Vũ Toái Hư Không

Chương 305: Mọi sự giải quyết

- Ai! - Trầm Côn bất đắc dĩ thờ dài, sau đó làm bộ như vô cùng khó khăn mới có thể mở miệng:

- Lão huynh, chúng ta quen biết đã lâu cũng được coi như là bằng hữu chứ?

- Tổng đốc đại nhân coi ta là bằng hữu, thật sự là quá coi trọng tiểu nhân.

- Đừng nói lời khách sáo, ở trong này ngươi chính là lão ca của ta, ta là huynh đệ của ngươi. - Trầm Côn phất phất tay, nói tiếp:

- Lão ca, ngươi là người bắc Cửu Châu, bị Hoàng Kim Huyết Tộc cưỡng ép tới đây đúng không?

- À…

Phùng sư phụ có chút lưỡng lự, dù sao Trầm Côn cũng là Hoàng Kim đại thần, hắn không thể nói Hoàng Kim Huyết Tộc là người xấu được. Bất quá nhìn nét mặt thành khẩn của Trầm Côn hắn vẫn uyển chuyển nói:

- Nếu không có cái công trình này thì ta đã ở nhà bồi tiếp lão bà. Ha ha trước khi ta đi nàng vừa mới sinh cho ta một nhi tử.

- Ai a, chúc mừng lão huynh - Trầm Côn gật gật đầu.

- Đáng tiếc a, lão huynh chỉ sợ sẽ không còn được gặp lại lão bà cùng hài tử của mình.

- Đại nhân?

Phùng sư phụ hoảng sợ quỳ xuống, một gã quan lớn của Hoàng Kim Huyết Tộc nói với hắn là hắn sẽ không còn được gặp lại lão bà cùng hài tử của mình, không phải có ý là muốn giết hắn sao? Hắn vội vàng cầu xin.

- Đại nhân tha mạng, ta chỉ là một gã đúc sư, chưa bao giờ đắc tội với ai a.

- Lão huynh không phải ta muốn giết ngươi a.

Trầm Côn lắc đầu tiếc nuối nhìn Phùng sư phụ.

-Không phải ngài, vậy là.

Trầm Côn quét mắt nhìn xung quanh, thấy không có người, hắn liền chỉ Cuồng Lôi.

- Có nhận ra hắn không?

- Có! Đây chính là thợ thủ công hai ngày trước được đưa tới, La đúc sư.

- Không sai, hắn là thợ thủ công mới tới, nhưng lại là biểu ca của ta - Trầm Côn chán nản dậm chân.

- Tại sao hắn lại là biểu ca của ta chứ???.

- Hắn thật sự là biểu ca của ngươi sao?-

Đừng nói đến Phùng sư phụ, ngay cả Cuồng Lôi đứng bên cạnh cũng không hiểu được ý tứ của Trầm Côn.

- Đại nhân, ngài đừng vòng vo nữa. Ta chỉ là một gã đúc sư nhát gan, xin ngài đừng làm ta sợ - Phùng sư phụ cầu xin nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Được rồi, ta sẽ nói với ngươi sự thật - Trầm Côn thở dài, bất đắc dĩ nói.

- Nói thật cho ngươi biết, ta là tổng đốc kỹ sư của Hoàng Kim Huyết Tộc, có thể quyết định sinh mạng ở đây -Trong nháy mắt, một tia sát ý hiện lên trong mắt Trầm Côn.

- Mà ở Đoạt Nhật Lâu ta cũng có hai nhiệm vụ. Một là sửa chữa Đoạt Nhật Lâu, hai là đợi sau khi Đoạt Nhật Lâu hoàn thành, ta sẽ phải giết chết toàn bộ các ngươi.

- Cái gì?-

Phùng sư phụ ngẩn ngơ cảm thấy lời nói của Trầm Côn khó mà tin được. Nhưng nghĩ lại từ xưa đến nay có bao nhiêu thợ thủ công đã bị diệt khẩu khi công trình hoàn thành. Đoạt Nhật Lâu là trung tâm cơ mật của Hoàng Kim Huyết Tộc, hắn lại là một người ngoài đến tham gia xây dựng, nhìn thấy những thứ không nên thấy, nghe thấy những thứ không nên nghe, vì vậy sau khi hoàn tất công việc bị diệt khẩu cũng không phải là không thể. Vì bảo hộ bí mật của Đoạt Nhật Lâu, Hoàng Kim Huyết Tộc chắc chắn sẽ giết mấy trăm thợ thủ công, chuyện này cũng bình thường thôi. Đông, Đông… Phùng sư phụ lúc này đã quỳ xuống, hắn cũng không phải ngu ngốc, vội vàng cầu xin.

- Đại nhân, ngài chịu đem những lời này nói cho ta biết, nhất định là vì không muốn giết ta. Van ngài, chỉ cho ta đường sáng, nhi tử của ta sau này sẽ mang họ của ngài để kéo dài hương khói.

- Lão huynh, những lời khách khí như vậy đừng nên nói - Trầm Côn chỉ vào Cuồng Lôi nói.

- Nói thật nếu không có chuyện ngoài ý muốn, ta khẳng định sẽ giết ngươi. Chết tiệt, cái chính là biểu ca của ta cũng bị bắt đến đây, hơn nữa cũng bị liệt vào đám thợ thủ công phải giết - Hắn vỗ vỗ ngực.

- Ta nếu ngay cả biểu ca của mình cũng giết thì chắc chắn không phải là con người nữa. Vì thế ta phải tìm biện pháp giúp biểu ca của ta thoát ra ngoài. Nhưng Dạ gia chết tiệt, thậm chí ngay cả ta cũng không thèm nể mặt, nói cái gì biểu ca của ta mà đã vào Đoạt Nhật Lâu thì hắn nhất định sẽ phải chết. ^^%$^ (zero: dành cho ai chưa gặp thì đây là cách thể hiện một câu chửi khó ngửi, bạn tự tưởng tượng nhé ) chúng nó , Dạ gia rõ ràng là không hài lòng vì ta cướp đi chức Tổng đốc công của bọn họ nên muốn giết chết biểu ca của ta, để cho ta một cái giáo huấn a. Vậy ngươi nói, ta có phải hay không, nên tìm cho đại ca của ta một con đường sống?

- Đúng, đại nhân huynh đệ tình thâm - Phùng sư phó liên tục gật đầu, Trầm Côn nói những lời đó vô cùng có lý, thật sự không thể không tin a.

- Đại nhân nói đường sống đó là…

- Ta xem đã bản vẽ Đoạt Nhật Lâu, có vài nơi có thể đào bí đạo… Trầm Côn nhỏ giọng nói.

- Ta thầm nghĩ, đại ca của ta một người sẽ không làm được, ngươi có thể giúp ta liên hệ hai mươi huynh đệ, cùng nhau đào bới chăng? Chỉ cần đào xong, ta lập tức sẽ thả các ngươi ra, cao chạy xa bay, sau đó ta sẽ bịa ra một sự cố nào đó, nói là các ngươi đã bị chết, đến lúc đó trời cao mặc chim bay, các ngươi liền được tự do a.

- Đại nhân!!!! - Phùng sư phó hai mắt sáng rực, tìm được đường sống trong chỗ chết khiến cho hắn vô cùng sung sướng, nói.

- Ta còn mấy huynh đệ cùng với bảy tám đứa cháu đều bị Hoàng Kim Huyết Tộc bắt tới, ta đây liền đi tìm bọn họ, chúng ta đều là người một nhà, tuyệt đối tin cậy, chắc chắn sẽ không để lộ bí mật này ra ngoài.

- Còn tay nghề của các ngươi?

Phùng sư phó tự tin ngẩng đầu lên.

- Bắc Cửu Châu Phùng gia chúng ta, nếu không thể trong ba ngày đào được một cái đường hầm, thì liệu có xứng để Hoàng Kim Huyết Tộc bắt đi không?

Lão cười híp mắt từ trong luyện thất bên trong đi ra, Trầm Côn chuyển qua Cuồng Lôi nói.

- Lão huynh thấy thế nào? Hoàng Kim Huyết Tộc không cho, chúng ta liền tự mình nghĩ ra cách, ngày mai bắt đầu, lão huynh cùng bọn họ thay nhau đào ám đạo, ta sẽ yểm trợ cho các ngươi, còn ám đạo như thế nào để có thể thích hợp chôn Oanh Thiên Lôi, hắc hắc, điều này không cần ta phải nói a?

- Trầm Thiên Quân lợi hại - Cuồng Lôi lần đâu tiên nhận thức được Trầm Côn, chần chờ nói.

- Biện pháp này rốt thì rất tốt, nhưng hơi có lỗi Phùng gia.

- Yên tâm, ta sẽ an bài cho hắn một chỗ.

Trầm Côn cười híp mắt chỉ về hướng bắc.

- Xích Tiêu thành, phó tổng kỹ kỹ sư công trình, thế nào?

Phùng gia khẳng định không thể tiếp tục ở lại dưới chân của Hoàng Kim Huyết Tộc, đi Xích Tiêu thành thật sự là một lựa chọn tốt. Cuồng Lôi trong lòng gật đầu, bất quá lập tức nghĩ lại. Xích Tiêu thành, không phải là hang ổ của Trầm Côn sao? $^^%$ Trước lừa Phùng gia đắc tội với Hoàng Kim Huyết Tộc, sau đó giả mù sa mưa lừa bọn hắn đi đến nhà mình, bán mạng cho mình… Xích Tiêu thành đang trong tời kỳ xây dựng, với những thợ cao cấp như Phùng gia vô cùng cần thiết, việc này rõ ràng là do Trầm Côn cố tình lợi dụng. Lão thiên a, trước có Nguyên Quân mẫu hồ ly, sau có Trầm Côn tiểu hồ ly, mình ở giữa, không phải là hết đường sống sao? Người thành thật như Cuồng Lôi đúng là không còn gì để nói.

Một ngày sau đó, kế hoạch Thiên Minh Chân Long được triển khai hoàn toàn. Hết thảy đều thuận lợi, chỉ với thời gian gần ba ngày, Phùng gia đã đào ra được một ám đạo vòng quanh Đoạt Nhật Lâu. Sau khi Phùng gia đi Xích Tiêu thành, Cuồng Lôi mới bắt đầu chôn ở trong đó hơn hai mươi quả Oanh Thiên Lôi. Mặt khác, Nguyên Quân liên tiếp đón tiếp Hoàng Kim Huyết Tộc, nàng vốn có quan hệ không tệ với Đông Ca, dưới lời mời của nàng Đông Ca vui vẻ đáp ứng, tự mình tham dự buổi biểu diễn của Nguyên Quân, Đông Ca đã nể tình, đám Hoàng Kim Huyết Tộc còn lại dám không đi sao? Mà ở ngoài Xuất Vân Hải thành, Thiên Minh quân đội đã được điều động, chỉ cần phá hủy được Đoạt Nhật Lâu, mấy chục vạn hải quân sẽ ngay lập tức đổ bộ lên đất liền, tiến công đại doanh của Hoàng Kim chủ nhân.

Thực ra, dùng mấy chục vạn hải quân, mạnh mẽ tấn công trăm vạn hoàng kim lục quân, đây là một chiến lược vô cùng ngu xuẩn, bất quá Thiên Minh không thể làm khác… Chân Long đế khí tự tìm chủ, nhưng ai dám nói là sau khi Đoạt Nhật Lâu bị phá hủy, Chân Long sẽ chọn ai làm chủ nhân của hắn, vì thế cần phải gia tăng xác suất, mấy chục người chưa chắc đã được chọn nhưng mấy chục vạn người thì sao, chẳng lẽ không có một hai người lọt được vào mắt của Chân Long sao? Đây là một canh bạc, nếu thắng trong Thiên Minh hải quân sẽ xuất hiện chân mệnh thiên tử, nếu thua: mấy chục vạn hải quân trên đất bằng, chỉ có một con đường chết. Đương nhiên, Thiên Minh cũng sẽ không để cho mấy chục vạn tướng sĩ của mình đồng thời chịu chết, Trầm Côn từ chỗ Nguyên Quân nhận được tin, A Phúc đã xuất lĩnh tinh binh hạm đội mai phục tại Đông Hải Chi Tân, chỉ cần chân mệnh thiên tử được sinh ra, hắn liền lập tức đến đón Hải Quân tướng sĩ của mình về nhà, còn có thể sống để trở về nhiều hay ít thì phải xem năng lực thống lĩnh của A Phúc. Đây cũng chỉ là kế hoạch mà Trầm Côn biết, nhưng đằng sau không biết có bao nhiêu người trong lúc phong vân cũng bắt đầu hành động. Hết thảy đều sắp xếp xong, trận chiến tranh đoạt Chân Long bắt đầu.

Đầu tháng mười một, gió thu đang mát mẻ đột nhiên biến thành băng phong, lạnh giá, hoa cỏ tàn héo, cây cối khô cằn. Dòng sông nhỏ của Xuất Vân Hải thành cũng đã muốn đóng băng, nước biển cũng trở lên lạnh cóng, chỉ có một ít ngư dân mới dám đi thuyền đi đánh cá. Đùng đùng! Không khí đang vắng lặng, bỗng nhiên bầu trời của Xuất Vân Hải Thành xuất hiện hai cột pháo hoa rực rỡ, sau đó trên trời xuất hiện một hàng chữ to:

- Nguyên Quân tiểu thư tái nhậm chức, Cửu Châu lại xuất hiện âm thanh của tự nhiên.

- Nguyên Quân tiểu thư bắt đầu biểu diễn rồi?

- Hoan hô!

Những nhóm nam nữ hưng phấn hoan hô, ngay cả cha mẹ, chú bác, tỷ muội, thậm chí cả ông nội, bà nội, đám thiếu nhi chưa trưởng thành cũng nhịn không được chạy ra khỏi nhà, nhanh chóng đi đến diễn tràng. Trong đám đông cuồng nhiệt này, dưới Đại điểu Thiên không màu vàng , Đông Ca đứng ở vị trí thủ lĩnh , theo sau là mấy trăm vị quan lớn, trừ bỏ đám tướng lĩnh phòng ngự, thì các đại nhân vật của Hoàng Kim Huyết Tộc cơ hồ toàn bộ đã ở đây. Các đại nhân vật đều đã đến biểu diễn tràng, khiến cho ở Đoạt Nhật Lâu chỉ còn lại đám thợ thủ công, còn có một đám khách nhân ánh mắt khác lạ. Tỷ như Yến Nan Quy. Một tòa thiên điện nho nhỏ trong điện, Yến Nan Quy khó khăn quỳ xuống, trước mặt là một điện thờ khắp nơi đầy hắc vụ, bên người hắn là Phương thiên Họa Kích từng uy chấn thiên hạ.

- Yến Nan Quy - Từ trong trường kích bỗng nhiên truyền ra một thanh âm bất mãn.

- Đông Ca đã đi tới chỗ Nguyên Quân, ngươi không đi sao?

- Ngươi muốn đi sao? - Yến Nan Quy vất vả quỳ lạy điện thờ, cũng không quay lại mỉm cười nói.

- Không sai - Trường kích xúc động nói:

- Hai ngày đến phá Đông Hoàng, Đông Ca chính là một trong những người cực mạnh hiện thời, trường kích ta vì chém giết những cường giả này mà sinh ra.

- Ôn hầu a, trường kích của ngươi, muốn chúng ta đi gặp Đông Ca thánh nhân nhưng trí tuệ của ta nói cho ta biết, chúng ta nhất định phải ở tại chỗ này, chờ đợi một hồi, lúc sau mới càng thêm phấn khích.

Yến Nan Quy chỉ vào trán của mình.

- Không tin ngươi cứ đi xem một chút, Huyền Dận động tĩnh? Dương Vô Tuyệt động tĩnh? Thiên hạ như bàn cờ, ai cũng muốn dành thắng lợi, ngươi không thể chỉ làm quân cờ, ngươi phải là người đánh cờ, ngươi muốn xem bàn cờ trên vương kỳ, chân chính có thực lực xoay chuyển thiên hạ, mấy người kia bất động, chúng ta cũng bất động.

- Hừ

Trường kích nặng nề hừ một tiếng, khi hắn sinh ra đã cưỡi ngựa tung hoành, trong trăm vạn đại quân lấy đầu tướng giặc, tính khí vô cùng khẳng khái, chưa bao giờ nghĩ đến những âm mưu quỷ kế.