“Thuốc, thuốc, thuốc cứu mạng!”

Trong màn mưa nồng đậm, Cơ Hạo cõng Man Man toàn thân nóng rực, thật cẩn thận leo lên trong cành lá rậm rạp.

Một gốc Khiên Cơ Đoạn Tục Thảo, một dây Bách Chương Thiên Kim Đằng, ba đóa hoa Hổ Nha Lam Oa… Mùa mưa là cái phiền toái lớn, không chỉ có các loại động vật, ngay cả dược thảo ngày thường tương đối thoải mái có thể tìm được, cũng rất thần kỳ mai danh ẩn tích.

Chỉ có ở phía dưới đại thụ cành lá cực kỳ rậm rạp, ở nơi nước mưa không thể xói mòn, mới có thể tìm được một ít dược thảo thích hợp, dược lực đủ cường đại.

Một khắc đồng hồ sau, Cơ Hạo đem vài gốc dược thảo tìm được đặt ở lòng bàn tay, dùng sức đem chúng nó nghiền nát thành nước thuốc, cho vào miệng Man Man từng chút một. Man Man theo bản năng nuốt nước thuốc, thân thể nóng bỏng trở nên mát hơn chút, vết thương sau lưng không chảy máu nữa, có một tầng màng mỏng trong suốt rất nhạt, đem vết thương miễn cưỡng che lại.

“Man Man, về sau phải học thủ đoạn bảo mệnh.” Cơ Hạo đem Man Man cõng ở sau người, dùng một dây leo dài mềm dẻo đem nàng buộc chặt vào trên người, vừa hành động vừa thấp giọng dặn dò: “Nơi này là Nam hoang, mặc kệ a ba cùng a mỗ ngươi lợi hại bao nhiêu, mặc kệ ngươi bao nhiêu a ca và a tỷ, mặc kệ có bao nhiêu người nghe mệnh lệnh của ngươi, ở Nam hoang, cần nắm đấm của mình đủ lớn, mới có thể giữ mạng!”

Thật cẩn thận theo cành cây bò đi vài bước, mắt Cơ Hạo sáng lên, ở cạnh một cái tổ chim cực lớn phát hiện một cây nấm Tinh Ban lóng lánh ngân quang nhàn nhạt. Loại nấm này hàng năm hấp thu tinh thần lực, chất chứa năng lượng tinh khí cực kỳ cường đại, có dược lực rất mạnh.

Đây là tài liệu tốt nhất dùng để phối chế vu dược chữa thương cao cấp, đương nhiên ăn sống cũng có thể phát huy hiệu lực nhất định.

Trong tổ chim, hai con Kim Đính Ban Cưu cực lớn lười biếng cuộn mình ở cùng nơi, ngẫu nhiên có mưa rơi ở trên thân chúng nó, hai con chim to liền run nhè nhẹ một cái, nhắm chặt đôi mắt không nhúc nhích.

Cơ Hạo thật cẩn thận vươn tay, chậm rãi hướng nấm Tinh Ban vươn tay: “Như những vật bảo mệnh kia a ba ngươi tặng cho ngươi, vô luận là vu bảo hay vu dược, đều phải mang trên người mọi lúc. Ngươi cũng thấy rồi, cho dù là Huỳnh Diễm a thúc, cũng không phải lúc nào cũng có thể bảo vệ ngươi.”

Man Man dùng sức gật gật đầu, hai tay bám chặt lấy bả vai Cơ Hạo, khẩn trương nhìn động tác của hắn.

Nàng không biết nấm Tinh Ban là cái gì, lấy xuất thân của nàng, cũng không cần thiết học tập mấy thứ này, nàng cần bất cứ vu dược nào, thậm chí là các vu dược tuyệt truyền, bí truyền trong truyền thuyết, cũng sẽ có cả đống vu tế ân cần dâng lên.

Nhưng nàng biết Cơ Hạo muốn hái, khẳng định là có lợi đối với mình. Ít nhất dọc theo đường đi, Cơ Hạo trút cho nàng mười mấy loại nước thuốc cay đắng không chịu nổi, những nước thuốc đó khiến thương thế của nàng hồi phục rất nhiều, thân thể cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Man Man âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nhớ kỹ lời Cơ Hạo nói, về sau không bao giờ đem các loại vu bảo cùng vu dược bảo mệnh a ba cố ý ban cho tùy ý đặt lung tung khắp nơi nữa.

Lần này nàng bị thương, trên người thế mà lại không tìm được một viên vu dược có thể cứu mạng, mà trong vu dược a ba nàng ban cho, thần dược có thể khởi tử hồi sinh cũng có vô số. Về phần nói vu bảo, nếu nàng không chê phiền toái, đem những vu bảo uy lực đáng sợ mang vài món trên người, cho dù tòa Huyết Nguyệt Lông Quỷ Sát Trận kia của Đế La, nàng cũng có thể dựa vào những vu bảo đó thoải mái phá đi.

“Man Man sai rồi, Man Man vô dụng!” Man Man cắn răng, thấp giọng lẩm bẩm.

“Ngươi không sai, a ba ngươi sai.” Cơ Hạo lật tay vỗ nhè nhẹ đầu Man Man, một bàn tay khác đã bắt được nấm Tinh Ban.

Man Man như nghe được cái gì không thể tưởng tượng, hoảng sợ trừng to mắt nhìn Cơ Hạo —— a ba của nàng sai rồi? Ở Nam hoang, cho tới bây giờ chưa ai dám nói a ba của nàng bất cứ lời xấu nào. Nhưng Cơ Hạo nhẹ nhàng tự nhiên nói ra như vậy, mà mình thế mà không cảm thấy bất cứ sự phản cảm nào?

A ba mình, tựa như là thật sự sai rồi.

Nếu mình có nhiều thêm một chút kinh nghiệm chiến đấu ở rừng rậm, nếu mình có thêm một chút cảm giác nguy cơ… Thậm chí, nếu mình không phải từ nhỏ đã nuông chiều, mà là cố gắng tu luyện, rèn luyện giống Cơ Hạo, lấy huyết mạch tôn quý của mình, nếu hiện tại đã kích hoạt huyết mạch lực, Huyết Nha đoàn đuổi giết phía sau lại tính là cái gì?

“A ba sai rồi, Man Man cũng sai rồi!” Man Man gắt gao nghiến răng, vết thương sau lưng đột nhiên run rẩy một chút, một cỗ tà lực đáng sợ đang theo máu chảy ăn mòn toàn thân. Man Man sợ Cơ Hạo mất tập trung lo lắng, cắn răng cố nén loại thống khổ lục phủ ngũ tạng như đao quấy đó.

Tay cầm chặt nấm Tinh Ban, thong thả lùi về phía sau, Cơ Hạo cảnh giác nhìn hai con chim to trong tổ chim.

Kim Đính Ban Cưu không tính là hung cầm gì quá lợi hại, nhưng tiếng kêu của chúng nó rất bén nhọn vang vọng, có thể ở trong rừng rậm truyền ra thật xa; nếu kinh động chúng nó, sẽ trốn không thoát đám người Huyết Nha đoàn đang ở trong núi rừng chung quanh điên cuồng tìm tòi.

Nhưng càng sợ cái gì thì cái đó càng đến, một con Kim Đính Ban Cưu đột nhiên mở mắt, Cơ Hạo phản ứng cực nhanh, ra tay như điện, tay phải vẫn be bét máu túm chặt cổ con chim to này, ‘Rắc’ một cái vặn gãy xương cổ nó.

Nhưng một con Kim Đính Ban Cưu còn lại hoảng sợ vỗ cánh, mở choàng mắt kêu lên chói tai.

Tiếng kêu ‘Quác quác’ truyền ra xa mấy trăm trượng, đại thụ chỗ Cơ Hạo bên trái hai trăm năm mươi trượng cùng bên phải một trăm bảy mươi trượng, đồng thời truyền đến tiếng đạp nước dồn dập. Sau thời gian ngắn ngủn một nhịp thở, một trái một phải, phân biệt có tám cùng mười hai phó binh Huyết Nha đoàn da đen lao ra.

“Bọn chúng ở nơi đó!” Mười bốn chiến sĩ Huyết Nha đoàn cầm trọng kiếm đại phủ sải bước hướng bên này lao tới. Trong sáu gã chiến sĩ khác, năm người cầm nỏ mạnh dây kim loại, hướng Cơ Hạo xa xa liên tục ba mươi mũi tên nỏ bắn nhanh đến, một người còn lại thì tay rung lên đem một quả cầu to bằng ngón cái ném lên bầu trời.

Quả cầu đập nát mảng lớn cành lá, bay lên trên không cách mặt đất cả dặm, ‘Oành’ một cái nổ tung.

Hư ảnh một cái răng nanh nhỏ máu xuất hiện ở không trung, trong rừng rậm bốn phía đồng thời truyền đến tiếng huýt gió lúc trầm lúc bổng, đám đông chiến sĩ Huyết Nha đoàn nhanh chóng hướng bên này chạy tới.

Cơ Hạo điên cuồng gào thét một tiếng, lật tay rút ra trường kiếm, đầu dưới chân trên từ trên đại thụ cắm ngược xuống, ba mươi mũi tên nguy hiểm vô cùng cọ sát thân thể hắn bắn qua, phát ra tiếng ‘Thụp thụp’ bắn vào trong thân cây.

Những mũi tên đó lực đạo cực kì kinh người, mũi tên ngắn ngủn ba thước, thế mà thoải mái xuyên qua thân cây bảy tám người ôm, ở trên đại thụ bắn ra lỗ thủng trong suốt to bằng đầu người.

Đầu Cơ Hạo hướng phía dưới rơi xuống, thân thể ở giữa không trung quỷ dị xoay một vòng, tay phải cấp tốc vung, thanh kiếm sắc từ trong tay Đại Vu Hắc Thủy Huyền Xà bộ thu được mang theo các điểm hàn quang, theo quỹ tích một tia đường cong kỳ dị, vô thanh vô tức bổ ra ngoài.

Một lượt chặt chém này, Cơ Hạo đem một tia ý nhị bé nhỏ không đáng kể trong Khai Thiên Nhất Kích của hư ảnh thêm vào.

Kiếm quang kỳ ảo huyền diệu, vạch ra một điểm yếu ớt nhất trong chiêu thức mười bốn gã chiến sĩ Huyết Nha đoàn, hung hăng xuyên qua yết hầu bọn hắn. Kiếm khí dâng trào, mười bốn cái đầu máu chảy đầm đìa bay vút lên, sau lưng Cơ Hạo ánh lửa màu đỏ vàng chợt lóe, hai cái cánh chim chợt lóe rồi biến mất, mang theo hắn nhanh chóng nhập vào trong rừng rậm mờ mịt.

Xung quanh, mấy trăm chiến sĩ Huyết Nha đoàn ập tới, nhưng đã không tìm được bóng người Cơ Hạo.