“Kẻ này...”
Cơ Hạo rất nghẹn lời lẩm bẩm một câu, trong thần hồn không gian, một vầng mặt trời đỏ chiếu khắp thập phương, hình dạng thật của Cơ Hạo từ trong mặt trời đỏ dần dần hiện lên, nhìn hư ảnh đội trời đạp đất tò mò hỏi: “Hắn biết ngươi?”
Hư ảnh ngồi xếp bằng giữa không trung, hai tay biến ảo thủ ấn, đem viên bảo châu bảy màu nọ của Huyễn Thận đồng tử vây khốn gắt gao.
Xem hư ảnh biến hóa thủ ấn, trong đó có bóng dáng Cửu Tự Chân Ngôn Pháp Ấn của Cơ Hạo, nhưng ở trên cơ sở Cửu Tự Chân Ngôn Pháp Ấn, lại tiến hành diễn hóa cùng biến hóa cực kỳ cao thâm, trong cái giơ tay nhấc chân tựa như đều có thể phá vỡ thiên địa, tự có một khí thế to lớn khủng bố.
Nghe xong Cơ Hạo nói, hư ảnh thản nhiên nói: “Sau khi khai thiên tích địa, từng gặp hắn hai lần... Thằng nhãi này không có bản lãnh gì khác, chỉ dựa vào ảo giác mê hoặc lòng người. Ừm, bản lĩnh chạy trốn không tệ, chỉ thế thôi.”
Ngón tay búng ra, bảo châu bảy màu ầm ầm sụp đổ, một món tiên thiên chí bảo chuyên có thể diễn hóa vô lượng ảo giác, thế mà lại ở trong cái búng tay của hư ảnh hoàn toàn sụp đổ. Bảo châu hóa thành lượng lớn tia sáng bảy màu bay vút đi chung quanh, nhanh chóng lẫn làm một với sương khói bảy màu do bản thể Huyễn Thận đồng tử tan rã biến thành.
Đỉnh nhỏ năm màu trong bụng Cơ Hạo phun ra một luồng thần viêm năm màu, vòng quanh sương khói bảy màu nhẹ nhàng xoay tròn, chợt nghe tiếng rú thảm không dứt bên tai, một tia chân linh lạc ấn cuối cùng của Huyễn Thận đồng tử và chân linh bảo châu bảy màu bị thần viêm năm màu luyện hóa hết.
Từ nay về sau, trong thiên địa, không còn chút dấu vết nào Huyễn Thận đồng tử từng tồn tại, chỉ có một luồng sáng bảy màu kéo dài ngàn dặm giữa không trung chậm rãi lưu động, tản mát ra hương thơm thoang thoảng làm người ta vui vẻ thoải mái.
“Ảo giác, tinh thần chi biến, Huyễn Thận đồng tử và viên bản mạng bảo châu đó của hắn, đều là linh hồn lực tinh thuần nhất ngưng tụ thành.” Hư ảnh cười rất vui vẻ: “Ai gặp là có phần, ngươi ta mỗi người một nửa là được... Ha ha, hôm nay là ngày lành, thế mà có kẻ ngu xuẩn bực này tự đưa lên cửa cho chúng ta tẩm bổ!”
Cơ Hạo cũng cười lớn ‘ha ha’ một tiếng, tùy tay hướng luồng sáng bảy màu chém một nhát.
Luồng sáng bảy màu phạm vi ngàn dặm vô thanh vô tức từ chính giữa tách ra, hắn và hư ảnh phân biệt hướng tới một luồng sáng hít một sơi thật sâu, chỉ thấy từng luồng sáng sặc sỡ không ngừng bay vào mặt trời đỏ do nguyên thần Cơ Hạo biến thành, không ngừng bị hư ảnh mở ra cái miệng rộng nuốt vào trong cơ thể.
Thân hình hư ảnh rõ ràng hơn chút, giống như trên ngọn núi vạn trượng có thêm mấy cục đất đá to bằng đầu người, một nửa tinh túy Huyễn Thận đồng tử và bản mạng bảo châu hắn biến thành, trợ giúp đối với hư ảnh cũng chỉ chút ít như vậy.
Nhưng với Cơ Hạo mà nói, đây lại là một liều thuốc bổ to lớn.
Mặt trời đỏ ban đầu phạm vi một mẫu đột nhiên phun ra vô lượng hồng quang, bên trong ẩn chứa thái âm chi lực, bên ngoài hiện ra thái dương chi công. Thể tích mặt trời đỏ âm dương nhị khí hài hòa thống nhất cấp tốc bành trướng, trong chớp mắt đã từ khoảng một mẫu bành trướng không chỉ gấp mười.
Hơn nữa mặt trời đỏ ban đầu còn có một chút cảm giác hư ảo, như một mảng khí thể màu đỏ quấn quanh mà thành, nay lại trở nên chắc chắn ngưng thực, toàn thân tỏa ra ráng màu, như một khối ruby cực lớn lơ lửng ở chính giữa thần hồn không gian.
Cơ Hạo chỉ cảm thấy nguyên thần cường đại và ngưng thực trước nay chưa từng có, thần thức thoải mái hướng bốn phía phóng đi, nhất thời sông núi phạm vi ngàn vạn dặm đều ở trong mắt.
Tuy còn chưa có đại uy lực như Vũ Dư đạo nhân loại thông thiên đại năng pháp nhãn đảo qua có thể quan sát cả vũ trụ đó, nhưng thần thức bao phủ ngàn vạn dặm phạm vi, thế này đã có thể xưng là đại thần thông, đại pháp lực khó lường rồi.
Cơ Hạo đang vui sướng cười to, hư ảnh đột nhiên vỗ một cái vào trên người hắn: “Người tới rồi, nhanh đi ứng phó!”
Bị một chưởng đem lực chú ý từ thần hồn không gian nhà mình vỗ đến trong hiện thực, Cơ Hạo liền nhìn thấy Cử Phụ giống như điên cuồng, nâng tay hướng mình đập ra mấy trăm khối ngọc thạch khổng lồ kích thước không đồng nhất, màu sắc sặc sỡ.
Mây khói yêu dị vẫn quấn quanh Tự Hi, tám đại hỗn độn cự yêu Lục Thiềm nương cầm đầu còn đang vây công Tự Hi, nhưng Cử Phụ lại không biết não nhúng nước hay là như thế nào, lại bỏ Tự Hi mặc kệ, điên cuồng hướng Cơ Hạo phát động tiến công.
Cơ Hạo hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không tế ra Bàn Cổ Chung, Thái Cực Pháp Y phóng ra một luồng thanh khí vờn quanh toàn thân, hắn cuộn mình xông lên, cứng đối cứng húc lên ngọc thạch do Cử Phụ ném. Hai nắm đấm của hắn vung như sao băng, lớn tiếng rít gào không ngừng đánh ra.
Nắm tay và ngọc thạch cứng rắn va chạm, nổ vang không dứt, Cơ Hạo đem Khai Thiên Nhất Kích, Ích Địa Nhất Kích, Vạn Vật Sinh, Vạn Vật Diệt bốn chiêu hợp nhất, mỗi một đòn đều cuồng dã như người khổng lồ cầm rìu lớn toàn lực chặt chém, ở bên người hắn không ngừng kéo theo các luồng cương phong màu đen rít gào thê lương.
Một khối lại một khối ngọc thạch bị cú đấm nặng nề của Cơ Hạo chấn thành phấn, Cử Phụ dùng thần thông của mình, từ trong không khí ngưng tụ thổ nguyên lực sinh thành những ngọc thạch này, sau khi bị Cơ Hạo nổ nát, những ngọc thạch này lại lần nữa hóa thành các tia thổ khí tản ra. Từng tầng khí tức màu vàng đất bên người Cơ Hạo dần dần đặc hơn, ở dưới trọng quyền của Cơ Hạo dẫn dắt, khí tức màu vàng đất dần dần ngưng tụ thành phía sau hắn một bóng người cường tráng cao tới nghìn trượng.
“Cử Phụ... Ly Lực đã đền tội, ngươi không chạy trốn, chẳng lẽ cũng muốn chết ở chỗ này hay sao?”
Quanh thân Cơ Hạo khí huyết dâng trào, hắn cũng không dùng bất cứ thần thông pháp lực nào, chỉ dựa vào một đôi nắm đấm máu thịt, không ngừng phá vỡ tảng đá Cử Phụ ném đến, sải bước hướng Cử Phụ áp sát.
Khí huyết như rồng, quay cuồng không thôi, thân thể Cơ Hạo cất cao từng tấc một, khi khí huyết hắn kích động tới cực điểm, thân thể Cơ Hạo đã hóa thành cao hai trượng năm sáu thước, cơ bắp toàn thân gồ lên, gân xanh trên đôi tay càng lộ hết như vô số con giao long quấn quanh.
Cử Phụ khàn giọng rống to, các khối ngọc thạch không ngừng sinh ra từ hư không, bị đôi tay hắn dùng sức ném về phía Cơ Hạo.
Khí huyết toàn thân Cơ Hạo tăng lên tới cực hạn, Cửu Chuyển Huyền Công tầng năm toàn lực phát động, cốt nhục, nội tạng hắn đều biến thành dạng bán trong suốt long lanh như lưu ly bảo ngọc, trình độ chắc chắn của toàn thân đã vượt qua cực hạn đỉnh phong Vu Đế nên có!
Hắn buông hai tay, mặc cho ngọc thạch Cử Phụ ném nện ở trên ngực mình. Tiếng ‘Thùng thùng’ vang lớn không dứt, tảng đá to mấy trượng không ngừng bắn, rơi thật mạnh xuống đất.
So sánh với Tự Hi, thân thể Tự Hi có thể đem đám ngọc thạch này chấn động hóa khói, Cơ Hạo chỉ có thể đem những tảng đá này nguyên bản nguyên dạng bắn ngược, ở trên thần uy thân thể tự mang, Cơ Hạo hiển nhiên còn chưa thể đánh đồng với Tự Hi, nhưng khối pháp thể này của Cơ Hạo đã có thể xưng là khủng bố!
Cử Phụ hình dạng như vượn càng kích động hơn, vẻ mặt đầy sự dữ tợn: “Ly Lực chính là Vũ sơn chính thần, Cử Phụ ta là thần tướng dưới trướng hắn! Ngươi giết Vũ sơn chính thần, Nghiêu Bá Cơ Hạo, ngươi đáng chết, đáng chết!”
Cơ Hạo cười ‘Ha ha’, tiếp tục sải bước hướng Cử Phụ tới gần.
‘Đáng chết’, Cử Phụ chỉ biết một chiêu ném ngọc thạch này. Đổi thành Vu Đế bình thường, ứng phó hắn còn có chút khó khăn, nhưng với Cơ Hạo mà nói, một thân thần thông này của Cử Phụ cũng chỉ miễn cưỡng xem được mà thôi.
Chỉ chút thủ đoạn đó của hắn, cũng có thể nói Cơ Hạo ‘đáng chết’?
Bước ra một bước, Cơ Hạo mắt thấy đã sắp lao tới trước mặt Cử Phụ, cảnh tượng xung quanh Cơ Hạo đột nhiên thay đổi.
Trong lòng đất có dòng sông dài uốn lượn chín đoạn chảy qua, trên trời có cửu cung tinh thần dần dần lóe lên, một lực lượng nhu hòa dày đặc giam cầm thân thể Cơ Hạo, làm hắn bước ra mỗi một bước đều trở nên cực kỳ khó khăn.
Côn Bằng thân hình khô quắt, khuôn mặt hung ác nham hiểm chậm rãi từ trên trời giáng xuống, hắn cười hướng Cơ Hạo lắc lắc đầu.
“Nghiêu Bá Cơ Hạo, đây là Hà Lạc Đại Trận... Hôm nay, ngươi phải chết ở chỗ này.”