Trước khi Cơ Mạch, Khương Phong bùng nổ làm khó dễ, Đế Sát, Đế Sa, Đế Nhất đã ở trong rừng cây ngoài ba mươi dặm đợi hồi lâu.

Một khối thủy tinh màu máu mài tròn trịa không tỳ vết, toàn thân trong vắt không có chút tạp chất lơ lửng ở trước mặt bọn hắn, một ngọn cỏ một cái cây, một con sâu một con kiến trên đảo cát đều nhìn thấy rành mạch ở trong thủy tinh hình tròn.

Thời điểm nhìn thấy Cơ Hạo và Cơ Mạch lả lướt chia tay, một tia hơi nước đó trong hốc mắt Cơ Hạo, Đế Sát không khỏi liên tục cười lạnh, trong tiếng cười tràn đầy trào phúng và khinh thường: “Dân bản xứ chưa khai hóa mà, hắn thế mà thật sự tín nhiệm tên nô lệ ti tiện kia! Dân bản xứ ngu xuẩn, tộc nhân có được huyết mạch tương tự, thì nhất định có thể tin cậy sao?”

Đế Sa vuốt cái cằm bóng loáng, trào phúng nói: “Đương nhiên không có khả năng tin cậy. Không cần nói tộc nhân có được huyết mạch tương tự, dù là phụ thân cùng mẫu thân mình… Ừm hừ, ta là nói có chút quá phận phải không?”

Đế Nhất nhún nhún vai, không sao cả nói: “Không tính là quá phận, sự thật như thế. Cho nên chúng ta sẽ không mắc bẫy như vậy, nhưng mà này ngu xuẩn tiểu dân bản xứ sao… Ô, nọvậy hai cái tiểu nữ nhân không sai, Đế Sát!”

Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Đế Sát nheo mắt nhìn tế đàn trên đảo cát lạnh lùng nói: “Ta đối với hai nữ nhân kia không có hứng thú quá lớn, tùy tiện các ngươi đi. Ta chỉ muốn phá hủy tế đàn, cứu sống Câu Tú. Mặt khác, ta hy vọng, đừng giết chết Cơ Hạo, ta cần khẩu cung.”

Đế Sa và Đế Nhất nhìn nhau, đồng thời đồng ý. Bọn hắn đương nhiên biết, Đế Sát cần là khẩu cung thế nào. Bọn hắn ánh mắt tự do, hiển nhiên trong lòng có không ít ý niệm đang quay cuồng, có lẽ bọn hắn đang tính toán, phải thêm phiền toái cho Đế Sát như thế nào?

Đế Sát thì nheo mắt, nghi ngờ nhìn hướng hai người. ‘Âm mưu’ một lần này, là hướng về phía Câu Tú, vậy cũng chính là hướng về phía Đế Sát hắn, cũng chính là hướng về phía gia tộc sau hắn cùng Câu Tú hợp tác.

Đế Sát không thể không cẩn thận chút. Ai biết Đế Sa và Đế Nhất sẽ cố ý gây rối cho hắn hay không?

Khi Cơ Mạch và Khương Phong chợt hướng Cơ Hạo phát động tiến công, tâm thần Đế Sát thoải mái cười to lên: “Dân bản xứ ngu xuẩn, dân bản xứ đúng là dân bản xứ, một số nô lệ ti tiện khăng khăng một mực, một chút kĩ xảo bé nhỏ không đáng kể, đã có thể…”

Lời còn chưa dứt, Phong Hành đã chạy ra khỏi vòng vây, lật tay ba mũi tên liên tục giết hai mươi bốn người. Đế Sát đầy mặt hồng quang sắc mặt chợt phát xanh, trong miệng truyền đến răng gấp gáp ma sát phát ra tiếng ‘ken két’.

Vũ Mục nhẹ nhàng búng ngón tay, hơn trăm chiến sĩ Cơ Mạch mang đến đột nhiên đồng loạt ôm bụng ngã xuống đất, mỗi người như bị rút mất xương cốt khàn giọng kêu rên. Sắc mặt Đế Sát, Đế Sa, Đế Nhất đều có chút không bình thường.

Các chiến sĩ đó đều là thực lực cấp Đại Vu, thực lực bọn Đế Sát cũng chỉ tương đương Đại Vu. Huyết Nguyệt nhất mạch mặc dù có các loại thần thông bí pháp, nhưng đối mặt vu độc đáng sợ, không thể phòng bị, bọn hắn vẫn cảm thấy uy hiếp mãnh liệt.

Sau đó, là Kim Ô Liệt Diễm Bào của Cơ Hạo đột nhiên nổ tung. Cơ Mạch rú thảm bị nổ bay, nửa bên người bị nổ nát bét, ngã xuống đất hấp hối. Sau đó Cơ Hạo một kiếm như giết heo chó chém giết Khương Phong, không cho Khương Phong bất cứ cơ hội phản kích nào đã đem hắn thiêu thành tro tàn, lực lượng hủy diệt khủng bố của Viêm Long Kiếm làm con ngươi ba người bọn Đế Sát đồng thời co lại bé như mũi kim.

Ngay sau đó, chín mươi chín con Kim Ô trên trường bào của Cơ Hạo hóa thành phi kiếm bay lên trời, kiếm quang như mưa thoải mái đem trên trăm chiến sĩ Khương Phong mang đến đánh cho hội không thành quân, trong vài nháy mắt ngắn ngủn trên trăm Đại Vu đã bị chặt đứt tay, chân, trên người khắp nơi đều là vết thương kiếm quang xuyên thấu.

Đánh tan kẻ địch như bổ dưa thái rau, Đế Sát, Đế Sa, Đế Nhất quên đi sự chấn động Phong Hành và Vũ Mục đem tới cho bọn hắn, vô cùng tham lam nhìn về phía Kim Ô Liệt Diễm Bào trên người Cơ Hạo: “Thứ tốt… Ta muốn!”

Ba người nhìn nhau một cái, Đế Sa và Đế Nhất trăm miệng một lời nói: “Đế Sát, chúng ta đã mang theo thân vệ của chúng ta đến giúp ngươi!”

Thân thể Đế Sát loạng choạng, sắc mặt phát đỏ phát trắng từng phen, hắn nghiến răng, đau lòng như cắt nói: “Đương nhiên… Ta sẽ không tranh đoạt bảo bối này với các ngươi. Nhưng thanh kiếm đó!”

Đế Sa, Đế Nhất một lần nữa trăm miệng một lời nói: “Chúng ta đã mạo hiểm lớn như vậy, rời khỏi thành bảo an toàn, xông vào phòng tuyến của nhân tộc đến giúp ngươi!”

Thân thể Đế Sát kịch liệt lảo đảo. Hắn phẫn nộ nhìn các huynh đệ tham lam của nhà mình, hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tốt lắm, ta tán thành các ngươi trợ giúp đối với ta cùng với tình nghĩa của các ngươi đối với ta, nhưng… Ta muốn tiểu tử đó còn sống!”

Vươn ngón tay, Đế Sát hung hăng chọc Cơ Hạo trong thủy tinh màu máu.

“Ta muốn bọn hắn còn sống!” Đế Sát nhìn Đế Sa và Đế Nhất lạnh lùng nói: “Ta không hy vọng có bất cứ biến cố nào, ví dụ như nói hai vị huynh đệ thân ái, thủ hạ nào đó của các ngươi không cẩn thận, một đao chặt đầu hắn, loại ngoài ý muốn này…”

Đế Sa và Đế Nhất nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời thở dài một hơi: “Sẽ không có bất cứ gì ngoài ý muốn, Đế Sát thân ái. Chúng ta có cùng tổ tiên, chúng ta là huynh đệ cùng một huyết mạch. Chuyện tốt của ngươi và Câu Tú, cũng sẽ mang đến lợi ích rất lớn cho chúng ta!”

Đế Sát hít sâu một hơi, sau đó vỗ vỗ tay: “Động thủ đi!”

Trong rừng cây đã dọn ra một mảnh đất trống phạm vi cả mẫu, chiến sĩ Già tộc bọn Đế Sát mang đến, hầu như là không kiêng nể gì dùng bạo lực chặt cả mảng lớn rừng cây, đem mảnh đất trống này sửa sang lại rất bằng phẳng.

Trên đất trống, dùng cát đất đắp mô hình một hòn đảo nhỏ, đại khái dài hơn ba trượng, hoàn toàn cùng một bộ dáng với đảo cát chỗ bọn Cơ Hạo, ngay cả chi tiết vài cái eo nước cạn trên bờ cát cũng giống nhau như đúc.

Một lão nhân Tu tộc thân khoác trường bào màu đen, thân hình vừa lùn vừa béo, làn da còn có chút tóc đen đứng ở cạnh hòn đảo nhỏ cát đất đắp thành, trong tay thưởng thức mấy tòa tháp nhọn nho nhỏ tinh thạch màu máu mài chế thành.

Nghe được mệnh lệnh của Đế Sát, lão nhân Tu tộc này cười khẽ một tiếng, nhìn như tùy ý đem mười tám tòa tháp nhọn màu máu cao hơn một thước ném ra, vừa lúc quay quanh hòn đảo nhỏ trên đất trống hợp thành một hình vòng tròn.

Trên mặt đất, trên một tòa pháp trận thật lớn vẽ trước ra sáng lên huyết quang mờ nhạt, tháp nhọn màu máu vừa mới rơi xuống đất, đã cắm vào trong lòng đất sâu ba tấc. Theo tiếng vang trầm thấp, trên tháp nhọn phun ra huyết quang nhỏ bé, trong huyết quang có thể thấy được một con mắt dựng thẳng chạy quanh, mười tám luồng huyết quang ở không trung cấp tốc bện lại giao hội, hóa thành một tấm lưới lớn màu máu đem toàn bộ hòn đảo nhỏ bao trùm ở bên trong.

Ở ngoài mấy chục dặm bày ra trận pháp nho nhỏ này, hiệu quả mang đến chính là đảo cát chỗ bọn Cơ Hạo ngoài mấy chục dặm, bị một màn che màu máu thật lớn bao phủ. Từng tia sương mù màu máu nồng đậm bỗng dưng xuất hiện ở trên đảo cát, rất nhanh đã hóa thành lốc xoáy to nhỏ xoay loạn đầy trời.

Không bao lâu, ba người bọn Đế Sát mang theo hơn một ngàn chiến sĩ Già tộc võ trang hạng nặng, từ trong những lốc xoáy màu máu chen ra, bỗng dưng xuất hiện ở trước mặt đám người Cơ Hạo.