Đại khủng bố, đại hoan hỉ!

Trong đầu Cơ Hạo hiện lên cảnh tượng mấy ngày mấy đêm qua một đường đuổi giết, mình không ngừng bị thương nặng, không ngừng tìm được đường sống trong chỗ chết. Mỗi lần hắn hầu như tuyệt vọng, mỗi lần hắn bị đánh cho miệng phun máu tươi, mỗi lần hắn khủng bố khi lâm vào tuyệt cảnh, như thủy triều không ngừng ập vào linh hồn hắn.

Mỗi lần tìm được đường sống trong chỗ chết, mỗi lần chém giết cường địch, mang theo Man Man bị thương nặng từ trong tuyệt cảnh nhìn như hẳn phải chết không thể nghi ngờ đào tẩu, vô tận vui mừng cũng như thủy triều, điên cuồng va chạm ở trên linh hồn.

Khủng bố và vui mừng hỗn hợp thành làn sóng, đánh linh hồn Cơ Hạo lay động bất định, ép linh hồn hắn không ngừng co rút vào nguyên đan đang xảy ra chất biến.

Vô số hình ảnh nhanh chóng hiện lên trước mắt, kiếp trước, kiếp này, tất cả trải qua.

Từng màn, từng màn, từng tấm, từng tấm, một cái chớp mắt, một cái chớp mắt. Từ kiếp trước sinh ra đến chuyển thế kiếp này, từ lần đầu tiên theo Cơ Khuê thuận lợi thi triển ra vu pháp thứ nhất triệu tập độc trùng, đến bắt chước động tác hư ảnh, dốc hết toàn lực đánh ra Khai Thiên Nhất Kích.

Thậm chí kiếp trước đi ngang qua một con đường, một con muỗi từ trước mũi xẹt qua, mang theo mấy hạt tro bụi bé nhỏ không đáng kể bộ dạng thế nào, Cơ Hạo cũng rành mạch, không chút sơ hở hồi tưởng lại.

Đây là tạp niệm, vô số ý niệm ùn ùn thổi quét đến, mỗi một ý niệm đều là một phần lực lượng linh hồn, đại khủng bố, đại hoan hỉ giao hội đánh vào, vô số ý niệm lần lượt dung nhập linh hồn, xâm nhập nguyên đan, lực lượng linh hồn Cơ Hạo đang đột nhiên tăng mạnh.

Trong nguyên đan một mảng đan hỏa màu tím hừng hực thiêu đốt lên, linh hồn Cơ Hạo cuộn mình thành một cục, ở trong nguyên đan áp súc thành một điểm bé nhỏ không đáng kể. Cơ Hạo mặt mang mỉm cười bay lên trời, một đạo cuồng lôi trên bầu trời quét qua mây đen thật dày, lôi quang hầu như nổ tung ngay tại đỉnh đầu Cơ Hạo.

Cơ Hạo bay lên trời, chân đạp làn gió bay lên trời, chạy ra khỏi rừng rậm, cao hơn ngọn cây, thẳng tắp hướng về phía trước, lên mãi vào đám mây.

“Hảo tiểu tử, khá lắm! A nha, tiểu tử này, nhất định phải mang về. Ô, hậu duệ thần linh sao? Thần nhân trời sinh sao? Hay là… đại năng chuyển thế nhỉ?” Tự Văn Mệnh nhìn không chớp mắt bóng người nho nhỏ đã nhập vào tầng mây của Cơ Hạo, mười ngón tay cấp tốc nhảy lên, không ngừng tính toán danh hiệu các đại năng hắn biết, từ có văn tự ghi lại tới nay ngã xuống trong thiên địa.

Đại năng ngã xuống, linh hồn chuyển thế làm người, trải qua tu luyện dài lâu mà gian khổ, một lần nữa thu hoạch lực lượng, thân phận cùng quyền thế kiếp trước, loại chuyện này ở thế giới thái cổ này cũng không hiếm thấy, thậm chí Tự Văn Mệnh biết, ở trong bằng hữu của hắn, còn có mấy người là thần linh ngã xuống chuyển sinh mà thành.

Nhưng pháp lực dao động trên người Cơ Hạo cực kỳ đặc thù, Tự Văn Mệnh ở trên đời này xem như người kiến thức rộng, thế mà cũng không thể nhìn thấu gót chân Cơ Hạo, tính toán không rõ lai lịch của hắn.

“A nha, thật tò mò, lòng ngứa ngáy, khó chịu!” Tự Văn Mệnh đột nhiên lấy ra một khối mai rùa trắng như ngọc, cắn chót lưỡi phun một ngụm máu ở trên mai rùa, hai tay ở trên mai rùa liên tục đánh ra mấy chục pháp ấn kỳ dị: “Ta chỉ muốn biết, ngươi là vị nhân vật cao cường nào chuyển sinh, chỉ tò mò thôi, chớ trách, chớ trách!”

Nhưng kêu khẽ một tiếng, mười đầu ngón tay Tự Văn Mệnh tuôn ra mảng lớn điện quang xám xịt đục ngầu, mai rùa màu bạch ngọc ‘Rắc’ một tiếng nứt thành vô số mảnh vỡ.

Tự Văn Mệnh ngẩn ngơ, có chút đau lòng nhìn mai rùa vỡ nát, sau đó cười ôn hòa, ngẩng đầu nhìn về phía đám mây nồng đậm đã cấp tốc xoay tròn: “A, xem ra là người rất cao thâm. Như vậy cũng tốt, chúng ta hiện tại, thiếu là người như vậy. Mong nhân tộc ta có thể thêm một trụ cột… Chống đỡ quá mệt, quá khổ!”

Trên khuôn mặt nghiêm túc hiện lên một chút cay đắng cùng mệt mỏi cực nhỏ, nhưng một tia cảm xúc tiêu cực này chợt lóe rồi biến mất, Tự Văn Mệnh dùng sức ưỡn ngực, cười lớn hướng đám mây vung hai tay: “Cơ Hạo, có hứng thú theo ta đi Trung Lục không? Theo ta đi Bồ Phản, theo ta đi đô thành nhân tộc chúng ta Bồ Phản!”

Cười to ‘Ha ha’ vài tiếng, Tự Văn Mệnh đứng dậy, lớn tiếng kêu lên: “Ta có thể giới thiệu cho ngươi rất nhiều cô nương xinh xắn! Này, là cô nương xinh xắn nhất Đông Di tộc cường đại nhất trên đất đông hoang!”

Cơ Hạo đã không có tinh lực chú ý tới Tự Văn Mệnh hò hét, hắn lao thẳng tắp qua tầng mây, chạy thẳng tắp ra khỏi tầng mây. Trên không mây mưa tối như mực, ánh mặt trời sáng lạn đầy trời, giữa trời đất một mảng thanh minh, Cơ Hạo chân đạp mây mưa, tận tình đắm chìm trong ánh mặt trời nóng cháy, nhiệt liệt.

Phía sau, một đám lửa màu đỏ vàng trào ra, hư ảnh một con Hỏa Nha ba chân như ẩn như hiện ở trong ánh lửa.

Bốn phương tám hướng có ánh mặt trời màu đỏ vàng mắt thường mơ hồ có thể thấy được hội tụ đến, hóa thành ánh lửa nhàn nhạt dung nhập thân thể Cơ Hạo. Đại Vu tinh huyết lưu lại trong cơ thể Cơ Hạo đang cấp tốc tiêu hóa, hấp thu, cơ nhục hắn nhúc nhích rất khẽ, xương khớp phát ra tiếng vang giòn ‘Bốp bốp’, chiều cao lại lặng yên cao thêm hơn một tấc.

Linh hồn giấu ở trong tử phủ nguyên đan, ở dưới đan hỏa màu tím rèn luyện, lượng lớn cảm xúc tiêu cực của linh hồn hóa thành khói đặc màu đen không ngừng bị linh hồn Cơ Hạo bài xích ra. Cảm xúc tiêu cực không ngừng tiêu tán, Cơ lòng Hạo càng thêm trong suốt long lanh, dần dần trở nên mượt mà cứng rắn như bảo châu.

Lực lượng linh hồn đang tăng lên, đang nhanh chóng tăng lên, Cơ Hạo giang hai tay ôm về phía bầu trời, chỗ cực xa thái dương tựa như cũng bành trướng thêm một vòng, từng tia nắng chẳng những rót vào thân thể Cơ Hạo, không ngừng dung nhập Kim Ô huyết mạch trong cơ thể hắn thắp sáng hơn trăm đường kinh lạc kia.

‘Rắc’ một tiếng, trong tử phủ nguyên đan của Cơ Hạo một điểm kim quang phun ra. Trong nguyên đan vốn dạng sương mù một điểm thực chất nảy sinh, nặng trịch, ánh vàng rực rỡ, cứng rắn vô cùng giống như tử kim đúc thành. Cơ Hạo thật sâu hít một hơi, thiên địa nguyên khí kéo dài hóa thành dòng sông trăm dặm mắt thường có thể thấy được bị hắn hút một hơi sạch sẽ, một điểm màu vàng trong tử phủ nguyên đan to bằng ngón cái nhất thời cấp tốc bành trướng lên.

Nguyên đan biến hóa bắt đầu, từ tử phủ nguyên đan hướng tử phủ kim đan chuyển hóa.

Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh, bước thứ nhất đại thành tượng trưng chính là tu thành tử phủ hồn hải, cũng chính là một viên tử phủ kim đan này trong thần hồn không gian. kim đan vừa thành, thì đến thẳng diệu cảnh ‘thiên nhân hợp nhất’, thiên địa nguyên khí hạ bút thành văn, uy lực các loại thần thông bí pháp đột ngột tăng trưởng hơn mười lần, mà lực lượng linh hồn cường đại, tinh thuần gấp trăm lần, càng là chỗ dựa lớn nhất, lực thúc đẩy lớn nhất tương lai tiếp tục tu luyện.

Kiếp này, đời này, Cơ Hạo cho là người đầu tiên của thái cổ thế giới ngưng tụ thành linh hồn kim đan!

Cái này là đến từ thời đại mạt pháp của đời sau, pháp môn tối thượng hỗn hợp vô số bí tàng, vô số thần thông của phật, đạo hai giáo, Cơ Hạo lấy phật đạo bí tàng làm cầu thang, Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh ngưng tụ thành linh hồn kim đan, ở một mức độ nào đó đã đến cảnh giới trò giỏi hơn thầy.

Một điểm màu vàng tựa như dã hỏa cháy lan ra đồng cỏ, nhanh chóng xâm nhiễm cả viên nguyên đan.

Vạn dặm hư không bên người Cơ Hạo tựa như đều ngưng trệ nháy mắt, một viên tử phủ kim đan trước nay chưa từng có xuất hiện, một vùng thiên địa này cũng cảm thấy một tia kinh ngạc.

Hầu như mang theo một tia do dự, một đám mây tía màu lam ở đỉnh đầu Cơ Hạo chợt lóe qua, vang ‘Xoẹt xoẹt xoẹt’ một trận, liên tục chín tia sét to như ngón cái bắn nhanh xuống, nối liền bổ vào đỉnh đầu Cơ Hạo, đem hắn bổ cả người trào khói đen, cắm đầu từ trên không cách mặt đất mười dặm ngã cắm xuống.

Cơ thịt, xương khớp toàn thân Cơ Hạo nhúc nhích một trận, điện quang trong cơ thể bắn ra bốn phía, vô số tạp chất trầm tích ở trong cơ thể ‘Vù vù’ hóa thành khí đen phun trào ra.

Kim đan lôi kiếp nháy mắt thông qua, tử phủ kim đan đã thành tựu!