Vũ Vương

Chương 430: Bạch Liên ấn (2)

Trong lòng Mộ Hàn vừa động, tức thì bắt đầu cảm ứng. Trong số mười hai người kia, có mười người tu vi ít nhất đạt tới tình trạng Vạn Lưu Thất Trọng Thiên. Còn lại hai người, Mộ Hàn lại khó có thể hiểu rõ. Nhưng mà trong đó người nam nhân trung niên mặc áo bào trắng, tay cầm hoa Tuyết Liên thì cái đó cũng đã miêu tả sinh động thân phận của ông ta.

Tuyết Liên nhất định chính là 'Bạch Liên ấn', mà nam nhân kia khẳng định không nghi ngờ là Cổ Thần Âm .

- Chẳng lẽ tu vi của ông ta đã đạt tới cảnh giới Linh Trì?

Nhìn những đạo bóng trắng nhanh như điện chớp phía sau Đại Địa Ma Long kia , tâm niệm Mộ Hàn thay đổi thật nhanh.

Đối với Cổ Thần Âm, vị nhân vật truyền kỳ Vô Cực Thiên Tông này thì hắn đã nghe được quá nhiều . Tại Vô Cực Thiên Tông, ngoại trừ Mộ Hàn ra, thì chỉ có Cổ Thần Âm liền thuộc về những người thu được Đạo Linh pháp thân quí giá nhất tại Vô Cực thiên cung. Nhân vật như vậy, đột phá đến cảnh giới Linh Trì giống như cũng không phải không có khả năng.

Đương nhiên, cũng không phải nói một khối Đạo Linh pháp thân là có thể bồi dưỡng ra một vị cường giả cảnh giới Linh Trì cao nhất.

Cổ Thần Âm kia bản thân mình đã tài hoa hơn người, là tu sĩ có thể tung hoành bẩm sinh. Cho dù là không thu được Đạo Linh pháp thân thì ông ta cũng có hi vọng đạt tới cảnh giới Linh Trì. Báu vật như Đạo Linh pháp thân chỉ là khiến cho ở trong cường giả tu vi cảnh giới ngang nhau thì ông ta có được thực lực càng cường đại hơn mà thôi.

- Hắc Ma, ngươi trốn không thoát đâu!

Trong tiếng quát mắng kinh thiên động địa, Bạch Liên ấn liền bắn nhanh ra từ trong lòng bàn tay Cổ Thần Âm .

- Vút!

Bạch Liên ấn trong nháy mắt lợi dụng một loại tốc độ làm cho người ta sợ hãi xuyên qua mấy ngàn thước không gian, bay đến trong không trung phía trên . Giờ phút này, đóa Tuyết Liên kia không ngờ bành trướng to ra chiếm cả một vùng đến ngàn mét. Những cánh hoa sáng lạn ực rỡ tách ra từ trong Bạch Liên ấn, rồi liên tục trút xuống từ trên cao. Hoa rụng rực rỡ, lóa mắt mê ly.

Ở trong quanh cảnh xinh đẹp này, kình đạo khủng bố tạo thành cái lồng rơi xuống chụp lên phía trên cái đầu của Đại Địa Ma Long.

Thoáng chốc, liền hình như có cánh tay nhấc lên hung hăng đè xuống cái đầu cao hơn trăm thước đang ngóc lên của Đại Địa Ma Long , gắng gượng áp chế đè nó xuống trên mặt đất.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!

Trong những tiếng nổ đì đùng thật lớn đang từ từ lan ra, mặt đất liền như những cơn sóng biển bị cơn lốc phát động dâng lên, lấy đầu mãnh thú làm trung tâm mà cuồn cuộn đi về hướng bốn phía. những tảng lớn tảng lớn cỏ cây bị nhổ tận gốc, nhưng vẫn còn chưa kịp bị cuốn lên đến giữa không trung, thì đã bị những luồng kình đạo tàn phá bừa bãi lan ra cắt thành phấn vụn.

Ở dưới những luồng kình đạo lan đến này, những tiếng nổ ầm ầm liên tiếp vang lên. Năm quả núi cao gần vài trăm thước trong nháy mắt liền bị san thành đất bằng phẳng.

- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!!

Đại Địa Ma Long nổi giận gầm lên một tiếng, cái đầu lại ngẩng cao lần nữa. Nhưng mà trận thế công kích do Bạch Liên ấn mới vừa phát động kia lại làm cho thân thể đang hối hả cứ thế mà đi về phía trước đột nhiên dừng lại.

Chỉ là trì hoãn trong chốc lát, một người Cự Nhân ( người khổng lồ ) cao gần bốn thước đã đi tới trong không trung phía trên mãnh thú .

Trong số hai vị tu sĩ mà Mộ Hàn không nhìn thấu tu vi, Cự Nhân này cũng là một vị. Rất có thể cũng như Cổ Thần Âm , đều là cường giả cảnh giới Linh Trì chí cao vô thượng.

- Cáp!

Từ trong miệng Cự Nhân kia bộc phát ra tiếng hét lớn như sấm sét, chân phải dừng lại rồi đạp thẳng tắp xuống phía dưới.

- Băng băng băng băng. . .

Không gian không ngừng vỡ vụn, bàn chân kia chỉ vốn lớn hơn rất nhiều so sánh với người thường đúng là đang điên cuồng to ra. Kình đạo hào hùng làm cho người ta sợ hãi tựa hồ đều ngưng tụ toàn bộ ở trong bàn chân Cự Nhân kia. Chỉ trong thời gian nháy mắt, bàn chân khổng lồ liền liên tiếp đạp xuống trên thân hình Đại Địa Ma Long.

- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!

Một cước đạp xuống, thân thể to lớn dài ngoằng của Đại Địa Ma Long kia vừa mới bay lên đến giữa không trung lại đạp xuống thành một vết lõm khổng lồ. Nó cắm thật sâu xuống dưới lòng đất.

- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!!

Lại là một tiếng hét lên điên cuồng đinh tai nhức óc , thân hình Đại Địa Ma Long vừa mới cong cong liền bị bàn chân Cự Nhân kia bắn ngược lại. Làm cả thân hình bắn mãnh liệt hướng về phía trước đến mấy ngàn thước. Còn ở phía sau nó, chỉ còn là những đống hỗn độn, núi rừng vốn tươi tốt phảng phất như bị cày xới qua một lần, cây cối đổ gãy , khe rãnh ngang dọc.

Nhất là chỗ bàn chân Cự Nhân kia đạp xuống mãnh thú . Rõ ràng xuất hiện ra một cái dấu chân người sâu thẳm rộng lớn dị thường.

- Đạp Thần Hồ!

Mộ Hàn không nhịn được mở to hai mắt. Hắn đột nhiên hiểu được Đạp Thần Hồ kia mà trước đây đi ngang qua đã sinh ra như thế nào . Cái tên đạp thần này quả là lấy rất chuẩn xác. Có điều là bản thể của Hắc Ma thần thú kia sau khi bị dẫm đạp, lại cũng không hề bị thương nặng giống như Lưu Phàm đã nói, mà vẫn dồi dào sinh khí.

Truyền nói cho cùng là vẫn chỉ là truyền thuyết, so cùng tình huống chân thật thì khác nhau rất lớn.

Tuy bị Cổ Thần Âm và Cự Nhân hai lần đánh trúng, nhưng Đại Địa Ma Long chẳng những không phải chịu vết thương quá lớn, ngược lại bị kích thích thêm tính hung hãn càng làm cho người ta sợ hãi hơn.

- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!

Vừa mới bị nện ầm ầm rơi xuống đất, Đại Địa Ma Long kia liền nhanh chóng quay phắt đầu lại. Nó khàn giọng gầm rú, thân hình vốn đã kích thích đến to lớn đồ sộ đúng là lại lần nữa còn trở nên to hơn một vòng.

- Vút!

Mãnh thú thân hình đột nhiên cuốn lại thành những vòng tròn, xem ra tựa như một quả núi thịt cực lớn có hình dáng xoắn ốc, cái đầu cực đại đúng là ngỏng cao lên đến vài trăm thước. Từ trong đôi mắt tròn xoe to lớn bắn ra ánh mắt, dường như đã ngưng kết thành thực chất, Nó âm u lạnh lẽo nhìn chăm chú đám người Cổ Thần Âm trên trời cao.

- Thật sự là khinh người quá đáng, thực sự muốn coi bản tọa là bùn đất sao!

Đại Địa Ma Long gầm lên một tiếng, cái miệng to như chậu máu vừa há ra một cái. Một làn khói đen như mực trong chớp mắt phun phì phì ra, tiện đà lấy một loại khí thế điên cuồng mà tràn ngập lan ra.

Một khi bị màn sương đen kia bao trùm, mặt đất cỏ cây đúng là vội vàng héo rũ. . .

Trong khoảnh khắc, khắp khu vực cả một vùng mấy ngàn thước xung quanh mãnh thú liền không còn nhìn thấy chút xíu màu xanh và sức sống, khắp nơi đều tràn ngập Tử khí lộ rõ.

Hơn nữa, cùng với màn sương đen đang phiêu tán, khu vực màu đen ở trong dãy núi vẫn còn nhanh chóng khuếch tán về bốn phía.

- Độc tính quả là ác liệt.

Thấy hình ảnh như vậy, Mộ Hàn không nhịn được mà âm thầm líu lưỡi.