“Đạo hữu, đường này không thông!”
Hoành Công Ngư muốn đào tẩu, Man Man, Thiếu Ti, Phong Hành, Vũ Mục bốn người chặn không kịp, nhưng thân hình Quy Linh nhoáng lên một cái, đột nhiên chắn trước mặt Hoành Công Ngư, Hắc Ngọc Như Ý ở tay trái hóa thành một đám mây đen, nện mạnh ở đỉnh đầu Hoành Công Ngư.
Một tiếng vang lớn vạn điểm ánh lửa, trọng kích của Quy Linh chưa tổn hại Hoành Công Ngư một chút nào, nhưng lực đánh thật lớn lại làm Hoành Công Ngư không đứng vững, lảo đảo từ trên mây lửa hạ xuống, bước chân nặng nề liên tục lui mấy chục bước.
Trong mắt Quy Linh lóe ra hàn quang, nhẹ nhàng cười nói: “Đạo hữu, ân oán năm đó, hôm nay nên cắt đứt rồi.”
Hoành Công Ngư ngẩng đầu lên, chợt nghe tiếng ‘sát sát’ không ngừng, trên da hắn sinh ra những miếng vảy cá màu đỏ, đầu hắn cũng biến thành hình dạng đầu cá dữ tợn, nghiễm nhiên một con cá chép màu đỏ to lớn đứng thẳng như người.
Trừng con mắt hung quang bắn ra bốn phía, nhìn chằm chằm Quy Linh một lúc lâu, Hoành Công Ngư đột nhiên khàn giọng mắng: “Là ngươi, người đàn bà hung hãn! Năm đó ngươi muốn ép ta trông coi sơn môn cho ngươi, làm vật cưỡi của ngươi! Ngư gia gia tiêu dao khoái hoạt cả đời...”
Quy Linh hừ lạnh một tiếng, ngang nhiên cắt ngang lời hắn: “Nay ngươi chẳng phải làm trâu làm ngựa cho Cộng Công thị? Hôm nay nếu còn để ngươi chạy thoát, bần đạo cũng không còn mặt mũi gặp ai nữa! Đại sư huynh, hai vị sư tỷ, xin giúp sư muội một phen!”
A Bảo, Kim Linh, Vô Đương như có hứng thú thân hình chợt lóe, cùng Quy Linh dựa theo đông tây nam bắc tứ tượng phương vị đem Hoành Công Ngư vây quanh ở chính giữa. Trong mắt A Bảo lóe ra tinh quang, nhìn chằm chằm vảy cá màu đỏ trên người Hoành Công Ngư cười nói: “Sư muội thật có nhã hứng, ngu huynh cũng có chút ngứa tay rồi. Hắc, ba vị sư muội nhìn rõ chưa? Vảy trên người Hoành Công Ngư này, thế mà lại ngầm giấu đại đạo đạo văn!”
Quy Linh, Kim Linh, Vô Đương ba người mắt lộ kỳ quang, nhìn Hoành Công Ngư từ trên xuống dưới.
Qua một lúc, Vô Đương vỗ tay một cái cười nói: “Quả nhiên, Hoành Công Ngư này quả nhiên được lộc trời, trên lân giáp thế mà lại có đạo văn huyền diệu như thế. Khó trách đao thương bất nhập, thần binh lợi khí nào cũng khó thương tổn hắn mảy may.”
Kim Linh thản nhiên cười nói: “Bắt lấy, đem làm vật cưỡi cũng tốt, đem làm hộ sơn linh thú càng tốt, sư muội quả nhiên hảo nhãn lực.”
Đạo văn chồng chất trên vảy cá của Hoành Công Ngư ngưng tụ thành từng cái văn ấn hình dạng như tấm khiên, nhìn qua dày nặng dị thường, chắc chắn vô cùng, cho người ta một loại cảm giác không thể phá vỡ. Có thể có thiên đạo đạo văn thêm vào, thiên phú của Hoành Công Ngư cũng là cực kỳ trác tuyệt.
Quy Linh cười ‘hì hì’, Hắc Ngọc Như Ý ở tay trái nhẹ nhàng chớp lên, từng cơn sóng nước màu đen nặng nề như núi gào thét mà lên, hóa thành các đóa hoa sen màu đen hướng vào đầu Hoành Công Ngư bao phủ xuống.
Toàn thân Hoành Công Ngư cứng ngắc, đứng ở tại chỗ không dám nhúc nhích.
Bốn người bọn A Bảo chính là bốn đại đệ tử môn hạ Vũ Dư đạo nhân, khí tức bốn người mênh mông như biển, sâu không lường được, bất cứ một người nào cũng không phải hắn có thể địch nổi. Năm đó chỉ một mình Quy Linh, đã đuổi hắn lên trời không lối xuống đất không cửa. Hiện tại khí tức Quy Linh so với năm đó cường đại hơn đâu chỉ gấp trăm lần, mà trong lòng hắn biết rõ, tu vi chính hắn lại không tăng trưởng bao nhiêu.
Một mình Quy Linh hắn đã không đối phó được, nếu một lòng chạy trốn có lẽ còn có cơ hội.
Nhưng trước mắt còn có ba vị tồn tại khác tựa như so với Quy Linh càng khủng bố hơn, Hoành Công Ngư vắt hết óc cân nhắc hồi lâu, hắn bất đắc dĩ phát hiện, hắn tựa như thật sự ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Nhìn thấy Quy Linh ra, A Bảo thản nhiên nói: “Sư muội, để ngu huynh đến thử trước.”
Vừa nói, A Bảo vừa vung đôi tay, hai thanh quy văn cổ kiếm nắm trong tay, mang theo hai đường kiếm quang quét ngang ra. Mọi người ở đây không có một ai có thể thấy rõ kiếm thế của A Bảo, chỉ thấy thấy trên thân Hoành Công Ngư bừng lên vô số ánh lửa.
Tiếng đánh ‘Leng keng leng keng’ vang liền mạch, A Bảo trong chớp mắt hướng Hoành Công Ngư đánh ra ba vạn sáu ngàn kiếm, lấy đạo hạnh pháp lực của A Bảo, hai thanh quy văn cổ kiếm cũng là tiên thiên kỳ trân, lại không phá vỡ nổi vảy của Hoành Công Ngư.
A Bảo kinh hãi thu hồi song kiếm, trừng lớn mắt nhìn Hoành Công Ngư từ trên xuống dưới, qua một lúc, hắn tán thưởng: “Quả nhiên một thân da thô thịt dày, thiên địa kỳ chủng bực này, nếu đánh giết thật ra cũng có chút đáng tiếc.”
Hoành Công Ngư đau khổ dị thường nhìn A Bảo, vừa rồi A Bảo hướng hắn chém ba vạn sáu ngàn kiếm, hắn hoàn toàn không thấy rõ A Bảo ra tay. Tuy vảy cá của hắn lực phòng ngự kinh người, A Bảo công kích ở trên vảy cá ngay cả nửa dấu vết cũng chưa lưu lại, nhưng kiếm ý của A Bảo lại giống Đinh Đầu Thất Tiễn Thư của Thái Ti, chưa tổn hại thân thể hắn, lại khiến linh hồn hắn bị thương rất nặng.
Ho khan vài tiếng, trong thất khiếu Hoành Công Ngư chảy xuôi cả đống máu bầm.
Hắn khô khốc cười khổ nói: “Ngư gia gia... Không, lão tử... Không, Tiểu Ngư Nhi năm đó, bị nhốt ở Bắc Minh tuyệt uyên không thể ra ngoài, là Cộng Công thị cứu Tiểu Ngư Nhi, cho nên thề nguyện trung thành Cộng Công thị. Các vị... Các vị a...”
Hoành Công Ngư tội nghiệp nhìn đám người A Bảo: “Hơn nữa, các ngươi giết bạn thân Tu Xà của ta, các ngươi còn muốn ta bán mạng cho các ngươi, thế này tựa như có chút nói không xuôi nhỉ?”
Phong Hành ngồi xổm nóc một tòa đại điện xa xa, cười lên ‘Hì hì’: “Lời này không đúng. Cộng Công thị phản bội nhân tộc, gây họa thiên hạ thương sinh, chúng ta là thuận theo ý trời lòng dân, tới thiên đình ngăn cản các ngươi tùy ý làm bậy... Tu Xà giúp Cộng Công thị tạo nghiệt, bị chúng ta chém giết cũng là trừng phạt đúng tội.”
Phong Hành tiếp tục nói: “Hoành Công Ngư, Tu Xà nghiệp chướng nhiều lắm, bị giết cũng đáng đời. Ngươi cũng là tay sai của Cộng Công thị, bị chúng ta đánh chết cũng không oan uổng chút nào. Vốn ngươi là phải chết, khó được Quy Linh đại tỷ muốn thu ngươi, ngươi không ngoan ngoãn cúi đầu nghe lệnh, ngươi còn giãy dụa cái gì?”
A Bảo cười hướng Phong Hành gật gật đầu, tiểu tử này thông minh có tài, nói chuyện cũng rất linh hoạt cơ biến, rất làm người ta yêu thích!
Nếu không phải trên người hắn có huyết mạch thần linh, Vũ Dư đạo nhân không tiện thu hắn nhập môn, A Bảo thật sự muốn đem hắn cũng dẫn vào môn hạ nhà mình.
Hoành Công Ngư trợn mắt quái, liều mạng chớp mắt nhìn quanh. Hắn muốn chạy trốn, nhưng chạy không thoát, trong lòng hắn biết rõ mình chạy không thoát. Hắn muốn liều mạng, nhưng bị Thái Ti và A Bảo liên tiếp làm bị thương nặng, trong lòng hắn biết rõ một thân da thô thịt dày này của hắn đối phó người khác còn có thể, đối phó A Bảo đám quái vật này có chút không đủ sức.
Trầm mặc hồi lâu, Hoành Công Ngư đột nhiên rống cổ họng kêu lên: “Tương Liễu... Ngươi đồ vô liêm sỉ chín đầu này, cứu mạng! Cứu mạng! Ngư gia gia bị người ta bao vây, bọn hắn muốn thu ngư gia gia làm trâu làm ngựa, nhanh cứu mạng đi! Thiên Địa Đại Trận, toàn lực mở ra cho ta!”
Hoành Công Ngư rống to một tiếng, một mảng lớn mây khói bảy màu trên không thiên đình bảo khố nhanh chóng bao phủ tới, các luồng lôi quang linh động màu sắc rực rỡ ở trong mây khói cấp tốc nhảy nhót, một thiên địa uy áp đáng sợ nhằm vào đầu nghiền ép.
Quy Linh hơi biến sắc, nàng lớn tiếng quát: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cũng tốt, hôm nay thu ngươi trước dạy dỗ cẩn thận sau!”
Tay phải khẽ lật, Hỗn Độn Trường Phiên Vũ Dư đạo nhân từ chỗ Thanh Vi đạo nhân mượn đến bị Quy Linh lấy ra, nàng cầm cờ phướn nhẹ nhàng vẫy lên một cái, vô số luồng hỗn độn kiếm khí phun trào, gào thét đánh vào trên người Hoành Công Ngư.
Hoành Công Ngư rú thảm một tiếng, lân giáp trên người bắn lửa tung tóe. Hỗn Độn Trường Phiên của Thanh Vi đạo nhân phát ra kiếm khí thế mà cũng không tổn hại được chút da thịt nào của hắn, nhưng hỗn độn kiếm ý xuyên thẳng linh hồn, Hoành Công Ngư đau đến mức tam hồn xuống đất, thất phách phi thiên, trợn mắt bị đánh ngất đi.
Linh Lung Bảo Tháp ở đỉnh đầu A Bảo phát ra từng đạo thanh quang, vô số đạo thần lôi năm màu mang theo tiếng nổ vang đáng sợ bổ xuống.