Trong thành Lương Chử, các chấp chính đại đế dị tộc đang bởi vì tin tức quân viễn chinh thế giới mới truyền về mà căm tức không thôi.

Ở Bồ Phản thành, lại là mỗi người sắc mặt vui mừng, dân chúng bình thường hành tẩu ở trên đường cũng đều bước chân mạnh mẽ, trên mặt tràn đầy nụ cười sáng lạn.

‘Leng keng keng’, ‘Thùng thùng thùng’, chung quanh Bồ Phản đều là đám người bận rộn, mọi người đều nét cười đầy mặt bận rộn. Đào nền, dựng cột, xây tường, lợp mái. Nhiều phòng ở đều bị mưa to một thời gian trước làm sập, hiện tại mọi người đang bận rộn sửa sang lại nhà cửa.

Từng đám vu tế áo đen xếp hàng dài chỉnh tề ở trên đất Bồ Phản chậm rãi bước đi, bọn họ cầm cờ phướn không ngừng vung, trong mồm niệm tụng chú ngữ trừ tà cầu phúc. Nơi các vu tế đó đi qua, trong bùn lầy xốp còn có các luồng khí đủ mọi màu sắc phun ra, không ngừng bị hút vào lá cờ phướn.

Các loại độc tính rối rắm bị nước mưa mang đến được các vu tế đồ đen Vu Điện phái ra xua tan. Càng có vu tế chuyên môn tu luyện vu lực thổ thuộc tính thi triển vu thuật, khôi phục sức sống của đất, khiến đất đai bị cứng trở nên phì nhiêu như lúc ban đầu.

Mọi người đều đang bận rộn, ôm mười phần nhiệt tình cùng hy vọng bận rộn.

Ở trong đám người khí thế ngất trời, thỉnh thoảng có thể nghe thấy thanh âm thế này.

“Hữu Sùng bộ và Đồ Sơn thị thông gia, thật sự là anh hùng hảo hán xứng với mỹ nữ nha!”

“Không phải sao, Tự Văn Mệnh đại nhân người như vậy, cũng chỉ có mỹ nữ như thế mới xứng đôi!”

“Ha ha ha, ta là từng tận mắt thấy Đồ Sơn nữ đó, bộ dáng đấy, chậc chậc, không có gì khác với thần nữ trong truyền thuyết.”

“Ô? Nói cứ như ngươi từng thấy thần nữ nhỉ. Chẳng qua, Đồ Sơn nữ thật xinh đẹp, cũng chỉ có Tự Văn Mệnh đại nhân hảo hán tử như vậy, mới có thể xứng đôi nữ nhân như thế nhỉ?”

Tâm tư dân chúng tầng dưới chót không thể nghi ngờ là đơn giản mà thuần phác.

Tự Hi vừa mới dùng Vạn Long Phong Thủy Đại Trận ngưng mưa to, đánh tan thủy tai, cứu mạng vô số người, mọi người đều nhớ điều tốt về hắn. Tự Văn Mệnh từ trước tới nay là người chấp chưởng Vu Điện, ở dưới sự chủ trì của hắn, lực ảnh hưởng của Vu Điện ngày càng tăng trưởng, nhân tộc từ trong đó được lợi ích thực tế, rất nhiều người cũng đều cảm kích ân đức của hắn.

Trong mắt dân chúng, Tự Văn Mệnh anh hùng nam nhi như vậy, nên cưới một nữ tử xinh đẹp xứng đôi hắn, từ nay về sau hai người hạnh phúc sinh sống với nhau, sinh một đống tiểu tử to béo, vậy mới phù hợp nguyện cảnh mộc mạc tốt đẹp của quần chúng.

Nhưng thủ lĩnh các bộ tộc nhân tộc đầu đường Bồ Phản, đi đi lại lại chỉ huy con dân bộ tộc mình xây dựng lại nhà cửa, tâm tình bọn họ không thể nghi ngờ phức tạp hơn rất nhiều.

Tự Hi có thanh danh, Tự Văn Mệnh cũng có tiếng tăm thật tốt, càng lập vô số công lao, Hữu Sùng bộ cũng là đại bộ tộc hạng nhất của nhân tộc, càng là bộ lạc nhân tộc huyết mạch đế Hiên Viên đích hệ phân hoá ra, rất chính thống.

Đồ Sơn thị ở trong con dân tầng dưới chót của nhân tộc không vang danh lắm, nhưng ở trong cao tầng nhân tộc, ai chẳng biết trình độ giàu có của Đồ Sơn thị có thể so với hai tộc long phượng? Nghe nói Đồ Sơn thị và Cửu vĩ thiên hồ nhất tộc có quan hệ rất lớn, kế thừa sự khôn khéo cùng gian trá của thiên hồ, làm ăn xưa nay không có một bộ tộc nhân tộc nào so được với bọn họ.

Vô số năm tích lũy, trình độ giàu có của Đồ Sơn thị vượt qua sự tưởng tượng của người ta, vàng đầy khe, ngọc tràn hố. Nhưng càng quan trọng hơn, Đồ Sơn thị có công trường rèn của mình, phẩm chất giáp trụ và binh khí bọn họ sản xuất rất khá.

Quan trọng nhất ở chỗ, Đồ Sơn lão nhân và Cơ Hạo sau khi hợp tác, Cơ Hạo từ chỗ dị tộc kiếm về cả đống tông sư Tu tộc, cho đám thợ thủ công Đồ Sơn thị nhiều sự chỉ điểm, giáp trụ cùng binh khí Đồ Sơn thị sản xuất, càng hoàn mỹ hơn xa so với trước kia.

Tài lực gần như vô tận, càng có mạch khoáng cùng công trường rèn của mình, cái này đại biểu cho áo giáp và binh khí cuồn cuộn không dứt, hơn nữa là áo giáp với binh khí so với quân giới hiện tại bản thân nhân tộc có thể rèn càng thêm hoàn mỹ hơn.

Cha con Tự Hi với Tự Văn Mệnh lại tự có một đại bộ tộc hàng đầu, bọn họ càng có nhân mạch trác tuyệt. Nhiều bộ lạc đỉnh cấp đều là người ủng hộ Tự Văn Mệnh. Các đỉnh cấp bộ lạc đó chưa bao giờ thiếu hảo hán tử anh dũng thiện chiến, nhưng toàn bộ bộ lạc đều thiếu giáp trụ chắc chắn cùng binh khí sắc bén!

Tự Văn Mệnh và Đồ Sơn nữ kết hôn, liền đại biểu cho vô số chiến sĩ cường hãn cùng vô số quân giới hoàn mỹ kết hôn!

Ảnh hưởng này quá lớn, một chiến sĩ trang bị hoàn mỹ, mặc trọng giáp, cầm đao sắc, ít nhất có thể xử lý năm chiến sĩ thực lực tương đương, nhưng áo giáp đơn sơ, quân giới thô ráp trở lên, đây là sự thật đã trải qua thực chiến chứng minh.

“Sùng Bá Tự Hi, lại vừa mới lập công lớn!”

“Không phải sao, danh vọng cha con bọn họ hiện tại không ai so sánh được.”

“Hừ, nếu là Cộng Công Vô Ưu và Chúc Dung Thiên Mệnh còn đó, có lẽ còn có...”

“Nói hai phế vật đó làm gì? Tóm lại, sau khi Hữu Sùng bộ và Đồ Sơn thị thông gia, các bộ lạc đẩy ra, bọn nhỏ tranh đoạt vị trí Nhân Hoàng liền khó có khả năng rồi.”

Tiếng nói chuyện tương tự không ngừng phát sinh ở các nơi của Bồ Phản, người giao hảo với Tự Văn Mệnh tự nhiên là vui vẻ, đi đường cũng bừng bừng; người lập trường trung lập thì chuyện không liên quan mình, chờ xem sự phô trương cùng náo nhiệt của đám cưới hai tộc; những người mơ hồ đối đầu Tự Văn Mệnh, thì cả ngày sợ sệt bôn tẩu khắp nơi, cũng không biết bọn họ bận những gì.

Trong hành cung của Đồ Sơn thị ở Bồ Phản, Đồ Sơn nữ mặc một cái váy trùm bằng tơ màu trắng, bên trong lót váy dài màu đỏ rực đoan đoan chính chính ngồi ở trên một cái ghế dựa lớn, hai tay bình thản đặt ở trên đầu gối, khẽ cúi đầu không nói một lời.

Bộ dạng nàng tất nhiên là cực đẹp, càng quan trọng hơn là khí chất nàng từ trong ra ngoài tản mát ra, giống như một viên bảo châu ôn nhuận trong suốt, mơ hồ có một tầng quang huy kỳ dị vờn quanh toàn thân, mỗi một lọn tóc, mỗi một động tác rất nhỏ của nàng, đều đang biểu đạt ra một loại ý nhị ‘nhàn tĩnh’, ‘hiền lương’, có thể xưng là ‘hoàn mỹ’.

Tự Văn Mệnh hơi gò bó ngồi ở đối diện Đồ Sơn nữ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn nhìn nàng, sau đó lại quay đầu hướng mấy trưởng bối ngồi ở phía trên liếc một cái.

Đế Thuấn cùng mấy trưởng lão nhân tộc ngồi ở phía trên, bọn họ là được mời đến làm giám chứng.

Tự Hi và Đồ Sơn lão nhân chia ra ngồi hai bên, Tự Hi đầy mặt ý cười, Đồ Sơn lão nhân thì đã cười đến mức không khép được miệng.

Mặt Tự Văn Mệnh giật giật, lại nhìn nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của Đồ Sơn nữ, giống như có lửa đang đốt mông, có chút không được tự nhiên ở trên ghế dịch chuyển thân thể.

Dựa theo Tự Hi đề nghị, nhân tộc còn ở trong thủy tai uy hiếp, cho nên hôn sự của hai người sẽ không làm lớn, mời mấy trưởng lão nhân tộc đức cao vọng trọng đến làm giám chứng, đơn giản cử hành một tiệc rượu loại nhỏ chúc mừng một lần là được.

Đồ Sơn lão nhân đồng ý đề nghị của Tự Hi, hôm nay chính là ngày chính đám cưới của hai bộ tộc.

Tự Văn Mệnh ngày thường hào sảng dứt khoát, hôm nay lại nhăn nhăn nhó nhó, đầu óc cũng ngây ngốc, nói không rõ trong lòng là tư vị thế nào.

Ngoài căn phòng chỗ mọi người, Man Man kéo bàn tay nhỏ nhắn của Da Ma Sam Gia, hai người lén lút đứng ở cửa, nghiêng đầu rình coi Đồ Sơn nữ mặt đỏ ửng.

Nhìn một lúc lâu, Da Ma Sam Gia khẽ cười: “Tự Văn Mệnh đại thúc xấu hổ kìa, hì hì, thật thú vị!”

Man Man rất hào sảng vỗ một cái vào trên mông Da Ma Sam Gia: “Chờ lúc ngươi lập gia đình, xem ngươi xấu hổ không!”

‘Bốp’ một tiếng vang thanh thúy, Da Ma Sam Gia thiếu chút nữa nhảy lên, mở to hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm Man Man.

Man Man như không có việc gì nhìn Da Ma Sam Gia, hai người đang muốn cào cấu một chút, một ái thanh âm gần như oán độc từ xa xa truyền đến.

“Đồ Sơn nữ... Ta một mảng si tình đối với nàng, nàng hôm nay lại muốn kết hôn ư?”