Viêm Long Kiếm ngân lên, hóa thành một cầu vồng lửa hình cung bổ về phía Khổ Tuyền.

Khổ Tuyền trừng mắt thật tròn. Hắn kinh hãi phát hiện, một kiếm vô cùng đơn giản này của Cơ Hạo bay tới, lại giống như thiên la địa võng đem hắn bao phủ toàn bộ ở trong. Khổ Tuyền chỉ cảm thấy, vô luận hắn trốn tránh như thế nào, thi triển như thế nào, một kiếm này đều sẽ chắc chắn bổ vào trên người hắn.

Không thể trốn, không thể chắn, Khổ Tuyền cảm thấy mình giống như một cái sàng vỡ nát, một kiếm này chính là hướng tới vô số lỗ toàn thân mình đâm xuống. Cho dù trên người có bảo bối bảo mệnh, Khổ Tuyền vẫn cảm thấy, hắn ngăn không được cái này một kiếm.

Sự tình tương tự còn xảy ra ở trên người Thanh Mai, Thanh Mai dung mạo cực đẹp nhìn Cửu Long Hỏa Châu nhằm vào đầu nện xuống, sợ tới mức hoa dung thất sắc. Giống như Khổ Tuyền, nàng cũng cảm thấy viên bảo châu lửa nóng vờn quanh này không ngăn được, không chắn được, tuy chỉ là một hạt châu cô đơn, lại như không đâu không có, hướng các nơi yếu hại toàn thân mình đập xuống.

Khai Thiên Nhất Kích ở dưới kiếm trận trận đồ phối hợp vận dụng đến mức tận cùng, chính là hiệu quả đáng sợ như vậy.

Khổ Tuyền và Thanh Mai lui, dùng hết toàn lực, không dám chậm trễ chút nào rút lui. Bọn hắn nhìn Cơ Hạo con ngươi khôi phục tỉnh táo, đã từ trong đòn nặng của Diệu Âm khôi phục, chỉ có thể dùng toàn bộ lực lượng rút lui về phía sau.

Thân hình lóe lên, khẽ cất bước đã là trên trăm dặm, Khổ Tuyền và Thanh Mai trong chớp mắt đã chạy ra khỏi phạm vi kiếm trận bao trùm.

Nhưng trận đồ bao trùm phạm vi mấy vạn dặm, bọn hắn chạy ra khỏi phạm vi sát thương lớn nhất kiếm trận Cơ Hạo khống chế, lại vẫn ở trong sự khống chế của trận đồ. Chỉ cần ở trong trận đồ, Viêm Long Kiếm và Cửu Long Hỏa Châu liền kiên định hướng bọn hắn nện xuống, hơn nữa cách bọn hắn càng ngày càng gần!

Trong phút chốc, Khổ Tuyền và Thanh Mai dùng hết sức bú mẹ chạy ra một ngàn tám trăm dặm, Viêm Long Kiếm và Cửu Long Hỏa Châu đồng thời rơi ở trên thân bọn hắn. Đối mặt một đòn trí mạng, Khổ Tuyền và Thanh Mai đồng thời khoát tay, linh phù dạng lá cây trôi nổi đỉnh đầu chợt bùng nổ, hóa thành một đóa hoa sen trắng cực lớn nâng ở đỉnh đầu bọn họ.

Kiếm ngân, châu chấn, linh phù biến thành hoa sen trắng ầm ầm tan rã.

Khổ Tuyền khàn giọng rú thảm, Viêm Long Kiếm bị hoa sen trắng chấn lệch cọ sát cheo chéo qua thân thể hắn, đem vai trái hắn kéo theo non nửa cái ngực một kiếm cắt xuống.

Thanh Mai khàn giọng rống giận, nàng vung cành mai tay phải, tạo nên cả mảng lớn thanh quang chắn trước Cửu Long Hỏa Châu, nhưng Cửu Long Hỏa Châu quỷ dị hơi chếch đi, hung hăng đập một cú ở khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Sống mũi cao của Thanh Mai bị đập lún xuống, may mắn Cửu Long Hỏa Châu vốn không phải bảo bối dùng để đập người, cho nên thương thế trên khuôn mặt không nghiêm trọng lắm. Nhưng bên trong Cửu Long Hỏa Châu chứa tiên thiên linh hỏa tuôn trào ra, theo lỗ mũi, mắt Thanh Mai chui vào đầu nàng, thiêu đốt nàng thất khiếu phun lửa, mái tóc đen chợt hóa thành một đám tro bụi.

Thanh Mai đau đến xé tim xé phổi ôm đầu chạy trốn, một đạo thanh quang bọc nàng, trong chớp mắt đã lao ra khỏi chiến trường, nhanh chóng nhập vào sau tầng mây nồng đậm trên trời cao biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Cơ Hạo không kịp phát động kiếm trận, hắn chỉ tế ra Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên, đem lá cờ phướn hóa thành kích cỡ sáu thước, sau đó hắn cầm hai tay dốc hết toàn lực vẫy lên một cái. Đan nguyên pháp lực trong tử phủ kim đan nháy mắt hết sạch, toàn bộ vu lực trong tám ngàn chỗ vu huyệt toàn thân bị nuốt không còn một giọt.

Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên hầu như đem Cơ Hạo rút cạn, mặt cờ dập dờn ra một mảng kim quang mãnh liệt.

Diệu Âm cầm cái chuông đồng xanh nhỏ hình tam giác, đối diện Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên dâng lên muốn phát. Cảm nhận được nhiệt lực đáng sợ trên Thái Dương Phiên, Diệu Âm chợt biến sắc, lông mày xếch sắp dựng thẳng ở trên mặt. Nàng thu hồi cái chuông đồng xanh nhỏ, mi tâm phun ra một luồng khí trắng, một lá cờ phướn châu quang bảo khí từ trong khí trắng phun ra.

Xà cừ làm cán, chỉ bạc làm mặt, trên lá cờ phướn tinh xảo được khảm rậm rạp trên vạn hạt minh châu to nhỏ, trên cán dài càng đắp vô số mỹ ngọc bảo thạch. Toàn thân lá cờ phướn ánh huỳnh quang mượt mà, khi vung lên có vô số vầng sáng màu bạc như lốc xoáy không ngừng trào ra.

“Tiểu tặc, xem ngươi có năng lực gì dám làm càn như thế!” Diệu Âm lớn tiếng thét dài, lá cờ phướn vung lên vầng sáng màu bạc giống như thủy triều giành trước hướng Cơ Hạo tràn tới. Vô số vầng sáng cấp tốc xoay tròn, kèm theo tiếng vang kỳ diệu thanh thúy dễ nghe, đem trăm dặm hư không hóa thành tiên cảnh.

“Thiêu cho ta!” Cơ Hạo nhìn Diệu Âm, lớn tiếng cười lên.

Trong Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên một đạo kim quang phóng lên cao, sau đó hóa thành cột lửa ngập trời gào thét hướng bốn phía khuếch tán ra.

Châu ngọc bảo quang như mơ mộng chợt phá vỡ, Diệu Âm khuôn mặt dữ tợn trở nên hoảng sợ mất hồn mất vía, trên lá cờ phướn bảo khí bốc lên nứt ra mấy cái vết nứt rõ ràng có thể thấy được, thủy triều màu bạc ngập trời ở trong ánh lửa nhanh chóng thiêu đốt, hóa thành một mảng hào quang năm màu mê ly nhanh chóng thiêu đốt hết.

Ánh lửa màu vàng bao lấy Diệu Âm, áo dài trên người nàng chợt cháy lên. Diệu Âm sợ tới mức khàn giọng thét chói tai, hoa chân múa tay thu hồi lá cờ phướn muốn bỏ chạy. Nhưng Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên như một khối nam châm thật lớn, nàng thì là một sắt sa khoáng nho nhỏ, Thái Dương Phiên nhẹ nhàng chấn động, mặc cho Diệu Âm thiêu đốt pháp lực, cũng không cách nào rời khỏi tại chỗ nửa bước.

Lửa cháy hừng hực, tiên thiên thái dương tinh hỏa bá đạo tuyệt luân, quần áo trên người Diệu Âm phun ra từng đạo bảo quang miễn cưỡng ngăn cản lửa màu vàng ăn mòn, nhưng trong chớp mắt bảo quang bị thiêu hủy, quần áo hóa thành một làn khói, lửa bao lấy Diệu Âm, từ lỗ chân lông toàn thân nàng không ngừng xâm nhập.

“Tiểu súc sinh, cả gan!” Một tiếng quát khẽ từ trong hư không truyền đến, một đám mây trắng đột nhiên hiện lên ở đỉnh đầu Diệu Âm, một bàn tay to sương mù ngưng tụ thành chộp xuống phía dưới, muốn chụp lấy Diệu Âm đào tẩu.

Nhưng ở bên, một thanh ngọc như ý màu đen đánh úp ngang trời, ngọc như ý nho nhỏ tập trung sương mù ngưng tụ thành bàn tay chỉ nhẹ nhàng một đòn, chợt nghe tiếng vang thanh thúy như bình ngọc vỡ vụn truyền đến, bàn tay to sương mù vỡ vụn từng tấc, trong chớp mắt đã biến mất vô hình.

Trên như ý màu đen một mảng u quang hiện lên, một bàn tay to sương mù màu đen ngưng tụ thành tương tự vỗ hướng không trung, đám mây trắng kia ở đỉnh đầu Diệu Âm nhất thời vỡ nát.

Diệu Âm bị thái dương tinh hỏa vờn quanh, lửa nóng xâm nhập thân thể, đem nàng thiêu đốt như một khối hồng ngọc gần như trong suốt. Nàng hoảng sợ rống lớn, không ngừng ngẩng đầu hướng bầu trời rống ‘Sư tôn cứu con’!

Một tiếng hừ nhẹ, một bàn tay làn da trắng nõn, đầy đặn trơn bóng, có phạm vi một thước từ bầu trời hạ xuống, hướng Diệu Âm chộp tới.

Vừa rồi chỉ là sương mù ngưng tụ thành bàn tay cứu người từ xa, hiện tại mắt thấy Diệu Âm sắp bị Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên luyện hóa, người sau màn rốt cuộc không kiềm chế được, tự mình ra tay đến vớt người.

Bên người Cơ Hạo trào ra một trận pháp lực dao động, một bàn tay ngọc trắng nõn nhẵn nhụi, thon dài không tỳ vết từ trong hư không thò ra, nhẹ nhàng bâng quơ hướng bàn tay đầy đặn trơn bóng kia nhẹ nhàng vỗ. Hai bàn tay vô thanh vô tức va chạm với nhau, chợt nghe một tiếng trầm nặng, bàn tay đầy đặn trơn bóng bị một tầng hàn băng mỏng manh bao trùm, giống như điện giật chợt run lên, nhanh chóng rụt về trời cao không thấy nữa.

“Sư…” Diệu Âm ngẩng đầu lên tuyệt vọng rên rỉ một tiếng.

Thái dương tinh hỏa hướng vào phía trong hợp lại, chợt nghe một tiếng rú thảm, một cơn gió nhẹ thổi qua, Diệu Âm bị đốt thành một làn tro bụi phiêu tán.

Cơ Hạo hít một hơi thật sâu, chịu đựng thống khổ trong cơ thể trống trơn mang đến, nắm chặt Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên, cười hướng Diệu Liên bản thân bị thương nặng gật gật đầu: “Đừng động đậy, động, sẽ chết!”