“Có chút ý tứ.” Cơ Hạo thưởng thức yêu đan màu lửa đỏ, nghiêm túc gật gật đầu.

Con dị thú màu lửa đỏ này, hình thể chỉ dài ba trượng, nhưng thực lực so với con rết lớn cùng yêu quái cây lớn kia mạnh hơn một mảng lớn, thực lực đã có thể so với Đại Vu tầm thường mở hơn ngàn vu huyệt, đặc biệt tốc độ càng thêm kinh người.

Chỉ tiếc nó đụng phải Cơ Hạo một thân trọng bảo, căn bản ngay cả góc áo kẻ địch cũng chưa đụng tới đã bị chém giết ngay tại chỗ.

Mấy con dị thú còn lại phát ra tiếng gầm gừ bất an, đều mài nanh vuốt, thật cẩn thận hướng phương hướng rời xa Cơ Hạo lui lại mấy bước.

Bọn dị thú này chỉ số thông minh so với con rết cùng cự mộc yêu vừa rồi cao hơn một đoạn, dị thú hình dáng con báo thực lực tương đương với bọn nó, lại bị Cơ Hạo một kiếm đánh chết, điều này làm dị thú còn lại không hiểu sao đều sinh ra ý sợ hãi.

Nhưng ba trái cây màu xanh lục mực này sức dụ hoặc quá lớn, bọn nó thật sự không nỡ cứ như vậy trắng tay bỏ qua. Cho nên biết rõ Cơ Hạo là kẻ địch đáng sợ, bọn nó vẫn không chịu lùi bước, chỉ xuất phát từ bản năng nhường ra không gian an toàn nhất định.

Cơ Hạo nhìn thoáng qua bọn dị thú này, vung tay phải, lực tràng Thiên Địa Pháp Ấn phóng ra chợt mở rộng đến phạm vi vài dặm, đem mấy con dị thú bao phủ hết ở trong. Thân thể bọn dị thú chợt cứng đờ, Viêm Long Kiếm phát ra từng tiếng kêu to, kiếm quang như mưa hướng đám dị thú bao phủ.

Toàn thân mấy con dị thú cháy lên, trong chớp mắt đã cháy thành tro tàn, chỉ có một con dị thú hình dạng như tuấn mã, trên đầu mọc một đôi sừng nhọn xoắn ốc được Cơ Hạo giữ lại.

Dùng Thiên Địa Pháp Ấn giam cầm con dị thú toàn thân màu xanh lục nhạt, bốn vó có gió lốc mơ hồ quấn quanh này, Cơ Hạo lấy ra một bộ yên ngựa, dây cương Vu Điện sản xuất, cũng không hỏi con dị thú này có đồng ý hay không đã đặt ở trên thân nó.

Bộ yên ngựa cùng dây cương này, là Vu Điện chuyên môn vì thu phục tọa kỵ dã ngoại mà rèn, vừa mới khoác vào thân thể dị thú, đã có phù văn màu máu không ngừng sáng lên. Trên yên ngựa, dây cương sinh ra vô số kim lông trâu màu máu tinh mịn chui thật sâu vào trong cơ thể dị thú, hoàn toàn khống chế sự sống chết của dị thú.

Dị thú đau đến mức khàn giọng rú thảm, nhưng trên yên ngựa hiện lên một ánh điện, giật toàn thân dị thú phun đốm lửa, Cơ Hạo vỗ một cái vào trên đầu nó, làm nó yên lại.

“Ngoan ngoãn làm vật cưỡi của ta. Ai bảo ta hiện tại phi độn quá chậm, mà tốc độ các ngươi nhanh như vậy?” Đem dị thú đè xuống đất hung hăng đạp mấy cước, lại thúc dục vu chú trên yên ngựa, dây cương, hung hăng cho dị thú nếm mùi đau khổ một phen, Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Tên của ngươi chính là Tiểu Lục… Nhớ chưa?”

Dị thú hình dáng như tuấn mã, toàn thân lân giáp màu xanh lục sẫm, trên vảy có hoa văn màu xanh lục đẹp đẽ nước mắt lưng tròng nhìn Cơ Hạo, uể oải cúi đầu nặng nề kêu một tiếng.

“Ha ha, ngoan. Trẻ con nghe lời có trái cây ăn!” Cơ Hạo nhìn nhìn ba trái cây màu xanh lục treo trên cây nhỏ cười nói: “Ta hai trái, ngươi một trái, cái này coi như là tạo hóa của ngươi!”

Thần thức hướng bốn phía buông ra, nhất là vòng quanh vách núi chỗ cây nhỏ vài vòng, Cơ Hạo cẩn thận hướng cây nhỏ đi qua từng bước một. Thân ở dị giới, Cơ Hạo cũng không biết thiên tài địa bảo nơi này đều là tập tính như thế nào, cũng không biết phụ cận cây nhỏ có một số vật thủ hộ kỳ dị nào đó hay không, cho nên hắn chỉ có thể cẩn thận, sợ lật thuyền trong mương.

Trăm trượng, tám mươi trượng. Năm mươi trượng…

Cơ Hạo tới gần cây nhỏ từng bước một, cành cây nhỏ đột nhiên không gió tự động, trên ba trái cây màu xanh lục hiện lên vô số phù văn nhỏ bé dày đặc hình dáng như lá cây. Phù văn rậm rạp cấp tốc lóe lên, từng luồng đạo vận càng thêm nồng đậm dâng trào ra, khiến Cơ Hạo cũng không khỏi kích động.

Tiểu Lục bị Cơ Hạo dùng bạo lực thu phục càng không chịu nổi, nó nhảy dựng lên, khóe miệng chảy nước miếng nhìn chằm chằm ba trái cây màu xanh lục, không ngừng phát ra tiếng kêu ‘hí hí’. Nếu không phải kiêng kị Cơ Hạo, nó đã sớm nhịn không được xông lên rồi.

Tiếp tục cẩn thận từng bước một đi về phía trước, thần thức Cơ Hạo càng thêm nghiêm mật giám thị bốn phía.

Tuy thần thức chưa có bất cứ phát hiện nào, nhưng trong lòng Cơ Hạo luôn có một tia nguy hiểm mờ nhạt quấn quanh không đi. Sau khi tu thành nguyên thần. Cơ Hạo cũng có thần thông gần như ‘Tâm huyết dâng trào, bấm đốt tính toán’, loại cảm giác nguy hiểm này ý nghĩa hắn thật sự ở trong nguy hiểm.

Nhưng trong phạm vi mấy chục dặm cũng không có bất cứ gió thổi cỏ lay gì, trừ một ít tiểu trùng tiểu thú, Cơ Hạo cũng chưa phát hiện cái gì chướng mắt.

Mắt thấy Cơ Hạo cách cái cây nhỏ chỉ có không đến mười trượng, đột nhiên thần thức Cơ Hạo phát hiện mấy con côn trùng hình dáng như ong vàng, nhưng toàn thân đen sì, trên lưng mọc ba đôi cánh từ ngoài mấy chục dặm dần dần bay đến chỗ cách mình không đến một dặm.

Những con côn trùng toàn thân đen sì này chỉ dài khoảng một thước, mồm dữ tợn, cây kim dài ở đuôi đen như mực, càng lóng lánh hàn quang chói mắt, hơn nữa làm người ta kinh hãi là, trên kim độc của bọn nó không ngừng có từng chút nọc độc nhỏ xuống, nọc độc rơi xuống đất, bùn đất cũng bị ăn mòn ra lỗ thủng thật sâu.

“Ồ, có chút ý tứ!” Cơ Hạo nhìn chăm chú hướng mấy con côn trùng đó, hắn lạnh giọng cười nói: “Chỉ các ngươi, cũng dám từ trên tay ta cướp đồ?”

Mấy con côn trùng đột nhiên ngừng lại, mắt loài côn trùng xưa nay lạnh lẽo vô tình, mắt kép của mấy con côn trùng này cũng như thế. Mắt kép đen sì nhìn chằm chằm Cơ Hạo, mơ hồ lộ ra một tia hương vị cực kỳ tàn nhẫn.

Tiểu Lục bất an hí dài vài tiếng. Nó nhìn mấy con côn trùng kia, hai cái sừng trên đầu phát ra tiếng vang ‘Tê tê’, giữa hai cái sừng đột nhiên có các tia lôi quang màu xanh bắn ra, không bao lâu đã ngưng tụ thành một viên lôi châu to bằng nắm tay.

“Ừm? Lôi đình thiên phú? Không tệ!” Cơ Hạo cười nhìn Tiểu Lục một cái.

Chỉ trong thời gian một cái nhìn như vậy, tổng cộng sáu con côn trùng đột nhiên kéo ra một tàn ảnh thật dài, theo một tiếng xé gió bén nhọn ‘Xẹt’, mau lẹ tuyệt luânlao về phía Cơ Hạo. Đuôi độc chỗ đuôi bọn nó vểnh lên cao cao, phía cuối gai độc đột nhiên phun ra lượng lớn nọc độc, hơn nữa gai độc ban đầu chỉ dài ba tấc lại đột nhiên từ trong cơ thể bắn ra đến dài hơn sáu tấc.

Có thể nghĩ bị gai độc như vậy cắm ở trên người là hậu quả gì!

Đáng thương là, sáu con côn trùng còn chưa đụng tới thân thể Cơ Hạo, Thiên Địa Pháp Ấn hơi chấn động, một lực tràng dinh dính đáng sợ gắt gao trấn áp bọn nó. Cơ Hạo hừ lạnh một tiếng, trọng lực vô hình bốn phương tám hướng nghiền áp xuống, sáu con côn trùng đồng thời bị nghiền nát, trong không khí chỉ để lại mười tám viên ‘Trùng đan’ to bằng hạt đậu tương màu đen sì.

“Thú vị, thú vị, ngay cả côn trùng cũng kết ra yêu đan? Nhưng đám côn trùng này trừ tốc độ nhanh, thân thể vẫn gầy yếu!” Cơ Hạo nhíu mày, đem mười tám viên trùng đan thu lại.

Điều này không đúng. Yêu đan cường đại như thế, nhưng độc trùng, mãnh thú nơi này, thân thể cùng thần thông pháp lực của bọn nó đều nhỏ yếu như vậy?

Lắc đầu, Cơ Hạo không muốn lãng phí thời gian truy cứu vấn đề này, mà thật cẩn thận vươn tay hướng ba trái cây tóm lấy.

Ngón tay cách trái cây còn có vài thước, mắt thấy có thể đem trái cây hái xuống, bỗng dưng chợt nghe ‘Roẹt’ một tiếng sét vang, trên trời rơi xuống một đạo lôi quang, mắt thấy đã sắp bổ vào trên trái cây.

Cánh tay Cơ Hạo chợt dài ra, loáng cái đem ba quả hái xuống.

Nhưng hắn đã không kịp bảo vệ cái cây nhỏ này, trơ mắt nhìn cây nhỏ bị lôi quang đánh thành một đống than.