Khi mũi kiếm chạm đến da lông Vô Chi Kỳ, liền bị lực cản siêu lớn.

Vô Chi Kỳ, Hoài thủy cự yêu, không biết năm sinh, không biết năm tháng, tiêu dao ở Hoài thủy, ở lúc Tam Hoàng trị thế bị Cộng Công thị khi đó thu phục, là một trong tám đại trọng thần của Thủy Thần nhất mạch.

Lúc ở Hoài thủy làm tán tu yêu ma, Vô Chi Kỳ ngày đêm lấy vô cùng vô tận thủy lực của Hoài thủy rèn luyện thân thể, luyện một thân da đồng xương sắt, đao rìu khó tổn thương.

Quy về dưới trướng Cộng Công thị, càng có Cộng Công thị lấy vô cùng vô tận tiên thiên thủy lực của Bắc Hoang Đại Minh đúc luyện thần thể cho hắn, càng lấy sóng to gió lớn ở Bắc Hoang Đại Minh ngày đêm rèn luyện, thân thể Vô Chi Kỳ từ đó về sau trở nên càng thêm mạnh mẽ, ở trong vạn tộc cũng là tồn tại mạnh mẽ tiếng tăm lừng lẫy.

Vô Chi Kỳ từng ở ngàn năm trước trở mặt với long tộc, long tộc tộc trưởng lấy tiên thiên linh bảo ‘Thương Hải Thủy Linh Tháp’ đập hắn, Vô Chi Kỳ cứng rắn chịu một đòn của bảo tháp mà toàn thân chạy thoát, trừ một khối da lông tổn hại, thân thể thế mà cũng không bị thương tổn quá lớn, bởi vậy có thể thấy được hắn kiên cố đến trình độ nào.

Cơ Hạo đâm một kiếm vào trên da lông Vô Chi Kỳ, chỉ cảm thấy lòng bàn tay rung mạnh, dùng hết sức bú mẹ, lại không cách nào tổn hại Vô Chi Kỳ mảy may.

Ý niệm nhanh chóng quay ngược trở lại, Cơ Hạo nheo mắt, đột nhiên ở trong lòng mặc niệm đạo hiệu Vũ Dư đạo nhân, đồng thời ở trong thần hồn không gian phác họa ra chân thân pháp tướng Vũ Dư đạo nhân, lấy đạo kinh Vũ Dư đạo nhân bí truyền tu luyện ra tinh thuần đạo lực ùa vào trong Viêm Long Kiếm, sau đó trong lòng hét lớn một tiếng ‘Sư tôn giúp con’!

Viêm Long Kiếm đột nhiên sáng bừng lên, thân kiếm màu đỏ rực đột nhiên biến thành một mảng sáng chói, như tồn tại đột nhiên mất đi thực thể.

Ánh sáng đỏ chiếu rọi đại điện, trong kiếm quang ánh sáng bay múa mơ hồ có thể thấy được một đóa hoa sen chợt lóe rồi biến mất, hai luồng kiếm khí quấn quýt lẫn nhau, giống như thái cực song ngư xoay quanh mà lên, từ chuôi kiếm hướng thẳng mũi kiếm.

‘Phập’ một tiếng, như dùng thần binh lợi khí cắt đậu phụ, Viêm Long Kiếm dễ dàng đâm thủng da lông Vô Chi Kỳ, xuyên thấu cơ thịt hắn, xuyên thủng bụng hắn, cắt ra xương cột sống hắn so với kim cương còn cứng hơn vô số lần, từ phía sau thân thể hắn xuyên thủng ra.

Máu tươi theo rãnh máu của Viêm Long Kiếm phun trào ra. Khí huyết Vô Chi Kỳ cường đại cỡ nào, máu tươi phun ra giống như suối ngầm trong lòng đất phun trào. Suối máu cắt qua không khí thế mà phát ra tiếng vang lớn như rồng gầm. Mấy chục đại thần nhân tộc đứng ở phía sau Vô Chi Kỳ không kịp trở tay, bị máu tươi trong cơ thể Vô Chi Kỳ phun ra đánh bay lên, càng có người gân cốt bị mạnh mẽ chấn vỡ.

Lửa giận bay lên không, vô biên tinh hỏa trong Viêm Long Kiếm ùa vào thân thể Vô Chi Kỳ, giống như dã hỏa lan ra đồng cỏ nháy mắt tràn ngập lục phủ ngũ tạng hắn.

Vô Chi Kỳ chính là dòng thủy tinh thủy quái, trong cơ thể tràn đầy tiên thiên hậu thiên thủy nguyên tinh hoa, bị hỏa lực trong Viêm Long Kiếm ập vào, lực lượng thủy hỏa gấp gáp va chạm, nhất thời phát ra thiên lôi địa hỏa. Vô số đạo lôi quang tia chớp bùng nổ ở trong bụng Vô Chi Kỳ, nổ khiến lục phủ ngũ tạng Vô Chi Kỳ rung loạn, nổ hắn phun từng ngụm từng ngụm máu, trong thất khiếu không ngừng có máu tươi dinh dính phun ra.

Không làm thì thôi, làm thì làm tới cùng, một kiếm đâm bị thương Vô Chi Kỳ, huyết khí man tộc Nam Hoang hung hãn trong xương tủy Cơ Hạo xộc thẳng lên đầu. Hắn lớn tiếng quát: “Vô Chi Kỳ, ngươi muốn dựa vào thế lực cướp nô lệ riêng của ta? Thiên hạ nào có đạo lý như vậy? Chết đi!”

Sơn Xuyên Ấn rời tay bay ra, Cơ Hạo vứt Viêm Long Kiếm cắm ở trong bụng Vô Chi Kỳ, hai tay ôm lấy Sơn Xuyên Ấn, hướng về phía mặt Vô Chi Kỳ trợn mắt há hốc mồm hung hăng đập xuống.

Đáng thương Vô Chi Kỳ, đường đường lão yêu vạn năm, lại bị động tác quỷ dị bùng nổ giết người của Cơ Hạo biến thành cọc gỗ.

Nơi này là Bồ Phản, nơi này là đại điện thảo luận chính sự của nhân vương, bản thân là trọng thần Cộng Công thị. Cơ Hạo nay cũng là thân phận đại thần của nhân vương, hiện tại mọi người đang tụ tập một nhà chè chén rượu ngon, chúc mừng một trận chiến Xích Phản sơn đại thắng.

Ngày tốt cảnh đẹp, mọi người đều là đại nhân vật có thân phận, Vô Chi Kỳ bị cồn thiêu đốt hỏng đầu còn đắm chìm ở trên chuyện Cơ Hạo vậy mà dám ra tay ám sát hắn. Hắn thậm chí còn chưa phục hồi tinh thần lại —— thật ra thân thể hắn đã bị Cơ Hạo đâm xuyên qua!

Sơn Xuyên Ấn tụ tập địa mạch chi khí, đại địa mơ hồ run run một trận, hình ảnh non nước trên Sơn Xuyên Ấn xoay quanh bay múa, một trọng lực đáng sợ từ trên Sơn Xuyên Ấn gào thét trào ra, đại điện thảo luận chính sự của nhân vương cũng kịch liệt run rẩy một phen. Trên mặt đất, cột, bức tường, trần nhà, vô số hoa văn vu phù dày nặng phong cách cổ xưa cấp tốc lóe lên.

Sơn Xuyên Ấn chính là thiên địa thần khí, cực phẩm thiên địa thần khí trong đỉnh cấp, có thể được Hoa đạo nhân đại năng như vậy cất chứa bên người, cho dù là một khúc củi mục cũng là vật trân quý vô cùng, huống chi là một món thiên địa thần khí?

Bởi vậy có thể biết Sơn Xuyên Ấn rốt cuộc chất chứa uy lực mạnh bao nhiêu.

Tuy bản thân Cơ Hạo tu vi khiếm khuyết, nhưng Cơ Hạo phúc chí tâm linh, lấy bí pháp câu thông từng đạo phù trong Viêm Long Kiếm Vũ Dư đạo nhân lưu lại khi luyện chế Viêm Long Kiếm, nháy mắt có được một tia bổn nguyên đạo lực của Vũ Dư đạo nhân.

Sơn Xuyên Ấn kéo theo một đạo ác phong, ‘Vù’ một cái vỗ vào trên mặt Vô Chi Kỳ.

Bản thân Vô Chi Kỳ là hầu tinh, khuôn mặt lồi lõm không bằng phẳng, chỉ có cái trán cùng miệng lồi lên. Sơn Xuyên Ấn bình bình đập ngang ở trên mặt hắn, chợt nghe một trận tiếng xương gãy truyền đến, trán cùng miệng Vô Chi Kỳ bị đập nát, toàn bộ gương mặt chợt biến thành một mảng bằng phẳng giống như cái thớt gỗ.

Máu tươi văng khắp nơi, thịt nát bay tứ tung, Vô Chi Kỳ rú thảm một tiếng, cả người run rẩy ngã xuống đất, thế mà trong một chốc một lát không thể đứng dậy.

Từng dùng sức đỡ một đòn của tiên thiên linh bảo chỉ tổn hại một chút da, Vô Chi Kỳ hôm nay lại ở trên tay Cơ Hạo lật thuyền. Hắn nằm dưới đất khàn giọng rú thảm, trong lỗ chân lông toàn thân ánh lửa bắn ra bốn phía, gương mặt càng be bét máu thịt thoạt nhìn rất dữ tợn.

“Tiểu tạp – chủng, lão tử nhất định phải rút gân ngươi, lột da ngươi, lão tử nhất định phải…”

Vô Chi Kỳ nằm dưới đất khàn giọng rú thảm. Cơ Hạo cũng là hung tính phát tác, cồn dù sao phải thứ gì tốt, Vô Chi Kỳ dùng sự an toàn của cha mẹ hắn uy hiếp hắn, càng đã chạm phải vảy ngược trong lòng Cơ Hạo. Kiếp trước Cơ Hạo đã có ‘Mỹ danh’ trừng mắt tất báo, thù không qua đêm một khi phát tác, Thiên Vương lão tử trước mặt cũng không thể ngăn cản sát tính của hắn.

“Chết!” Cơ Hạo ngửa mặt lên trời rít chói tai, một chữ ‘Chết’ như vượn già Ba sơn cùng gầm, trong toàn bộ đại điện, mọi người từ Đế Thuấn trở xuống bị tiếng quát lớn tràn ngập vô tận sát ý đó của Cơ Hạo dọa giật mình run run một cái.

Mỗi người phản ứng lại, Cơ Hạo nắm lên Sơn Xuyên Ấn, hung hăng hướng tới đầu Vô Chi Kỳ đập xuống.

Có một tiếng vang lớn, toàn bộ đại điện thảo luận chính sự cũng kịch liệt rung rung một phen, vô số phó dịch, thị nữ, nhạc sĩ không đứng vững, đều thét chói tai ngã sấp xuống.

Toàn bộ da thịt trên đầu Vô Chi Kỳ nổ tung hết, lộ ra xương sọ đen sì giống như thủy tinh màu đen. Cả mảng lớn máu tươi từ trên đầu Vô Chi Kỳ phun ra, hai con mắt của hắn thiếu chút nữa bị Cơ Hạo đánh vỡ nát.

Không đợi người ngoài ngăn trở, Cơ Hạo lại hung hăng nện một đòn ở trên đầu Vô Chi Kỳ.

Một đòn này càng thêm tàn nhẫn, hơn vạn vu huyệt quanh thân Cơ Hạo đồng thời sáng lên, ánh lửa tuôn trào ra thiêu đốt hư không cũng như vặn vẹo hẳn đi. Sơn Xuyên Ấn được Cơ Hạo toàn lực thêm vào, càng thêm mạnh mẽ nện xuống, xương sọ Vô Chi Kỳ ‘Rắc’ một cái, nứt ra vô số vết nứt như tơ tóc.

“Ngăn hắn! Ngăn lại tiểu tử điên này!” Đế Thuấn chợt vứt chén rượu nhảy dựng lên, lớn giọng quát một tiếng.

Mấy chục đại thần nhân tộc ùa lên, ba chân bốn cẳng ôm lấy Cơ Hạo.