“Chạy, chạy mau!”

Phong Hành ở trong rừng cây lớn tiếng rít gào, kèm theo tiếng xé gió bén nhọn, mũi tên phụ gia Khủng Bố Thuật không ngừng bắn ra, chui thật sâu vào trong lòng sông. Phù văn Khủng Bố Thuật phát động, từng đạo vu lực dao động mịt mờ tỏa ra, trên trăm nô lệ binh sĩ kêu gào chói tai xung phong đến thân thể cứng đờ, giống như con chuột bị nước sôi hắt qua chạy tán loạn đi.

Nô lệ binh sĩ không thể thừa nhận Khủng Bố Thuật công kích trận cước đại loạn. Phong Hành liên tục khai cung, mấy chục mũi tên từ trong rừng cây bay nhanh ra, mỗi một mũi tên đều nhất tiễn song điêu, chuẩn xác xuyên qua cổ hai nô lệ binh.

Trong chớp mắt bảy tám mươi nô lệ binh sĩ nhảy nhót hỗn loạn như khỉ ngựa lớn phun máu ngã xuống đất, một đoạn sông nho nhỏ nhanh chóng bị máu tươi nhuộm đỏ.

Một mình Phong Hành đã ngăn trở viện binh bờ sông bên kia, điều này tranh thủ thời gian chạy trốn ngắn ngủi cho đám dân chạy nạn. Lang Phi chửi ầm lên, tự biết thực lực không đủ để xen vào chiến đấu cấp độ này, hắn nhảy dựng lên, vừa đấm vừa đạp đem đám dân chạy nạn xua vào trong rừng cây.

Thiếu niên quỳ dưới đất khàn giọng kêu rên giận dữ ngẩng đầu lên, rơi lệ đầy mặt nhìn chằm chằm Cơ Hạo nổi hung: “Vì sao không cứu các nàng? Vì sao nhìn các nàng chết?”

Lang Phi thầm mắng một câu, một bạt tai đem thiếu niên không biết phân rõ nặng nhẹ này đập ngất, mang theo hắn sải bước lao vào rừng rậm.

Cơ Hạo căn bản không có sức phân thần, hắn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm hai chiến sĩ Già tộc, thân thể bị cắt ra vết thương cấp tốc mấp máy, nhanh chóng khép lại. Hai chiến sĩ Già tộc này cực kỳ cường đại, chiến kỹ thuần thục đến cực điểm, mỗi một đòn đều thẳng đến chỗ yếu hại, đổi thành chiến sĩ tầm thường đã sớm bị bọn hắn chém đầu giết chết.

May mắn thần niệm của Cơ Hạo phóng ra, có thể rõ ràng bắt giữ được nhất cử nhất động của bọn hắn, ngay cả động tác nhỏ bé nhất cũng không thể giấu diếm được Cơ Hạo tập trung. Hắn càng toàn lực vận chuyển Kim Ô Thần Mâu, miễn cưỡng có thể thấy rõ động tác của hai người. Mắt thường phối hợp thần niệm, Cơ Hạo đã nguy hiểm lại càng hiểm hơn liên tục tránh được mấy chục sát chiêu của bọn hắn.

Trường đao quét, lại một mảng hàn quang kề sát cổ Cơ Hạo lướt qua. Cơ Hạo trong đường tơ kẽ tóc xoay người một cái, trên cổ cả mảng lông tơ bị cạo sạch, lưỡi đao âm trầm, khiến cơ nhục Cơ Hạo cũng căng lên từng đợt.

Bờ sông bên kia, ba con Kiếm Phong Tri Chu đột nhiên phát ra tiếng rít bén nhọn, chúng nó ngẩng đầu, trong miệng phun ra mấy trăm viên đạn kim loại to bằng nắm tay, viên đạn kim loại bắn nhanh ra tốc độ cực nhanh, lực đạo cực kỳ cương mãnh. Nháy mắt bao trùm bãi sông chỗ mấy người Cơ Hạo, Man Man, Vũ Mục, Thiếu Ti.

Man Man xách đại chuỳ đang muốn xông lên tiếp viện Cơ Hạo, nhưng viên đạn kim loại đầy trời gào thét nện xuống, nàng bất đắc dĩ giơ song chùy, đem mình và Thiếu Ti phía sau bảo vệ ở phía sau cây chùy.

Viên đạn kim loại hơi lóe sáng va chạm nặng trịch ở trên đầu chùy, viên đạn phát nổ, một quầng ánh lửa nho nhỏ bao trùm phạm vi cả trượng, viên đạn nổ phạm vi lan tỏa không lớn, nhưng trong phạm vi một trượng, lực sát thương của viên đạn có thể so với một đòn toàn lực của đê giai Đại Vu.

Thân thể Man Man không chút sứt mẻ. Vẻn vẹn một hai viên đạn lực nổ căn bản không thể dao động nàng mảy may.

Nhưng ngay sau đó mấy chục viên đạn gào thét ập tới, dù là Man Man lực lượng lớn vô cùng, vẫn bị chấn động tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại, nhe răng trợn mắt liên tục lui về phía sau.

“Cơ Hạo, để ý!” Trong lúc gấp gáp, Man Man rút thời gian từ khe hở giữa hai cái đầu chùy hướng bờ sông bên kia nhìn thoáng qua, sau đó lớn tiếng kêu lên.

Bên người thanh niên Ngu tộc kia vừa rồi còn lại bốn chiến sĩ Già tộc, một kẻ dùng tường thuẫn bảo vệ hắn, hai kẻ nhảy qua sông đánh quấn lấy Cơ Hạo, một kẻ còn lại thì kéo một cây trường cung cánh cung ước chừng to như đùi người bình thường. Trên dây cung to bằng ngón cái người trưởng thành, một mũi tên lớn có thể sử dụng như trường mâu đang cấp tốc cắn nuốt thiên địa nguyên khí xung quanh.

Man Man hô to một tiếng, chiến sĩ Già tộc kéo trường cung ở bờ sông bên kia cười một tiếng dữ tợn, ngón tay buông ra, mũi tên lớn kéo theo một tiếng vang lớn như sấm, xé rách không khí hung hăng hướng trái tim Cơ Hạo bắn tới.

Hai chiến sĩ Già tộc đánh quấn lấy Cơ Hạo vừa đúng trái phải giả vờ bổ một đao, cứng rắn chặn lộ tuyến né tránh trái phải của Cơ Hạo. Thân thể bọn hắn trái phải đan xen, vừa vặn nhường ra lộ tuyến mũi tên lớn đâm xuyên.

Mũi tên lớn đánh tới, thanh niên Ngu tộc sắc mặt khó coi ở bờ sông bên kia hài lòng gật gật đầu. Một đòn này, Cơ Hạo là chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!

“Giáp!” Trong lúc nguy cấp. Cơ Hạo khẽ điểm mi tâm, giáp trụ Quy Linh đưa tặng, dùng mai nàng lúc nhỏ tuổi bóc ra luyện chế mang theo tiếng sóng cuồn cuộn từ mi tâm Cơ Hạo phun ra, một đạo hắc quang nhanh chóng phân tán thành mười mấy đám khí đen hướng trên người Cơ Hạo bọc lại.

‘Leng keng’ vài tiếng trầm đục, trên người Cơ Hạo nhanh chóng mặc vào một trọng giáp đường cong mượt mà, tạo hình phong cách cổ xưa dày nặng, toàn thân đều được bao trùm ở trong. Hai tay hắn bảo vệ ở trước ngực, bàn tay khẽ đẩy khẽ lật về phía trước, nhất thời thủy khí sôi trào, một đám tiên thiên Nhâm Thủy Tinh Hoa hiện lên ở trước mặt hắn, nhanh chóng ngưng tụ thành một tấm khiên nước hình mai rùa.

Mũi tên khổng lồ bắn nhanh đến, hung hăng va chạm ở trên khiên nước. Chợt nghe tiếng vang ‘Xẹt xẹt’, đầu mũi tên xuyên thấu khiên nước từng chút một, khiên nước lại đang không ngừng dày thêm từng chút một.

Chiến sĩ Già tộc khai cung giận bắn thực lực đã đạt tới Đại Vu đỉnh phong, hắn dốc sức bắn tên, cho dù là đỉnh cấp Đại Vu không cẩn thận cũng sẽ bị một mũi tên làm bị thương nặng. Nhưng Cơ Hạo không hao phí bao nhiêu pháp lực, chỉ cần kích hoạt thủy thuẫn thuật trên giáp trụ Quy Linh tặng cho tự mang, đã đem một mũi tên này gắt gao cản lại.

Thấy một màn này thanh niên Ngu tộc còn có mấy chiến sĩ Già tộc đều trợn tròn mắt, hổn hển chửi ầm lên một phen.

Hai chiến sĩ Già tộc vừa mới vội xoay người tránh ra quỹ tích mũi tên luống cuống tay chân vung trường đao, muốn một lần nữa chiếm cứ góc độ công kích ưu thế. Nhưng Cơ Hạo hét lớn một tiếng, thạch kiếm đột ngột xuất hiện trong tay, tay trái vung lên, thạch kiếm mang theo một mảng ánh sáng nhàn nhạt quét ngang ra.

“Dân bản xứ nhỏ yếu.” Hai chiến sĩ Già tộc không cho là đúng động thân mà lên, không thèm quan tâm thạch kiếm trên tay Cơ Hạo.

Giáp trụ trên thân bọn hắn, là đỉnh cấp phòng cụ Tu tộc đại tượng sư Huyết Nguyệt nhất mạch hao phí tâm huyết tạo ra, lực công kích cấp Đại Vu căn bản không có khả năng phá hủy phòng ngự của bọn hắn. Bọn hắn chỉ cần cứng rắn ngăn trở một đòn này của Cơ Hạo, ngay sau đó trường đao của bọn hắn liền có thể chặt đầu Cơ Hạo.

Cơ Hạo vung kiếm như điện, kiếm quang nhẹ nhàng đảo qua vòng eo hai người.

Thạch kiếm sắc bén tuyệt luân, trên hai bộ trọng giáp phun tung toé ra vầng sáng của mảng lớn phù văn, lưỡi kiếm đảo qua, cả mảng lớn phù văn vỡ vụn như mưa, hai bộ trọng giáp như bẻ gãy nghiền nát bị thạch kiếm phá hủy, hai chiến sĩ Già tộc thực lực cường hãn tuyệt luân, lại bởi vì bọn hắn khinh địch bị một kiếm chém làm hai.

“Không! Dân bản ti tiện xứ, con kiến chết tiệt, sinh vật cấp thấp chưa hoàn thành tiến hóa!” Bờ sông bên kia, thanh niên Ngu tộc khàn giọng thét chói tai chửi rủa. Con mắt dựng thẳng ở mi tâm hắn đột nhiên mở ra, một mảng ánh sáng đầm đìa máu cấp tốc xoay tròn ở trong con mắt dựng thẳng.

Thân thể Cơ Hạo, Man Man, Vũ Mục, Thái Ti, Thiếu Ti đồng thời trầm xuống, máu toàn thân cũng chợt sôi trào lên.

“Làm bẩn!” Thanh niên Ngu tộc tùy tay chỉ hướng đám người Cơ Hạo, trong con mắt dựng thẳng ở mi tâm hắn huyết quang ngưng tụ thành một phù văn quỷ dị.

Thân thể đám người Cơ Hạo nhoáng lên một cái, máu tươi trong cơ thể đột nhiên có lượng lớn máu cấp tốc hư thối, mục nát, một mùi thối không ngừng từ trong cơ thể bọn họ khuếch tán ra.