Một đòn mãnh liệt đánh cho hư không vỡ vụn, Cơ Hạo kinh hô một tiếng, Bàn Cổ Chung phóng ra các luồng hỗn độn khí tức vờn quanh toàn thân, Thiên Địa Kim Kiều phát ra tiếng ầm ầm to rõ, hóa thành một cây cầu vồng màu vàng dài đến mấy vạn dặm vứt ngang qua hư không, mạnh mẽ bổ ra một cái thông đạo gió êm sóng lặng, mang theo Cơ Hạo bình yên rời khỏi một mảng không gian vỡ nát này.

Vừa mới xông ra khỏi hư không bị bạo lực phá hủy, bên cạnh Cơ Hạo bóng người chợt lóe, Hoa đạo nhân bị thương nặng, toàn thân ánh lửa lượn lờ vô cùng chật vật hộc cả đống máu từ bên người Cơ Hạo xông ra.

Cơ Hạo đứng ở trên cầu vồng màu vàng do Thiên Địa Kim Kiều biến thành, Hoa đạo nhân ngay bên cạnh cầu vồng màu vàng, hai người cách nhau không đến mười trượng.

Bốn mắt nhìn nhau, Cơ Hạo và Hoa đạo nhân đồng thời sửng sốt một chút, trong nháy mắt tiếp theo Cơ Hạo rống to một tiếng, hai tay kéo theo các luồng khí hỗn độn, hóa thành thủ ấn phạm vi trăm dặm hướng vào đầu Hoa đạo nhân vỗ xuống. Lực lượng nửa Bàn Hành thế giới rót vào trong hai bàn tay, bàn tay Cơ Hạo mang theo áp lực nặng nề khiến Hoa đạo nhân cũng không khỏi run sợ!

Đổi thành trạng thái toàn thịnh, Hoa đạo nhân hoàn toàn có thể không đặt công kích của Cơ Hạo vào mắt.

Giờ phút này Hoa đạo nhân liên tục bị Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân làm bị thương nặng, thiên biến vạn hóa chi đạo diễn sinh vô số hóa thân bị một kiếm của Vũ Dư đạo nhân chém giết, giờ phút này Hoa đạo nhân nguyên khí suy sụp tới cực điểm, căn bản không có sức cạnh tranh với Cơ Hạo.

Tức giận thở dài một hơi, thân thể Hoa đạo nhân nhoáng lên một cái, đột nhiên hóa thành một làn gió thơm mơ hồ vô tung vô ảnh né ra.

Hai tay Cơ Hạo rơi ở chỗ trống, đánh cho hư không run rẩy một trận, mấy chục hỗn độn triều tịch bị một chưởng của hắn đập vỡ nát.

“Hoa đạo nhân, ngươi cũng là tiền bối cấp giáo chủ, ngươi thế mà lại dùng thủ đoạn của Vực Ngoại Thiên Ma đào tẩu? Ngươi còn biết xấu hổ không?” Cơ Hạo lớn tiếng quát, tức giận đến mức khóe mắt giật giật. Hoa đạo nhân thế mà lại dùng ma công của Vực Ngoại Thiên Ma bỏ chạy, Cơ Hạo đã không biết nên đánh giá hành vi bực này của hắn như thế nào.

Xa xa mấy bóng người hiện lên, đám người Vũ Dư đạo nhân có chút chật vật, lại không tổn hao gì từ trong hư không sụp đổ đi ra.

Mộc đạo nhân hít một hơi thật sâu, thân thể nhoáng lên một cái xuất hiện ở ngoài mấy vạn dặm. Bên người hắn một làn gió thơm thổi qua, Hoa đạo nhân hiện ra thân hình, ở dưới sự yểm hộ của Mộc đạo nhân vội vàng lấy ra một bình ngọc, lấy ra mười tám viên đan hoàn màu vàng to bằng ngón cái nhét vào trong miệng. Hắn nghe được tiếng rống giận dữ của Cơ Hạo, lại coi như chưa nghe thấy, da mặt cũng chưa run rẩy lấy một lần.

Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân bỏ lại Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân nguyên khí bị hao tổn rất nghiêm trọng, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về phía thành trì kim loại thật lớn xa xa giống như một con hồng hoang cự thú.

“Đạo hữu tới từ đâu? Tới đây như thế nào?” Đại Xích đạo nhân đem cái chày tử ngọc vừa mới tấn công mạnh mẽ Mộc đạo nhân giấu đi, chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một cây gậy gỗ nhìn như không chút bắt mắt nắm trong tay, lại lấy ra một cái lá chuối tây xanh ngắt ướt át cắm ở trong vạt áo.

Tựa như là lo lắng hai kiện chí bảo trên tay không thể đối phó cường địch chưa biết, Đại Xích đạo nhân lại lấy ra hai chiếc nhẫn đá quý hào quang lượn lờ đeo ở trên ngón tay trái. Theo động tác ngón tay Đại Xích đạo nhân, hai chiếc nhẫn phun ra hai luồng khí tức một trong một đục, ở trên bàn tay Đại Xích đạo nhân ngưng tụ thành một cái Thái Cực pháp ấn mông mông lung lung.

Trên thành trì kim loại thật lớn, đám đông quý tộc Ngu tộc, chiến sĩ Già tộc mặc giáp trụ hoa lệ bay lên trời, lẳng lặng lơ lửng ở giữa không trung.

Sâu trong thành trì truyền đến tiếng cười trầm thấp, tiếng cười lạnh ‘Ha ha’ trầm thấp mà khàn khàn, như sấm rền đêm mùa hè chậm rãi lăn tới chân trời. Một mảng hỗn độn hư không đục ngầu chợt biến sắc, trong tầm nhìn của Cơ Hạo tất cả đều biến thành màu đen cực độ điềm xấu.

Hỗn độn màu đen, triều tịch màu đen, vô số năng lượng hỗn loạn màu đen va chạm lẫn nhau, phát ra điện quang cùng lôi đình màu đen, càng có một cái hố đen cực lớn cắn nuốt tất cả lặng yên nảy sinh. Bốn phía trở nên yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng cười lạnh khó nghe ‘Ha ha’ kia như giòi trong xương, không ngừng vang lên trong thần hồn không gian của Cơ Hạo.

Dần dần, tiếng cười ‘Ha ha’ này va chạm quanh quẩn lẫn nhau, trở nên càng lúc càng vang, càng lúc càng ồn ào, như vô số đao kiếm rỉ rách nát hung hăng xé rách thân thể và linh hồn Cơ Hạo, khiến hắn nổ đom đóm mắt, khiến toàn thân hắn khó chịu nói không nên lời.

“Tà ma ngoại đạo, sao dám quấy phá?” Thanh Vi đạo nhân nhíu mày, Long Hổ Ngọc Như Ý trong tay đột nhiên hung hăng hướng hư không đánh một đòn.

Chỉ nghe một tiếng sấm to lớn uy nghiêm ầm ầm vang lên, tiếng cười ồn ào ‘Ha ha’ trong đầu Cơ Hạo đột nhiên bị quét sạch. Cơ Hạo hít một hơi thật sâu, vội vàng thầm tụng chân ngôn chú ngữ thanh tâm ngưng thần trấn áp tâm ma, lấy bí pháp chấn nhiếp tâm thần.

Bàn Cổ Chung lơ lửng ở đỉnh đầu Cơ Hạo, từng tiếng chuông ngân không ngừng truyền đến, tính cả chân ngôn chú ngữ đồng loạt bảo vệ đạo đài nguyên thần của Cơ Hạo.

“Tà ma ngoại đạo?” Chỗ trung tâm thành trì kim loại to lớn kia truyền đến một tiếng rống cực kỳ thô bạo, bạo ngược khàn khàn: “Đối với ta mà nói, các ngươi mới là tà ma ngoại đạo!”

Theo tiếng rống thật lớn, lại là một cánh tay thật lớn dài đến mấy trăm vạn dặm, đầy lông đen từ trong thành trì kim loại vươn ra, hai cánh tay thật lớn chợt nắm lấy tường thành thành trì kim loại, lực lượng to lớn bóp tường thành màu đồng cổ vang lên ‘Rắc rắc’.

Chậm rãi, một bóng người to lớn thong thả thẳng lên nửa thân trên, xa xa hướng bên này nhìn tới.

Đó là một cái bóng người quái dị cỡ nào, to lớn cỡ nào, cho dù cách nhau ức vạn dặm, vẫn như gần ngay trước mắt. Mọi người đều có thể rõ ràng nhìn thấy trên gương mặt thô quánh mà dã tính mười phần của hắn mọc rậm rạp lông đen, nhìn thấy ở trán hắn con mắt duy nhất cực lớn tràn ngập ý tứ hủy diệt cuồng bạo kia.

Diện mạo kẻ này thô quánh như thế, giống như một con hắc tinh tinh chưa tiến hóa hoàn toàn, đầu hắn bị tảng đá lớn hung hăng lăn qua lộn lại đập mấy mươi lần, đầu biến hình, bộ dáng trở nên vặn vẹo dữ tợn, sau đó trực tiếp liền từ động vật hoang dại biến thành sinh vật trí tuệ.

Thô quánh mà dã man, thô bạo mà nanh ác, trên gương mặt vặn vẹo không nhìn thấy hào quang nhanh nhạy sinh vật trí tuệ nên có, chỉ có dã tính và ý chí phá hủy rõ đầu rõ đuôi đang quay cuồng. Khóe môi hắn treo hai hàng nước dãi thật dài, như chó hung mãnh mắc bệnh chó dại chảy nước miếng. Con mắt duy nhất ở mi tâm hắn cũng đỏ bừng, đó là màu sắc vô số mạch máu nhỏ bé bành trướng mấp máy cùng một chỗ hình thành.

“Ta là Ngu Man.” Hai cánh tay thật lớn của cự nhân khẽ run lên, cố gắng chống đỡ thân thể chậm rãi đứng lên.

Như đã thời gian rất dài chưa hoạt động thân thể, tốc độ cự nhân đứng dậy rất chậm chạp, rất gian nan. Cách cự nhân thật xa, Cơ Hạo cũng có thể nghe được các khớp trong cơ thể hắn phát ra tiếng vang ‘Rắc rắc’.

“Từng thế giới đều có đạo của mình. Kẻ nắm giữ đạo của từng thế giới, đều cho rằng mình mới là chính đạo. Người nắm giữ đạo của từng thế giới, các tồn tại tự xưng là ‘thánh nhân’ đó, đều cho rằng người khác là tà ma ngoại đạo.”

Ngu Man bề ngoài thô lậu mà dã man, nhưng lời hắn nói ra, lại rất có mấy phần đạo lý.

“Ta từng chinh phục, từng hủy diệt vô số thế giới. Ta cho rằng những kẻ nắm giữ các thế giới bị ta hủy diệt là tà ma ngoại đạo, bọn hắn cho rằng ta là tà ma ngoại đạo. Mà kết quả cuối cùng thì sao? Người thắng mới là chính đạo, mà toàn bộ người thất bại, tất cả đều là tà ma ngoại đạo.”

“Ta cường đại hơn các ngươi, cho nên các ngươi mới là tà ma ngoại đạo.”

“Đây là đạo tuyệt đối chính xác sinh mệnh dài đằng đẵng của ta lĩnh ngộ ra!”