Minh Nguyệt, phân mạch mạnh mẽ trong tam nhật cửu nguyệt dị tộc, nắm giữ lực lượng chuyển hóa sinh tử, am hiểu bào chế cương thi các con rối máu thịt.

Vu Điện cũng có bí pháp dưỡng thi, chính là từ Minh Nguyệt nhất mạch học trộm mà có. So sánh với Minh Nguyệt nhất mạch, cương thi chiến sĩ Vu Điện dự trữ nuôi dưỡng, vô luận là phí tổn, hiệu suất hay sức chiến đấu, đều ở thế yếu toàn diện.

Trong lịch sử chiến tranh dài đằng đẵng của nhân tộc và dị tộc, phân mạch dị tộc khiến nhân tộc đau đầu nhất chính là Minh Nguyệt nhất mạch.

Chiến sĩ tinh anh của Minh Nguyệt nhất mạch hầu như không xuất đầu lộ diện ở trên chiến trường, tham gia chiến đấu, tất cả là cương thi cùng con rối máu thịt khác bọn hắn khống chế. Những công cụ chiến tranh đáng sợ này không biết mỏi mệt, không sợ gì, hung tàn, tác chiến vĩnh viễn không lui về phía sau, hơn nữa số lượng cực lớn đến mức đủ khiến toàn bộ mọi người tuyệt vọng.

Như một lần này, cương thi quân đoàn cuồn cuộn từ phía bắc dâng trào đến, giữa từng cái phương trận vạn người cách nhau khoảng năm dặm, đội ngũ khổng lồ từ đông tới tây kéo dài vạn dặm, trước sau đội ngũ dị thường dày nặng, tổng số cương thi tuyệt đối hơn trăm triệu.

Người chưa từng tận mắt thấy không thể tưởng tượng sự rung động mãnh liệt dòng nước lũ màu xám cuồn cuộn kia mang đến. Nhất là toàn bộ cương thi động tác đều giống nhau như đúc, mỗi một bước lớn nhỏ đều giống hệt nhau, trên trăm triệu cương thi động tác chỉnh tề nhất trí, cho người ta một loại cảm giác khủng bố quỷ dị tuyệt luân.

Bước chân ù ù, cương thi quân đoàn Minh Nguyệt nhất mạch lao vút đến.

Chợt ở phía trước đại quân cương thi, mấy luồng huyết quang sáng lên, mấy quý tộc Ngu tộc Huyết Nguyệt nhất mạch hổn hển xé gió mà tới chắn trước mặt bọn họ. Một lão nhân Ngu tộc ăn mặc hoa lệ dị thường thẹn quá hóa giận vung cánh tay, khàn cả giọng phun nước miếng:

“Khốn kiếp không biết xấu hổ, các ngươi tới nơi này làm gì? Nơi này là chiến trường thuộc về chúng ta!”

Một thanh âm khàn khàn lạnh lẽo từ trong đội ngũ cương thi rậm rạp truyền đến: “Đế Thích nhất tộc tham lam, các ngươi chẳng lẽ muốn độc chiếm công lao chinh phục nhân tộc sao? Chẳng lẽ, các ngươi muốn muốn từ chối huynh đệ giúp? Các ngươi muốn từ chối thiện ý của huynh đệ?”

Lão nhân Ngu tộc phẫn nộ tru lên, như chó hoang bị người ta đoạt xương cốt tới mồm tru lên: “Giúp? Thiện ý? Các ngươi là đến cướp công lao! Vô sỉ hạ lưu ác ôn, Huyết Nguyệt nhất mạch chúng ta không cần các ngươi giúp! Chúng ta có đủ lực lượng chinh phục nhân tộc!”

Trầm mặc một lúc lâu, thanh âm khàn khàn lạnh lẽo một lần nữa vang lên: “Được rồi, con dân Minh Nguyệt vĩ đại chí cao, không lãng phí thời gian ở trên võ mồm. Chúng ta là tới cướp đoạt công lao, các ngươi đừng nghĩ độc chiếm công lao chinh phục nhân tộc. Ngươi có ý kiến không?”

Không đợi lão nhân Ngu tộc mở miệng, thanh âm kia quát lạnh: “Ngươi có ý kiến lại có ích gì? Chúng ta đã đến, chúng ta nhất định phải thu hoạch một phần thuộc về chúng ta. Tránh đường. Bằng không quân đoàn chúng ta sẽ từ trên người các ngươi giẫm qua!”

‘Thùng, thùng, thùng, thùng’, khi hai bên giao thiệp, quân đoàn cương thi Minh Nguyệt nhất mạch cũng chưa dừng bước, mà là tiếp tục sải bước hướng phía nam áp sát. Cả một phương trận vạn người cứ như vậy ngẩng đầu ưỡn ngực, giơ chéo cây giáo đồng xanh hàn khí âm u, húc vào mấy lão nhân Ngu tộc Huyết Nguyệt nhất mạch chặn đường.

Không có cảm tình, không thể tự hỏi, ngực chiến sĩ cương thi cái xác không hồn va vào trên người mấy lão nhân Ngu tộc, ép bọn hắn chán ghét bay lên trời, hổn hển đứng ở giữa không trung chửi ầm lên.

Mùi trên thân các cương thi chiến sĩ kia thật sự khó ngửi, tràn ngập mùi cổ xưa thối rữa cùng mục nát, đối với quý tộc Ngu tộc có bệnh ưa sạch sẽ nghiêm trọng mà nói, cho dù là bị đám cương thi chiến sĩ đó khẽ chạm một cái, đó cũng là chuyện không thể dễ dàng tha thứ.

Bọn hắn lơ lửng giữa không trung chửi ầm lên, nhưng tiếng mắng căn bản không thể tạo thành nửa điểm thương tổn đối với các cương thi. Cương thi chiến sĩ đông nghịt các bước chỉnh tề, hừng hực tiếp tục hướng nam xuất phát.

Ở phía sau các cương thi chiến sĩ hành động như gió đó, từng đám đông đàn thú cương thi cũng tản mát ra mùi thối rữa sắp xếp đội ngũ chỉnh tề chạy như điên. Những cương thi thú này thân hình cực lớn, da thịt khô quắt dán sát ở trên xương, làn da đen sì tản mát ra hàn quang chỉ kim loại có.

‘Hổn hển, hổn hển’. Một số cương thi thú hình thể cực lớn như ngọn núi nhỏ thỉnh thoảng phun ra hàn khí nồng đậm, thi độc Minh Nguyệt nhất mạch bí chế hóa thành lửa màu xám mắt thường có thể thấy được từ trong mồm đám cương thi thú khổng lồ đó phun ra xa mấy trăm trượng.

Lửa thi độc phun ở trên thân những cương thi kia, khí tức bọn cương thi đó liền trở nên cường đại hơn một ít.

Nhưng những lão nhân Ngu tộc lơ lửng ở giữa không trung kia thì tránh còn không kịp vội vàng né tránh. Đám lửa thi độc này đối với cương thi là vật đại bổ, đối với vật còn sống mà nói thì là kịch độc trí mạng.

“Khốn kiếp, các ngươi dám vô lễ như thế?” Lão nhân Ngu tộc vừa mới mở miệng giận dữ thét chói tai. Người của Minh Nguyệt nhất mạch thế mà lại không để sự cảnh cáo của hắn vào mắt, cứ như vậy khống chế quân đoàn cương thi tiến quân thần tốc, đây quả thực là không đem Huyết Nguyệt nhất mạch để vào mắt.

“Nếu có bất cứ ý kiến gì đối với cách làm của chúng ta, đi hướng phía bệ hạ của chúng ta tố cáo đi!” Thanh âm khàn khàn lạnh lẽo kia khô cằn không có bất cứ cảm tình gì: “Nhưng lần này tiến quân là bệ hạ chúng ta tự mình ban phát ý chỉ, cho nên… Các ngươi đừng nghĩ độc chiếm công lao!”

Không đợi lão nhân Ngu tộc kia mở miệng, thanh âm khàn khàn lạnh lẽo tiếp tục nói: “Tức giận sao? Vậy tiếp tục tức giận đi! Các ngươi có cách nào có thể làm gì được chúng ta sao?”

Mấy quý tộc Ngu tộc Huyết Nguyệt nhất mạch tức giận đến da mặt biến thành màu đen, một đám cả người giật giật đứng ở giữa không trung không thể lên tiếng. Đại quân cương thi cuồn cuộn tiếp tục hướng phía nam lao đi. Rất nhanh, theo sát ở sau cương thi chiến sĩ và cương thi thú, khí giới chiến tranh của Minh Nguyệt nhất mạch cũng xuất hiện ở trong phạm vi trận đồ bao trùm.

Đó là chiến xa từ vô số xương trắng gộp thành, trên chiến xa tạo hình quỷ dị giống như đầu lâu to lớn dựng sừng sững từng tòa bạch cốt tháp túa ra khói đen. Trên những bạch cốt tháp này phù văn dày đặc, ma trơi màu xanh lục âm u từ trên bạch cốt tháp bốc lên cao hơn trăm trượng, ngẫu nhiên cuồng phong thổi qua, cả mảng lớn lân quang từ trong ma trơi phun tung toé ra, rơi xuống đất thiêu đốt bùn lầy vang lên ‘Phốc’, hòa tan ra từng cái lỗ thủng cực lớn.

Đại quân nhân tộc vốn ở phía bắc phụ trách bao vây tiêu diệt tàn quân Kiền thị nhất tộc đã giao thủ cùng tiên quân của Minh Nguyệt nhất mạch.

Các cương thi chiến sĩ tận cùng phía trước đều nhịp giơ giáo, dựa theo tư thế tương tự, góc độ tương tự, đồng thời hướng về phía trước dốc sức đâm một cú.

Cả mảng lớn máu tươi phun ra, mấy nghìn nhân tộc chiến sĩ bị giáo đâm xuyên thân thể, nhưng một đòn ra sức của bọn họ, cũng có lượng lớn cương thi chiến sĩ bị bổ ra, đập vỡ, càng có mảng lớn cương thi chiến sĩ bị lực lượng khổng lồ oanh kích, lảo đảo ngã về phía sau, đập ngã vô số cương thi phía sau.

Trong tiếng ‘Vù vù’, trên khô lâu chiến xa ngoài trăm dặm phía sau, từng tòa bạch cốt tháp đột nhiên phun ra quả cầu ma trơi màu xanh lục to bằng vại nước. Mang theo lục quang âm u, quả cầu ma trơi giống như một trận mưa sao sa xẹt qua không trung, lặng yên không tiếng động rơi ở trong đội ngũ nhân tộc.

Ma trơi nổ tung, đám đông nhân tộc chiến sĩ bị ma trơi đốt thành ngọn lửa hình người, kéo lửa màu lửa khắp người khàn giọng chạy lung tung.

Chiến trường Vịnh Ác Long, thế cục nhân tộc chuyển tiếp đột ngột, tình thế trở nên cực kỳ ác liệt.