Tự Văn Mệnh đứng ở chính giữa tường thành tổn hại, hư ảnh năm ngọn núi lớn trên tấm khiên dày nặng trong tay chồng chất phun ra, từng mảng lớn thổ khí màu vàng hướng bốn phía khuếch tán, hư không xung quanh như hướng tay trái của hắn sụp đổ vào, mơ hồ có thể thấy được năm dãy núi khổng lồ trùng điệp đan xen thú vị xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Ngũ phương thần nhạc, trấn vận tộc ta.” Tự Văn Mệnh trầm giọng quát to, phía sau một mảng bóng núi bay ra, mười sáu bản mạng vu tinh màu thuần vàng, lớn nhỏ không đồng nhất, toàn thân bốc lên thổ khí xoay quanh bay múa trong bóng núi, sau đó nháy mắt nhập vào trong hư ảnh dãy núi lao ra từ trong tấm khiên.
Hoa Tư Liệt thét dài một tiếng, hắn lắc mình một cái đến bên trái Tự Văn Mệnh, phía sau ánh sáng hai màu đen trắng lao lên cao hơn ngàn trượng, sau đó hai khí đen trắng hướng vào phía trong hợp lại lẫn lộn thành một đám sương mù hỗn độn, trong đó mơ hồ một đạo bát quái đồ xoay tròn.
“Hi hoàng diễn quái, thiên địa thần cơ.” Hoa Tư Liệt thấp giọng lẩm bẩm, chồng chất dãy núi, đầm lầy, rừng cây, đồi gò… các hình ảnh không ngừng từ trong bát quái đồ dạng trào ra, nhanh chóng trộn lẫn thành một thể với năm ngọn núi lớn từ trong tay Tự Văn Mệnh bay ra.
Thượng cổ Nhân Hoàng Phục Hy thị thôi diễn bát quái, Hoa Tư thị chính là hậu duệ Hi hoàng, tự nhiên truyền thừa bát quái lực.
Liệt Sơn Kháng cũng sải bước đi ra, hắn đứng ở bên phải Tự Văn Mệnh. Hắn không nói một tiếng, phía sau một mảng ánh sáng màu sắc mờ mịt lao ra, trong ánh sáng màu sắc vô số hoa mộc thảo dược lan tràn chồng xếp, không bao lâu trong phạm vi trăm dặm đều là một mảng xanh ngắt, mơ hồ có thể thấy được vô số kỳ hoa dị thảo lay động bay múa.
Liệt Sơn thị chính là hậu duệ của thượng cổ Nhân Hoàng Thần Nông thị, y thuật có một không hai trong thiên hạ. Liệt Sơn Kháng thì không am hiểu y thuật, nhưng vu pháp Liệt Sơn thị bí mật truyền thừa chính là loại thanh mộc, vu lực miên man mềm dẻo, lão luyện thuần thục, dùng để phòng ngự cũng là tuyệt hảo nhất.
Hơn trăm vị đế tử các tộc giao hảo với Tự Văn Mệnh ùn ùn đi ra, đứng chỉnh tề ở phía sau Tự Văn Mệnh, không một ai bỏ chạy. Bọn họ phân biệt tế ra vu bảo cấp Vu Đế bộ tộc mình truyền thừa nhiều thế hệ, thậm chí có người tế ra thần khí của thượng cổ Vu Thần. Các loại kỳ quang lưu chuyển, ùn ùn dung nhập năm ngọn núi lớn mà Tự Văn Mệnh phân hoá.
Cộng Công Vô Ưu vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn Tự Văn Mệnh, nghiến răng nghiến lợi âm thầm phẫn hận vì sao hắn có thể được nhiều người như vậy thật lòng ủng hộ.
Chợt một dải kiếm quang phóng lên cao, Công Tôn Nguyên cũng đứng ở phía sau Tự Văn Mệnh, một đạo kiếm khí cuồn cuộn hùng hồn, đường đường chính chính, như một cây cột sống thẳng tắp dung nhập năm ngọn núi lớn.
Cộng Công Vô Ưu tức giận nhìn Công Tôn Nguyên. Ngoại trừ Công Tôn Nguyên là nhân tuyển chính hắn lựa chọn cạnh tranh đại vị Nhân Hoàng, bộ tộc Hữu Hùng thị phía sau Công Tôn Nguyên thực lực càng đặc biệt cường đại, Cộng Công Vô Ưu quả thực muốn chửi ầm lên.
“Đoạt!” Thiếu Ti đứng ở giữa không trung, hai tay nhẹ nhàng dẫn động vu chú. Từng luồng khí trắng cấp tốc từ đỉnh đầu Cộng Công Vô Ưu và đám đông chiến sĩ Bắc Hoang bay ra, nhanh chóng rót vào trong cơ thể đám người Tự Văn Mệnh. Trong chớp mắt khí vận của đám người Cộng Công Vô Ưu đã bị Thiếu Ti đoạt hết, đám người Cộng Công Vô Ưu rùng mình, lại còn chưa biết đã dính thủ đoạn của Thiếu Ti.
Ngay tại một khắc khí vận của Cộng Công Vô Ưu và đám đông Bắc Hoang chiến sĩ bị đoạt, xa xa một chỗ tổ hợp phù văn mặt ngoài Tồi Thành Cự Pháo đột nhiên phun ra một điểm điện quang khác thường. Tồi Thành Cự Pháo còn chưa hoàn toàn đổ đầy năng lượng khẽ run lên, một dải màu đen đại khái chỉ có không đến sáu thành uy lực bắn nhanh ra, hung hăng hướng ngực Tự Văn Mệnh đánh tới.
Một lão nhân Tu tộc hổn hển rít gào một tiếng: “Đáng chết, ta từng nói giữa hai lần công kích ít nhất cần cách một ngày một đêm mới được! Ta đã sớm nói tổ hợp phù văn nơi này có vấn đề!”
Một lão nhân Tu tộc khác lớn tiếng quát: “Bớt nói nhảm, mau chóng tu bổ. Ừm, không phải cũng có trọn vẹn phù văn tu bổ cùng nhau mang tới sao? Trực tiếp thay là được.”
Dải màu đen nhanh như tia chớp lao thẳng tới Tự Văn Mệnh, Tự Văn Mệnh và một đám đế tử bên hắn cùng cất tiếng rống to, chỉnh tề lao về phía trước ba bước, khí tức hơn trăm người hầu như hòa hợp một thể, vu lực sôi trào hướng bốn phía điên cuồng khuếch tán, sau đó chợt hướng vào phía trong thu liễm, trở nên trầm ổn như núi.
Đám đông chiến sĩ nhân tộc phía sau bọn Tự Văn Mệnh giống như sóng thần phẫn nộ, sải bước lao về phía trước. Chỉ cần một đòn này qua đi, bọn họ sẽ bất chấp tính mạng công kích thành trì kim loại của dị tộc. Hoặc là dị tộc toàn quân bị diệt, hoặc là toàn bộ bọn họ chết ở dưới thành trì dị tộc.
Phượng Cầm Tâm đứng ở một bên đột nhiên mỉm cười, nàng nhìn thoáng qua Ngao Lễ vẻ mặt tức giận, cười giòn tan nói: “Tự Văn Mệnh đại nhân, ta đến giúp ngươi. Hì hì. Ngao Lễ gã này chỉ có thể đại biểu ý kiến long tộc, phượng tộc chúng ta suy nghĩ không giống với hắn đâu.”
Ngao Lễ không biết làm sao nhìn Phượng Cầm Tâm, đây là nói như thế nào vậy? Vở kịch này sao lại thay đổi? Rõ ràng là kế sách hai người bọn họ thương lượng ra, sao lại biến thành trách nhiệm của một mình Ngao Lễ hắn? Phượng Cầm Tâm tiểu nữ nhân này…
“Chơi!” Ngao Lễ tức giận nhìn Phượng Cầm Tâm.
Phượng Cầm Tâm sớm có chuẩn bị, một viên bảo châu màu đỏ rực trong tay hiện lên một mảng ánh lửa, Phượng Hoàng Phần Thiên Trận toàn lực kích phát. Chợt nghe một tiếng phượng hoàng hót thanh thúy phóng lên cao, một con hỏa phượng hoàng dang cánh ngàn dặm từ trong lòng đất lao ra, cuốn theo lửa ngập trời bay về phía trước.
Giờ khắc này, vài người bên cạnh Cơ Hạo đều đã ra tay.
Đôi mắt Thái Ti trắng dã.
Trong tay áo Vũ Mục từng đám lớn khói độc khí độc đủ mọi màu sắc hoặc là vô sắc vô vị điên cuồng phun ra.
Man Man dùng toàn lực, đem hai thanh trọng chùy Vũ Dư đạo nhân luyện chế ném mạnh ra. Nàng nghiến răng, đem Độc Diễm Hỏa Lôi Chúc Dung thị ở dưới núi lửa lớn của Nam Hoang hao phí khổ công tinh luyện thái cổ địa tâm một hơi ném ra hơn một ngàn viên.
Phong Hành thì đứng xa xa, trường cung trong tay bộc phát ra u quang loá mắt. Hắn cắn chót lưỡi, liên tục phun ba ngụm máu ở trên trường cung. Ở phía sau hắn, hư ảnh một người khổng lồ đội trời đạp đất lặng yên hiện lên, trong tay người khổng lồ cũng nắm một cây trường cung, theo một động tác như Phong Hành kéo trường cung. ‘Phốc’ một tiếng vang thanh thúy, trên dây cung của Phong Hành một mũi tên màu vàng bắn nhanh ra, sau đó hắn suy sụp ngã xuống đất.
Hắc quang Tồi Thành Cự Pháo đánh ra mắt thấy đã sắp va chạm ở trên năm ngọn núi lớn Tự Văn Mệnh phóng ra, đột nhiên một đạo u quang lóe lên, một tấm gương báu dày nặng vuông vức đột ngột xuất hiện, lóng lánh u quang mờ nhạt chắn trước mặt Tự Văn Mệnh.
Kèm theo một trận tiếng kinh hô, hắc quang nhẹ nhàng va vào gương báu, toàn bộ Vẫn Lạc Tuyệt Uyên tựa như cũng ngưng trệ trong nháy mắt, sau đó một đạo hắc quang từ mặt gương bắn trở về, mang theo tiếng xé gió đáng sợ hướng thành trì kim loại chỗ đám người Da Ma Sát bắn tới.
Tiếng ‘Răng rắc’ không dứt bên tai, trên tấm gương báu dày nặng đó nứt ra vô số vết, từng mảnh vỡ thật nhỏ không ngừng bay lên, dần dần hóa thành các điểm sáng tan vào trong không khí.
“Bí bảo! Bí bảo! Chính là bí bảo này! Trời ạ, sao có thể hủy diệt?” Ngao Lễ vô cùng đau đớn kêu to lên. Hắn ngơ ngác nhìn tấm gương màu thoạt nhìn ý vị tạo hình đã tuyệt đối bất phàm đó, đau lòng thiếu chút nữa khóc ra.
Tương tự, Da Ma Sát đám quý tộc Ngu tộc đứng ở trong thành trì kim loại xem cuộc chiến, cũng thiếu chút khóc ra.