Trên đại điện, Câu Tú đau đến ngất đi.

Nữ tử vốn bộ dạng phong hoa tuyệt đại tuyệt diễm, giờ phút này bởi vì đau đớn, đau đến xanh cả mặt, cơ thịt gương mặt co rút, con mắt dựng thẳng ở mi tâm Câu Tú lồi lên cao hơn một tấc, con mắt thiếu chút nữa từ trong hốc mắt nhảy ra, quanh hốc mắt gân xanh dày đặc, mạch máu bành trướng đến mức to cổ tay.

“Chuyện gì thế?” Đế Sát lớn tiếng rít gào.

Hai lão nhân Tu tộc tóc hoa râm, mang theo vài phần nét già nua bước nhanh đi lên. Ngón tay bọn họ nhanh chóng đè ở phụ cận cổ tay, cổ cùng con mắt dựng thẳng ở mi tâm của Câu Tú, lại dùng vài loại vật dụng tinh xảo phóng ra hào quang nhỏ bé, lăn ở toàn thân Câu Tú một lần, sau đó lắc lắc đầu.

Năm con mắt của một lão nhân Tu tộc đồng thời mở ra, trong đôi mắt âm trầm lóe ra huyết quang, rất khó hiểu nói: “Câu Tú đại nhân toàn thân khí huyết bình hòa, không có bất cứ bệnh gì. Không có dấu hiệu trúng độc cùng trúng vu chú.”

Hai thiếu nữ Ngu tộc nâng Câu Tú dậy, đem nàng đặt ở trên một cái ghế dựa lớn chính giữa đại điện. Các nàng thật cẩn thận cởi bỏ chiến giáp hoa mỹ của Câu Tú, từ trong quần lót bó sát lấy ra một ngọc phù tinh xảo to bằng ngón cái.

Ngọc phù màu máu tản mát ra ánh sáng mờ nhạt, phù văn tinh xảo trên ngọc phù không ngừng có một tia huyết quang lưu động, không ngừng có pháp lực dao động nhỏ bé trào ra.

“Hộ thân ngọc phù chưa có bất cứ điềm lạ nào, quả thực chưa chịu bất cứ ngoại lực nào công kích.” Một thiếu nữ Ngu tộc rất khẳng định gật gật đầu, trầm giọng nói: “Hai vị đại y không nói sai, Câu Tú đại nhân không bị người ta nguyền rủa, cũng không trúng độc.”

Đế Sát, Đế Sa, Đế Nhất đều theo bản năng đè ở nơi nào đó trên người mình. Ngọc phù màu máu này, bọn họ mỗi người đều có, là bảo vật hộ thân bọn họ từ nhỏ đã đeo bên người, hàng năm đều phải dùng bản mạng tinh huyết rèn luyện.

Ngọc phù nhìn như tinh xảo, đối với các loại công kích vật lý không có bất cứ lực phòng ngự nào. Cho dù là một Vu Nhân bình thường cũng có thể một tay đem chúng nó bóp nát.

Nhưng ngọc phù này tương thông với tâm thần bọn Đế Sát, càng chất chứa một luồng thần lực đến từ Huyết Nguyệt bọn hắn cúng bái. Đối với các loại vu độc, nguyền rủa, cùng với công kích tinh thần đến từ tầng diện linh hồn đều có lực phòng ngự rất mạnh.

Cứ lấy nguyền rủa làm ví dụ, nếu có ai sử dụng nguyền rủa đối với bọn họ, như vậy ngọc phù sẽ sáng lên huyết quang chói mắt, hơn nữa sẽ cấp tốc nóng lên, thân thể bọn hắn sẽ bị một tầng huyết quang bao trùm, ngay lập tức suy yếu lực sát thương của nguyền rủa cho bọn hắn, làm bọn hắn có đủ thời gian ứng phó thủ đoạn theo nhau mà đến của kẻ địch.

Nhưng ngọc phù trên người Câu Tú chưa có bất cứ biến hóa nào, cái này đại biểu cho, nàng quả thực không bị vu chú công kích.

“Cũng có khả năng, là lực lượng vu chú công kích, vượt qua…” Đế Nhất lẩm bẩm một câu trầm thấp.

“Nói hươu nói vượn, không có bất cứ lực lượng nào có thể tránh đi Huyết Nguyệt vĩ đại chí cao theo dõi.” Đế Sa trầm giọng nói: “Ở trước mặt Huyết Nguyệt chí cao, không có bất cứ lực lượng tà ác nào có thể lặng yên không một tiếng động tiếp cận chúng ta.”

“Đó là ở cố hương chúng ta, Huyết Nguyệt vĩ đại treo cao trên không, vạn tri vạn năng… Nhưng hiện tại, chúng ta là ở…” Đế Nhất không phục lắm giải thích một câu.

Đế Sát và Đế Sa đồng thời dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía Đế Nhất: “Câm miệng, lực lượng Huyết Nguyệt vĩ đại chí cao chiếu rọi khắp trời, vô luận chúng ta ở phương nào, chúng ta đều luôn được Huyết Nguyệt lực che chở.”

Sắc mặt Đế Nhất chợt có chút trắng bệch, hắn rất mất tự nhiên gượng cười: “Đúng vậy. Huyết Nguyệt lực vĩ đại chí cao tùy thời tùy chỗ bao phủ chúng ta. Tùy thời tùy chỗ cho chúng ta che chở… Như vậy, Câu Tú nàng rốt cuộc là làm sao vậy? Ừm. Nàng đau bụng? Đây là?”

Sắc mặt Đế Sa và Đế Nhất đồng thời trở nên cực kỳ vi diệu, bọn họ nhanh chóng hướng Đế Sát nhìn một cái.

Một nữ nhân, một nữ nhân thực lực mạnh mẽ, ở Ngu tộc giai tầng cao thấp cực kỳ nghiêm ngặt có thể trở thành thống lĩnh một quân đoàn, thân thể của nàng đã sớm bách bệnh không sinh. Tật bệnh không có khả năng khiến một nữ nhân đột nhiên đau bụng ngất đi, như vậy vấn đề đến rồi… Có một số tình trạng sinh lý đặc thù, là sẽ mang đến đau đớn không thể nhịn được, nhưng mà…

Đế Sa sờ sờ cái cằm trơn bóng, như có chút đăm chiêu nói: “Chưa nghe nói Câu Tú có hảo hữu nào khác phái. Ở phương diện này, Câu Tú vẫn rất trong sạch.”

Đế Nhất cũng vuốt ve khuôn mặt trơn bóng, rất là thâm trầm bổ một đao: “Nhưng mọi chuyện đều có khả năng. Câu Tú rất ít kết giao với người trẻ tuổi Huyết Nguyệt nhất mạch chúng ta, nhưng ở Diễn Nguyệt nhất mạch… Các ngươi đều biết, Câu Tú rất cảm thấy hứng thú đối với các loại tri thức, phương diện năng lượng chuyển hóa.”

Đế Sát oán hận nhìn hai người một cái, hắn đương nhiên biết lời này của hai người là có ý tứ gì. Tác phong sinh hoạt của quý tộc Ngu tộc sao, việc này cũng không cần hai tên khốn kiếp này nhắc nhở hắn, dù sao bản thân Đế Sát cũng không phải cái gì ‘giữ thân như ngọc’ ‘nam tử thanh bạch’!

Tình yêu, đây vốn chính là thú vui sinh hoạt ắt không thể thiếu của quý tộc Ngu tộc, là gia vị ắt không thể thiếu trong sinh mệnh dài lâu của bọn hắn.

Đương nhiên, Câu Tú và Đế Sát là có hôn ước, phần hôn ước này ở mười năm trước mới xác định, đây cũng là nguyên nhân chính Đế Sát có thể bỏ Huyết Nha đoàn, trở lại Lương Chử nắm giữ một mũi Huyết Nguyệt quân đoàn, trong hôn ước của hai người còn dây dưa rất nhiều điều khoản lợi ích phức tạp.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, hôn ước là tồn tại. Nếu có người ở trước khi hai người thực hiện hôn ước, sớm ngắt lấy Câu Tú trái cây tươi mới non nớt này, lấy thân phận cùng địa vị của Đế Sát, lấy địa vị tôn quý gia tộc tương ứng Đế Sát, hắn là không thể thờ ơ.

Trên đảo nhỏ, đám người Cơ Hạo không nói nên lời nhìn Thái Ti.

Vị trí một mũi tên này bắn quá xấu xa, quá hạ lưu, rốt cuộc là gã này cố ý, hay là tiễn thuật của hắn quá kém, một lần đã bắn tới vị trí xấu hổ đó? Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Cơ Hạo dùng sức xoa nắn gương mặt một chút: “Đinh Đầu Thất Tiễn Thư này, là nói như thế nào?”

Thái Ti cầm cung tiễn nho nhỏ, cười gượng nói: “Mỗi ngày bắn cô ta bảy mũi tên, cắt đi một bộ phận sinh mệnh tinh khí của cô ta. Bảy ngày cũng được, mười bốn ngày cũng được, hai mươi mốt ngày cũng được, dài nhất có thể kéo dài đến ba trăm bốn mươi ba ngày, làm người ta nhận hết thống khổ mà chết.”

Cơ Hạo gật gật đầu: “Không cần quá dài, cũng không cần quá ngắn, hai mươi mốt ngày là vừa đủ.”

Thái Ti dương dương đắc ý giơ lên cung tên, lạnh giọng nói: “Vậy hai mươi mốt ngày đi.”

Một chuỗi chú ngữ cổ xưa lặng yên ra khỏi miệng, Thái Ti xách cung tên, ngắm chuẩn người cỏ trên tế đàn, nhẹ nhàng lại một mũi tên bắn tới.

Một mũi tên này thì không bắn trượt, suýt soát bắn ở trên thân người cỏ. Nhưng cũng không biết tiễn thuật của Thái Ti rốt cuộc là theo ai học, một người cỏ cao hơn sáu thước đặt ở nơi đó, hắn ở ngoài ba trượng khai cung, lại bắn ở trên ngón tay bên trái của người cỏ.

Trong đại điện, Câu Tú ngất đi đột nhiên mở to mắt, ba con mắt đồng thời lồi lên cao hơn một tấc, mạch máu màu xanh cạnh hốc mắt lồi lên từng sợi, tay trái của nàng chợt vặn vẹo quái dị, theo một tiếng ‘rắc’ vang lên, trước mắt bao người, ngón tay tay trái của nàng đột nhiên gãy tận gốc.

Máu tươi không ngừng chảy ra, toàn bộ cao tầng dị tộc ở đây sợ hãi hít ngược một hơi.