“Cửu Lê Ma Phủ! Như thế nào ở ngươi trên người?”
Chúc Dung Thị kinh hô thất thanh, tay áo hắn cấp tốc vung, các dải ánh lửa từ bốn phương tám hướng rơi xuống, điên cuồng thiêu đốt huyết quang xung quanh. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, hun làm người ta có một loại cảm giác sa ngã linh hồn huyết nhục cũng sắp trở nên đục ngầu.
Thân hình A Bảo, Quy Linh chấn động, mi tâm bọn họ tiên quang bừng sáng, từng đạo thần thức như thực chất, to lớn khổng lồ hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra, chấn động khiến hư không chấn động như sóng nước, dốc hết toàn lực tìm tòi bóng dáng thiên ma kia.
Lấy thực lực của họ, thần thức bọn họ trong chớp mắt đã bao phủ hư không trăm vạn dặm, nhưng trong trăm vạn dặm bầu trời trong xanh, không có chút nào khác thường.
Cơ Hạo nhìn Xi Vưu đôi mắt khôi phục tỉnh táo, Thái Dương Đạo Mâu ở mi tâm mở ra, một tia thái dương tinh quang chăm chú nhìn Xi Vưu. Hắn rõ ràng nhìn thấy trong đầu Xi Vưu, từng tia huyết khí nhỏ bé đang nhanh chóng tiêu tán.
Những huyết khí này chính là Cửu Lê Ma Phủ theo như lời Chúc Dung Thị biến thành, cây rìu lớn màu máu sau khi phát ra một đòn kinh người, yểm hộ thiên ma đào tẩu, liền lập tức hóa thành một đạo huyết khí lao về trong cơ thể Xi Vưu, sau đó đại phủ tan rã, hóa thành vô số huyết khí nhỏ bé dung hợp với từng cái tế bào nhỏ bé trong đầu Xi Vưu.
Rất nhanh đại phủ đã biến thành những cái phù văn không bắt mắt trên tế bào đầu Xi Vưu, hòa lẫn với phù văn khác đủ loại màu sắc hình dạng hỗn độn không biết tác dụng trong cơ thể hắn. Trừ phi đem Xi Vưu cắt nát ra, hơn nữa phải cắt thành những tế bào nhỏ bé nhất cẩn thận nghiên cứu, đem phù văn nhỏ bé dày đặc lấy hàng vạn để tính trên từng cái tế bào lần lượt rút ra, nếu không ai cũng không tìm thấy Cửu Lê Ma Phủ tồn tại.
“Thủ đoạn tốt!” Cơ Hạo nhìn Xi Vưu tán thưởng từ đáy lòng, hai tay đồng thời hướng hắn dựng ngón tay cái.
Không hổ là ma đầu cái thế làm đế Hiên Viên cũng rất đau đầu, phải ở dưới đông đảo đỉnh cấp đại năng viện thủ mới có thể trấn áp, Xi Vưu cho dù bị trấn áp trong thần cung, vẫn có thủ đoạn quỷ thần khó lường làm người ta đau đầu.
Xi Vưu nheo mắt, ôn hòa cười. Hắn hướng Cơ Hạo mỉm cười nói: “Chớ trách ta, nơi này thật sự là quá ngột ngạt. Ta đã rất lâu rất lâu chưa thấy hoa đỏ cỏ xanh, ta đã rất lâu rất lâu chưa tự tay vuốt ve thân hình kiện mỹ của nữ nhi Cửu Lê… Cho nên, ta nguyện ý gia tăng một cái biến số cho thiên địa này.”
Chúc Dung Thị, A Bảo, Quy Linh nhìn Xi Vưu một cái thật sâu, lắc đầu, không dong dài nữa, lập tức hướng ngoài thần cung lao ra.
Cơ Hạo hiểu tâm tình bọn Chúc Dung Thị—— ở trong lòng bọn họ, Xi Vưu chính là ma đầu không chuyện ác nào không làm, tội ác ngập trời, hắn vô luận làm ra chuyện gì cũng có thể lý giải, chỉ giúp một ma đầu không hiểu đào tẩu, cái này đối với Xi Vưu mà nói không đáng kể chút nào.
Cho dù ma đầu này vừa rồi còn muốn cắn nuốt nguyên linh Xi Vưu, chiếm cứ thân thể Xi Vưu, được cho là kẻ địch của Xi Vưu, Xi Vưu như thế nào cũng không nên giúp nàng đào tẩu. Nhưng đã là ma đầu, Xi Vưu làm ra chuyện gì cũng là hợp tình hợp lý, căn bản không đáng nhiều lời với hắn.
“Tự giải quyết cho tốt đi!” Cơ Hạo thâm trầm nhìn Xi Vưu, xoay người cũng hóa thành một luồng sáng vàng lao ra khỏi thần cung.
Vừa đi nhanh, Cơ Hạo vừa ở trong thần hồn không gian rống to: “Này, lão gia này, ngươi nói ta có thể sử dụng cái đỉnh này, đem Xi Vưu luyện hóa không? Luyện hóa hắn, ta có phải cũng có thể biến thành thân thể vĩnh hằng bất diệt hay không?”
Trong thần hồn không gian kim quang sáng lạn, hư ảnh không đáp lại một chút nào.
Cơ Hạo nhún nhún vai, cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua Xi Vưu.
Xi Vưu mở to mắt, xuyên thấu qua các tầng lửa trong đại trận, ngơ ngác nhìn bảy mươi hai đại hán bị giam cầm trên quảng trường ngoài thần cung.
Bộ pháp Cơ Hạo đột nhiên cứng đờ, hắn nhìn thấy trong mắt Xi Vưu tràn đầy nước mắt. Xi Vưu rơi lệ, nhìn bảy mươi hai đại hán mọi thời khắc đều bị hỏa lôi nung khô. Cơ Hạo thấy rõ, sâu trong con ngươi Xi Vưu một mảng thâm tình, loại cảm tình thuần túy mãnh liệt đó khiến Cơ Hạo cũng lâm vào kinh hãi.
“Hữu tình cũng tốt, vô tình cũng thế… Xi Vưu à, Xi Vưu!” Cơ Hạo lao ra khỏi thần cung, cả mảng lớn lửa phía sau hắn phóng lên cao, ngăn cách tầm mắt trong ngoài thần cung. Theo tiếng rồng gầm trầm thấp, cửa chính thần cung nặng nề khép lại, vô số phù văn màu lửa đỏ bắt đầu lóe lên trên cửa chính.
Biển nham thạch nóng chảy bị thần lực của Chúc Dung Thị tách ra bắt đầu khép lại, vô số nham thạch nóng chảy gào thét hướng khe nứt lớn ập tới.
Cơ Hạo lao ra khỏi biển nham thạch nóng chảy, chân đạp kim quang đứng giữa không trung, A Bảo, Quy Linh đã chẳng biết đi đâu, Chúc Dung Thị đứng ở không trung chờ hắn. Nhìn thấy Cơ Hạo, Chúc Dung Thị vội vàng hướng hai phương hướng phân biệt chỉ: “Cơ Hạo, Bảo đạo nhân, Quy Linh đạo nhân đi hai hướng đó tìm kiếm rồi, ta đi bên này, ngươi qua bên kia, cẩn thận làm việc, truy tìm tà ma.”
Dừng một chút, Chúc Dung Thị lạnh lùng nói: “Nhớ lấy, nhớ lấy, nếu thấy tà ma, tự bảo vệ mình… Hắc, ngươi có kiếm trận kia! Nếu thấy tà ma, toàn lực tru sát, nếu thu được tin tức cầu viện của chúng ta, thì mau tới.”
Trong mắt hiện lên một mảng tàn khốc, Chúc Dung Thị lạnh lùng nói: “Nơi này là Nam Hoang, tà ma kia hung lệ cổ quái như thế, cấm chế chúng ta liên thủ bày ra cũng không vây được ả, nếu ả ở Nam Hoang làm càn giết chóc, Nam Hoang nguy mất! Cơ Hạo, nhất định phải cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận hơn nữa!”
Cẩn thận dặn dò vài câu, Chúc Dung Thị ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, thân thể hắn hóa thành một mảng lửa hừng hực, lửa cháy cuồn cuộn hướng vào phía trong thu lại, Chúc Dung Thị hóa thành một con Hỏa phượng hoàng khổng lồ dài ngàn dặm, nhấc lên vô số gió xoáy sừng dê chảy xiết, một đường gào thét hướng phía hắn chỉ đuổi theo.
Cơ Hạo ngẩn ngơ, khẽ cắn môi, Thiên Địa Kim Kiều từ mi tâm lao ra, mang theo một đạo thần quang màu vàng sẫm nâng Cơ Hạo bước đi.
Thiên Địa Kim Kiều nhanh cỡ nào, Cơ Hạo trong nháy mắt đã lướt qua mấy vạn dặm, trong chớp mắt lại là mấy chục vạn dặm bỏ lại ở phía sau.
Từng luồng thần thức nhỏ bé như lưỡi đao xé rách hư không, thần thức dày đặc đảo qua bốn phương tám hướng, cẩn thận tìm kiếm tung tích thiên ma chạy trốn.
Nhưng vừa sưu tầm, Cơ Hạo vừa cười khổ ở trong lòng. Thiên ma đến vô ảnh, đi vô tung, Chúc Dung Thị, A Bảo, Quy Linh ba người liên thủ bày ra cấm chế cũng không vây được cô ta, truy tìm mờ mịt như vậy, Nam Hoang mênh mông, sao có thể tìm được bóng dáng thiên ma kia?
Chẳng qua, như Chúc Dung Thị nói, nơi này là Nam Hoang, là căn bản của Chúc Dung nhất tộc, lại chỗ căn cơ thân tộc Cơ Hạo.
Cho dù là bất chấp tính mạng, cũng không thể để thiên ma đó tùy ý làm bậy ở Nam Hoang.
Bọn đó hung ác, chuyên môn cắn nuốt linh hồn lực mà sống, nếu mặc cho bọn chúng tàn sát bừa bãi ở Nam Hoang, Nam Hoang sợ là thật phải hủy hoại trong một buổi.
Dùng hết toàn tốc tìm kiếm về phía trước, Cơ Hạo dốc hết toàn lực đem thần thức buông ra. Trong bất tri bất giác, thần thức hắn thế mà cũng có thể bao phủ phạm vi mấy chục vạn dặm, hơn nữa nơi thần thức đảo qua, tất cả chi tiết của mỗi hạt cát đều ở trong sự khống chế của hắn.
Tìm tòi về phía trước như thế một ngày một đêm, phía trước đột nhiên có một mảng nước lớn xanh thẳm mênh mông cuồn cuộn.
Trong đại dương mênh mông màu lam vô biên vô hạn, các đảo núi lửa như tinh tú trên trời điểm trang trên mặt nước, nhiều đảo núi lửa đang phun trào mãnh liệt, phun ra khói đen lửa nóng quấy động mặt nước chấn động không ngớt.
Đứng trên trời từ xa nhìn lại, Cơ Hạo nhìn thấy cực xa xa phía trước, trên một hòn đảo lớn phong cảnh y – nỉ, có một cây bồ đề che trời xanh tươi đứng sừng sững.