Trở lại trung quân đại trướng, Cơ Hạo ở trong lều trại lượn vài vòng, gọi người đem Cao Đào mời tới.
Sau khi một năm một mười đem tình hình hắn và Vô Chi Kỳ gặp gỡ nói rõ, Cao Đào cũng lâm vào trầm tư.
“Bốn đại thủy hệ đó, là cứ điểm quan trọng nhất của Cộng Công thị ở Trung Lục thế giới, chín đại thủy nhãn, bên trong sẽ có gì?” Khuôn mặt đen của Cao Đào trở nên đầy nếp nhăn, nhíu chặt lông mày nhìn Cơ Hạo.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một phen, cuối cùng là hai người liên danh viết một phần thư mật, giao cho Cao Đào phái nhân thủ đáng tin đắc lực đưa về Bồ Phản. Thái độ muốn nói lại thôi của Vô Chi Kỳ làm bọn họ cảm thấy chuyện này không phải đơn giản như vậy, phải giao cho Đế Thuấn và Tự Văn Mệnh định đoạt.
Tiễn bước Cao Đào, Cơ Hạo lại ở trong lều trại cấp tốc vòng vài vòng, vội vã gọi Thiếu Ti tới dặn dò vài câu, lẻ loi một mình rời khỏi thành trại, cắm đầu chui vào trong một mảng nước trắng xoá vô biên vô hạn.
Cách thành trại trên vạn dặm, xâm nhập dưới nước ba ngàn trượng, Cơ Hạo ngồi xếp bằng ở một đỉnh núi nhỏ ban đầu, hai tay ôm tròn giống như Thái Cực đồ bảo hộ ở trước đan điền, sau đó hít một hơi thật sâu.
‘Ầm’ một tiếng vang lớn, thuỷ vực rộng lớn mấy ngàn dặm bên người Cơ Hạo kịch liệt chấn động một phen.
Nước trong mấy ngàn dặm ầm ầm biến mất, trên bụng Cơ Hạo một điểm hào quang năm màu ảm đạm như ẩn như hiện, cái đỉnh nhỏ năm màu ẩn thân trong bụng hắn đem nước phạm vi mấy ngàn dặm một ngụm nuốt sạch. Trong cái đỉnh nhỏ hào quang năm màu xoay tròn không ngớt, hậu thiên chi thủy bị cắn nuốt nhanh chóng bị hóa thành tiên thiên, sau đó tinh luyện thành từng tia thái âm chi khí thưa thớt mỏng manh.
Cơ Hạo nheo mắt, dựa theo Thái Cực đại đạo Đại Xích đạo nhân truyền thụ, bắt đầu thong thả hấp thu, tinh luyện những thái âm chi khí đó.
Từng luồng thái âm chi khí tự do thưa thớt nhanh chóng bị tinh luyện tinh thuần, chậm rãi biến thành các dòng khí màu xám trắng long lanh trong suốt lui tới vận chuyển trong cơ thể Cơ Hạo. Đỉnh đầu Cơ Hạo lao ra một đám mây lửa, một vầng mặt trời từ trong mây lửa nhảy ra, ánh đỏ ấm áp chiếu rọi bốn phương.
Từng luồng thái âm chi khí bị mặt trời nuốt hết, thân thể Cơ Hạo run nhè nhẹ một cái, vầng mặt trời hắn lấy Thái Cực chi đạo ngưng tụ mà thành bắt đầu lần đầu tiên quá trình chuyển hóa âm dương nghiêm túc.
Vầng mặt trời này lấy thái dương làm da, lấy thái âm làm cơ thể, nội âm ngoại dương, âm dương lưu chuyển, sinh sôi không thôi, kéo dài không dứt.
Thái âm chi khí dung nhập thái âm huyền khiếu trung tâm mặt trời tựa như hố đen, Cơ Hạo cực kỳ gian nan thúc đẩy mặt trời, âm cực dương sinh, từng luồng thuần dương chi khí không ngừng từ trong thái âm huyền khiếu trào ra, không ngừng hướng mặt ngoài mặt trời lưu động. Thuần dương chi khí dần dần trở nên dương cương bá đạo, cuối cùng từ thuần dương chi khí hóa thành thái dương chi lực chiếu rọi bốn phương.
Nước ở bốn phương tám hướng cuồn cuộn ập đến, không ngừng lao vào thân thể Cơ Hạo, không ngừng bị cái đỉnh nhỏ năm màu nuốt vào.
Bên cạnh Cơ Hạo sóng đục quay cuồng, ngọn sóng màu trắng vỗ vào nhau, phát ra tiếng vang lớn đinh tai nhức óc, càng có vô số luồng cương phong cương lôi điên cuồng va chạm. Thân thể Cơ Hạo chịu đòn kịch liệt, xương khớp trong cơ thể không ngừng phát ra tiếng nổ vang ‘Leng keng’.
Lượng nước khổng lồ bị cái đỉnh nhỏ năm màu cắn nuốt, hậu thiên chi thủy chuyển tiên thiên thủy tinh, tiên thiên thủy tinh hóa thái âm chi khí, thái âm chi khí lại bị Cơ Hạo vận chuyển Thái Cực chi đạo chiết xuất, tinh luyện, cuối cùng rót vào mặt trời ở đỉnh đầu, âm dương tương sinh hóa thành thái dương chi lực.
Trong lúc nhất thời quanh thân Cơ Hạo thái dương chi khí cực mạnh, vô số hào quang từ trong mỗi một lỗ chân lông của hắn phun ra, thân thể hắn biến thành hào quang vạn trượng, thân thể cũng sắp hoàn toàn hòa hợp một thể với hào quang mãnh liệt.
Trong con mắt dựng thẳng, Cửu Long Xa Liễn chịu thái dương chi khí trong cơ thể Cơ Hạo hấp dẫn, từng luồng sáng màu đỏ không ngừng từ trong xe kéo chảy ra.
‘Ông’ một tiếng vang lớn, Đông Hoàng Thần Ấn trên Cửu Long Xa Liễn dần dần bay lên, chậm rãi hướng mặt trời ở đỉnh đầu Cơ Hạo bay đi. Cơ Hạo thật cẩn thận phát ra thần thức của mình, bọc Đông Hoàng Thần Ấn này cùng nguyên thần mặt trời nhà mình hòa vào nhau.
Cái gọi là Đông Hoàng Thần Ấn, chính là Đông Hoàng Thái Nhất của thượng cổ thiên đình khổ tu vô số năm, tinh hồn bản thân và thái dương đại đạo dung hợp ngưng tụ thành thần chức lạc ấn. Trong quả cầu ánh sáng màu đỏ to bằng nắm tay này khắc nổ lịch trình toàn bộ sinh mệnh của Đông Hoàng Thái Nhất, dung hợp toàn bộ thái dương đại đạo hắn lĩnh ngộ.
Bất luận kẻ nào chỉ cần có năng lực dung hợp Đông Hoàng Thần Ấn này, hấp thu toàn bộ thái dương đại đạo của nó, như vậy hắn có thể lập tức có được sức mạnh to lớn của Đông Hoàng Thái Nhất. Mà Đông Hoàng Thái Nhất, ở trong các đời thiên đế của thiên đình, cũng là một loại có tiếng mạnh nhất.
Bàn Cổ Chung tự hiện lên, một luồng lũ hỗn độn khí bao vây Cơ Hạo đại Nhật nguyên thần.
Đông Hoàng Thần Ấn lặng yên nhập vào đại nhật nguyên thần của Cơ Hạo, một luồng tin tức như sóng ngập trời từ trong Đông Hoàng Thần Ấn tuôn trào ra, vô số thần phù thần văn màu vàng hóa thành các con rồng vàng, phượng vàng xoay quanh bay múa, đem đại nhật nguyên thần màu đỏ của Cơ Hạo chiếu rọi kim quang loá mắt.
“Ta hiện tại tu là Thái Cực chi đạo... Ngươi muốn đem ta một lần nữa chuyển hóa thành thuần túy thái dương chi đạo... vậy ta thời gian qua khổ công tìm hiểu chẳng phải là uổng phí sao? Thái dương chỉ là cực đoan chi đạo, chỉ có Thái Cực mới là vô thượng thiên đạo chân chính!”
Cơ Hạo âm thầm nghiến răng, đau khổ thừa nhận tin tức vô cùng vô tận trong Đông Hoàng Thần Ấn lao ra cọ rửa, đau khổ duy trì đại nhật nguyên thần củng cố.
Đại nhật nguyên thần lấy thái âm làm nội hạch, lấy thái dương làm bề ngoài, thái âm thái dương âm dương chuyển hóa kéo dài không dứt, đây mới là con đường chính Cơ Hạo hiện nay tu luyện.
Đông Hoàng Thần Ấn quá mức bá đạo, nó muốn đem Cơ Hạo mạnh mẽ chuyển hóa thành thái dương chi đạo thuần túy, cực đoan, muốn ép Cơ Hạo bỏ qua Thái Cực đại đạo càng thêm toàn diện, càng thêm hoàn mỹ, Cơ Hạo sao có thể để nó vừa lòng đẹp ý?
Bàn Cổ Chung khẽ nổ một tiếng, Đông Hoàng Thần Ấn ‘Ầm’ một tiếng nổ tung ra, vô số ánh sáng vàng nhanh chóng dung hợp cùng đại nhật nguyên thần của Cơ Hạo.
Cơ Hạo chỉ cảm thấy nguyên thần mình càng ngày càng trầm trọng, càng ngày càng ngưng thực, trong đại nhật nguyên thần của hắn mơ hồ có một bóng người màu vàng nhạt hiện lên.
Vô cùng vô cực thái dương áo nghĩa từ trong Đông Hoàng Thần Ấn trào ra, bóng người màu vàng nhạt đó nhẹ nhàng mỉm cười, đem những thái dương áo nghĩa này hấp thu hết.
Đông Hoàng Thái Nhất, hắn là hóa thân thái dương chi tinh thời thượng cổ, sự tìm hiểu của hắn đối với thái dương đại đạo đạt tới tiêu chuẩn đăng phong tạo cực, chỉ thiếu một bước, hắn có thể hoàn toàn dung hợp với thái dương đại đạo, bằng vào thái dương đại đạo mà đặt chân vĩnh sinh.
Thái dương không hủy, Đông Hoàng bất diệt!
Nay các đại đạo cảm ngộ đó đều thành thứ của Cơ Hạo, từng dòng chảy nóng so với nham thạch nóng chảy còn nóng cháy hơn ngàn vạn lần từ trong mặt trời phun trào ra, theo thân thể Cơ Hạo không ngừng cọ rửa ập tới. Trong khiếu huyệt trong cơ thể Cơ Hạo, một lại một điểm sáng bản mạng vu tinh không ngừng sáng lên, trong chớp mắt trong toàn bộ khiếu huyệt cùng mạch lạc toàn thân hắn đều có quầng sáng lóe lên.
Mắt thấy thái dương chi lực đã sắp vượt qua Cơ Hạo nắm giữ, đột phá cực hạn Thái Cực chi đạo của Cơ Hạo, mạnh mẽ đem lực lượng toàn thân Cơ Hạo hoàn toàn hóa thành thái dương chi lực. Cái đỉnh nhỏ năm màu trong bụng nổ khẽ một tiếng, thái dương chi lực trong cơ thể Cơ Hạo đột nhiên bị nó nuốt vào, sau đó từng luồng thái âm chi khí kéo dài miên man nảy sinh ra.
“Thái âm, thái dương, đối lập thống nhất!”
Cơ Hạo vừa mới từ trong Đông Hoàng Thần Ấn chiếm được thái dương đại đạo chí cao, nay ở dưới sự trợ giúp của cái đỉnh nhỏ năm màu, hắn phúc chí tâm linh bắt đầu thôi diễn ngược thái âm chi đạo.
Trong mặt trời ở đỉnh đầu, một bóng người màu bạc cực kỳ ảm đạm, ảm đạm hơn xa so với bóng người màu vàng nhạt kia gấp trăm lần lặng yên hiện lên.
Hai cái bóng người đậm nhạt không đồng nhất, nhưng chiều cao hình thể lại giống nhau như đúc, lẳng lặng đứng ở trong mặt trời không chút sứt mẻ.