“Làm tốt lắm!” Nhìn thấy hàng ngũ dị tộc một mảng hỗn loạn, Tự Văn Mệnh không khỏi ôm bụng cười to.

“Chẳng qua là dựa vào lực lượng vu bảo!” Công Tôn Nguyên mím môi, rất khinh thường lại có chút hâm mộ hừ hừ. Hắn trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Cơ Hạo, tính toán hộ thân vu bảo của Cơ Hạo là lai lịch gì.

Vu bảo cấp Vu Vương là không có khả năng, vu bảo cấp Vu Đế cũng không có uy năng lớn như vậy. Nghe nói phụ thân Nghiêu Bá Cơ Hạo chiếm được di trạch của tổ tiên đại Vu Thần, từ bên trong chiếm được rất nhiều thần khí cấp Vu Thần? Như vậy hộ thân bảo bối này trên thân Cơ Hạo chính là thần khí à?

“Hắc, tiểu bộ tộc cũng có chỗ tốt của tiểu bộ tộc.” Công Tôn Nguyên đột nhiên rất ù ù cạc cạc cảm khái một tiếng.

Cơ Hạo xuất thân Kim Ô bộ, phụ thân chính là chiến sĩ thủ lĩnh của bộ tộc, là nhân vật thực quyền quyền cao chức trọng. Cho nên Cơ Hạ chiếm được di trạch của tổ tiên Vu Thần, thứ gì tốt cũng có thể phát trước cho Cơ Hạo.

Nhưng Hữu Hùng thị hắn gia lớn nghiệp lớn, thái thượng trưởng lão cùng trưởng lão vô số, tinh anh cấp đế tử cũng có hơn ba mươi người, bảo bối tổ tiên lưu lại cũng không ít, nhưng ngay cả Công Tôn Nguyên hắn cũng không có thần khí hộ thân.

Tự Văn Mệnh cười ha ha nhìn Công Tôn Nguyên một cái, nheo mắt cười lên: “Mỗ cũng là con trai độc nhất trong nhà, ha ha!”

Sắc mặt Công Tôn Nguyên xám ngắt từng đợt, ngẩng đầu nhìn trời im lặng không nói. Tự Văn Mệnh cũng là con trai độc nhất của Sùng Bá Tự Hi, cho nên hắn mới có thể độc hưởng toàn bộ chỗ tốt của một hồi kỳ tinh bí tế mang đến. Một lần hấp thu bảy khỏa bản mạng vu tinh vào cơ thể đó, càng hao phí tiên thiên thổ hệ bí bảo ‘Tức Nhưỡng’ cả nhân tộc chỉ còn một phần, đây là chỗ tốt của con trai độc nhất của gia tộc.

“Có cái gì đáng đắc ý.” Công Tôn Nguyên vung trường kiếm trong tay, linh hoạt đùa giỡn một cái kiếm hoa: “Tất cả của mỗ, phải do kiếm mang tới.”

Tự Văn Mệnh nghiêm nghị nhìn Công Tôn Nguyên, nghiêm túc gật gật đầu: “Công Tôn đế tử che chở đám con dân dân bản xứ đó, rất có tác phong ngày xưa của Hiên Viên thánh hoàng, Văn Mệnh bội phục… A. Tiểu tử thật lớn mật!”

Công Tôn Nguyên vội vàng ngẩng đầu nhìn, Cơ Hạo đã chơi ra trò mới.

Dùng Bàn Hi Thần Kính chống đỡ Bàn Hi điên cuồng tiến công, Cơ Hạo cười lớn ‘Ha ha’ lao về phía Da Ma Sát.

Da Ma Sát, Da Ma Đà đám quý tộc Ngu tộc khàn cả giọng thét chói tai, trong tay hơn một ngàn thanh niên Ngu tộc đều có thêm một cây pháp trượng màu đen, bọn hắn đồng loạt vung pháp trượng, không ngừng triệu hồi thiên đạo lực công kích Cơ Hạo.

Nhưng bọn hắn không động thủ còn tốt, bọn hắn vừa động thủ nhất thời mây đen mù sương tràn ngập hư không, các loại kiếp lôi uy lực lớn nhất, tốc độ công kích nhanh nhất như mưa từ bầu trời rơi xuống, hung tợn bổ vào trên đầu Cơ Hạo. Nhưng đỉnh đầu Cơ Hạo lóe ra u quang, toàn bộ kiếp lôi chợt không thấy nữa, trong nháy mắt tiếp theo những kiếp lôi đó liền từ đỉnh đầu bọn Da Ma Sátđánh xuống.

May mắn bọn Da Ma Sáttốc độ phản ứng cũng cực nhanh, kiếp lôi nện xuống, bọn hắn luống cuống tay chân vung pháp trượng xua tan kiếp lôi, nhưng vẫn có mấy trăm đạo kiếp lôi nện ở trong đội ngũ chiến sĩ Già tộc dày đặc nhất. Hơn một ngàn chiến sĩ Già tộc thét lớn một tiếng, đều còn chưa làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đã bị kiếp lôi đánh hộc máu ngã xuống đất.

Càng đáng sợ hơn là Bàn Hi còn đang như phát điên công kích Cơ Hạo, nắm tay của nàng gào thét đánh về phía Cơ Hạo, sau đó liền rất quỷ dị xuất hiện ở trên người các chiến sĩ Già tộc. Trọng quyền của Bàn Hi thế không thể đỡ, mặc kệ các chiến sĩ Già tộc đó mặc giáp trụ dày nặng bao nhiêu, dùng bí bảo bảo mệnh gì, trọng quyền của Bàn Hi đập bọn hắn đứt gân gãy xương, lại càng thỉnh thoảng có kẻ xui xẻo bị trúng đầu đánh chết ngay tại chỗ.

“Muốn giết ta, nạp mạng đi!” Cơ Hạo gắt gao tập trung Da Ma Sát. Hắn quát to một tiếng mang theo một luồng sáng vàng lao về phía Da Ma Sát, Cửu Dương Qua kéo một mảng hồ quang. Ba chiến sĩ Già tộc chắn ở trước mặt hắn có hai người bị nắm đấm của Bàn Hi đánh bay, một người còn lại vừa mới dựng thẳng lên tấm khiên, đã bị một quyền của Bàn Hi đem khiên của hắn đánh nát, sau đó Cửu Dương Qua của Cơ Hạo hung hăng lướt qua cổ hắn.

“Đáng chết!” Da Ma Sát khàn giọng kêu lên chói tai. Hắn cùng Da Ma Đà ở dưới sự bảo vệ của lượng lớn hộ vệ không ngừng vội lui về phía sau. Hắn vừa lui, vừa lớn tiếng kêu lên: “Bàn Hi, bắt lấy hắn! Đáng chết, ngươi sao lại vô dụng như vậy? Ngăn hắn, ai có thể ngăn trở hắn?”

Da Ma Đà đột nhiên vẹo đầu, một cú đấm mạnh của Bàn Hi sát đầu hắn đánh qua. Da Ma Đà sợ tới mức cả người phun mồ hôi lạnh, hắn rống lớn: “Bảo Bàn Hi dừng tay, Da Ma Sát, bảo cô ta dừng tay, bằng không chúng ta đều sẽ bị đánh chết, đều sẽ bị đánh chết!”

Da Ma Sát vội vàng thét chói tai: “Bàn Hi, dừng tay, dừng tay, lui sang một bên, không được nhúc nhích!”

Bàn Hi chợt ngừng tay, thân thể nhoáng lên một cái liền lướt ra gần trăm dặm, thành thành thật thật đứng ở trên một ngọn núi lớn.

Cơ Hạo cười to ‘ha ha’. Hắn cách Da Ma Sát chỉ có không đến trăm trượng, mấy thanh niên Tu tộc phóng ra lượng lớn con rối kim loại muốn chặn hắn, nhưng Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên phóng ra cả mảng lớn thái dương tinh hỏa, trong chớp mắt đã đem những con rối kim loại đó luyện thành một làn khói.

“Da Ma Sát phải không? Chớ đi, để mạng lại cho ta! Chúng ta một ngàn vạn người đánh cược với các ngươi phải không? Các ngươi giết nhiều người như vậy phải không? Các ngươi muốn ở trong ba tháng giết sạch chúng ta phải không?” Cơ Hạo vừa lớn tiếng quát hỏi, vừa cầm Cửu Dương Qua sải bước đánh về phía Da Ma Sát.

Ven đường không ngừng có chiến sĩ dị tộc chặn lại, nhưng binh khí của bọn hắn căn bản không thể thương tổn đến Cơ Hạo chút nào, toàn bộ binh khí đánh về phía Cơ Hạo cuối cùng đều rơi ở trên người chính bọn hắn. Dọc theo đường đi máu tươi văng tung tóe, vô số chiến sĩ dị tộc gào thét ngã xuống đất, lúc Cơ Hạo xẹt qua những người này, Cửu Dương Qua đều sẽ rất không khách khí thêm một đòn ở chỗ yếu hại trí mạng trên người bọn hắn.

Ngắn ngủn vài hơi thở, chiến sĩ dị tộc bị Cơ Hạo đánh chết đã hơn ngàn, về phần chiến sĩ dị tộc bị Bàn Hi loạn quyền đánh chết ít nhất có tới mấy vạn.

Đám người Da Ma Sátở phía trước. Cơ Hạo giơ lên Cửu Dương Qua hung hăng bổ, đem hai chiến sĩ Già tộc chắn ở trước mặt đánh bay. Hắn đang muốn đuổi theo Da Ma Sát, chợt một cái bóng người dị thường cường tráng chắn trước mặt Cơ Hạo.

“Dừng lại! Đến đây là dừng!” Xi Vưu đầu đội mũ sừng trâu, tay trái cầm khiên vuông, tay phải nắm chặt trường đao chắn trước mặt Cơ Hạo. Giáp mặt quỷ thần dày nặng che khuất gương mặt hắn, duy chỉ có bộ vị hốc mắt lóe ra hai điểm huyết quang.

Xi Vưu nhìn chằm chằm Cơ Hạo, thản nhiên nói: “Đứa nhỏ rất thú vị, chiến quả huy hoàng… Khó trách Đế Thích Sát đại nhân chỉ rõ muốn tính mạng ngươi, không chỉ có thù riêng hai con trai của Đế Thích Sát đại nhân, uy hiếp của ngươi đối với chúng ta quá lớn.”

Trong lỗ mũi phun ra hai luồng khí nóng, Xi Vưu lạnh lùng nói: “Dân bản xứ thiên tài như ngươi, nhất định phải bị bóp chết mới được. Tuyệt đối không thể để ngươi trưởng thành, cho nên hôm nay mời ngươi đi chết đi!”

Cơ Hạo hừ lạnh một tiếng, Cửu Dương Qua kéo theo một tia sáng vàng đâm thẳng yết hầu Xi Vưu.

Tay trái Xi Vưu nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, tấm khiên vuông vức, trang trí hoa văn lửa cùng pho tượng quỷ thần mang theo một mảng u quang màu đen chắn trước người.

Cửu Dương Qua đâm vào trên khiên, chỉ nghe một tiếng nổ vang, một lực lượng phản chấn đáng sợ truyền đến, đôi tay Cơ Hạo đồng thời gãy, lảo đảo không ngừng lui về phía sau.

“Muốn đối phó ngươi, rất đơn giản.” Xi Vưu chậm rãi hướng Cơ Hạo tới gần từng bước một: “Chỉ cần không phải ta chủ động công kích là được? Vừa lúc tấm ‘Hư Không Chi Thuẫn’ này của ta có lực phản chấn vô cùng, chỉ cần dùng lực lượng phản chấn, là có thể đánh chết tươi ngươi.”

Cơ Hạo hơi sửng sốt, vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Xi Vưu.