Mưa to tầm tã rơi xuống, đám người Vũ Mục, Thiếu Ti nhất thời bị giội lạnh thấu tim.

Bùn đất màu đen hút đầy nước, nhất thời trở nên dinh dính vô cùng. Mỗi một cước hạ xuống, đầu gối trở xuống đều lún thật sâu vào trong bùn lầy, phải dùng khí lực rất lớn mới có thể rút lên. Đối với Đại Vu mà nói, tiêu hao chút lực lượng đó không tính là gì, lại đủ để khiến tốc độ của bọn họ giảm xuống.

Mấy vạn hán tử dã man của bộ lạc lưu lạc kêu ‘ngao ngao’, từ ba phương hướng chạy vội tới. Có chút bộ lạc lưu lạc trang bị còn rất khá, vậy mà có mấy cây cường cung, lại có tiễn thủ tiễn kỹ coi như tạm được, cách mười mấy dặm liền đem mũi tên bằng đá bắn tới.

Mũi tên xé gió, mang theo tiếng kêu bén nhọn. Vũ Mục vung song chưởng, bàn tay đầy đặn cực vững vỗ từng chưởng một ở trên mũi tên, phàm là mũi tên tới gần không hề ngoại lệ, đều bị một chưởng của hắn đập thành phấn.

Vừa ra tay phòng ngự, Vũ Mục vừa lẩm bẩm: “Ài, mập mạp mệnh khổ mà, một thân thịt không dễ có được, dùng để chắn đao đáng tiếc bao nhiêu.”

Lời còn chưa dứt một mũi tên đột ngột bắn về phía vai phải Thiếu Ti. Thân thể Vũ Mục chắn ngang, dùng bả vai mình cản lại. Đầu mũi tên bằng đá hung hăng va chạm ở trên người Vũ Mục, bả vai đầy đặn của hắn hơi lõm xuống, sau đó sóng thịt bắn ra, mũi tên bay ngược mà ra.

Vũ Mục cười như một đóa hoa loa kèn lớn nở rộ: “Hay quá, mũi tên của bọn hắn đều là mặt hàng rách nát, ngay cả da cũng không đâm thủng!”

Tên ập tới từng mũi, nhưng vẻ mặt Vũ Mục đã thoải mái hơn rất nhiều, có một số mũi tên thật sự không kịp lấy bàn tay đập bay, hắn dứt khoát dùng cánh tay to bằng vòng eo người thường của mình đi ngăn cản. Mũi tên các tiễn thủ bộ tộc lưu đãng kia sử dụng chất lượng thấp kém, đầu mũi tên không đâm rách được da thịt hắn, tất cả đều bị bắn ngược ra ngoài.

Phong Hành đứng rất xa, hai tay nhanh chóng kéo cung, không có nửa điểm tiếng vang, mũi tên vừa nhanh vừa ác xé gió đánh tới. Trong đám người tiễn thủ của kẻ địch đầu tiên là bị một mũi tên đập nát trường cung trong tay, sau đó là một mũi tên xé rách mi tâm xuyên thẳng qua gáy, toàn bộ tiễn thủ ở ngắn ngủn vài nhịp thở tất cả đều bị Phong Hành bắn chết.

“Lợi hại!” Vũ Mục rất xa hướng Phong Hành làm cái thủ thế.

“Đương nhiên!” Phong Hành rất không khách khí nhận lấy đồng bạn ca ngợi.

Chân thấp chân cao, đoàn người hướng về núi rừng cấp tốc chạy, mắt thấy đã sắp nhập vào trong núi rừng mênh mông.

Thái Ti bị Thiếu Ti mang theo chật vật chạy trốn đột nhiên ngẩng đầu lên, hắn nghiến răng cười dữ tợn nói: “Đã bao nhiêu năm chưa bị đuổi chật vật như vậy?”

Thân thể bị Thiếu Ti xách, giống như bù nhìn lắc lư, nhưng cái này cũng không gây trở ngại Thái Ti vung cốt trượng trong tay, rất quen thuộc niệm ra một đoạn chú ngữ ngắn gọn, quỷ khí âm u. Cốt trượng nhẹ nhàng vung lên, viên bảo châu màu trắng Khổ Tuyền tế ra kia trên bầu trời căn bản không có phản ứng nhưng trong kẻ địch phía sau đuổi theo, có mấy trăm người đã vô thanh vô tức ngã xuống.

Trong nháy mắt tiếp theo, thi thể những người ngã lăn ra đột nhiên nổ tung, mấy trăm ác linh thân hình bán trong suốt thét chói tai phóng lên cao, giang đôi tay hung tợn hướng tộc nhân của mình vồ giết.

Khổ Tuyền tế ra bảo châu màu trắng phóng ra ánh sáng loá mắt, bạch quang rạng rỡ hắt vào trên người những ác linh đó giống như axit mạnh, ăn mòn thân thể bọn chúng toát ra cả mảng lớn khói trắng, thân hình cấp tốc thu nhỏ lại. Theo tiếng rú thảm thê lương, những ác linh đó ở nháy mắt ngắn ngủn hóa thành tro bụi.

“Vu pháp chuyên môn nhằm vào ác quỷ sao?” Thái Ti nhìn viên bảo châu màu trắng đó lẩm bẩm.

“Không phải vu pháp, hẳn là cái gì đó khác.” Thiếu Ti xách Thái Ti vừa cấp tốc bôn tẩu, vừa thản nhiên nói: “Một loại pháp thuật khác hoàn toàn khác với vu pháp chúng ta nhận biết. Ít nhất một, trong bọn hắn có người rất lợi hại, có thể xua tan họa phúc chi lực của ta.”

Dừng một chút, Thiếu Ti rất nghiêm túc nói: “Tuy không phải lực lượng của bản thân hắn, nhưng có thể làm được một điểm này, là rất khá rồi.”

Sắc mặt Thái Ti khẽ động. Hai con mắt trực tiếp biến thành màu đen hoàn toàn, quang mang tối đen chậm rãi xoay tròn trong mắt hắn, giống như muốn đem tất cả trong thiên địa đều hút vào trong mắt hắn.

Vô số phù văn màu đen ở trong mắt Thái Ti nhanh chóng thoáng hiện, sau đó lại nhanh chóng hủy diệt. Những phù văn này ngẫu nhiên gom lại với nhau cùng một chỗ, liền biến ảo làm hình tượng một vị ma thần dữ tợn đáng sợ, nhưng không bao lâu hình tượng vị ma thần này liền ầm ầm tan rã. Thân thể Thái Ti run nhè nhẹ một cái.

“Còn cần mạnh hơn mới được.” Thái Ti thấp giọng lẩm bẩm một câu.

“Không cần quá miễn cưỡng.” Thiếu Ti thấp giọng khuyên một câu.

Đoàn người nhanh chóng bôn tẩu về phía trước, mắt thấy đã sắp đi vào dãy núi địa thế càng thêm phức tạp, nhưng không trung lóe ra bạch quang, một tiểu nha đầu bộ dạng xinh đẹp thanh thuần, một đôi mắt to ngập nước cực kỳ trong suốt tinh thuần, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng rất mê người từ không trung hạ xuống, uyển chuyển chặn đường đi.

Trên tay tiểu nha đầu còn thưởng thức một cái túi da thú to bằng nắm tay, trên cái túi tinh xảo miêu tả lượng lớn hoa văn lửa, chính là sau khi tới Bồ Phản, Hỏa Thần Chúc Dung một lần nữa cho Man Man một cái không gian vu khí, toàn bộ vu khí, vu phù dùng để bảo mệnh của Man Man đều bị nàng nhét lẫn lộn ở bên trong.

Trải qua chuyện ở Nam Hoang bị người Huyết Nha đoàn đuổi giết, Man Man trở nên cẩn thận hơn rất nhiều, vật bảo mệnh Chúc Dung thị cho nàng, nàng cũng không dám vứt lung tung ở trong tẩm cung không để ý tới nữa, mà là rất thỏa đáng mang theo bên người.

Lấy bút tích của Chúc Dung thị, các vu phù uy lực lớn Man Man mang theo trên người một khi kích phát toàn bộ, đủ để diệt mười mấy đại bộ tộc Nam Hoang đỉnh cấp không có Vu Đế tọa trấn.

Nhưng không lâu trước đây, chính là tiểu nha đầu này bộ dạng thanh thuần xinh đẹp, làm người ta không sinh ra nửa điểm phòng bị làm bộ bị dã thú truy đuổi, lảo đảo ngã sấp xuống ở trước cái hang bọn Man Man ẩn thân, Man Man tốt bụng đi lên cứu chữa nàng, lại bị nàng một tay cướp mất cái túi nhỏ treo bên hông, còn cắm ba cây kim độc trên cổ tay trái của Man Man.

Sau đó chính là vô số tộc nhân bộ tộc lưu lạc chen chúc đột kích, Thiếu Ti, Vũ Mục, Phong Hành bảo vệ Man Man cùng Thái Ti đào tẩu, ngay cả ba tù binh bọn Mạnh Ngao cũng bị bất đắc dĩ vứt bỏ ở trong cái hang ẩn thân.

Hiện tại lại là tiểu nha đầu vừa rồi xông ra, còn trấn định tự nhiên thưởng thức cái túi nhỏ của Man Man, con mắt Man Man lập tức liền biến thành một mảng đỏ bừng: “Đó là đồ của Man Man!”

“Hiện tại, là của ta!” Tiểu nha đầu dương dương đắc ý nhìn Man Man: “Ta là môn đồ Phổ Khoảnh dưới trướng Khổ Tuyền ân sư. Sư tôn nói, ngươi tuy xuất thân Nam Hoang man tộc, nhưng có tuệ căn, có tư cách vào môn hạ ân sư, từ nay về sau siêu thoát khổ luân hồi, hưởng vô lượng thanh phúc.”

Ngón tay nhẹ nhàng búng cái túi nho nhỏ, Phổ Khoảnh ngạo nghễ nói: “Đây là lòng từ bi của ân sư, lưu lại một đường sinh cơ cho ngươi, đừng tự gây lầm lỗi.”

Man Man giống như con thú nhỏ bị thương mở to hai mắt nhìn, ánh lửa trong mắt đỏ bừng bắn ra bốn phía: “Man Man muốn một chùy đập bẹp các ngươi, sau đó đem các ngươi ném đi cho chó hoang ti tiện nhất ăn. Một đám… Bại hoại!”

Thiếu Ti đem Thái Ti ném xuống đất, hai tay phân biệt rút ra một thanh trường mâu hợp kim rèn, không nói một lời hướng Phổ Khoảnh bước nhanh áp sát.

Phổ Khoảnh hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn thoáng qua Thiếu Ti, há mồm phun ra một thanh phi kiếm nằm vào đầu Thiếu Ti chém xuống.