Vũ Vương

Chương 345: Thiên Anh biến (4)

Không gian tầng bảy thì Sâm La hồn lực chỉ sinh ra áp lực bằng 256 lần tầng một. Hai người bọn họ khi chỉ là Mệnh Tuyền thất trọng thiên thì đã có thể đi tới. Hôm nay hai người đều đột phá tới Vạn Lưu nhất trọng thiên, cho nên có thể đi lên vô cung nhẹ nhàng.

- Bái kiến ba vị sư thúc.

Thấy Yến Minh ba người Cung Hạo và Tiêu Tố Ảnh lập tức khom người thi lễ.

- Cung Hạo, Tố Ảnh, chúc mừng các ngươi.

Yến Minh vừa cười vừa đánh giá hai người, trong tay đột nhiên hiện ra hai cái kính bằng bàn tay hình tròn màu xanh, bên trên đạo vân rậm rạp, vô cùng rắc rối.

- Đây là Đạo Linh bảo giám của các ngươi, chỉ cần đeo nó, các ngươi có thể lên được tầng chín để tiến vào Cực Chân giới vực.

Nói xong, Yến Minh đem Đạo Linh Bảo giám đưa cho hai người.

Ở trong Vô Cực thiên tông chỉ cần có người đột phá được Vạn Lưu cảnh là có thể nhận được một Đạo Linh bảo giám, dùng thứ này có thể đi vào được Cực Chân giới vực, nhưng khi thực lực bản thân đủ để đi lên tầng chín thì phải trả lại Đạo Linh bảo giám này cho tông phái.

- Tám ngày sau, Vô Cực thiên cung sẽ mở ra.

Bộc Dương Duy cười nói:

- Thêm hai người các ngươi nữa là nhân số tiến vào Vô Cực thiên cung có thể đạt tới ba rồi.

- Ba?

Cung Hạo sững sờ.

- Trong đám Thiên Cực đệ tử có người có thể đột phá tới Vạn Lưu cảnh trước chúng ta?

Tiêu Tố Ảnh cũng sững sờ, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ ngạc nhiên.

- Cái đó cũng không phải.

Thư Tình thấy thế thì mỉm cười:

- Trước các ngươi đúng là có người đã tiến vào bên trong Cực Chân giới vực, chỉ là hắn không phải là Thiên Cực đệ tử cũng không phải Vạn Lưu cảnh, các ngươi có biết hắn không?

Thấy hai người không nói gì, Thư Tình liền cho đáp án:

- Hắn chính là Địa cực đệ tử, Mộ Hàn.

- Mộ Hàn?

Đôi mắt dễ thương của Tiêu Tố Ảnh đột nhiên mở lớn.

- Mộ Hàn!

Cung Hạo cũng trừng hai mắt lên.

Đưa mắt nhìn Tiêu Tố Ảnh, trên mặt hai người là sự khó tin, bởi bọn hắn trong thời gian này tu luyệnb ế quan, cũng không biết gì về ngoại giới. Cho dù là Cung Hạo thì tin tức cuối cùng hắn nhận được là Mộ Hàn đã tới được bậc thang thứ hai tám của Cực Chân các tầng bảy.

Đột phá đến Vạn Lưu cảnh thì Cung Hạo với Tiêu Tố Ảnh cũng không ngừng lại mà đi tới Cực Chân các luono, cho nên không hề nghĩ tới Mộ Hàn lại có thể tiến vào Cực Chân giới vực trước bọn hắn.

- Sư thúc, các người đã đưa Đạo Linh bảo giám cho Mộ Hàn?

Cung Hạo hồi phục tinh thần, hỏi một cách khó tin. Mộ Hàn có thể đi tới Cực Chân các tầng bảy, cường độ linh hồn đã bằng với Vạn Lưu cảnh rồi, có đưuọc năng lực thông qua Cực Chân giới vực, nhưng cho dù hắn có đi lên được tầng tám thì cũng không thể nào tiến vào tầng chín được.

Không lên được tầng thứ chín thì cũng không thể nào tiến vào được Cực Chân giới vực.

Nghĩ tới nghĩ lui, Cung Hạo cũng chỉ có thể đoán Mộ Hàn cũng nhận được Đạo Linh bảo giám từ tay Yến Minh như mình với Tiêu Tố Ảnh mà thôi.

- Sao có thể được>

Thấy Cung Hạo dùng khẩu khí nghi vấn hỏi mình, Yến Minh có chút không vui trả lời:

- Mộ Hàn không đột phá tới Vạn Lưu cảnh, thì sao ta có thể vi phạm quy củ của tông phái cho hắn Đạo Linh bảo giám được chứ? Nửa tháng trước, cái tên đó đã bằng vào lực lượng bản thần mà tiến lên tầng chín của Cực Chân các, nếu các ngươi không tin thì đi hỏi tông chủ đi thì biết.

Cung Hạo nghe vậy, lập tức có chút xấu hổ, lúng ta lúng túng không nói.

- Quả thực như vậy.

Thư Tình mỉm cười:

- Mộ Hàn sau khi tiến vào Cực Chân giới vực thì tiến vào trong Linh Trì ngọc bích rồi được Phong Lưu Vân sư thúc triệu tới động phủ, hôm nay hẳn là đang dưới sự trợ giúp của Phong Lưu Vân sư thúc mà hấp thu loại lực lượng cực hạn thủy tính, Mặc Tâm thần thủy.. Nếu như trong sáu ngày hắn có thể đi ra khỏi ngọc bích thì vậy các ngươi có thể cùng nhau tham gia Vô Cực thiên cung, nếu không thì cũng chỉ có thể bỏ qua cơ hội quý giá lần này mà thôi.

- Thư sư thúc, tu vi của Mộ Hàn hiện giờ đã là mức nào rồi?

Tiêu Tố Ảnh thở dài, sau khi phục hồi lại tinh thần thì liền hỏi ra vấn đề bản thân quan tâm nhất.

- Huyền thai thất trọng thiên.

Ngừng một lát rồi Thư Tình nói tiếp:

- Tiểu gia hỏa kia tu luyện nhanh không tả, nếu lần này có thể hấp thu đủ Mặc Tâm thần thủy thì có thể đột phá tới Mệnh Tuyền cảnh rồi.

- Mệnh Tuyền cảnh!

Tiêu Tố Ảnh trừ kinh ngạc ra, trong lòng lại cảm khái vạn phần.

Nhớ ngày đó ở Việt quốc, Hắc Yêm rừng rậm khi thấy Mộ Hàn, thì hắn ới chỉ là một tên Vũ Cảnh thất trọng Ngọc Xu cảnh tu sĩ, ,về sau khi nàng áp chế Xà Long thú tôn phu thê, hắn liền hấp thu linh hồn lực lượng của bọn hắn, cho nên đạt tới Không Cốc cảnh, không nghĩ tới chỉ mới hai năm, hắn đã đạt tới Huyền Thai thất trọng thiên rồi. Nếu tính từ lúc gặp hắn khi còn là Ngọc Xu cảnh thì đến giờ vẫn chưa tới ba năm thời gian.

Không đến ba năm lại có thể đi được con đường nàng đi mất mười năm.

Chốc lát nàng lại nhớ ra tình cảnh bản thân cùng với Mộ Hàn phát sinh một ít chuyện kia bên trong Hắc Ma điện, khiến cho Tiêu Tố Ảnh cảm thấy trong lòng bách vị tạp trần.

- Được rồi, không nói nhiều nữa, các ngươi vẫn cứ nên đi vào Cực Chân giới vực trước đi.

Thấy Cung Hạo còn muốn hỏi cái gì, Yến Minh khẽ quay đi, bước đi tới bậc thang.

Thấy Thư Tinh và Bộc Dương Duy cũng đi theo, Tiêu Tố Ảnh cũng chỉ có thể áp chế cảm xúc bản thân xuống, sau đó cất bước đi theo.

Cung Hạo đi cuối cùng, sắc mặt lại không kìm được mà đầy vẻ âm trầm.

Khi mà Tiêu Tố Ảnh và Cưng Hạo đi theo ba người Yến Minh vào trong tầng chín Cực Chân các thì ở trong ngọc bích động quật của Phong Lưu Vân, Mộ Hàn sau bao ngày ngồi im ở đó cuối cùng cũng có động tĩnh nho nhỏ.

Uỳnh!

Tựa như trái tim mới ngừng đập đột nhiên lại khôi phục sức sống, thân thể to lớn của thiên anh cùng với Huyền thai đã ngưng lại đột nhiên có chút rung động không thôi.

Thanh âm tuy yếu ớt nhưng lại như thông báo sự tỉnh lại cúa thiên anh.

Uỳnh!

Ước chừng hai phút sau, thì tiếng thứ hai mới vang lên.

Uỳnh! Uỳnh!

Huyền Thai rung động càng thêm dồn dập, lúc đầu hai phút một lần, sau đó là một phút một lần, rồi nửa phút một lần, tần suất rung động cũng dần vang dội hơn, tựa như âm thanh tiếng chuông lớn gõ trong ngày đại lễ vậy ,mỗi một tiếng đều tựa như lôi đình đánh xuống.

Chậm rãi kịch liệt rung động, thì thời gian trôi qua càng thêm nhanh.

Một ngày, hai ngày... Bốn ngày...

Sáu ngày!

Răng rắc!

Phút chốc, tựa nhưu âm thanh lôi đình xuyên qua, ở bên trong Tử Hư thần cung của Mộ Hàn kích động phát ra, mà trên cơ thể thiên anh lại thêm ra một đạo khe hẹp dài.

Răng rắc!

Âm thanh bạo liệt này khiến cho trên người thiên anh lại thêm nhiều vết rách hơn.

Trong chớp mắt liền qua hai ngày, toàn thân thiên anh lại có những vết chằng chịt tựa như là mạng nehenj vậy. Sau hai ngày thì thiên anh tựa như một món đồ sức có thể tùy thời đập tan vậy.