Thú triều vẫn điên cuồng tập kích như cũ.

Thành trì của thương đội được một tầng vầng sáng màu vàng thật dày bao trùm, trọng lực cường đại vặn vẹo hư không, phàm là hung cầm mãnh thú tới gần đều bị đập vụn xương cốt toàn thân, biến thành thịt nát đắp ở dưới tường thành. Thân thể cự quy khẽ rung động, toàn bộ máu thịt tàn phá ùn ùn bay đi.

Vô số dã thú điên cuồng rít gào tranh đoạt, ở trong rừng rậm tranh đoạt cắn nuốt máu thịt rơi xuống. Sau khi tận tình ăn no, đàn thú trở nên càng thêm hung dữ phát ra tiếng tru lên điên cuồng, cả người bị sương mù máu nồng đậm bao vây, càng thêm khó có thể tự khống chế hướng thương đội phát động xung phong.

Cự quy không quan tâm những dã thú điên cuồng không có bất cứ lực công kích nào đó nữa, sải bước hướng phía bắc bước đi. Nhưng đàn thú gắt gao dây dưa thương đội, cự quy chạy như điên hơn ngàn dặm, thế mà xung quanh vẫn là đàn thú thoạt nhìn không thấy bến bờ.

Hơn nữa không chỉ có dã thú phi cầm bình thường, dần dần có hung thú hung cầm mạnh mẽ gia nhập tiến công. Mới đầu là mười mấy con thú Tiểu Vu cảnh chủng loại khác nhau xen lẫn trong đàn thú công kích, sau đó càng lúc càng nhiều dã thú Tiểu Vu cảnh, hai canh giờ sau, hung thú cấp Đại Vu xuất hiện.

Một con, hai con, ba năm con… Bảy con, tám con, hai ba mươi con…

Hung thú cấp Đại Vu dần dần xuất hiện thân hình cực lớn, chiều cao, chiều dài bình thường ở ba năm mươi trượng trở lên. So sánh với cự quy, bọn nó vẫn là tiểu gia hỏa nhỏ bé như con kiến, nhưng bọn nó đã đủ có thể uy hiếp đến sự an toàn của thành trì thương đội.

Kèm theo tiếng kèn bén nhọn, Quy lão tam mang theo hộ vệ tinh anh của thương đội đi lên tường thành.

Sau khi hung thú cấp Đại Vu xuất hiện, trận thú triều tập kích này, hiển nhiên là hướng về phía thương đội.

Vừa mới bắt đầu, Quy lão tam và cao tầng thương đội còn hoài nghi, là có người nhằm vào Cơ Hạo bố trí trận tập kích này, nhưng sau khi Cơ Hạo bị huyết phù đánh lén ngất, vẫn có hung thú cuồn cuộn không ngừng đột kích, bọn Quy lão tam nhanh chóng đánh mất nghi ngờ —— thú triều, chính là hướng về thương đội!

Người khác không biết, trong lòng chính bọn họ biết rõ, Quy Linh thương đội mỗi lần hao phí mấy năm thời gian đi tới đi lui Nam Hoang một lần, mang đến đều là lợi nhuận khổng lồ lấy trăm triệu để tính. Món lợi nhuận này đủ làm người ta phát điên, trước kia cũng không phải không có ai từng có ý đồ đối với thương đội.

Một tiếng rú thảm, một hộ vệ thương đội vừa mới đứng lên tường thành hộc máu ngã xuống đất.

Giống với Cơ Hạo, hắn bị một cái huyết phù từ trong cái bóng con dã thú nào đó chui ra tập kích, huyết phù hung hăng khắc ở trên gáy hắn, đem đầu hắn nổ mất nửa bên ngay tại chỗ. Sau đó thân thể hộ vệ thương đội quỷ dị mấp máy, Vu Vương đại năng trong thương đội còn không kịp cứu trị, hộ vệ này đã ơ trước mắt mọi người biến thành một vũng máu giống như cháo.

“Vô liêm sỉ!” Quy lão tam hổn hển cho tường thành một quyền: “Đừng để chúng ta điều tra ra là ai làm!”

Cự quy rít gào một tiếng trầm thấp, nó hắt xì nặng nề, đem mấy ngàn con phi cầm điên cuồng xâm nhập lỗ mũi cực to của nó chấn thành một đám máu thịt hỗn độn, lông chim phun ra. Cự quy khá chật vật quay đầu, tức giận rít gào: “Nhanh nghĩ cách, đem mấy thứ này đuổi đi hoặc là giết sạch… Mấy ngàn, mấy vạn con tạp mao điểu, dùng lông cào loạn ở trong lỗ mũi ngươi, mùi vị đó rất khó chịu! Rất khó chịu!”

Cự quy tức giận thân thể khẽ cựa quậy, lấy mép mai rùa của nó làm điểm khởi đầu, hư không trong mười dặm đột nhiên vặn vẹo thác loạn, quang ảnh chợt trở nên kỳ quái, tất cả ánh sáng và bóng dáng ở trong phạm vi này đều giống như nước trong lốc xoáy gấp gáp vặn vẹo.

Hung cầm mãnh thú thân ở trong không gian vặn vẹo này không kịp gào thét một tiếng, liền triệt để nát thành sương mù máu đầy trời.

Trong đôi mắt cực lớn của cự quy hung quang chợt lóe, há mồm hung hăng hút một cái. Sương mù máu cuồn cuộn hóa thành một con huyết long chui vào miệng, bị nó một ngụm nuốt xuống.

Vang lên ‘Ợ’ một tiếng, cự quy hài lòng hừ hừ một tiếng, con ngươi tỏa hung quang khẽ đảo, trầm thấp ù ù rít gào: “Bọn nhãi không biết chết sống, còn chưa cút?”

Một sát ý khủng bố đến từ thái cổ hồng hoang từ trong cơ thể cự quy trào ra, giống như sóng thần quay cuồng mà ra.

Một đám hung cầm mãnh thú gần cự quy nhất rên rỉ một tiếng, một đám lợn rừng thân hình tráng kiện bốn vó mềm nhũn, bị cự quy phóng ra khí tức hồng hoang dọa vãi cả cứt đái, quay đầu muốn chạy trốn. Nhưng vừa mới chạy ra không đến ba trượng, đám lợn rừng này đột nhiên giống như phát cuồng rít gào lên, xoay người lại hướng tới cự quy bên này xung phong tới.

Rất nhanh, thế cục lại khôi phục đến cục diện đàn thú hung hãn không sợ chết điên cuồng tiến công.

Từng cái bóng ma vặn vẹo từ trong cái bóng của dã thú lao ra, hóa thành huyết phù mờ mịt hung hăng đánh ở trên người hộ vệ thương đội. Một lại một hộ vệ thương đội rống thảm ngã xuống đất run rẩy không thôi, vu y thương đội tự chuẩn bị vội vàng xông về phía trước cứu người.

Nhưng huyết phù quá mức ác độc, có mười mấy hộ vệ được miễn cưỡng cứu về, còn có mười mấy người trực tiếp biến thành nước mủ.

Quy lão tam bọn cao tầng thương đội sắc mặt âm trầm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn những bóng ma quái dị kia.

Vu trận phòng thành của bọn họ hoàn toàn không thể ngăn trở các bóng ma kia ăn mòn, bóng ma biến thành huyết phù như vào chỗ không người xông thẳng tới. Trong lòng đám người Quy lão tam nặng trịch, bọn họ cũng không biết, là huyết phù đối phương nguyền rủa quá lợi hại, hay là vu trận phòng thành bị kẻ địch mò thấu chi tiết.

Bọn họ thà tin tưởng là kẻ địch quá lợi hại, cũng không muốn vu trận phòng thành của thương đội bị người ta mò thấu đáy.

“Giết sạch đám súc sinh không biết chết sống này!” Thẹn quá hóa giận Quy lão tam hung hăng giơ tay, dùng sức vung xuống phía dưới.

Bốn bề đánh khí thế ngất trời, trong thành trì lại yên tĩnh như lúc ban đầu. Một đám dã thú lao vào trong thành sớm nhất đã bị giết sạch sẽ, những khách nhân đi nhờ xe phần lớn đóng chặt cửa chỉ lo thân mình, cũng không có ai ở thời điểm quan trọng này đi lung tung khắp nơi.

Chỉ có các chiến sĩ tinh nhuệ đến từ các đại bộ tộc của Nam Hoang, các phần tử bạo lực hiếu chiến như cuồng, mỗi người mang theo binh khí hưng phấn ở đầu đường cuối ngõ châu đầu ghé tai, hướng hộ vệ thương đội hỏi thăm bọn họ có thể lên tường thành hung hăng giết chóc một trận hay không.

Cơ Hạo nằm ở trong tiểu lâu, toàn thân huyết quang dâng trào, nhiệt độ trên người chợt cao chợt thấp, gương mặt lúc trắng lúc đỏ lúc xanh lúc đen, nhìn qua lúc nào cũng có thể chết mất.

Tự Văn Mệnh ngồi ở bên người Cơ Hạo, sắc mặt vững vàng như lúc ban đầu, chỉ là con ngươi co thành kích cỡ đầu mũi kim, bên trong mơ hồ có lửa giận lóe lên.

Man Man rất khẩn trương ngồi xổm bên người Cơ Hạo, hai tay dùng sức rà qua rà lại lung tung ở cả người Cơ Hạo: “A nha nha, Cơ Hạo, đừng chết mà, đừng chết mà! Ngươi bình thường không phải rất có tinh thần sao? Sao có thể biến thành như vậy? Ngươi rốt cuộc có bệnh gì thế?”

‘Thùng, thùng thùng’, cửa phòng bị gõ vang.

Tự Văn Mệnh đứng dậy, sang sảng quát: “Tiến vào!”

Cửa căn lầu nhỏ bị đẩy ra, một nam tử trung niên thân khoác áo gai thô lậu, đi chân trần, tóc xõa chậm rãi đi đến. Nhìn thấy Cơ Hạo bộ dáng như vậy nằm ở trên giường thấp, nam tử trung niên trên làn da mang theo nét phong sương nồng đậm lạnh nhạt nói: “Ta thấy đứa nhỏ này được khiêng trở về, là trúng nguyền rủa chưa biết sao?”

Chưa đợi Tự Văn Mệnh mở miệng, nam tử trung niên lạnh nhạt nói: “Ta là Khổ Mộc, ta đối với các loại nguyền rủa đều có chút biện pháp. Có thể để ta thử một chút hay không?”

Tự Văn Mệnh nhìn Khổ Mộc thật sâu, hồi lâu không hé răng.

Khổ Mộc sắc mặt không chút dao động nhìn Tự Văn Mệnh, không khí trong căn lầu nhỏ lâm vào trạng thái ngưng trệ quái dị.

Chỉ có Man Man không biết nguyên cớ nhìn nhìn Tự Văn Mệnh, lại nhìn nhìn Khổ Mộc, hoàn toàn không rõ đã xảy ra cái gì.