lớn, nhà sản xuất lớn thì không nói, ca sĩ nghệ sĩ không nói, Tần Kha Mẫn Triết cũng không nói.

Nhưng...

Ai có thể nói cho cô biết, ông Trần bụng bia nâng ly rượu đang đứng giữa sảnh là chuyện gì không?????

Tô Cẩm thấy Trần Hi cứng đờ, khóe miệng giật giật, anh khó hiểu hỏi, "Sao thế?"

Trần Hi khóc không ra nước mắt, "Tiền bối Tô, em có thể không vào được không ạ?"

"Tại sao?"

Tại sao? Còn tại sao ư, bố ruột cô đang ở bên trong đó, lỡ mà bị tóm một phát là xong đời thật đó.

"Bởi vì, bởi vì em sợ, em chưa từng thấy khung cảnh nào lớn như vậy hết..." Hình như lý do này hơi gượng gạo.

Tô Cẩm buồn cười nhìn cô, sau đó nói một câu, "Nếu nhân vật chính không vào thì buổi tiệc này đâu còn ý nghĩa nữa."

Nhân vật chính? Nhân vật chính cũng có phải em đâu nam thần ơi.

Cuối cùng Trần Hi vẫn phải bất đắc dĩ đi vào với Tô Cẩm.

Nơi phức tạp thế này, mỗi một người đều là đỉnh của chuỗi thức ăn, anh là ông chủ của tôi, tôi dưới quyền anh, tôi muốn kiếm tiền từ chỗ anh, tôi muốn lợi dụng anh để kiếm tiền... Quả thực có rất nhiều, chủ đề mọi người bàn tán tương đối phức tạp, nhưng dù có phức tạp đến mấy thì Trần Hi cũng cảm thấy khó chịu.

Lúc cô ra đến cửa thì chợt nghe thấy cuộc đối thoại của một vị đạo diễn với một ông chủ nọ.

"Anh Đỗ, hôm nay trăng tròn thật đó."

Bên kia, "À, đúng thế, tôi hy vọng ngày mai nó cũng tròn như vậy."

"Đúng đúng, tôi hy vọng ngày kia nó cũng tròn như vậy luôn."

Trần Hi: "..."

Quả thật cô chưa từng thấy cũng chưa từng nghe đến chủ đề có chiều sâu thế này.

Lúc Tô Cẩm đi vào sảnh, mọi người ồn ào, kêu gọi la hét, cùng hô to sinh nhật vui vẻ, âm thanh vang dội xông thẳng lên trời.

Nhưng đến lượt Trần Hi theo sau Tô Cẩm đi vào, đại sảnh như vỡ vụn, thậm chí cô còn nghe được âm thanh cằm của mọi người rơi xuống đất.

Toàn trường lặng ngắt như tờ, ông Trần đứng ở giữa sảnh uống một ngụm rượu, quay đầu lại trông thấy anh và cô con gái ruột của mình xuất hiện thì kinh hãi đến nỗi không chịu được mà phun rượu như mưa, tốt quá rồi! ヾ( ̄▽ ̄)

Tô Cẩm liếc cô một cái rồi dắt cô bước vào, ông Trần nào đó làm rơi ly rượu xuống đất, suýt thì nổi giận luôn rồi, đó là con gái của ông, đồ cầm thú, trước mặt ông mà dám làm như vậy, thật sự là… /(ㄒoㄒ)/~~

Tô Cẩm nói lời mở đầu với mọi người, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, hy vọng hôm nay mọi người ăn no, uống ngon, chơi vui.

Lúc ấy Trần Hi rất sụp đổ, Tô nam thần ơi, nhà anh lớn thế này còn ăn không no, uống không ngon, chơi không vui ư? Mà trước tiên anh thả tay em ra đi rồi hãy nói chuyện tiếp nhé?

Tô nam thần nói xong, mọi người vỗ tay, ủng hộ, reo hò.

Trần Hi giống như vợ bé xấu hổ theo sau Tô Cẩm, cúi thấp đầu không dám nhìn mọi người xung quanh, tất nhiên càng không dám nhìn thẳng vào ông Trần đang nổi giận.

Trên mặt ông Trần tràn ngập sát khí, răng hàm run lên, nếu không phải có bàn tay của cô giáo xinh đẹp ở bên cạnh nắm ông lại thì chắc ông đã lao đến rồi.

Bữa tiệc bắt đầu, Tô Cẩm lần lượt đi chào hỏi, Trần Hi cực kỳ ngại ngùng nhưng trong lòng lại sụp đổ, cuối cùng vẫn nói là mình sợ, Tô Cẩm rất thông cảm, bảo cô đói bụng thì đi ăn vài thứ lót dạ trước đi.

Cô vội vàng cảm ơn rồi bỏ chạy đến cửa phòng vệ sinh.

Chưa đầy mấy phút, ông Trần phi đến giống như đặc công, còn lấy tay che mặt nói với Trần Hi, "Có câu con gái lớn rồi không nhờ được, con đúng là phát huy mấy lời này rất tinh tế đó Trần Hi, con nói xem, bố con có vất vả cực khổ không?"

Trần Hi hổ thẹn gật đầu.

"Bố của con không những vất vả mà còn mệt mỏi, ngày đêm vì con mà đau hết cả mề, chẳng lẽ con không thấy bố đã già hơn mấy chục tuổi rồi ư?"

Trần Hi nhìn mặt mày phơi phới của ông Trần thì dối lòng gật đầu.

Ông Trần rất tức giận, "Con muốn viết sách thì viết sách, muốn vào ngành giải trí thì lập tức vào, có lúc nào bố không ủng hộ con đâu? Ngược lại con thì giỏi rồi, còn nhỏ đã thích đàn ông, bỏ bố ở nhà ra nước ngoài học đại học mấy năm không về, mấy thứ này thì cũng thôi đi, sau khi về còn gia nhập giới giải trí vì cậu ta, vất vả lắm mới nuôi lớn một đứa con gái mà kết quả lại biến thành của người khác ư?"

Ông Trần chua xót lau nước mắt.

Ra nước ngoài là bố đuổi con đi, sau khi trở về vì không có công việc phù hợp nên mới vào giới giải trí, bố cũng đã hỗ trợ được cái gì đâu, đều là nhờ ánh mắt của đạo diễn tốt.

Trần Hi đáp, "... Bố nói đúng lắm ạ."

Ông Trần được voi đòi tiên nói tiếp, "Vào giới giải trí bố cũng tha thứ cho con rồi, kết quả con xem, bây giờ con lăn lộn thành bộ dạng gì, bị bôi đen đến nỗi bố ruột cũng không nỡ nhìn, mỗi ngày trông thấy mấy tin tức đó của con, bố ăn cũng không ngon, mỗi khi người bên ngoài nói sao Trần Hi lại như thế, sao lại làm chuyện đó, bố còn phải gật đầu cười, con có hiểu nỗi lòng của bố không hả?"

Trần Hi nhìn ông Trần ăn đến nỗi bụng béo tròn thì khó khăn gật đầu lần nữa.

Ông Trần mở miệng nói hết một lượt tất cả mọi chuyện từ nhỏ đến lớn của Trần Hi, cuối cùng nói đến khi miệng đắng lưỡi khô, ông mới chống vách tường thở hổn hển.

Trần Hi nghe đến nỗi lỗ tai đau nhức, cảm thấy ông Trần đang trêu ngươi, không biết xấu hổ mở miệng, "Ông Trần, bố diễn sâu quá rồi, diễn thì cũng phải có mức độ thôi, để cho người ta diễn nữa chứ ạ."

Ông Trần không vui nhìn cô, "Bao lâu rồi con không gọi điện thoại cho bố? Bao lâu rồi con chưa về nhà? Bố tìm con còn phải lén lút, thấy bố dễ tính lắm đúng không?"

Khụ khụ... Đúng là không có cách nào thuyết phục được người đàn ông đang yêu mà.

"Con biết rồi, thật ra con định quay phim xong sẽ về mà, nào biết bố cũng đến tham dự tiệc sinh nhật này đâu, già mà vẫn thời thượng nhỉ, còn dẫn theo quý cô đến khoe khoang tình cảm nữa, ngại quá đi."

Ông Trần rất không vui, "Bố còn chưa nói con đâu đấy! Từ khi nào mà con trở thành bạn gái của Tô Cẩm vậy, bố đã đồng ý chưa? Đàn ông gì chưa nói lời nào đã dắt tay con người ta, đừng có nói với bố là hai đứa có con luôn rồi nhé. Bố không chấp nhận đâu."

Ông Trần nghĩ nhiều quá rồi, Trần Hi nâng trán, "Con nói con là bạn gái Tô Cẩm lúc nào chứ, chữ Bát (2) còn chưa chổng đít lên mà, con gái của bố đang thể hiện rất tốt, bố đừng có nhúng tay vào, chờ sau khi con knockout rồi bố hẵng xuất hiện."

(2) Ý nói đến bát tự. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi "Bát tự thiếp" cho nhau, còn gọi là "canh thiếp" hay "bát tự".

Ông Trần bị hắt hủi thì cực kỳ tổn thương, "Cậu ta dẫn con đến đây rồi con còn nói không có gì? Định sinh con ra thì mới tính là có gì phải không? Còn nữa, sao bố lại không thể gặp con, con ra mắt nhưng không cho bố sử dụng mối quan hệ, đến nói chuyện điện thoại cũng phải chuyển lời thông qua Thi Dĩ, con nói xem, bố làm con mất mặt lắm à? Sao bố lại không thể ra mặt hả?"

Trần Hi rất bất đắc dĩ trước cảm xúc giận dỗi của ông Trần, đành bước đến ôm ông Trần đang đau lòng, lên tiếng an ủi, "Không phải bố làm con mất mặt, mà nếu bố ra mặt thì quá dọa người ta, con không muốn trở thành siêu sao hay gì cả, tình huống như vậy lớn quá rồi, được rồi, con phải đi gặp nam thần đây, bố nhớ ăn no uống ngon, chăm sóc người đẹp nhỏ của bố cho tốt nhé, con đi đây, lần sau gặp lại."

Trần Hi ôm ông Trần, khung cảnh rất ấm áp cho đến khi có một tiếng động nhỏ vang lên, cô buông ông Trần ra, sau đó ngẩng đầu thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nhìn chiếc váy dài màu cam ở cuối góc hành lang.