Âm phong vừa động, Kim Ô Liệt Diễm Bào trên người Cơ Hạo liền phát ra một tầng ánh sáng đỏ nhạt. Kim Ô Thần Viêm thuần dương cương liệt, chuyên phá tà chướng, âm phong còn không có tới gần Cơ Hạo, đã bị cổ cương mãnh thuần dương hỏa lực nọ bốc hơi lên.

Phong Hành trước sau như một chạy xa xa, nấp ở trong núi rừng ngoài vài dặm nhìn quanh bên này, trong tay cầm trường cung, trong bùn đất bên người đã cắm chỉnh tề một hàng mũi tên. Hai tay Vũ Mục nhẹ nhàng vỗ, cả mảng lớn hơi nước bay lên trời, hóa thành hơi nước màu xanh lục đem hắn bao vây toàn bộ ở trong, âm phong tới gần hắn, chỉ ở trên hơi nước tạo nên vài tia gợn sóng.

Man Man và Thiếu Ti còn chưa kịp có động tác, Vũ Dư đạo nhân đã chà xát hai tay, mấy điểm ánh lửa màu tím phun ra, ở trên đất phát ra tiếng ‘xẹt xẹt’ đốt ra một cái vòng tròn đường kính mấy trượng.

Cầm lên một cái gáo nước do hồ lô bổ ra chế thành, ở trong vại rượu Phong Hành mang về múc một gáo rượu uống vào, Vũ Dư đạo nhân cười hướng đám người Cơ Hạo vẫy vẫy tay: “Có chút ý tứ, tiến vào xem kịch vui đi!”

Mấy luồng lực lượng mềm dẻo đánh úp lại, trừ Phong Hành tránh đi xa xa, Cơ Hạo, Man Man, Thiếu Ti, Vũ Mục đều bị hút vào trong vòng tròn trên mặt đất. Từng trận âm phong xoay tròn vừa mới tới gần vòng tròn, đã bị điện quang tinh mịn màu tím đánh cho phá thành mảnh vụn.

Âm phong run lên, chậm rãi hướng tế đàn Đinh Đầu Thất Tiễn Thư vây quanh.

Thái Ti đứng ở trước tế đàn, đôi mắt biến thành màu đen quỷ dị, trong mắt mơ hồ có u quang xoay tròn. Mấy chục đạo âm phong như con rắn có linh tính, nhẹ nhàng mấp máy, chậm rãi hướng bên người Thái Ti tới gần.

Trong bụi cỏ lau của đảo cát có tiếng quái dị ‘khặc khặc’, ‘xèo xèo’ truyền đến, như có vô số quỷ vật đi qua ở trong bụi cỏ lau. Sương mù màu xám, giống như mạng nhện thưa mang theo một loại khí tức mục nát, chậm rãi từ trong lòng đất chui ra, theo âm phong phiêu đãng nhanh chóng che kín toàn bộ đảo cát.

Mấy chục luồng âm phong xoay loạn ở bên người Thái Ti, nhưng Thái Ti vừa mới dung hợp với Ẩn Kính, khí tức của hắn được hoàn mỹ giấu đi, mặc cho những âm phong kia vòng quanh hắn hồi lâu, vô số lần cọ xát trường bào của hắn, lại mãi không thể nắm được bản thể Thái Ti.

Trên tế đàn, người cỏ bị quyển sách Đinh Đầu Thất Tiễn Thư bao bọc khẽ chấn động, hai điểm lục quang ở chỗ hốc mắt người cỏ đột nhiên sáng lên. Có người thông qua Câu Tú trong minh minh liên hệ vi diệu với người cỏ, hao phí lực lượng thật lớn ở xa xăm nhìn trộm bên này.

Lục quang hướng bốn phía nhìn lướt qua, màn che màu đen trên thân người cỏ Đinh Đầu Thất Tiễn Thư biến thành đột nhiên hiện hình. Màn che màu đen rung động, chợt nghe một tiếng rú thảm thê lương truyền đến, hai điểm lục hỏa ầm ầm nổ tung, hóa thành vô số điểm lưu huỳnh màu xanh lục phiêu tán.

Trong tẩm điện (cung điện để ngủ) của Câu Tú, một chú sư đang hoa chân múa tay vòng quanh tế đàn nhảy múa rít lên một tiếng, hai con mắt trừng đến mức to bằng nắm tay đột nhiên nổ tung, máu dinh dính phun đầy đất. Sau đó hắn hộc từng ngụm từng ngụm máu, thân thể không chịu khống chế lơ lửng ở giữa không trung.

Giống như có người khổng lồ vô hình túm chặt chú sư này, mặc cho trên thân hắn treo mấy chục mảnh xương, mảnh ngọc cùng bùa hộ mệnh linh tinh khác không ngừng bùng nổ ra ánh sáng chớp tắt chói mắt, vẫn không thể vãn hồi tính mạng chú sư này. Thân thể hắn vặn vẹo quái dị, như con sâu nhỏ bị người khổng lồ nhẹ nhàng bóp nát, xương khớp toàn thân không ngừng phát ra tiếng vỡ vụn đáng sợ.

Thời gian ngắn ngủn mấy nhịp thở, chú sư này đã biến thành mảnh vụn rơi xuống đất.

‘Bốp’ một tiếng, thân thể vặn vẹo của chú sư nện xuống đất, liền biến thành vô số tro tàn phiêu tán. Huyết nhục tinh khí của hắn rất quỷ dị bị cắn nuốt hết, thân thể như thây khô sa mạc đã chết mấy ngàn năm, một chút hơi nước cũng không còn.

Hai chú sư Tu tộc nhanh chóng từ trong đám người đi ra, lấy ra pháp khí tạo hình kỳ dị kiểm tra một phen đối với xác khô, năm con mắt của một chú sư Tu tộc đồng thời hiện lên một mảng u quang khiếp sợ: “Linh hồn bị cắn nuốt, một tia tàn hồn cũng chưa lưu lại. Vu chú thật tàn nhẫn. Chẳng lẽ là Vu Điện… đám lão quỷ đó của Chúc Long bộ ra tay?”

Trong một chỗ hõm núi nhỏ, cạnh một đầm nước, Chúc Long Quỹ nằm úp sấp trên mặt đất như một con cóc nhẹ nhàng lắc lư thân thể. Bị một quyền của Vũ Dư đạo nhân đánh ngất, hắn còn chưa tỉnh, lại đã triệt để gánh tiếng oan.

Mấy chú sư nhân tộc vòng quanh tế đàn nhảy múa rít gào trầm thấp một tiếng, trên mặt lộ ra một tia dữ tợn và kinh hoàng. Bọn họ nhìn nhìn Đế Sát đứng ở một bên, sắc mặt tối như mực, vội vã lấy ra các loại gai xương, đao xương, nghiến răng nghiến lợi đâm vào thân thể của mình.

Đế Sát lẩm bẩm trầm thấp: “Bọn phế vật này, nếu bọn hắn không thể bắt được chú sư của đối phương, thì đem bọn hắn băm cho gia súc ăn.”

Thân thể mấy chú sư kịch liệt run rẩy một cái.

Bọn hắn là nhân tộc, nhưng bọn hắn là nhân tộc đầu phục dị tộc, thân phận bọn hắn, ngay cả dị tộc nô lệ cũng không bằng. Đám nô lệ dị tộc tinh quái hình thù kỳ quái kia, bọn hắn ít nhiều vẫn là thân phận nô lệ. Mà những chú sư này, bọn hắn là tài sản công cộng của dị tộc!

Quý tộc dị tộc chưa bao giờ đem bọn hắn coi là vật sống, chỉ đem bọn hắn coi là tài sản của gia tộc mình, là tồn tại tương tự như ngọc tệ vang đinh đương trong túi của bọn hắn. Cho nên Đế Sát nói muốn đem bọn hắn băm cho gia súc ăn, đãi ngộ đại khái liền tương đương với người phụ nữ nào đó của Kim Ô bộ giết một con gà con, cho con mình ăn hai cái chân gà.

“Chúng ta, sẽ quên mình phục vụ.” Một chú sư mang theo vài phần thê lương, khàn giọng gào thét.

Trên thân bọn hắn cắm đầy gai xương cùng đao xương tạo hình dữ tợn, bọn hắn đem tinh huyết và tiềm lực toàn thân bức bách ra, hóa thành lực lượng vu chú đáng sợ đầu nhập vào tế đàn. Đầu hung thú hiến tế xung quanh ùn ùn hóa thành tro bụi bị tế đàn hút vào, một tầng máu hung thú thật dày dưới đất cũng đều bị tế đàn hấp thu, toàn bộ tế đàn đột nhiên biến thành một mảng màu máu.

Trên đảo cát, âm phong bọc sương mù màu xám, biến thành mấy trăm cơn lốc cao hơn một trượng ‘Vù vù’ lui tới xoay tròn.

Trên tế đàn chỗ người cỏ, từng gợn sóng màu máu khuếch tán ra, có lực lượng vu chú cường đại xuyên thấu qua hư không, trực tiếp tập trung vị trí chỗ người cỏ. Tế đàn nhẹ nhàng run run, người cỏ thế mà lại trực tiếp đứng dậy, không ngừng nhẹ nhàng nhảy nhảy, muốn nhảy vào mảng gợn sóng màu máu này.

“Muốn mang đi vật môi giới thi chú của ta? Nào có dễ dàng như vậy.” Thái Ti cười âm trầm, nắm chặt cây cung nhỏ kia của Đinh Đầu Thất Tiễn Thư, đột nhiên nhổ xuống mấy sợi tóc, cắn chót lưỡi hướng trên tóc phun một ngụm máu.

“Vu lực các ngươi cường đại hơn ta, tu hành cao hơn ta, nhưng… Ta có Đinh Đầu Thất Tiễn Thư!” Thái Ti cười quái dị, mấy sợi tóc dài giữa ngón tay hắn được tinh huyết tẩm bổ, đột nhiên căng lên như mũi tên.

Hắn đem mấy sợi tóc biến thành mũi tên đặt lên trên dây cung, phun một ngụm máu ở trên cây cung nhỏ, rung tay liền hướng gợn sóng màu máu kia bắn tới.

Một lần này, không cần tiễn thuật tốt bao nhiêu, gợn sóng màu máu trực tiếp đem mấy sợi tóc biến thành mũi tên nuốt vào.

Tiếng ‘Phập’ không dứt bên tai, mấy chú sư trong tẩm điện của Câu Tú đồng thời nổ tung ngực, nổ ra lỗ thủng trong suốt to bằng đầu người.