- May mắn thôi.
Mộ Hàn khiêm tốn cười cười, thi lễ nói:
- Bái kiến Lưu sư huynh, Lận sư tỷ, không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp mặt.
- tu luyện chi đạo, cũng không có cách nói ‘ may mắn ’, đây đều là do sư đệ ngươi thiên tư trác tuyệt. Chỉ riêng tốc độ tu luyện, chỉ sợ toàn bộ Thái Huyền Thiên Vực cũng không tìm ra ai sánh ngang với ngươi. So sánh với Tư Không Chiếu, ngươi mới thật sự là yêu nghiệt.
Lưu Phàm chậc chậc tán thưởng.
- Chỉ là mượn nhờ lực dược vật, có gì để khoe đâu chứ.
Một thanh âm khinh thường đột nhiên chen ngang vào, nói chuyện chính là Uông Lan ngồi xếp bằng ở cách đó không xa, cũng không biết hắn tỉnh dậy từ lúc nào nữa.
Mộ Hàn còn chưa lên tiếng, Lận Hồng Nhan đã có chút không cam lòng, cười nhạo nói:
- Có thể mượn nhờ dược vật tăng lên tu vị, đó cũng là bổn sự. Không giống như một số người, lúc từ Mệnh Tuyền tam trọng thiên đột phá đến Mệnh Tuyền tứ trọng thiên phục dụng ‘ viêm linh tâm đan ’ do Mai trưởng lão tự tay luyện chế lại vẫn có thể thất bại, thật sự là hiếm thấy.
- Ngươi...
Uông Lan lập tức đỏ bừng mặt. Lại có chút hổn hển nhìn chằm chằm vào Lận Hồng Nhan, tựa hồ như bị lời vừa rồi của nàng chọt trúng chỗ đau vậy.
Lận Hồng Nhan khóe môi hơi vểnh:
- Ngươi cái gì mà ngươi, ta nói sai chỗ nào hả?
Thấy Uông Lan hai mắt trợn lên, thẹn quá hoá giận muốn phát tác, Lưu Phàm liền vội mở miệng:
- Tốt rồi, tốt rồi, Uông sư đệ, Lận sư muội, đều bớt tranh cãi đi, không nên ảnh hưởng đến mấy vị sư đệ tu luyện.
Nói xong, ánh mắt lại chuyển hướng Mộ Hàn:
- Mộ sư đệ, ngươi cũng tìm một vị trí, nắm chặt thời gian tu luyện đi.
- Trước khi tu luyện, ta ngược lại còn muốn thử cái cầu thang kia.
Mộ Hàn cười nói.
- Ah?
Lưu Phàm nghe vậy, lập tức hào hứng nổi lên, vỗ tay nói:
- Tốt, đang muốn xem sư đệ sau khi tu vị đột phá, có thể đi đến bậc thang thứ mấy đâu?
Đúng lúc này, Lận Hồng Nhan vốn đang cùng Uông Lan mắt to trừng mắt nhỏ cũng vội chuyển ánh mắt, thần sắc dạt dào nhìn chăm chú Mộ Hàn.
- Ở nơi này là dựa vào tâm thần. Cho rằng đột phá đến Huyền Thai Thất Trọng Thiên liền có thể đi nhiều thêm mấy bậc sao? Thật sự là mơ mộng hão huyền!
Uông Lan lại âm dương quái khí nói.
Cho dù lúc ở Thiên Cực đại điện, Uông Tiễn dặn dò hắn phải hảo hảo tu luyện, chuẩn bị cho "Thiên Tông Võ Hội" mấy tháng sau, nhưng nhìn thấy Mộ Hàn, lời dặn dò đó đã bị ném ra tận sau đầu.
Đối với Uông Lan. Mộ Hàn trực tiếp coi như không khí, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái. Liền quay người đi tới thang lầu, khiến Uông Lan cực kỳ tức giận.
Đông! Đông...
Mộ Hàn đạp lên thang lầu, như hành vân lưu thủ từng bước một di chuyển về trước.
Loại áp lực không gian liên tục không ngừng xâm nhập đến kia vẫn khủng bố đến cực điểm, như bị gió bão cấp mười hai không kiêng nể gì mà trùng kích đến vậy, giống như có thể nghiền áp bất cứ thứ gì thành bột mịn. Bất quá, dưới sự chống đỡ của tâm thần và pháp lực khổng lồ, linh hồn Mộ Hàn lại như Định Hải thần châm, thủy chung lù lù bất động.
Hấp thu dược lực ba hạt "Hư hồn thiên đan", luyện hóa Tâm Cung của một tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, Mộ Hàn đột phá đến Huyền Thai Thất Trọng Thiên, đồng thời tâm thần cũng nhận được lớn mạnh thật lớn. Hôm nay đi trên bậc thang áp lực ngày một mạnh, tốc độ tuy rằng đã dần dần chậm lại, nhưng so sánh với lần trước lại nhẹ nhõm hơn nhiều.
- Mộ Hàn sư đệ quả nhiên lợi hại, lần này thời gian đi đến bậc thang mười bảy đoán chừng nhanh hơn lần trowcs ba thành.
Lưu Phàm cười mỉm nói.
- Xem ra lần này đột phá đến Huyền Thai Thất Trọng Thiên, linh hồn của hắn lại cường đại hơn rất nhiều.
Lận Hồng Nhan cũng có chút ngạc nhiên.
Đối với tu sĩ bình thường mà nói, chỉ có lúc đột phá đại cảnh giới thì linh hồn mới được phát triển cực lớn, tăng lên tiểu cảnh giới đối với tăng cường linh hồn cũng không có tác dụng rõ ràng. Nhưng tình huống của Mộ Hàn tựa hồ lại không phải thế, mặc dù đột phá tiểu cảnh giới, linh hồn vẫn tăng vụt trên phạm vi lớn.
- Không sai.
Lưu Phàm gật đầu cười nói:
- Cầu thang Cực Chân Các tầng sáu, tầng bảy và tầng tám được xưng là ‘ hồn thê ’, đây chính là đá thử vàng kiểm nghiệm linh hồn, không biết Mộ Hàn sư đệ lần này có thể đi đến cấp thứ mấy.
Nói xong lời cuối cùng, trong mắt Lưu Phàm đã là không nhịn được toát ra một vòng chờ mong.
Lận Hồng Nhan cũng không nháy mắt nhìn đạo thân ảnh cao ngất đang chậm rãi đi lên cầu thang kia.
Chỉ có Uông Lan, hai gò má âm trầm, oán hận tới cực điểm, hai đạo ánh mắt hung ác nham hiểm như hận không thể hóa thành cái móc sắc bén kéo Mộ Hàn xuống.
Bất quá ánh mắt Uông Lan dù lăng lệ ác liệt thế nào cũng không sinh ra chút ảnh hưởng nào cho Mộ Hàn cả. Cũng không lâu lắm, Mộ Hàn liền lần nữa bước lên bậc thang thứ mười bảy...
- Vẫn là tiểu tử lần trước, hắn rõ ràng lại thử đi lên.
Cực Chân Các tầng tám, trên mặt lão giả áo bào trắng kia lộ ra có chút kinh ngạc, thở nhẹ nói:
- Ồ, hắn nhanh như vậy đã tăng lên tới Huyền Thai Thất Trọng Thiên rồi sao?
Ngay sau đó, hắn liền quay đầu nhìn về phía tráng hán và trung niên nữ tử cách đó không xa, tròng mắt xoay chuyển nói:
- Hai vị, chúng ta lại đánh cuộc, sao hả?
Tráng hán kia phút chốc mở to mắt, nhịn không được cười lên nói:
- Lão đầu tử, ta thấy ngươi là đánh bạc đến nghiện rồi, bất quá, chúng ta bây giờ cũng không còn ‘ Mặc Cốt Thiên Long Huyết ’ nữa
Lão giả áo bào trắng cười hắc hắc nói:
- Không có ‘ Mặc Cốt Thiên Long Huyết ’, Nhưng có ‘Bạch Châu Thạch La Phấn ’ nha.
- Lão đầu tử, xem ra ngươi nhất định phải lấy sạch đồ của chúng ta mới cam tâm a.
Nàng kia cũng chầm chậm mở hai mắt ra, khẽ cười nói:
- Muốn đánh cuộc cũng được, không bằng như vậy, chúng ta liền cược xem tiểu gia hỏa kia có thể đi đến bậc thang thứ hai mươi không. Hắn đi lên thì chúng ta thắng, ngươi lấy ra hai khỏa ‘ Tạo Hóa thần đan ’. Hắn đi không lên, liền coi như ngươi thắng, ‘ bạch châu thạch la phấn ’ ngươi cầm lấy đi.
Nghe được nửa câu sau kia của nữ tử, dáng cười trên mặt lão giả cứng đờ, con mắt nhìn đông nhìn tây, chợt liền kinh ngạc kêu lên:
- Ấy da da, tiểu gia hỏa kia đã đi đến bậc mười tám rồi.
Thấy lão đầu tử không chú ý tới lời của mình, tráng hán và nữ tử kia không khỏi nhìn nhau cười to.
Mười tám cấp, mười chín cấp, hai mươi cấp...
Hai mươi mốt cấp!
Đến lúc này, tốc độ bước chân của Mộ Hàn đã ngày càng chậm, nhưng cũng không dừng lại, dưới ánh mắt của bọn người Lưu Phàm và Lận Hồng Nhan, Mộ Hàn lại nhấc chân đạp lên bậc thang tiếp theo...
- Hai mươi hai cấp!
Mộ Hàn hai chân rốt cục dừng lại.
Áp lực không gian vô cùng cường hoành giống như ngưng thành thực chất chung quanh linh hồn, tiếp tục không ngừng bách áp đến... linh hồn Mộ Hàn cũng bị triệt để giam cầm, cũng không có ý định cất bước tiếp, hai chân như mọc rễ dừng chân ở bậc thang thứ hai mươi.