Vũ Toái Hư Không

Chương 380: Sát nhân thành nhân

Đại tướng Dương gia kia ngẩn người:

- Một mạng đổi lấy một thương, ta và ngươi huề nhau.

- Được như thế, bần tăng cũng yên lòng.

Huyền Si chấp tay trước ngực, mà đại tướng đối diện với hắn cười cười, bỗng nhiên tan thành mây khói, hóa thành một luồng sáng màu vàng bay thẳng về hướng Tống Nguyệt đế quốc.

Đưa mắt nhìn hắn rời đi, Huyền Si bước tới trước ngựa của chiến tướng Dương gia thứ hai:

- Tướng quân, Huyền Si ở chỗ này, ân oán xin chấm dứt tại đây.

Chiến tướng kia sửng sốt một chút, bất quá hai quân giao phong, không có ai nương tay, giơ đại đao lên ngay cổ Huyền Si chém xẹt qua.

Huyền Si ngã trên mặt đất, một lát sau lại bò dậy, cười dài nhìn người thứ ba, mà chiến tướng này ngược lại bị nhìn cho ngây người, Huyền Si nhắc nhở:

- Tướng quân, bần tăng chỉ có ba ngàn tánh mạng, nếu giết hết thì ta sẽ tan thành mây khói rồi, tướng quân muốn báo thù, làm ơn nhanh lên chút.

Vũ hồn: Tam Thiên Hồng Trần, siêu thần giai.

Năng lực: hóa thân Tam Thiên Hồng Trần, ba ngàn tánh mạng, có thể làm mình sống lại, cũng có thể chữa trị cho chiến hữu, cơ hồ là năng lực chữa bệnh cùng sống lại vô hạn.

Biến hóa: có thể tiến hóa thành Thiên đạo vũ hồn nhất nhất nhân.

- Huyền Si, ngươi điên rồi.

Tất cả mọi người đều bị Huyền Si làm cho rúng động, đây chính là đi tìm cái chết sao? Cho dù vũ hồn của ngươi có thể sống lại ba ngàn lần, nhưng nơi này có đến tám vạn quân Dương gia, một người giết người một lần, cũng đủ để giết ngươi tám vạn lần.

- Huyền Si, người trở lại cho ta!

Trầm Côn hô to.

- Dương Gia quân, không được giết, không được giết!

Thủy phu nhân hô to, nàng vốn không nghĩ tới triệu hoán Dương Gia quân ra, lại dẫn tới việc tình nhân ngày xưa của mình đến chịu chết.

Nhưng mà Huyền Si vẫn hờ hững, cười nói với người chiến tướng thứ ba:

- Tướng quân, cơ hội chỉ có ba ngàn lần, đã lãng phí mất hai lần rồi.

Phốc.

Trường thương một lần nữa đâm xuyên qua lồng ngực Huyền Si, tướng quân này quát lên:

- Xung phong!

Tám vạn quân Dương gia đột nhiên xếp thành một hàng dài như rồng bay cực kỳ nhanh xẹt qua bên cạnh Huyền Si, một lần qua một người, trên người Huyền Si lại lưu lại một vết thương trí mạng… Quả thật là có quá nhiều người, mỗi người giết một lần tuyệt đối không đủ, cho nên bảy tám người tạo thành một tiểu chiến trận, liên thủ đem Huyền Si một lần chém chét.

Mà Huyền Si tựa như một con thuyền nhỏ trong bão táp mưa giông.

Rốt cuộc, tên chiến tướng Dương gia cuối cùng bên cạnh hắn xẹt qua, hóa thành kim quang tiêu tán, mà cả người Huyền Si đẫm máu, năng lực sống siêu cường của hắn cũng không chống đỡ nổi nữa.

- Tám vạn quân Dương gia, bần tăng chỉ cho các ngươi một đoạn đường đi!

Hít một hơi cuối cùng, Huyền Si ngồi xuống xếp bằng niệm một đoạn trớ chú vãng sinh:

- Âm tào địa phủ đã đóng cửa, các ngươi nếu muốn siêu sinh, có thể đến Tống Nguyệt Dương Gia tạm lánh, đợi cho thiên đạo khôi phục, thượng thiên tự nhiên sẽ có sắp xếp cho các ngươi vào luân hồi, a di đà phật…"

Nói xong hắn khó khăn đứng lên đi tới trước mặt Thủy phu nhân:

- Thủy phu nhân!

- Ngươi, ngươi!

Thủy phu nhân hoàn toàn ngây ngốc, cách làm của Huyền Si thật sự quá đột ngột, cho dù là ai cũng không ngờ được.

- Huyền Si khi còn sống từng khi phụ phu nhân, hôm nay còn dư lại một tính mạng cuối cùng, liền vì phu nhân mà làm một chuyện đi!

Thân thể Huyền Si vẫn đang chậm rãi phân giải:

- Bần tăng không cầu phu nhân tha thứ cho bần tăng, chỉ cầu sau khi Huyền Si chết đi, oán hận trong lòng phu nhân sẽ chấm dứt, bình thản cả đời.

- Ngươi muốn làm gì?

Thủy phu nhân vội la lên.

Mà thân thể Huyền Si lúc này đã lờ mờ không thấy rõ nữa rồi, ngay trước lúc tiêu tán, hắn hướng về Trầm Côn hư không đánh ra một trảo, thi thể Thủy Nguyệt Vũ liền bay tới dưới chân hắn.

- Phu nhân, bần tăng dùng mạng cuối cùng này đổi lấy mạng của con nàng vậy.

Huyền Si cuối cùng hóa thành một chùm tia sáng bay vào trong cơ thể Thủy Nguyệt Vũ, từ từ, bộ ngực của Thủy Nguyệt Vũ bắt đầu phập phồng.

- A, cũng may là âm tào địa phủ đã đóng cửa, linh hồn Thủy Nguyệt Vũ không có cơ hội luân hồi. Nếu không, đã lâu như vậy, bần tăng thật không có bản lãnh cứu hắn về a!

Huyền Si lưu lại một đoạn tiếng cười:

- Thủy phu nhân. Bần tăng có thể an tâm chết đi rồi!

Một hồi ngơ ngác nhìn nhi tử, Thủy phu nhân ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Huyền Si đã biến mất rồi.

Mẹ nó chứ!!!

Trầm Côn hổn hển chửi ầm lên.

- Làm gì, ngươi làm cái gì vậy? Huyền Si, ngươi trở lại là để chịu chết? Nhưng ngươi là vũ hồn của ta, ngươi chết, có hỏi ta tiếng nào chưa?

- Sát nhân thành nhân?

Khổng Minh ở phía xa thấy được một màn này, ngạc nhiên một lát, sau đó đột nhiên nở nụ cười:

- Không tệ, sát nhân thành nhân, Độc Phật chính là Độc Phật a, đến cả biện pháp này cũng có thể nghĩ ra!

Hắn bước chậm tới bên cạnh Trầm Côn, nhẹ giọng nói:

- Ngươi cần gì nôn nóng, Lượng đã nói trước rồi, cứ tới Thiên Môn là tìm được những vũ hồn đã chết.

- Thiên Môn?

Trầm Côn sửng sốt.

Cơ Na ở trong người cũng nhỏ giọng nói:

- Tế tửu của ta, Huyền Si lúc đi đã từng nói với ta, Vương Kiêu sẽ chết, Đỗ Nguyệt Nhi sẽ chết, ta cũng sẽ chết… Bất quá chết cũng không đáng sợ, đáng sợ là ngươi thật sự cho rằng bọn họ đã chết.

- Mẹ nó chứ!

Trầm Côn mắng to, tại sao sau ba năm, ai cũng trở nên thần thần bí bí?

Nhưng nếu Khổng Minh với Cơ Na đã nói như vậy, Trầm Côn cũng không quản xử trí cục diện rối loạn còn lại, hét lớn một tiếng:

- Bạch Khởi, Mặc Ly, trở lại cho ta!

Bạch Khởi vẫn lãnh đạm như vậy, lặng yên không tiếng động xuất hiện trong U minh hồn phủ.

Mà Mặc Ly vẫn còn ở cơ quan dưới đất loạn chiến, phía sau có một nữ nhân tóc vàng đuổi theo. Nàng quay đầu nhìn nữ nhân này:

- Lão thân còn muốn lưu lại khí lực làm việc, hôm nay ngưng chiến đi!

- Ngưng chiến?

Nữ nhân tóc vàng cười cười, lắc mình lui sang một bên.

Hai vũ hồn đã trở lại, Trầm Côn lớn tiếng nói:

- Hai vị, lập tức nghĩ biện pháp đi Thiên Môn!

- Không dễ đâu!

Bạch Khởi lời ít mà ý nhiều, không có thiệp mời, không có hiến tế, muốn đi Thiên Môn dễ vậy sao.

Mà Mặc Ly cười cười.

- Ta đã sớm chuẩn bị cho ngươi rồi!

- Chuẩn bị rồi?

Lông mày Trầm Côn khẽ nhíu lại.

- Nếu không phải là lưu lại khí lực để đi Thiên Môn, lão thân…

Mặc Ly quay đầu lại liếc nhìn nữ nhân tóc vàng

- Sẽ bị ả chiếm thượng phong sao?

- Ngươi muốn dùng Đoạt Nhật Lâu bay lên?

Trầm Côn suy đoán.

- Thiên Môn mờ ảo, Đoạt Nhật Lâu há lại có thể bay tới? Nếu có thể, Mặc gia chẳng phải là đã có vô số người phi thăng rồi sao?

Mặc Ly cười nói:

- Đoạt Nhật Lâu để lại cho Quang Minh Hoàng đi, có phần đầu của Đoạt Nhật Chiến Thần, hắn cũng có thể mở Mặc gia phong ấn ra! Ai …! Coi như lão thân làm một chút chuyện cuối cùng cho Mặc gia, bồi thường vụ lạm sát năm đó đi.

- Còn về đường đi Thiên Môn…

Nàng vén hắc bào của mình lên, lộ ra dàn máy móc ở nửa người dưới.

Giữa các dàn này vươn ra mấy cánh tay máy cắm xuống mặt đất. Nhất thời, núi non sông ngòi xung quanh cũng ào ào biến hóa.

- Ba năm nay, lão thân bị giam trong Thông thiên tháp, đã sớm tiến hóa rồi.

Vũ hồn: Thiên Địa Đồ.

Thuộc về cấp siêu thần giai.

Năng lực: Sơn xuyên đại hà, Thảo Mộc hỏa thạch, vạn vật tự nhiên ở trong mắt nàng đều là nguyên liệu cơ quan, lấy thiên địa làm bản đồ, lấy vạn vật tự nhiên làm nguyên liệu, trần giới đều là cơ quan của nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Biến hóa: ẩn giấu con đường tiến hóa.

Đại địa cơ quan một khi bắt đầu iến hóa, thì giống như Trường Giang mãnh liệt, liên miên bất tuyệt, đầu tiên là nham thạch dưới đất cấu trúc thành một nền móng vững chắc, theo sau là cây cối không ngừng được kéo lên, tạo thành một tòa tháp không ngừng cao lên, mà không khí chung quanh cùng mây mù cũng rối rít tụ lại nơi đây, trở thành vật trang sức cho tòa tháp.

Chỉ nửa phút sau, một tòa tháp nối thẳng đến chín tầng trời xuất hiện ngay trước mắt Trầm Côn.

- Mặc lão? Cái này có thể lên trời sao?

Trầm Côn sờ sờ tòa tháp.

- Đây là Thông thiên tháp do Mặc gia đời đầu tiên khai sáng ra, là cơ quan để lên Thiên giới!

Mặc Ly vung tay lên, trên tòa tháp liền hình thành một cái thang máy nho nhỏ, mang theo Trầm Côn nhanh chóng bay lên.

- Thật là nhanh!

Cảnh sắc trước mắt nhanh chóng biến hóa, ánh mắt Trầm Côn sáng lên, quay đầu nhìn lại…

Mặc Ly với Quan Thánh Đế Quân không đi theo.

Quan Thánh Đế Quân thì không sao, hắn đã tìm được những chiến hữu ngày xưa, giờ lưu lại để giúp A Phúc nhất thống Cửu Châu cũng là hợp tình hợp lý, nhưng tại sao ngay cả Mặc Ly cũng không đi?

- Mặc lão, ngươi còn không mau lên đây!

Trầm Côn hô lớn.

- Lão thân không đi!

Mặc Ly thở dài:

- Lão thân năm đó trời sanh tính cực đoan, tru diệt quá nhiều thân nhân Mặc gia… Ba năm nay, mỗi khi ngủ, tỷ muội, huynh đệ, cha mẹ, con cái lão thân đều xuất hiện trong mộng, máu chảy đầm đìa, muốn tìm lão thân chất vấn

Thanh âm của nàng trở nên vô lực:

- Bị lão tổ Mặc gia giam ba năm, tâm lão thân cũng bình thản rồi, sẽ lưu lại nơi phàm trần này, bồi thường một chút cho Mặc gia.

- Mặc lão …

Tràm Côn há miệng thở dốc, nhưng cũng không khuyên nữa.

Hắn phát hiện, trong ba năm này nhóm vũ hồn của mình đều có biến hóa rất lớn, mỗi người đều có chí riêng, mình cần gì phải cưỡng cầu?

Tâm tình của những vũ hồn đã không giống như trước, mình cưỡng cầu thì được sao?

- Thượng lộ bình an, lúc nào cần đến lão thân, cứ truyền xuống một câu!

Mặc Ly phất tay nói, chờ Trầm Côn đi xa, nàng mới đi tới trước mặt A Phúc.

- Ngươi muốn kết hôn với cháu gái lão thân phải không?

Nàng từ ái cười.

A Phúc cuối cùng cũng không quá đần, biết có được cưới Mặc Anh hay không đều do Mặc Ly. "Phịch" một tiếng liền quỳ xuống:

- Lão tổ tông, ta cầu hôn, cầu hôn!

- Ha ha!

Mặc Ly cười cười, liếc sang Thủy phu nhân đang ngẩn người:

- Nơi này còn một số việc chưa giải quyết!

- Lão tổ tông muốn làm gì, ta cũng làm theo!

A Phúc kích động gật đầu.

- Huyền Si đã chết, chúng ta cần gì phải làm khó Thủy phu nhân, để cho mẹ con họ đi đi!

Mặc Ly thở dài:

- Về phần Huyền Minh…

Nàng quét mắt sang đã không thấy Huyền Minh nữa.

- Huyền Minh chạy rồi, nàng nếu ở lại phàm trần, chúng ta cũng không làm khó nàng nữa, nhưng nếu nàng còn dám đi Thiên Môn… Tự nhiên sẽ có người thu thập nàng!

- Được, ta làm theo ý của người!

Vừa nghĩ tới sắp được nhìn thấy Mặc Anh, A Phúc hưng phấn đến nước mũi, nước dãi đều chảy ra.

- Tốt, cứ thế đi, cùng lão thân đi đến đây!

Mặc Ly xoay người hướng chỗ sâu trong lòng đất đi tới, tìm được Đoạt Nhật Lâu, lái đi tới một mảnh đất trống trên bình nguyên.

Ở một góc bình nguyên tìm được một tảng đá màu đỏ, đẩy ra hai bên, phía trên cỏ dại hiện ra một chữ "Mặc"( 墨) đỏ như máu.

- Ai…

Mặc Ly quỳ xuống, lẩm bẩm:

- Mặc gia, lão thân tới chuộc tội đây, lão thân thẹn với liệt tổ liệt tông Mặc gia, lão thân bất hiếu a!

- Kính dưỡng phụ mẫu, chỉ nghĩ cho một nhà, là tiểu hiếu. Nếu nói một chữ hiếu thôi, Mặc Ly ngươi đã quá sai lầm rồi!

Một thanh âm trong thân thể cơ giới của Mặc Ly vang lên - Nhìn thấy phong ấn Mặc gia này, ngươi đã biết sai chưa?

- Lão tổ!

Mặc Ly cúi đầu, nàng không nói cho Trầm Côn, Mặc gia lão tổ ở trong thân thể của mình, nàng thấp giọng nói:

- Mặc Ly biết sai rồi, nhưng là Mặc Ly không có sai!

Nàng lớn tiếng nói:

- Đệ tử Mặc gia đầu nhập vào ngoại tộc, bán tổ cầu vinh. Đối với gia tộc, Mặc Ly có sai, nhưng với đất nước, Mặc Ly không thẹn với Viêm Hoàng!

- Ha ha!

Mặc gia lão tổ cất tiếng cười to:

- Tận trung với đất nước, che chở cho dân, cả đời vô tư không hổ là Viêm hoàng Cửu Châu, chính là đại hiếu… Không tệ, tiểu hiếu ngươi không trọn nhưng đại hiếu thì sánh cùng thiên địa, đây cũng là nguyên nhân mà ta chỉ giam ngươi ba năm!

Hắn lập tức tự hào nói:

- Ba năm sau, Vương Kiêu đại nghĩa vô cương, Huyền Si sát nhân thành nhân, Cơ Na vi tình sở khốn, bởi vì tình mà chết đi, một chữ tình cuối cùng lại cứu được nửa đời tội nghiệt, bọn hắn đã vượt qua cánh cửa này. Hôm nay, Mặc Ly ngươi tiểu hiếu không thiếu, đại hiếu viên mãn, cũng sắp vượt qua cánh cửa kia rồi, Mặc Địch ta bỏ ra ba năm tài bồi ngươi, cũng không uổng phí!

- Tiến hóa đi, Mặc Ly!

Mặc gia lão tổ thản nhiên nói:

- Hi vọng ngươi có thể kịp ngày Trầm Côn tiến vào Thiên Môn, mà tiến hóa thiên địa đồ thành thiên đạo vũ hồn, hiếu.