Bàn Cổ thế giới, phía trên bầu trời.
Một ngọn núi lớn lơ lửng ở trong hư không xanh thẳm, đỉnh núi có một tòa đại điện đơn sơ bằng gỗ, đám đông cao thủ nhân tộc hoặc đứng ở ngoài đại điện, hoặc là ngồi xếp bằng ở trên tảng đá lớn trên núi, mỗi người vẻ mặt không tốt nhìn chằm chằm một lục địa mây màu trắng xa xa.
Trong thông đạo vượt giới ánh sáng màu lượn vòng, trong mỗi nháy mắt đều có vô số núi đá, bùn lầy, hoa cỏ, cây cối… bị hút vào Bàn Cổ thế giới. Những núi đá, bùn lầy… đó một khi tiến vào, liền lập tức hóa thành hỗn độn khí, sau đó bị tinh tú xung quanh cắn nuốt.
Chỉ có những hoa cỏ cây cối, thực vật bình thường sau khi bị cuốn vào lại là ánh sáng nhạt chợt lóe liền hóa thành vô hình, nhưng cũng có linh thảo linh mộc khá có thành tựu, thì bị từng mảng ánh sáng bảy màu vờn quanh, giống như cá bơi dần dần bay xa ở trong hư không.
Những linh thảo linh mộc đó phần nhiều là mấy trăm năm, hơn một ngàn năm hỏa hậu, vô luận là cao thủ nhân tộc đóng trên núi, hay là cao tầng dị tộc trên lục địa màu trắng xa xa, đều không đem những linh vật bình thường đó coi ra gì cả.
Mọi người cứ như vậy trơ mắt nhìn từng mảng ánh sáng bảy màu vờn quanh các linh vật đó, mặc cho bọn nó bị cơn lốc trong thông đạo vượt giới thổi ra phiêu phiêu đãng đãng bay xa. Những linh vật đó nếu có tạo hóa, hoặc là rơi xuống trên lục địa, hoặc là có thể ở trong hư không đụng tới ngọn núi trôi nổi, tự nhiên có thể tiếp tục cắm rễ sinh trưởng, gia tăng một phần linh căn mới cho Bàn Cổ thế giới.
Chợt một tiếng gầm gừ thê lương vang lên, một con rết màu bạc trắng thân dài mấy ngàn trượng, sát khí ngập trời mơ hồ có nét giao long từ trong thông đạo vượt giới lao ra, cơn lốc chảy xiết vờn quanh con rết to lớn này, một vầng sáng bảy màu bao lấy nó, trong cơn lốc gào thét con rết này chớp mắt đã bay ra mấy vạn dặm.
“Ừm, thứ tốt!” Chúc Long Quỹ ngồi ngay ngắn ở đỉnh núi đột nhiên nhếch miệng cười, vung tay phải lên, một làn sương mù tối như mực bay lên trời, mấp máy như quái xà, nhằm vào đầu hướng con rết to lớn đó chụp lấy.
“Đương nhiên thứ tốt!” Cách hơn ngàn dặm, trên lục địa mây màu trắng một lão nhân Ngu tộc tóc trắng xóa con mắt dựng thẳng ở mi tâm lóe lên, cũng là một u quang tối như mực lóe ra, một cái lốc xoáy màu đen thâm thúy rõ ràng thành hình ở trong con mắt dựng thẳng của hắn, lực khổng lồ vô hình giam cầm con rết to lớn kia, cứng rắn túm nó hướng phía lão nhân Ngu tộc bay tới.
Chúc Long Quỹ phóng ra khí đen chế trụ con rết lớn, lốc xoáy trong con mắt dựng thẳng của lão nhân Ngu tộc cũng giam cầm nó. Hai bên đọ sức, chợt nghe một tiếng trầm nặng, một con rết to lớn nổ tung thành sương mù máu đầy trời, máu chợt tiêu tán, hóa thành hỗn độn khí bị Bàn Cổ thế giới cắn nuốt.
Một trăm lẻ tám viên yêu đan màu bạc to bằng đầu người lơ lửng giữa không trung, Chúc Long Quỹ và lão nhân Ngu tộc âm thầm nổi hung, đều tự thi triển thần thông khóa những yêu đan màu bạc đó, hai bên đọ sức với nhau, những yêu đan đó trong chốc lát hướng bên Chúc Long Quỹ bay một đoạn, trong chốc lát hướng lão nhân Ngu tộc bên kia tới gần một chút.
Dần dần những yêu đan màu bạc đó không chịu nổi đại thần thông của hai người, chợt nghe một trận tiếng vỡ vụn chói tai truyền đến, một trăm lẻ tám viên yêu đan đồng thời bị lực lượng to lớn đập vỡ vụn, vô số mảnh vỡ yêu đan dung nhập trong hư không, trong chớp mắt đã biến thành hỗn độn khí.
“Lão gia hỏa chết tiệt!” Lão nhân Ngu tộc buồn bực mắng một câu.
“Chúng ta không thiệt!” Chúc Long Quỹ cười quái dị nhìn lão nhân Ngu tộc. Hắn nói lời này một chút cũng chẳng sai, con rết này cũng tốt, những yêu đan chất chứa năng lượng khổng lồ cũng tốt, bọn nó sau khi sụp đổ hóa thành hỗn độn khí, đều bị Bàn Cổ thế giới cắn nuốt, lớn mạnh là bổn nguyên của Bàn Cổ thế giới.
Nói từ trên một điểm này, cho dù trong tiểu thế giới đối diện tất cả đều hóa thành hỗn độn khí bị Bàn Cổ thế giới nuốt, chiếm tiện nghi cũng là nhân tộc sinh trưởng ở địa phương. Cho nên Chúc Long Quỹ có thể buông tay làm, cho dù toàn bộ bảo bối từ trong thông đạo vượt giới phun ra đều bị hủy diệt, hắn cũng không chịu thiệt.
Cả đám cao tầng nhân tộc đều cười lên, tiếng cười giống như sấm sét, chấn động khiến nhiều linh vật phun ra ùn ùn vỡ vụn.
Trên lục địa mây màu trắng đám đông cao tầng Ngu tộc, Già tộc, Tu tộc nhìn nhau một cái, đồng thời phẫn nộ hừ lạnh một tiếng. Nhưng ở dưới bất mãn cùng mất mát mặt ngoài, trong con ngươi bọn hắn mơ hồ có một tia đắc ý dữ tợn.
Trên lục địa mây, trong cung điện Ngu tộc, ngồi ở trên ngai báu chính giữa Đế Thích Sát đột nhiên đứng dậy.
Cũng không nói chuyện với mười hai vị chấp chính đại đế bên người, thân hình Đế Thích Sát nhoáng lên một cái phá không na di rời khỏi đại điện, tới rìa lục địa mây, đứng ở trên hư không xa xa nhìn đám người Chúc Long Quỹ.
Lại là một con dị thú như bạch hổ lưng mọc bốn cánh kêu quái dị từ Bàn Hi thế giới phun ra, một lần này là một lão nhân khô gầy bên người Chúc Long Quỹ ra tay, cùng một lão nhân Ngu tộc trên lục địa mây cạnh tranh lẫn nhau, con dị thú bộ dạng rất uy vũ hùng tráng đó rên một tiếng, bị thần thông mạnh mẽ của hai người nghiền thành phấn.
Chúc Long Quỹ và cao thủ nhân tộc bên người hắn lại cười to một trận, cao tầng dị tộc trên lục địa mây thì người người cười lạnh liên tục, vẻ mặt khó chịu và tức giận.
Đế Thích Sát cười nhạt, đột nhiên búng ngón tay, toàn bộ linh vật trong vòng vạn dặm bên hắn đồng thời tan vỡ.
Chúc Long Quỹ đứng dậy, rất mất hứng nhìn Đế Thích Sát: “Sao? Đứa nhỏ, ngươi bất mãn đối với cách làm của chúng ta sao?”
Đế Thích Sát khoanh hai tay ở trước ngực, lạnh lùng thản nhiên nhìn Chúc Long Quỹ, lạnh lùng nói: “Còn có mấy tháng thời gian, tinh anh tộc ta mới có thể đi vào thế giới này buông tay giết chóc. Mọi người đều chờ khô khan như vậy cũng nhàm chán, không bằng đánh cuộc chơi một chút?”
Chúc Long Quỹ kinh ngạc nhìn Đế Thích Sát: “Đánh cược? Chúng ta không phải đang trong ván cược sao?”
Đế Thích Sát nheo mắt nhìn Chúc Long Quỹ, chậm rãi nói: “Cược này, là cá nhân cược. Ta và Nghiêu Bá Cơ Hạo của các ngươi có thù giết con, hắn nhất định chết ở bên đó không thể trở về, nhưng ta muốn dùng một ván cược, cược thân tộc cha mẹ hắn sinh tử.”
Chúc Long Quỹ chợt biến sắc, hắn cười lạnh từ chối nói: “Chúng ta không có ai sẽ cược cái này với ngươi. Chúng ta không có quyền lực dùng thân tộc Nghiêu Bá đánh cược với ngươi.”
Đế Thích Sát cười lạnh, hắn lấy ra một viên đan hoàn to bằng ngón cái, toàn thân tỏa huyết quang, thản nhiên nói: “Đây là Huyết Nguyệt nhất mạch bí luyện ‘Nhật Nguyệt Huyết Đan’, một viên Nhật Nguyệt Huyết Đan, có thể gia tăng ba thành xác suất đột phá Nhật Nguyệt cảnh, đại khái tương đương cái các ngươi gọi là Vu Thần cảnh.”
“Ta dùng viên Nhật Nguyệt Huyết Đan này cược với các ngươi. Cược… tinh nhuệ tộc ta sau khi tiến vào, nhiều nhất ba tháng có thể giết hết bọn nhãi con nhân tộc các ngươi.” Đế Thích Sát cười dị thường lạnh lùng tàn khốc: “Nếu trong ba tháng, chưa thể giết sạch bọn chúng, viên Nhật Nguyệt Huyết Đan này sẽ là của các ngươi. Nếu trong ba tháng, bọn nhãi con của các ngươi bị giết sạch… Các ngươi tự ra tay, diệt sát toàn tộc Nghiêu Bá Cơ Hạo.”
Ngón tay khẽ vê Nhật Nguyệt Huyết Đan, Đế Thích Sát lạnh lùng nói: “Ta đã điều tra rõ, tiểu tử đó xuất thân Nam Hoang, là tộc nhân một cái Kim Ô bộ nho nhỏ. Đối với các ngươi nhân tộc các đại nhân vật Bồ Phản mà nói, diệt sát Kim Ô bộ, cũng không khó khăn nhỉ?”
Chúc Long Quỹ cười lạnh một tiếng, lắc đầu nói: “Không có ai sẽ cược với ngươi… Cho dù Nhật Nguyệt Huyết Đan này rất mê người!”
Rất xa, một thanh âm khàn khàn đột ngột truyền đến: “Ta cược với ngươi. Nếu chiến sĩ nhân tộc đối diện trong ba tháng bị giết sạch, ta tự mình ra tay, diệt sát Kim Ô bộ cho ngươi!”
Chúc Long Quỹ và một đám cao tầng nhân tộc cùng biến sắc.