Bàn Hi thánh địa lơ lửng giữa không trung, toàn thân tràn ngập tro đen, không còn bộ dáng tiên cảnh non xanh nước biếc ngày xưa.
Lúc Thiên Cơ trưởng lão dẫn người rút lui khỏi, đã mang đi toàn bộ tài nguyên của Bàn Hi thánh địa. Toàn bộ khoáng thạch đều bị khai thác, toàn bộ linh mạch đều bị rút sạch, ngay cả một giọt nước, một cây cỏ cũng không lưu lại.
Hiện tại thánh địa đại lục đầy vết thương, trên mặt đất nơi nơi đều là lỗ thủng cực lớn sâu không thấy đáy, nơi nơi đều là hồ nước cùng hải dương khô cạn lưu lại dấu vết. Trên trời cuồng phong thổi qua, vô số tro bụi màu đen phóng lên cao, theo gió bay đi rất xa, ô nhiễm cả mảng lớn bầu trời.
Lúc Da Ma Sát dẫn người đuổi tới, nhìn thấy chính là một bộ dáng vô cùng thê thảm như vậy.
“Cũng thật đủ ác.” Da Ma Sát ngơ ngác nhìn thánh địa đại lục một đống hỗn độn.
“Một chút thứ hữu dụng cũng không lưu lại.” Một thanh niên Ngu tộc tuấn tú bay qua, rất nhiệt tình hướng Da Ma Sát lên tiếng: “Đường huynh tôn kính, ngài dẫn người đuổi theo giết con sâu nhỏ đáng thương kia… Ừm, kẻ xui xẻo tên là Cơ Hạo kia, kết quả thế nào? Đầu hắn đâu? Để ta nhìn xem, Đế Thích Sát đại nhân đã treo ra giải thưởng giá trên trời!”
Sắc mặt Da Ma Sát chợt trở nên dị thường khó coi, hắn hung tợn nhìn chằm chằm thanh niên Ngu tộc này, khàn giọng mắng; “Da Ma Đà, ngươi làm việc thế nào vậy? Chúng ta tiến vào nhiều ngày như vậy, vì sao nơi này vẫn là bộ dáng rách nát này?”
Da Ma Đà ngây người một lúc lâu. Hắn nhìn nhìn Da Ma Sát vặn vẹo gương mặt, lại nhìn nhìn bộ dáng u ám của các quý tộc Ngu tộc bên cạnh gã. Hắn dang hai tay, bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không lười biếng, các ngươi phải biết, nơi này phòng ngự rất cường đại. Ta vì đem bảo bối đó lôi ra, chỉ riêng bài trừ vách ngăn thứ nguyên xung quanh nó đã không biết tiêu phí bao nhiêu khí lực.”
Nhún nhún vai, Da Ma Đà thấp giọng lẩm bẩm: “Hơn nữa, ngươi không thể ép ta chỉ làm việc không nghỉ ngơi chứ? Ta chỉ ở trong quá trình làm việc, mang theo cấp dưới tổ chức ba lần tiệc rượu cuồng hoan mà thôi. Cô nương dân bản xứ nơi này rất tươi mới, thật!”
Da Ma Sát cùng các quý tộc Ngu tộc bên cạnh hắn tức giận đến sắc mặt xám ngắt, ba lần tiệc rượu cuồng hoan?
Khi bọn hắn ở Vẫn Lạc Tuyệt Uyên đánh đến vỡ đầu chảy máu với Cơ Hạo, Da Ma Đà phụ trách đem Bàn Hi thánh địa kéo vào không gian bình thường của Bàn Hi thế giới lại ở một bên chậm trễ công việc? Bọn hắn tiến vào Bàn Hi thế giới mới mấy ngày? Hắn đã tổ chức ba lần tiệc rượu cuồng hoan!
Da Ma Sát giơ lên pháp trượng màu đen trong tay, rất muốn dùng món đồ chơi này đánh vỡ đầu Da Ma Đà.
Nhưng hắn rất nhanh đã nghĩ tới thực quyền của phụ thân Da Ma Đà, cũng chính là chú ruột mình có được ở trong tộc. Vì thế Da Ma Sát cố nén cơn tức trong lòng. Hắn trầm mặt nói: “Làm việc đi, có lẽ chúng ta cần mượn lực lượng của nàng.”
Da Ma Đà kinh ngạc vạn phần hét to một tiếng: “Đùa cái gì vậy? Nhiệm vụ lần này của chúng ta rất đơn giản, lấy lực lượng chúng ta, có thể thoải mái tiêu diệt đám nhân tộc ngu xuẩn vô tri đó! Chúng ta còn cần mượn dùng lực lượng của ‘Nàng’? Bọn nhân tộc lợi hại như vậy sao?”
Da Ma Sát hít một hơi thật sâu, lười trả lời vấn đề này của Da Ma Đà.
Một lão nhân Da Ma gia tộc ghé lên, kéo Da Ma Đà ở một bên thấp giọng lẩm bẩm vài câu, sắc mặt Da Ma Đà liền trở nên rất cổ quái. Hắn rất thương hại nhìn Da Ma Sát, nói nhỏ: “Nói như vậy, lần này ta không cướp được vị trí quan chỉ huy, còn là ta may mắn sao? Được rồi, đường huynh xui xẻo, ta sẽ toàn lực giúp ngươi!”
Miệng nói rất hay, khóe miệng Da Ma Đà lại treo nụ cười quái dị.
Da Ma Sát trầm mặt nhìn Da Ma Đà, nghiến răng không lên tiếng.
Một đạo cuồng phong nâng Da Ma Sát lên, hắn giơ lên cao cao pháp trượng màu đen trong tay tới trên không thánh địa đại lục, quan sát thánh địa đại lục lớn vô cùng. Da Ma Sát lẩm bẩm một tiếng trầm thấp, pháp trượng trong tay nặng nề vung lên.
‘Rẹt’ một tiếng nổ lớn, như toàn bộ bầu trời nứt ra.
Thanh âm thật lớn thậm chí làm vỡ nát mấy ngàn dãy núi to nhỏ của Bàn Hi thế giới phía dưới, dẫn phát một lần động đất cực lớn lan đến phạm vi ngàn vạn dặm, đại địa nứt ra vô số vết nứt, cả mảng lớn thổ khí, ánh lửa từ trên trời bốc lên, vô số dân bản xứ ở trong động đất hóa thành máu thịt tàn phá.
Khối đại lục này của Bàn Hi thánh địa nứt ra vô số vết rách nhỏ vụn, sau đó từng khối lớn nham thạch gào thét bay lên, hỗn loạn hướng về đại địa phía dưới rơi xuống. Từng dãy núi, từng ngọn núi, vô số tảng đá to nhỏ không ngừng bay lên, sau đó không ngừng rơi hướng đại địa.
Bàn Hi thế giới phía dưới lại gặp một lần hạo kiếp, vô số tảng đá từ trên trời giáng xuống, đập mặt đất lồi lồi lõm lõm.
Nhiều thôn xóm, thành trấn của dân bản xứ, thậm chí là thành phố lớn tụ cư trăm vạn dân bị dãy núi khổng lồ từ trên trời giáng xuống nghiền áp, nháy mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Dân bản xứ lấy trăm ức (chục tỉ) để tính ở trong một lần tai nạn do con người gây ra hóa thành tro bụi, từng mảng lớn huyết tương thấm vào đại địa.
Mấy trăm quý tộc Ngu tộc cầm pháp trượng giống hệt trong tay Da Ma Sát, lơ lửng ở không trung nhẹ nhàng ngâm xướng chú ngữ. Máu tươi đám dân bản xứ chết thảm chảy ra ùn ùn bay lên, bùn cát các tạp chất trộn lẫn trong huyết tương bị lực lượng vô hình loại bỏ, huyết tương trong suốt cấp tốc hội hợp ở trên bầu trời, không bao lâu liền hội tụ thành một quả cầu máu to lớn đường kính vượt qua vạn dặm.
Dân bản xứ Bàn Hi thế giới cùng lực lượng thiên nhiên ăn khớp vô cùng, trong mỗi một giọt máu của bọn họ đều chất chứa lực tự nhiên cường đại.
Ngũ hành linh khí cơ bản nhất, lôi đình, cơn lốc, băng sương, kịch độc các lực lượng tương đối hiếm thấy, còn có không gian, hào quang, hắc ám các loại thuộc tính năng lượng cực kỳ hiếm nhanh chóng dung hợp ở trong quả cầu máu khổng lồ này.
Ở dưới lực lượng thiên đạo pháp tắc của Bàn Hi thế giới thúc giục, năng lượng các loại thuộc tính co rút ngưng tụ cực hạn, cuối cùng ngưng tụ thành mấy trăm viên tinh thạch năng lượng cực lớn. Huyết tương ban đầu màu sắc biến ảo nhiều cũng trở nên trong suốt như nước, hóa thành một trận mưa tầm tã từ bầu trời rơi xuống.
Đại lục Bàn Hi thánh địa tan rã, lộ ra bản thể Bàn Hi giấu ở phía dưới đại lục.
Năng lượng tinh thạch trong máu dân bản xứ Bàn Hi lấy trăm ức để tính tinh luyện ra kéo theo từng dải ánh sáng màu sắc, ùn ùn bay vào trong thân thể khổng lồ của Bàn Hi.
Các quý tộc Ngu tộc ở đây đồng thời niệm tụng chú ngữ, những binh khí khổng lồ cắm ở trên thân Bàn Hi ùn ùn thoát ly thân thể của nàng, một lại một hơi thở đáng sợ chợt lóe ở không trung, những binh khí khổng lồ đó bị chú ngữ của các quý tộc Ngu tộc thúc đẩy, hóa thành từng luồng sáng nhập vào trong cơ thể mấy thanh niên Ngu tộc cầm đầu.
Sau khi toàn bộ binh khí đều rời khỏi, vết thương dữ tợn trên thân Bàn Hi cấp tốc khép lại, đồng thời thân thể của nàng cũng bắt đầu cấp tốc thu nhỏ lại.
Ngàn vạn dặm, trăm vạn dặm, mười vạn dặm… Vạn trượng, nghìn trượng, trăm trượng…
Qua ước chừng một ngày một đêm, toàn bộ vết thương trên thân Bàn Hi hoàn toàn khép lại, không lưu lại bất cứ dấu vết nào.
Đóa hoa thiên đạo từ mi tâm Bàn Hi hiện lên, vô số hoa văn tối đen trong phù ấn con mắt dựng thẳng màu đen trung tâm đóa hoa thiên đạo chợt khuếch tán, nhanh chóng chiếm cứ gương mặt xinh đẹp của Bàn Hi.
Bàn Hi đã ngã xuống không biết bao nhiêu năm đột nhiên mở ra đôi mắt.