Phong Hành uy hiếp khiến chiến sĩ Mặc Viên bộ đều bình tĩnh lại.

Vừa rồi Phong Hành bắn bị thương cổ bọn họ, cổ nổ tung, dựa vào sinh mệnh lực mạnh mẽ của Đại Vu còn có thể chữa trị. Nhưng nếu mũi tên bắn vào hốc mắt, lực vụ nổ tổn thương đến đầu óc thương tổn linh hồn, vậy thật sự phải chết.

Vì một cơn giận không đâu bị thương không sao, nhưng thật sự đem mạng đặt vào, vậy thì quá không thích hợp.

Cho dù bị lửa giận cùng cồn làm hỏng đầu óc, các chiến sĩ Mặc Viên bộ cũng đều yên tĩnh xuống, bọn họ không biết làm sao nhìn nhau, không biết nên kết thúc như thế nào.

Khi Thiếu Ti vừa mới động thủ, Cơ Hạo đã tới phụ cận.

Dùng bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn giấu kín thân thể, Cơ Hạo đứng ở cách Thiếu Ti không xa nhìn các chiến sĩ Mặc Viên bộ tùy ý kiêu ngạo làm bậy, cơn giận trong lòng xông thẳng lên đỉnh đầu.

Nếu không phải mình ở Bồ Phản không có chút căn cơ, cũng không cần dựa vào các chiến sĩ bộ tộc coi trời bằng vung này.

Những kẻ này thật sự là kiêu ngạo đến cực hạn, vừa mới bị Cơ Hạo dạy dỗ một trận, thế mà xoay người đã đem trung niên phó binh kia cùng con gái hắn, còn có càng nhiều thiếu nữ dị tộc hơn bắt tới muốn phát tiết thú – dục.

Cơ Hạo không có thành kiến đối với bắt người cướp của cùng chiếm hữu nữ nhân trận doanh kẻ địch, hắn không có bệnh ưa sạch sẽ trên việc đạo đức, loại chuyện này ở thế giới này là bình thường nhất. Nhưng các phó binh này cùng người nhà bọn họ, là Cơ Hạo phụ trách áp giải, nếu bọn họ ở trên đường xảy ra bất cứ chuyện gì, có bất cứ tổn thất gì, cái này đều phải tính ở trên đầu Cơ Hạo.

Nói từ trên đạo lý lớn, các chiến sĩ Mặc Viên bộ trái với quân kỷ quân quy, bọn họ là đang ác ý xâm chiếm lợi ích của liên minh bộ lạc nhân tộc.

Nói từ khía cạnh nhỏ, bọn họ không đem đám người Cơ Hạo để vào mắt, bọn họ xúc phạm tôn nghiêm của đám người Cơ Hạo, tổn hại quyền uy của Cơ Hạo.

Nhìn thấy Phong Hành chấn nhiếp những kẻ coi trời bằng vung đó, Cơ Hạo tán đi chân ngôn ấn quyết, thân hình chậm rãi từ trong không khí hiện ra. Chân đạp một đám mây lửa, lơ lửng cách mặt đất mười mấy trượng, Cơ Hạo dùng sức, rất thong thả vỗ bàn tay từng cái một.

“Tiếp tục, tiếp tục đánh đi! Thiếu Ti, không cần khách khí, đánh chết bọn hắn, cứ việc đánh chết bọn hắn!” Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Phong Hành. Ngươi chưa ăn cơm sao? Nương tay? Lòng cũng mềm rồi? Bắn cổ bọn hắn làm gì? Trực tiếp giết chết bọn hắn!”

Chợt một đám lửa từ trên người Cơ Hạo lao ra, Lưu Quang Hỏa Dực ở sau người mở ra rộng mười mấy trượng, Nha Công rất phối hợp phun lửa, thân hình bành trướng đến khoảng trăm trượng, lơ lửng ở đỉnh đầu Cơ Hạo phát ra tiếng gầm gừ to rõ đinh tai nhức óc.

Khí tức mạnh mẽ áp chế toàn trường, nhiệt độ cao đáng sợ hầu như đem mặt đất hòa tan.

Cơ Hạo nhìn các chiến sĩ Mặc Viên bộ đó lớn tiếng quát: “Các ngươi thực có bản lãnh? Các ngươi rất có chim? Đến đi, cầm đao kiếm tiếp tục đánh! Ta dùng toàn bộ tổ linh Kim Ô bộ thề, ta lưu lại các ngươi một người sống, ta sẽ là con hoang các ngươi nuôi!”

Vung tay lên, một bàn tay phạm vi cả trượng lửa ngưng tụ thành gào thét phun ra, hung hăng vỗ vào trên người mấy chiến sĩ Mặc Viên bộ. Lửa dâng lên, sóng nhiệt tản ra, mấy kẻ xui xẻo khàn giọng rú thảm ngã xuống đất, lửa nóng thiêu toàn thân bọn họ cháy đen, trên làn da tràn đầy bọt nước màu đỏ đen.

“Lần này phụ trách áp giải các nô lệ này, Mặc Viên bộ các ngươi có bao nhiêu chiến sĩ? Toàn bộ kêu lên cho ta!” Cơ Hạo rống cổ họng lớn tiếng quát: “Toàn bộ kêu lên cho ta! Ta cho các ngươi chết hết!”

Ngạo nghễ ngẩng đầu lên, Cơ Hạo giơ lên lệnh bài đại biểu thân phận vu sư nội điện Vu Điện của hắn, lạnh giọng quát: “Ta bất kể toàn bộ quân công lần này, giết sạch các ngươi đám khốn kiếp coi trời bằng vung này. Đoán xem ta sẽ bị Vu Điện trừng phạt hay không?”

“Ta giết sạch các ngươi đám khốn kiếp này, các ngươi đoán, trưởng lão hội của các ngươi có thể bởi vì các ngươi đám ngu xuẩn này trở mặt với ta không? Ta dám cam đoan, Mặc Viên bộ các ngươi còn không biết điều, toàn bộ học đồ các ngươi về sau đưa vào Vu Điện, tất cả đều sẽ…”

‘Hắc hắc’ một tiếng, Cơ Hạo không nói hết lời, mà là cổ quái cười lạnh lên.

Các chiến sĩ Mặc Viên bộ sợ hãi động dung, một đám nháy mắt với nhau, không dám phát ra nửa điểm thanh âm.

Cơ Hạo uy hiếp muốn giết sạch bọn họ, bọn họ còn thật không sợ. Bọn họ thật sự không cảm thấy, Cơ Hạo thằng nhãi như vậy, lẫn cả mấy đồng bạn bên người, có thể giết sạch toàn bộ chiến sĩ Mặc Viên bộ bọn họ lần này phụ trách áp giải tù binh.

Nhưng Cơ Hạo uy hiếp sẽ xuống tay đối với học đồ của Mặc Viên bộ bọn họ ở Vu Điện!

Cái này đã thật sự đánh trúng yếu hại của bọn họ. Ai cũng biết, Vu Điện ở Bồ Phản có địa vị đặc thù, có thể tiến vào Vu Điện, đều là tinh anh trong tinh anh, đều là nhân tài đứng đầu. Trưởng lão toàn bộ bộ tộc đều đem trẻ con bộ tộc nhét thêm mấy người vào Vu Điện, phàm là đứa nhỏ từ Vu Điện đi ra, thực lực của bọn họ đều sẽ mạnh hơn so với tộc nhân bình thường một mảng lớn, càng quan trọng hơn là, bọn họ có thể từ Vu Điện học được rất nhiều ‘tri thức’ bộ tộc nhà mình không có!

Hai bộ lạc thực lực tương tự, một bộ lạc cuồn cuộn không ngừng có trẻ con nhà mình từ Vu Điện học thành trở về, một bộ lạc khác thì không có điều kiện này, như vậy nhiều nhất một trăm năm, bộ lạc có Vu Điện ủng hộ kia là có thể thoải mái nuốt chửng bộ lạc không có Vu Điện ủng hộ.

Lời Cơ Hạo chưa nói hết làm người ta nghĩ xa vô hạn —— hắn là nói, về sau trẻ con Mặc Viên bộ, đều đã… ‘chết’?

Một tiếng ho nhẹ từ xa xa truyền đến, hai nam tử trung niên thân khoác giáp mềm bước nhanh hướng bên này đi tới. Cách thật xa, hai người đã mặt đầy nét cười, lưng cũng cong xuống.

“Cơ Hạo đại nhân, đều là đám lỗ mãng này không hiểu chuyện, đắc tội ngài rồi!” Một nam tử trung niên tới trước mặt Cơ Hạo, cúi đầu thật sâu hướng Cơ Hạo hành một lễ: “Là chúng ta quản giáo không tốt, là đám ngu xuẩn này quá coi trời bằng vung, mong ngài đừng trách tội, chúng ta trở về, nhất định sẽ hung hăng trừng phạt bọn hắn.”

Thiếu Ti lặng yên tới bên người Cơ Hạo, khiên tròn ở bên người nàng chậm rãi xoay tròn. Hai tay nàng ôm trường mâu, lạnh lùng nhìn hai nam tử.

Hai người bị ánh mắt lạnh như băng của Thiếu Ti nhìn đến mức cả người khẽ run. Bọn họ biết Cơ Hạo mới là đứng đầu trong mấy người, bọn họ nặn ra nét cười đầy mặt, liên thanh giải thích cho tộc nhân mình mạo phạm, biểu hiện ăn nói khép nép, khiến các chiến sĩ Mặc Viên bộ ở một bên cũng đỏ mặt từng đợt.

Nhưng các chiến sĩ Mặc Viên bộ này chưa ai mở miệng, có thể thấy được hai người này ở Mặc Viên bộ quả thực rất có địa vị.

“Các ngươi là…” Cơ Hạo nhìn hai nam tử, bọn họ cũng không ở trong một đội người này của Cơ Hạo, cho nên Cơ Hạo thật sự không biết bọn họ là ai.

Hai người nhanh chóng báo lên tên mình, một người Mạc Sơn, một người Mạc Thủy, bọn họ là anh em ruột, đồng thời cũng là đại chiến sĩ của Mặc Viên bộ, đại khái địa vị tương đương với chiến sĩ thủ lĩnh Kim Ô bộ.

Một lần này áp giải tù binh dị tộc quay về Bồ Phản, Mạc Sơn và Mạc Thủy, cũng là tướng lĩnh cao nhất trong toàn bộ chiến sĩ Mặc Viên bộ của đội ngũ áp giải.

Cơ Hạo lạnh lùng nhìn hai người, không lưu tình chút nào chửi ầm lên một trận.

Mạc Sơn, Mạc Thủy ăn nói khép nép liên tục cúi đầu bồi tội, mặc cho Cơ Hạo quở trách như thế nào, bọn họ thật giống như hoàn toàn không biết tức giận thừa nhận toàn bộ.

Sau khi mắng to một trận, Mạc Sơn, Mạc Thủy chỉ huy chiến sĩ Mặc Viên bộ ngoan ngoãn đều tự quay về cương vị của mình, nhu thuận như chiến thú đã bị thuần phục.

Cơ Hạo nhìn bóng dáng hai người ở trong bóng đêm dần dần mê ly, đột nhiên cười lạnh vài tiếng.