Mà nghe được tiếng kêu của Mộ Hàn và tâm thần của Tiêu Tố Ảnh nhanh chóng dựa sát vào đạo thần quang kia, nhưng mà lúc song phương sắp đụng chạm thì một đạo tâm thần nhanh chóng bắn ra ngoài, trước khi Tiêu Tố Ảnh đoạt được đã bao phủ nó lại.

- Hô!

Ngay sau đó một đầu cánh tay như xuyên qua mây mù chứa đầy chân nguyên cầm chặt đạo thần quang này.

Tốc độ cực nhanh, giống như tia chớp.

Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh vội vàng không kịp chuẩn bị cho nên khi bọn họ tỉnh hồn lại thì cánh tay kia đã kéo thần quang qua rồi.

- Cung Hạo?

Khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, Tiêu Tố Ảnh bắn người đứng lên, nhìn chằm chằm vào Cung Hạo.

Chủ nhân cánh tay này chính là Cung Hạo.

Tiêu Tố Ảnh trừng mắt nhìn thẳng qua, gương mặt đông lại như băng sương, nàng không thể nào Cung Hạo và không đạt tới mức hổ thẹn, giống như hắn đoạt thần quang của Mộ Hàn và Tiêu Tố Ảnh là chuyện đương nhiên. Thấy đạo thần quang kia chui vào trong tay của Cung Hạo thì Tiêu Tố Ảnh cắn răng trầm giọng nói:

- Cung sư huynh, ngươi làm vậy không thấy quá phận hay sao?

- Quá phận?

Cung Hạo vẻ mặt tươi cười, ra vẻ khó hiểu nói:

- Tiêu sư muội, ta bắt thần quang là của ta, làm gì liên quan tới hai chữ quá phận cơ chứ? Hẳn là Tiêu sư muội vừa ý nó sao? Ai nha, sư muội không mở miệng, nếu như nói trước thì ta sẽ đem nó tặng cho sư muội.

- Ngươi...

Tiêu Tố Ảnh tức giận sắc mặt tái nhợt.

- Cung sư huynh thật sự nhanh nha, chỉ hy vọng sư huynh không có hối hận vì lựa chọn này.

Đột nhiên Mộ Hàn mở mắt, cổ quái cười lên một tiếng, tiếp theo lại đảo mắt nhìn qua Tiêu Tố Ảnh nói:

- Sư tỷ không nên tức giận, dù sao thời gian vẫn còn vài ngày, ta sẽ giúp sư tỷ đi tìm thần quang là được.

- Hối hận?

Cung Hạo xùy cười một tiếng, đôi mắt híp lại, có chút không thể chờ đợi được hấp thu đạo thần quang vừa rồi, Mộ Hàn mặc dù không phải cực đồ của Tiêu Tố Ảnh, hơn nữa còn mới gặp mặt lần thứ hai, nhưng quan hệ của hai người không tệ, Mộ Hàn chuyên môn giúp nàng chọn lựa thần quang thì bảo vật bên trong chắc chắn phải trân quý rồi.

Tiêu Tố Ảnh nghe vậy nhìn về phía Mộ Hàn, thấy hắn cười đầy thâm ý thì trong lòng hơi động một chút, hẳn là đạo thần quang vừa rồi...

- Vậy phiền toái sư đệ.

Trong tâm niệm Tiêu Tố Ảnh thở sâu, đè nén tức giận trong lòng, nhìn qua Mộ Hàn gật gật đầu, tâm thần chìm vào trong sương mù, lẳng lặng chờ. Tâm thần của Mộ Hàn cũng theo sát vào trong, lại tiếp tục cảm ứng thần quang trong vòng xoáy.

Thời gian nửa ngày qua đi.

- Làm sao có thể?

Trong Vô Cực Thiên Cung đột nhiên có tiếng kêu lớn, đột nhiên Cung Hạo mở to mắt, trong con mắt tràn trần đầy ngạc nhiên và khó tin nổi.

Vừa rồi hấp thu đạo thần quang kia lại không có ẩn chứa chút bảo vật nào cả.

Giống như đang hưng phấn thì bị dội một gáo nước lạnh, Cung Hạo thoáng cái lạnh buốt cả người, hấp thu thần quang nhưng không có bảo vật gì thì có ý nghĩa lần này tới Vô Cực Thiên Cung là đến không! Tiến vào Vô Cực Thiên Cung tay không quay về không phải là không có, nhưng mà cực kỳ hiếm thấy!

Huống chi hắn hấp thu thần quang chính là Mộ Hàn lựa chọn giúp Tiêu Tố Ảnh, Mộ Hàn làm so lựa chọn một đạo thần quang không có tác dụng cho Tiêu Tố Ảnh cơ chứ?

Nhưng mà chuyện này không những không diễn ra, nó lại diễn ra trên người của hắn.

Chẳng lẽ nói Mộ Hàn cũng nhìn lầm?

- Không có khả năng!

Cung Hạo lập tức lắc đầu, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, qua một lát và Cung Hạo đột nhiên mở to hai mắt.

- Mắc lừa!

Ngay sau đó Cung Hạo đứng lên như lò xo, hắn đi tới bên cạnh Mộ Hàn và gương mặt anh tuấn của hắn trở nên vặn vẹo, một tiếng gầm khó ức chế tực giận trong lòng:

- Mộ Hàn, ngươi dám gài bẩy ta?

- Gài bẩy? Bẩy gì?

Mộ Hàn chậm rãi mở to mắt, vẻ mặt khó hiểu chuyện gì nhìn qua Cung Hạo:

- Cung sư huynh, ngươi... Như thế nào?

- Ta như thế nào?

Cung Hạo giận quá hóa cười, nói:

- Ngươi lại còn dám hỏi ta như thế nào? Mộ Hàn, có phải ngươi đã sớm đoán được ta sẽ cướp đoạt thần quang đúng không, lúc này mới lựa chọn cho Tiêu sư muội một đạo thần quang không có gì?

Thời điểm này Cung Hạo đã bừng tỉnh đại ngộ, sở dĩ Mộ Hàn sở không chút kiêng kị Tiêu Tố Ảnh, nói phải giúp nàng lựa chọn thần quang, mục tiêu chính là dẫn tâm tư ngấp nghé của hắn, rồi sau đó Mộ Hàn lại cố ý kéo dài vài ngày, làm cho hắn trở nên vô cùng lo lắng sốt ruột. Bởi như vậy nhìn thấy Mộ Hàn lựa chọn thần quang cho Tiêu Tố Ảnh thì hắn không chút suy nghĩ cướp đoạt, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất hấp thu thần quang.

- Hỗn đản này sớm gày bẩy tốt cả rồi, buồn cười chính là ta lại đi vào cái bẩy ngươi đã đào sẵn rồi.

Nghĩ thấu tiền căn hậu quả trong đó, sắc mặt Cung Hạo trở nên âm trầm như nước, hận không thể một chưởng đánh gục Mộ Hàn. Hắn đã hấp thu thần quang rồi, không có khả năng lại hấp thu thần quang thứ hai, chuyện này có ý nghĩa hắn đi tới "Vô Cực Thiên Cung" uổng công, bảo vật trong lưu vân thần quang không có chút liên quan gì tới hắn cả!

- Ồ?

Nghe được Cung Hạo gầm lên, Mộ Hàn lại kinh ngạc trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ vô tội nói:

- Cung sư huynh, đạo thần quang kia không phải do ngươi chọn sao, vậy tại sao ta lại chọn lựa cho Tiêu sư tỷ chứ? Cung sư huynh, ngươi cũng không nên vu khống người tốt nha, Tiêu sư tỷ cũng làm chứng cho ta đấy.

- Đúng vậy, Cung sư huynh, tự ngươi nói chuyện sau nhanh quên như vậy chứ?

Không biết lúc nào Tiêu Tố Ảnh cũng đi tới, lập tức vui vẻ nói ra.

Cung Hạo chán nản, nếu hắn phủ nhận những gì đã nói ra, chẳng phải tương đương nuốt những lời hắn nói ra lúc trước à. Trải qua một hồi trên mặt Cung Hạo hòa hoãn lại, hít sâu một hơi, cưỡng chế tức giận trong lòng, đôi mắt lạnh lẽo như độc xà nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh:

- Rất tốt, các ngươi ngoan độc!

Lời còn chưa dứt Cung Hạo đã quay người đi ra khỏi cửa điện.

Cho dù trong nội tâm cực độ không cam lòng, Cung Hạo cũng không thể tránh được, biết rõ không có khả năng bắt được đạo thần quang thứ hai nên cũng chẳng nếm thử, như vậy càng thêm xấu hổ. Mà hắn ở lại đây lại bị Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh hai người châm chọc khiêu khích, chẳng sớm rời đi thôi. Trong chốc lát thân ảnh của hắn đã nhảy ra khỏi cửa điện huỳnh quang kia rồi.

- Mộ sư đệ, hảo thủ đoạn, ngươi lại lừa gạt cả ta nha.

Tiêu Tố Ảnh thu hồi ánh mắt, làm bộ tức giận nói, trong ánh mắt lại không có bất kỳ ảo não nào, có thể cho Cung Hạo ăn thiệt thòi lớn như vậy cũng khiến cho nàng hả giận.

- Nếu ta sớm nói cho sư tỷ, sư tỷ còn có thể diễn nhập thần như vậy hay sao?

Mộ Hàn cười mỉm nói.

- Coi như ngươi có lý.

Tiêu Tố Ảnh tức cười, nếu như nàng sớm biết trong thần quang không có chút bảo vật nào, cho dù biểu diễn tức giận cũng sẽ không chân thật như lúc nãy. Cung Hạo cực kỳ cẩn thận, nhưng mà chỉ cần nàng lưu lại sơ hở sẽ khó đưa hắn vào tròng.