Vũ Toái Hư Không

Chương 293: Thời hạn đến

- Đúng là A Phúc!

A La liếc mắt với Trầm Côn một cái, rồi cau mày nói:

- Ta cũng không thể tin được, nhưng từ ngày Khai thủy, Hoàng Kim Huyết Tộc đã phong tỏa tất cả cảng biển, kỵ binh lục địa cũng toàn quân giới nghiêm. Ta còn tận mắt chứng kiến, Cơ Nhược Vũ dẫn đám tàn binh bại tướng tiến vào bến tàu phía đông, hơn ba trăm chiếc Hoàng Kim pháo hạm, nay chỉ còn lại hơn một trăm bảy mươi chiếc. Binh lính hải quân lại càng thảm hại hơn, quăng mũ cởi giáp, lộn xộn hỗn loạn, rõ ràng là bị quân địch đánh cho sợ vỡ mật, không dám lên thuyền nghênh chiến nữa.

- Đây là thông tin tình báo của Nguyên Quân tiểu thư, ngươi hãy xem đi!

A La kín đáo đưa cho Trầm Côn một tấm bản đồ, mở ra nhìn phía trên là địa phân duyên hải Xuất Vân Đông Hải, mặt trên còn vẽ nhiều đường nét lộn xộn, rõ ràng là lộ tuyến cùng chiến pháp của hải quân Thiên Minh và hải quân Hoàng Kim .

Trầm Côn xem không hiểu bản đồ quân sự chuyên môn này, có chút kinh ngạc ngẩng đầu hỏi:

- Mỹ nữ, tấm bản đồ này có thể nói rõ cái gì?

A La trầm mặc chốc lát, rồi nói:

- Nghe tin A Phúc đánh bại Cơ Nhược Vũ, ngươi có phải tin là tên mập mạp chết bầm kia dựa vào vận khí thủ thắng?

Trầm Côn gật đầu, nhưng A La lại lắc đầu:

- Không phải vậy, địa đồ hải chiến này ta đã nghiên cứu mười mấy lần, các tướng lĩnh cao cấp của Hoàng Kim Huyết Tộc lại càng bí mật nghiên cứu ba ngày ba đêm, cuối cùng chúng ta kết luận một câu: Trận chiến này không phải dựa vào vận khí, A Phúc chiến thắng là nhờ đầu óc chiến lược giỏi hơn Cơ Nhược Vũ mười mấy lần!

- Cái gì?

Trầm Côn lần nữa giật mình.

- Đưa bản đồ cho ta xem!

Nghe A La đánh giá như thế, Đại Triệu quân thần ngày xưa là Lý Mục trong thân thể tách ra, mở bản đồ ra nhìn một hồi, sắc mặt của hắn dần dần ngưng trọng

- Trầm Côn, ta là tướng lãnh lục quân – bộ binh, nhưng ta hiểu được hải chiến…

Lý Mục chạm vào địa đồ trầm ngâm nói:

- Nếu chỉ bàn về năng lực hải chiến, khả năng đánh giá đại cục của Cơ Nhược Vũ hơi kém, nhưng nếu nói về khả năng chỉ huy tốt, phản ứng nhanh chóng trong lúc hải chiến thì nàng là một tướng lãnh cấp chiến dịch hiếm thấy! Mà ta, khả năng lâm trận chỉ huy cũng chỉ ngang với Cơ Nhược Vũ mà thôi, nhưng ta có thể nhìn thấy toàn cục, quyết định chiến thắng ngoài chiến trận, nên có thể xưng là tướng lãnh cấp chiến tranh!

- Vậy A Phúc thì sao?

Trầm Côn hỏi.

- A Phúc…

Lý Mục chỉ trên địa đồ mấy lộ tuyến hành quân, rồi thở dài nói:

- Từ khi chiến dịch phản kích kia bắt đầu, A Phúc có thể đoán được từng bước kế hoạch của Cơ Nhược Vũ, dắt mũi Cơ Nhược Vũ, lấy mưu đối mưu, ép nàng đem quân đội của mình đưa vào tử địa… Người khác đánh giặc thì khống chế quân đội của mình, nhưng A Phúc thì lại khống chế quân địch, dụng binh theo ý mình, điều động quân địch giống như điều khiển cánh tay. A Phúc chính là tướng lãnh cấp chi phối!

- Không sai!

A La gật đầu.

- Nguyên Quân tiểu thư lấy được bản ghi chép của Hoàng Kim Huyết Tộc, theo đó, tinh thần Cơ Nhược Vũ đã bất ổn, nàng chỉ nói một câu về nguyên nhân chiến bại lần này: Ngay lúc tàu chiến hạm thứ ba bị đánh chìm, nàng đã biết mình nhất định phải rút lui. Nhưng quân địch xuất hiện, nên nàng phải nghĩ cách cứu viện, nàng không ngừng điều viện binh trợ giúp. Nhưng điều động đến bao nhiêu chiến hạm, đều bị quân địch phá hủy bấy nhiêu! Hơn mười chiến hạm bị tàn phá của quân địch như một miếng mồi câu, nàng biết rõ phía trước là tử lộ (đường chết), nhưng mà không thể không đi vào!

- Sau đó, khi hội nghị chấm dứt, Hoàng Kim Huyết Tộc không truy cứu trách nhiệm của Cơ Nhược Vũ, nhưng chính nàng ta lại xin từ chức… Theo ta thấy, nàng ta bị A Phúc đánh cho tàn phế, chỉ sợ không còn lòng tin để thống lĩnh hạm đội ra biển nữa.

- Chiến thần của hải quân Hoàng Kim - Cơ Nhược Vũ bị A phúc đánh không dám tiếp tục xuất hải?

Trầm Côn kinh ngạc một hồi, rồi nhìn A La

- Mỹ nữ, có khoa trương quá không?

- Tuyệt đối không khoa trương!

Lý Mục tiếp tục nói:

- Suy nghĩ kỹ tình cảnh của Cơ Nhược Vũ thì thấy. Trong trận chiến này, mọi hành động của nàng ta đều nằm trong tính toán của quân địch, mỗi lần nàng ta điều quân đều do quân địch cố ý gây ra. Đánh tới cùng, trong lòng biết rõ vì sao mình thua, nhưng cũng không có bất kỳ biện pháp nào để thay đổi chiến cục. Trong lòng chỉ có một ý nghĩ, bao nhiêu vạn nhân mạng, tất cả đều bởi vì mình vô năng mà chết…

Sau đó, hắn thở dài một hơi rồi nói tiếp:

- Đây chính là áp lực do cấp chi phối tạo ra, có bao nhiêu tướng lãnh có thể chịu được áp lực này!?

Trầm côn không nói lời nào.

- Sau đó thì sao?

Hắn trầm mặc hỏi một câu:

- Sau Đông Hải đại chiến, Cơ Nhược Vũ bị cầm tù, Hoàng Kim Huyết tộc phải bỏ qua Đông Hải!

A La giọng nói có chút trầm trọng:

- Quân Thiên Minh mở tiệc mừng ba ngày, A Phúc được tấn thăng làm Phó soái đốc quân Thiên Minh Đông, Cửu Châu chiến tuyến, Hải quân Đại đô đốc…

- Thật tốt, xem ra A Phúc nhà ta có thể ảnh hưởng đến vận mệnh Cửu Châu

Trầm Côn sờ sờ cái đầu trọc của mình, trong lòng cảm thấy là lạ.

Ngay lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng người huyên náo, đẩy cửa sổ ra nhìn, Công Thâu Huyền mang theo mười mấy đại nhân vật quần áo chỉnh tề, hai đại chưởng môn thời trước của Lăng Vân Thiên Vũ là Trương Nguyên và La Hàn cũng có trong đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đưa mắt nhìn hai lão một cái, A La cúi đầu đi ra ngoài, bất quá trước khi đi nàng lấy đi bản đồ quân sự, ý muốn tự điều tra bí mật vì sao A Phúc đột nhiên quật khởi.

Đưa mắt nhìn A La rời đi, Trầm Côn cười híp mắt đứng lên:

- Ai da, Công Thâu lão gia, La Chưởng môn hôm nay sao có thời gian rảnh rỗi mà đại giá quáng lâm thế?

- Ngươi biết chúng ta?

La Hàn cùng Trương Nguyên cũng không nhận ra Trầm Côn sau khi dịch dung.

- Hai vị chưởng môn danh chấn khắp Cửu Châu, truyền thuyết của La, Trương, ta sao có thể không biết được?

Trầm Côn cười híp cả mắt hai tay đưa ra, nhưng những lời này đến tai La Trương hai người lại có một ít vị châm biếm. Ngày xưa là hai đại chưởng môn, ngày nay lưu lạc làm chó săn cho Dạ gia, Lăng Vân và những đệ tử còn lại cũng trở thành binh sĩ Dạ gia, nhưng Trầm Côn mở miệng một tiếng toàn là "Chưởng Môn" đây không phải là mắng chửi người sao?

Đúng vậy, Trầm Côn đúng là đang mắng bọn hắn!

Lúc trước, khi còn ở Đại Hoang Châu, La Trương đoạt công, hạ độc, cầm tù Trầm Côn hơn một tháng, lại còn tham gia hại chết Thanh Long trong trận đánh. Hiện tại gặp mặt kẻ thù, hắn không động thủ tại chỗ đã là khắc chế lắm rồi!

- Ha, ha, Lăng Vân tông đã là chuyện quá khứ rồi, tiểu huynh đệ không nên nhắc lại làm gì!

La Hàn nhíu đôi mày, làm bộ như không nghe thấy Trầm Côn nói móc mình, nhưng mà La Triết ở ngay bên cạnh hắn, vừa thấy sắc mặc phụ thân khó chịu, hắn không thua gì ả chó điên Cơ Na lập tức chỉ vào mặt Trầm Côn mắng to:

- Tiểu tử, đem miệng của ngươi rửa cho sạch sẽ một chút, cha ta hiện là Trấn Biên tướng quân của Hoàng Kim Huyết Tộc!

Ha, ha…

Chó điên như vậy không cần để ý tới! Trầm Côn nhớ lại cười nói:

- Vị này là… A, nhất định là La Triết thiếu gia rồi, tiểu thiếu gia ơi, ta chỉ cùng phụ thân ngươi bàn chuyện, ngươi không cần kích động như thế chứ? Hãy bình tĩnh, bình tĩnh nào, ngươi từ người thừa kế chưởng môn "thăng chức" thành tiểu thiếu gia của phủ tướng quân rồi sao?

- Ngươi thật khốn kiếp, còn dám trêu chọc Bổn thiếu gia?

La Triết chợt vung tay lên, phía sau hơn mười mấy Hoàng Kim binh lính lao đến:

- Người đâu, đánh vỡ mồm tên tiểu tạp chủng này cho ta!

Ai, vẫn là như cũ, La Triết vẫn không có chút tiến bộ nào?

Đối mặt với hơn mười mấy Hoàng Kim binh lính, Trầm Côn chạm rãi hỏi han:

- Các lão huynh, các ngươi là thân binh của La Tướng quân sao?

Hắn hỏi tiếp:

- Trấn Biên tướng quân của Hoàng Kim Huyết Tộc là chức vụ cao bao nhiêu?

Bọn lính im lặng một chút. Dạ gia chính là thuộc cấp của Lục gia, gia nô của Dạ gia, thì địa vị có thể cao bao nhiêu đây?

Trấn Biên tướng quân, đại khái tương đương với một đóng quân ban tham mưu của Đại Triệu vương triều, không có quân quyền

- Ngươi quan tâm đến chức vụ của cha ta để làm gì?

La Triết thúc giục bọn lính.

- Lập tức phế tên tiểu tạp chủng này cho ta!

- Tiểu thiếu gia, lời này của ngươi xem ra không đúng, cái gì mà không cần biết cha ngươi có chức vụ gì?

Trầm Côn chậm rãi lấy ra lệnh bài Cung đình tế tửu.

- Ta cũng là Hoàng Kim quan viên, quan tâm đến tình hình quan viên địa phương, hỏi thuộc hạ một câu quan chức của hắn chắc không có vấn đề gì chứ?

La Triết ngẩn ngơ, mà gương mặt lạnh lẽo của Trầm Côn nhìn La Hàn:

- La Hàn, ngươi không còn là Lăng Vân tông chưởng môn, thân là gia nô của Hoàng Kim nhất tộc ta, ngươi phải biết tôn trọng thượng quan chứ. Nhất là khi ngươi còn có một thằng con đầu óc không bình thường. Hiểu chưa?

Sắc mặc La Hàn tối đen lại, nhưng sau một hồi nhìn lệnh bài của Trầm Côn, nghĩ tới nữ hoàng tương lai cưng chiều tên Tiểu bạch kiểm này, hắn cúi đầu thi lễ:

- Đại nhân giáo huấn rất đúng. Người đâu, tát miệng La Triết!

Chát, chát!

Hoàng Kim binh lính thành thật tát miệng La Triết.

Nhìn thấy tình cảnh này, đầu lĩnh đội là Công Thâu Huyền và những người khác đều hơi sững sờ. Bọn họ tới nơi này là có mục đích khác, nhưng không ngờ rằng, vừa gặp mặt Trầm Côn đã trả đũa cha con La gia.

Tiểu tử này cùng Dạ thiếu gia có quan hệ không tệ, hắn lại đánh Dạ gia nô tài như vậy sao?

Thu hết biểu tình của mọi người vào mắt, trong lòng Trầm Côn cười lạnh. Hắn hung hăng dạy dỗ cha con La gia, đầu tiên là vì trả đũa chuyện bị bọn hắn nhốt ở Đại Hoang Châu, còn nguyên nhân lớn hơn là vì cha con La gia đầu phục cho Hoàng Kim Huyết Tộc, chắc chắn đã ăn Hoàng Kim thịnh yến

Người ăn thịt người, không thể xưng là người, nhưng ăn thịt người thân ruột thịt, thì cha con La gia có chết trăm lần cũng không thể chuộc tội được!

- Trầm Đốc công, La Triết vẫn còn trẻ người non dạ, ngài cùng hắn so đo làm gì?

Công Thâu Huyền mở miệng hòa giải, hắn còn có chuyện quan trọng hơn, nên hắn không thể để tên La Triết ngu ngốc phá hư kế hoạch của mình được.

Sau đó, Công Thâu Huyền giới thiệu với hắn mười mấy tân khách. Giống như hai người La Trương, bọn họ đều đầu phục Hoàng Kim Huyết Tộc nên rất ngang ngược. Mặc dù thân phận bọn họ trong Hoàng Kim Huyết Tộc thấp kém, nhưng với người ngoài, tất cả đều là đại nhân vật có uy danh hiển hách, các quốc gia Cửu Châu đều phải nể mặt.

- Hắn mang nhiều người "Có mặt mũi" như vậy đến đây là nhằm mục đích gì?

Trong lòng Trầm Côn có một chút dự cảm xấu.

Chỉ thấy Công Thâu Huyền cười nói:

- Trầm Đốc công, ta thỉnh những người bạn này tới đây, không hẳn là không có việc. Nghe nói một nhóm bằng hữu của Trầm Đốc công là chế tạo sư Đoạt Nhật Lâu giỏi nhất, phụng mệnh đúc nóng một trăm linh tám cái Hàn Băng Huyền Minh tỏa. Lần này ta đến là muốn được thưởng thức một ít công phu của Trầm Đốc công!

- Ha, ha sớm nghe nói Trầm Đốc công là truyền nhân của Âu Dã Kiếm Phái với chế tạo thuật huyền diệu thông thần (BD: giỏi ngang với thần), hôm nay ta được đại khai nhãn giới rồi!

- Đúc nóng Hàn Băng tỏa, chính là việc trọng yếu nhất để xây cất Đoạt Nhật Lâu. Nếu lần này Trầm Đốc công thành công, là lập được công lao to lớn cho Hoàng Kim Huyết Tộc, nói không chừng sẽ lập tức được thăng chức. Ha, ha, sau này các huynh đệ sẽ phải nhờ cậy ngài rồi!

Thật là kỳ quái, các đại nhân vật rối rít đua nhau vuốt mông ngựa, ngay cả kẻ mới bị mắng là La Hàn cũng không ngoại lệ.

Bọn họ đây là…

Trầm Côn chợt nhớ ra, kỳ hạn một tháng Công Thâu Huyền cho mình, hôm nay chính là ngày cuối cùng!

@#$%@!

Trầm Công mải lo lắng chuyện của A Phúc, mà chuyện quan trọng liên quan đến tính mạng mình hắn lại quên mất!

Trong khi chờ chết, hắn vẫn chưa nghĩ ra được phương pháp xử lý Băng Ngọc Thạch. Một trăm linh tám cái Hàn Băng Huyền Minh Tỏa, một cái hắn cũng chưa chế tạo được.