Vũ Toái Hư Không

Chương 180: Độc dược của Độc Phật

Rất kỳ lạ là, khi nghe chuyện Trầm Côn giết hai mươi mấy đệ tử của Đại Bồ Đề tự, trong đầu A La ý nghĩ đầu tiên toát lên là: hắn làm thế là vì nàng! Trước kia Nàng bị Đại Bồ Đề tự chọc tức không ít, đã sớm chán ghét cái lũ hòa thượng luôn tự cho mình là đúng này, thậm chí còn ước có người phóng hỏa đốt hết cả Đại Bồ Đề tự!

Bất quá tĩnh tâm lại suy nghĩ một chút, lưng A La bỗng toát mồ hôi lạnh: giết chết hai mấy đệ tử của Huyền Khổ, Trầm Côn đúng là đã gây họa lớn rồi, Huyền Khổ là nhà sư bất chấp lý lẽ nhất, tàn nhẫn nhất trong Đại Bồ Đề tự. Trầm Côn giết hết đệ tử của lão, lão nhất định sẽ trả thù tàn nhẫn, hắn không bắt ngươi khổ sở mấy vạn năm thì đúng là phải xin lỗi cái pháp danh Huyền Khổ!

- A di đà Phật, nữ thí chủ hiểu được ý tứ của bần tăng rồi sao?

Huyền Khổ điềm nhiên nói:

- Bần tăng nhất định phải bắt được ma đầu Trầm Côn này, trừng phạt hắn vì tội giết hại đệ tử nhà Phật, xin thí chủ hãy giao Trầm Côn ra đây, để tránh tổn thương hòa khí!

- Chờ một chút!

A La bĩu môi nói:

- Trầm Côn giết người đích xác là không đúng, bất quá ta cũng xin giải thích lại với đại sư, Trầm Côn là bị ép buộc tới mức không thể làm khác, vạn bất đắc dĩ đành phải giết người mà thôi!

- Bần tăng chưa từng bức bách hắn?

Tuệ Tâm ở một bên cả giận nói:

- Bần tăng chính là có lòng từ bi, dạy bảo Trầm Côn một chút thôi, mong hắn sớm giác ngộ! Ai biết đâu ma đầu kia không biết phân biệt nặng nhẹ, lại dám hạ sát thủ!

- Phù phù phù…

Không đợi Tuệ Tâm nói xong, A La phất phất tay như đang đuổi ruồi, không kiên nhẫn được nữa:

- Lại là lý do này, ta nói các hòa thượng này, các ngươi mấy chục năm nay chẳng có chút tiến bộ gì sao? Nói thế mà không biết ngượng, chỉ dạy bảo Trầm Côn một chút, @#%%% các ngươi muốn bắt hắn về diện bích chứ gì?

Tuyệt sắc giai nhân đột nhiên lại nói lời thô tục, khiến cho vạn quân tướng sĩ cùng hòa thượng sửng sốt sững sờ, Tuệ Tâm lúc ấy cũng cứng họng không thốt lên lời!

- Sao, còn gì để nói nữa đây!

A La chống nạnh nói:

- Truyền thống của Đại Bồ Đề tự các ngươi không phải là cố tình đổi trắng thay đen sao? Việc các ngươi am hiểu nhất, không phải là lấy thịt đè người, rồi ra vẻ đạo đức giả nhân giả nghĩa đến nói đạo lý hay sao?

- Nữ thí chủ, nói chuyện cẩn thận chút!

Huyền Khổ cả giận nói:

- Mặc kệ ngươi nói gì, Trầm Côn dù sao cũng đã hạ sát đệ tử của bần tăng, nhất định phải trừng phạt, nếu không lại thẹn với lời Phật dạy!

- Thẹn với lời Phật dạy?

A La trợn trắng mắt nói:

- Cái cớ này mới đường hoàng làm sao, vậy ta hỏi Huyền Khổ đại sư một câu, sáu năm trước Dương Lục Lang huyết tẩy Đại Bồ Đề tự, các người sao không đến Dương gia mà trừng phạt hắn? Còn có ba năm trước đây, Lý Trích Tiên chịu không nổi đại đạo của các người, một người một kiếm đập tan tượng Phật trấn Đại Bồ Đề tự, lần lượt đánh bại các cao tăng pháp danh chữ Huyền, các ngươi sao không đi trừng phạt hắn?

Nàng cao giọng tiếp tục nói:

- Ta lại hỏi thêm một câu, ngày hôm nay nếu Trầm Côn có Bất Hối thương của Dương Lục Lang, hoặc có Tiên Môn tam kiếm của Lý Trích Tiên, các ngươi có dám tới bắt hắn không? Các ngươi đúng là một đám khuất phục kẻ mạnh khinh nhờn kẻ yếu!

Huyền Khổ nheo mắt lại:

- Nữ thí chủ, ngươi tựa hồ rất quen thuộc với Đại Bồ Đề tự chúng ta, hơn nữa còn có thành kiến với chúng ta?

- Bình thường thôi mà!

A La phất phất tay.

- A di đà Phật!

Huyền Khổ nói không lại A La, đành phải niệm to Phật hiệu, biến sắc nói:

- Nữ thí chủ, nói nhảm ít thôi, hôm nay bần tăng nhất định phải bắt Trầm Côn, đem hắn giao ra đây, bằng không…

- Bằng không các người liền động thủ bắt người chứ gì, ta biết, Đại Bồ Đề tự các ngươi vẫn thế mà, nói không lại liền động thủ!

A La ôm kiếm tiến tới, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào Huyền Khổ:

- Bất quá, thật xin lỗi, Trầm Côn không có ở trong này!

Không đợi Huyền Khổ mở miệng, nàng tiếp tục nói:

- Ta biết các ngươi không chịu tin tưởng lời này, vậy đến đây đi, ta là sư phụ của Trầm Côn, chuyện của hắn, ta phụ trách!

- Ngươi?

Huyền Khổ lạnh lùng cười, khinh thường liếc mắt nhìn hai tay A La:

- Nữ thí chủ bất quá là Hoàng Nguyên Vũ tông thượng đoạn, có đủ sức để bảo vệ yêu ma Trầm Côn sao?

Không sai, A La chỉ khôi phục tới Hoàng Nguyên thượng đoạn, không ai tin tưởng nàng có thể đánh thắng Lam Nguyên đỉnh phong Huyền Khổ, bản thân Huyền Khổ càng không tin, cho nên hắn chỉ đưa ra một viên Phật Châu, nhẹ nhàng bắn về phía bả vai A La.

Một chiêu này chỉ dùng lực lượng cấp Lục Nguyên, mục đích là khiến A La mất sức chiến đấu, dù sao Huyền Khổ là khổ hành tăng, tiếp tục hung ác sẽ dễ dàng phạm sát giới!

(Khổ hành tăng: những nhà sư tu luyện khắc khổ, hầu hết thời gian là ngồi thiền, ăn uống vô cùng kham khổ, hạn chế tiếp xúc với thế tục, kiêng kỵ sát sinh).

Không nhìn Phật châu đánh tới, A La lạnh lùng cười, tay trái kết một thủ ấn kỳ quái, trường kiếm trên tay phải cắm phập xuống đất, sau đó Đại Đế thượng phù bên người nàng phát ra một tầng hư ảnh, ngàn vạn đạo kiếm quang đột nhiên từ mặt đất phóng lên, như cơn mưa kiếm ào ạt rít gào, cấp tốc chuyển động xung quanh Huyền Khổ.

- Thương khung chi kiếm?

Huyền Khổ mãnh liệt nhớ lại, một đêm ba năm trước đây, một thân ảnh hiện lên: một bầu rượu, một thanh kiếm, quần áo trắng phất phơ, trên mặt che khuất bởi một tấm lụa trắng, đánh giết cả Đại Bồ Đề Tự, chỉ bằng chiêu kiếm này đã đánh tan năm trưởng lão pháp hiệu chữ Huyền, khiến Thích Già Bồ Đề kinh hãi như thấy quỷ, (Huyền Khổ) kinh hô:

- Ngươi tại sao lại biết kiếm pháp của Lý Trích Tiên?

(DG: Sao mấy tên tác giả lúc nào cũng ca ngợi Lý Bạch thế nhỉ!

Biên: Có rượu có thơ, một bầu rượu ba chiêu kiếm dọc giang hồ).

Nếu Trầm Côn ở đây, nhất định sẽ ảo não nói:

- A La cùng Lý Trích Tiên kia có quan hệ ám muội, biết kiếm pháp của hắn thì có gì kỳ quái? Một kiếm này, mới là tuyệt chiêu ẩn giấu của A La! Bất quá Trầm Côn không hề ở nơi này, A La cũng không giải thích cho Huyền Khổ, nàng vừa thấy Huyền Khổ bị bao vây trong kiếm ảnh, liền lóe lên vọt tới các hòa thượng phía sau, đang đang đang, tam kiếm hợp lại ngăn trở được mấy hòa thượng, tiến đến sau lưng Tuệ Tâm. Tuệ Tâm đã bị Vương Kiêu đánh cho tàn phế, A La dễ dàng bắt được hắn, trường kiếm đặt lên cổ hắn, nàng cười lạnh:

- Ai còn dám động thủ?

Tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt, Huyền Khổ vừa thoát ra khỏi kiếm trận đã thấy đệ tử bị bắt, cả giận nói:

- Nữ thí chủ thật không biết xấu hổ, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, bản lãnh chẳng qua cũng chỉ có thế?

- Đồ con lừa ngốc không biết xấu hổ thì có!

A La cũng lớn tiếng mắng lại:

- Ngươi ỷ vào lực lượng Lam Nguyên khi dễ mấy vạn người bị trúng độc, bản lãnh cao thâm quái gì?

- Ngươi!

- Ngươi cái gì mà ngươi?

Sau khi xuất kiếm, A La giống như một nữ sát thần lãnh khố, kiếm phong cắt vào cổ Tuệ Tâm, từng luồng tiên huyết nương theo trường kiếm rớt xuống.

- Một câu thôi, muốn hằn còn mạng, lập tức cút ra khỏi quân doanh cho ta, bảo Thích Già Bồ Đề tới gặp ta!

Huyền Khổ tức giận hô to Phật hiệu, một Lam Nguyên Vũ Tông như lão lại bị một cái Hoàng Nguyên Vũ tông nho nhỏ coi khinh bằng nửa con mắt dám ức hiếp đệ tử ngay trước mũi mình, gan to tày trời a! Nhưng mà hắn không thể không lo đến sinh tử của Tuệ Tâm, chỉ có thể cắn răng lùi một bước về phía sau, lạnh lùng nói:

- Thiện tai, thiện tai, nữ thí chủ, nếu ngươi dám đả thương dù chỉ một ngón tay hắn, bần tăng nhất định bắt ngươi vạn kiếp bất phục!

- Ta sợ ngươi sao?

A La nhìn các hòa thượng rời đi, rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Bắt tên Liễu Tuệ Tâm này là chuyên vạn bất đắc dĩ, nhất định sẽ đem tới phiền phức lớn, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy.

- Trầm Côn, tên đệ tử này về nhanh cho ta, nếu quả thực Thích Già Bồ Đề tới, chúng ta chắc cũng không thoát kiếp diện bích đâu!

A La lo lắng thầm nghĩ:

- Hôm nay mình dùng đến Tiên Môn tam kiếm, nhất định Thích Già Bồ Đề sẽ đoán ra thân phận của mình!

Đang lúc miên man nghĩ ngợi, A La chợt nghe bên tai một tiếng Phật hiệu bi tráng:

- A di đà Phật, Huyền Khổ sư thúc, Phật tử môn đệ ta há lại để tà ma áp chế, đệ tử sát thân thành nhân, trợ giúp người một tay!

Tuệ Tâm kiên quyết nở nụ cười. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Hắn muốn làm cái gì?

A La đột nhiên ý thức được, mình đã đánh giá thấp ý chí của khổ hạnh tăng trong Đại Bồ Đề tự, bên kia Huyền Khổ hai mắt nhuốn lệ niệm Phật hiệu:

- Tuệ Tâm, ngươi thành kính lễ Phật đã bốn mươi năm, hôm nay xả thân vì đại nghĩa, Phật Tổ sẽ chứng giám cho ngươi!

Chỉ một giây sau, một tiếng nổ vang lên, Tuệ Tâm đã tự bạo! A La phản ứng cực nhanh, lập tức phi thân lui ra sau hơn mười thước, phẫn hận ném đi trường kiếm trong tay:

- Tặc ngốc, ngươi chết cũng muốn lôi bổn tiểu thư xuống nước theo sao?

- Nữ thí chủ, ngươi còn gì để nói?

Vốn đã đi xa, Huyền Khổ quay ngược lại, bi phẫn nói:

- Bao che cho ma đầu Trầm Côn, bức tử đệ tử Phật môn ta, ngươi cũng là yêu ma hạng nhất!

- A di đà Phật!

Hơn trăm hòa thượng đồng thời hô to:

- Thỉnh sư thúc độ hóa tà ma!

Một khi bị Đại Bồ đề tự nhận định là ta ma, các khổ hành tu lập tức muốn đại khai sát giới! Bất quá, các binh lính hiểu rõ, nếu để các hòa thượng giết A La, chính mình sẽ không cách nào giải được độc, nên kiên kiết tụ tập lại xung quanh A La, hô to:

- A La tiểu thư, Trầm tướng quân không có ở đây, chúng tôi quyết nghe lời người, chiến thì chiến, các huynh đệ đều trúng độc, liều mạng mới tìm được đường sống?

- Lũ tặc trọc đầu!

Có binh sĩ bi phẫn nói:

- Có dũng khí thì đánh với năm vạn người chúng ta, bằng không lão tử quyết không để các ngươi được yên!

Huyền Khổ cau mày, lão đã kích động nỗi tức giận của cả đám người rồi, dù sao lão cũng là hòa thượng, không có khả năng lập tức giết mấy vạn người được.

Bất quá Huyền Khổ nhanh chóng nở nụ cười:

- Các ngươi đều trúng độc của Hoài Tâm sao?

- Đúng thì sao?

- Hoài Tâm là đệ tử của Huyền Si, như ta đoán không sai, độc hắn dùng trên người các ngươi, nhất định là Nhất niệm nhất Bồ Đề đi?

Huyền Khổ càng thêm vui vẻ cười:

- Như vậy tốt lắm! Hôm nay bần tăng nghĩ đến đức hiếu sinh nhà Phật, mở lòng từ bi, không làm khó dễ mấy vạn binh lính chưa nhập ma đạo quá sâu các ngươi, chỉ độ hóa nữ ma đầu này là được!

Hắn nghĩ chỉ cần mình hắn, loại ra được mấy vạn người đang bảo vệ, chỉ tru diệt A La, không thương tổn những người khác, này có thể làm được sao? Bọn lính đều cổ quái nhìn Huyền Khổ, như nhìn một con trâu ngốc biết bay.

- Các ngươi nghĩ bần tăng không làm được? Ha ha!

Huyền Khổ cất tiếng cười to:

- Chớ quên bần tăng pháp danh Huyền Khổ, chính là sư đệ của Độc Phật, hắn đã học qua cái gì, bần tăng cũng đồng dạng học qua!

Nói xong Huyền Khổ tại hư không trảo vài cái, giống như bỏ thức ăn vào chén cơm của nhà sư, sau đó hắn ném cái chén cơm lên trên quân doanh, nhẹ giọng quát:

- Ngã phật từ bi, bần tăng bất đắc dĩ, đành phải mượn thủ đoạn tà môn của Huyền Si, đến độ hóa nữ ma đầu này!

Ầm!

Chén cơm của nhà sư nổ mạnh giữa không trung, tản ra vô cùng vô tận bột phấn màu vàng nhạt, theo gió khuếch tán, bột phấn mỗi khi chạm tới một tên binh sĩ, liền nhanh chóng thấm qua da chui vào thân thể. Làm xong tất cả, Huyền Khổ đi quanh quân doanh một vòng, phát hiện Trầm Côn thật sự không có ở nơi này, cười lạnh nói:

- Nữ ma đầu đã trúng độc, chỉ sống được một ngày nữa, nhắn lại cho Trầm Côn, muốn nàng sống, tới Độc Cốt động thỉnh tội đi!

Nói xong lão nghênh ngang rời đi.

- Tên tặc ngốc này đang hù dọa sao?

- Chỉ phất phất tay, làm ra một ít bột kim phấn đã nghĩ chúng tan tin hắn hạ độc sao? Làm sao có thể, chúng ta đều tiếp xúc qua kim phấn, tại sao chỉ có A La tiểu thư trúng độc?

Bọn lính đều không tin Huyền Khổ có bổn sự lớn như vậy, bất quá chỉ sau nửa canh giờ, ọc một tiếng, A La phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân vô lực ngã xuống đất, vội la lên:

- Lập tức đi tìm Trầm Côn, bảo hắn tránh xa đám hòa thượng!

- A La tiểu thư, ngươi thực sự trúng độc sao? Những binh lính khác đều bình an vô sự mà.